Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 : Mộng gian

Mật Dương quận chúa Yến Loan, Từ Uyển xem dã sử mới biết được nhân vật này. Nàng là đích nữ của Bắc Tề Hoài Âm Hầu cùng Vĩnh Khang công chúa, ông ngoại là Tề Minh đế tiếng tăm lừng lẫy, cậu là Tề Thuận đế, có vị biểu huynh còn lại đoản mệnh Tề Linh đế.

Mà nàng còn có vị huynh trưởng là Tề Võ Đế -Yến cảnh, sau này bình định loạn thế Nam Bắc Triều, thành lập ra Yến tề đế quốc.

Nàng có thể nói là thân mang muôn vàn vinh hoa, tương truyền từ nhỏ nàng sinh ra dung mạo quốc sắc thiên hương, thân thể mang một mùi hương thơm lạ lùng, mỗi một lần du ngoạn, từ những đệ tử gia thế cho tới những khánh nhân đều ném những bó hoa lên xe của nàng.

Đương nhiên, nàng nổi danh dã sử không chỉ bởi vẻ đẹp tuyệt sắc mà còn bởi câu chuyện loạn luân cùng ca ca ruột.

Từng có một nhà lịch sử học đánh giá Bắc Tề Võ Đế - Yến Cảnh, có thể nói là đã dùng hết những từ ngữ oai hùng nhất, hắn đã bình định Bắc Cương, thống nhất nam bắc, sắc thái bá vương không thể nghi ngờ, hắn cả đời đều tràn ngập trong giai thoại truyền kỳ.

Trăm năm sau, điều làm thế nhân lên án duy nhất đó là chuyện tình của hắn, cùng vị muội muội ruột của mình Mật Dương quận chúa thân mật.

Dã sử cũng có miêu tả rằng vị Tề Võ Đế này thân cao tám thước dư, mặt như ngọc quan, phong thái tuấn lãng, cũng là vị mỹ nam tử hiếm có. Nghe nói trong một bữa gia yến, hắn say rượu đã cường bạo chính muội muội ruột của mình, sau đó hơn mười lần lặp lại, liền đem muội muội ruột của mình giam hãm bên cạnh, không đồng ý cho nàng kết hôn.

Lúc ấy khi xem đoạn lịch sử này, Từ Uyển có thể nói là người đứng xem vui, vị này là Võ Đế là một bá đạo tổng tài chính hiệu, còn có tài liệu nói rằng hắn vì ghen ghét với biểu đệ Tề Linh đế vì cùng muội muội có hôn ước, liền sai người hạ độc sát hại linh đế, không phải là đều tàn nhẫn độc ác giống nhau nha.

Chỉ tiếc vị Mật Dương quận chúa hồng nhan bạc mệnh, đêm trước ngày Võ Đế thống nhất thiên hạ đăng cơ, lại bất ngờ chết bất đắc kì tử. Mà sau khi Võ Đế đăng cơ, chăm lo việc nước ba năm, trong một lần ngự giá thân chinh thì băng hà, đến tận lúc chết cũng chưa từng cưới qua một người thê thiếp. Có người nói hắn là loại người si tình, cũng không thiếu kẻ nói hắn là kẻ điên, bất quá đối với Từ Uyển mà nói, cường bạo muội muội ruột, loạn luân, tuyệt đối không thoát khỏi hai chữ BIẾN THÁI a~

Lão nhân gia gật gật đầu, chỉ chiếc vòng trên tay Từ Uyển, nói : " Nói đến cũng khéo, ta có một người bạn già từng nghiên cứu qua về lịch sử của Bắc Tề giai đoạn đó, mà trong đó có vẽ lại, là năm đó Võ Đế sau khi bình định Bắc Cương, từ hoàng đình tìm được bảo vật, theo ghi lại, hắn đem vòng tay này đưa cho muội muội ruột của mình  ."

" Cái này là cho Mật Dương quận chúa ?"

Từ Uyển kinh hãi, khoảng cách lịch sử hiện nay đã qua hơn hai ngàn năm , nhà nàng từ đâu mà có được cái bảo vật này ?

" Cháu có điều không biết, Nam Bắc triều từng là thời kỳ hưng thịnh của Vu Thuật, mà Bắc Cương lại là nơi đặc biệt sùng kính Vu Thuật, thứ trên cổ tay cháu lại là thần vật của hoàng tộc Bắc Cương, nghe nói khi thiên thời địa lợi nhân hòa, nó có thể xoay chuyển thời không ."

Từ Uyển thật sự mông lung, mười ngày trước nàng tâm huyết dâng trào trở về nhà cụ tổ, chiếc vòng tay này là tìm được trong đống đồ vật, cho nên.... Tổ tông Từ Gia đến tột cùng là vô tâm, thần vật vậy mà có thể tùy ý vứt bỏ !

" Nghe bà nói cháu lại càng thấy khó mà tiếp nhận !"

Bà lão cười cười, đem giấy trắng đặt vào tay Từ Uyển, thở dài : " Cháu nếu đã mang nó lên, thì nó cũng đã chú mệnh với cháu, năm đó bạn già của ta cũng đã mất khi đang nghiên cứu về chiếc vòng tay này, cũng để lại không ít tư liệu, ta cũng là từ đống tư liệu đó mà biết đến, cháu nếu không tin thì cứ coi như cái gì cũng chưa nghe qua đi ."

Sống hơn hai mươi năm, Từ Uyển trước giờ thuộc phái vô thần, nếu không phải liên tiếp gặp mộng xuân, nàng cũng sẽ kiên quyết không tin !

" Bà à, lời ngày hôm qua bà nói là có ý tứ gì ? Vì cái gì phải sau năm mươi ngày lại đến tìm bà ạ ?" Từ Uyển bán tín bán nghi nói ra nghi vấn của mình.

" Điều này hiện tại ta không thể nói được, cháu cứ về trước đi, đến lúc đó hãy đến ."

Còn không có hoàn toàn nắm rõ được tại sao lại như thế này, Từ Uyển mơ mơ hồ hồ bị mời ra ngoài, thấy lão nhân gia thái độ kiên quyết, nàng cũng chỉ đành phải từ bỏ. Mùa hạ ở vùng duyên hải này thời tiết hay thay đổi thất thường, nàng vừa mới ngồi lên xe taxi, một phút trước mặt trời còn nóng bức chói chang thì đảo mắt một cái liền mưa to tầm tã.

Khi về đến nhà, váy trên người đã ướt hơn nửa, nàng quyết định đi tắm rồi đổi sang một thân quần áo mới, ngồi vào phòng liền mở máy tính tìm kiếm trên Baidu về lịch sử Bắc Tề.

Chính sử cũng không ghi rõ về sự kiện Võ Đế cùng muội muội ruột loạn luân bằng những điều bát quát nghe được từ dã sử, mà chỉ là những thông tin sơ lược, Từ Uyển đại khái nhìn một hồi liền tắt máy tính. Đêm qua nàng ngủ cũng không được ngon, quyết định thừa dịp đôi mắt vẫn chưa hiện rõ quầng thâm phải đi ngủ để dưỡng nhan !.

Chính là, vừa mới lên giường, nàng liền lâm vào cảnh trong mơ...

Giấc mộng rất ít khi khiến Từ Uyển mộng mị, vậy mà lần này tựa hồ như khiến nàng rơi vào một màn sương mù vô biên, tiếng nữ hài thê lương kêu khóc cứ quấn quanh, một tiếng lại một tiếng, Từ Uyển theo bản năng muốn che lại hai tai, lúc mở mắt, phát hiện chính mình đang nằm trên một chiếc giường cổ cỡ lớn.

Mà đôi tay nàng, lại bị thứ gì đó cột chặt vào đầu giường...

Shit ! Lại tới nữa !

Nàng cố gắng cúi đầu xuống nhìn xem, cơ thể trần trụi đang nằm trên những mảnh tơ lụa hỗn độn, càng đáng sợ chính là hai chân nàng đang bị một đại nam nhân banh ra ! Nàng lập tức muốn kêu lớn, thế nhưng âm thanh khi phát ra lại biến thành của người khác.

" Cảnh ca ca ! Cầu xin huynh, không cần như vậy, nơi đó của Loan nhi đau quá, hu hu !"

Âm thanh của nữ hài tử này quá mức dễ nghe, có chút nghẹn ngào, chính là kiểu âm thanh đau lòng , buồn bã mà cầu xin, đừng nói là nam nhân, đến chính Từ Uyển nghe xong cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, quả nhiên, đã đem côn thịt lớn nhắm ngay phía dưới nho nhỏ của nữ hài tử, phát cuồng bắt đầu đâm thọc.

Chim lớn đột ngột thọc vào khiến tiểu huyệt non nớt quá mức căng trướng, Từ Uyển bị đâm đến thiếu chút nữa chết ngất, lần này giấc mộng không còn giống như những lần trước, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, trừ bỏ đau, nàng hiện tại không thể nghĩ được gì khác.

" Không muốn không muốn..~A "

Nam nhân tinh lực dồi dào, bên hông quần áo còn chưa cởi bỏ hết, bàn tay to nâng hai chân nhỏ, liền nương theo máu xử nử bôi trơn, một phát lại một phát, cưỡng chế đem côn thịt cắm mạnh vào huyệt nhỏ, hơi thở dồn dập, mang theo men  rượu, phun trên gò má của Từ Uyển.

Thấy không rõ khuôn mặt hắn, động tác lại như cầm thú, môi lưỡi lại liếm sạch những giọt nước mắt hận ý trên khuôn mặt nhỏ của nàng.

Đây là đang sống sờ sờ mà bị cưỡng gian nha !

" Loan nhi, ngươi là người của ca ca, vĩnh viễn đều là người của ta, ngươi dám gả cho nam nhân nào? Ta sẽ giết hắn ."

Thanh âm này thật quen thuộc với nàng, còn chưa kịp phân biệt đến kẻ trong miệng hắn muốn giết là ai, đau nhức nơi âm hộ khi bị mạnh mẽ va chạm, theo tốc độ nhanh hơn, thanh âm nàng cầu xin cũng ngày càng yếu dần.

Tận lúc nam nhân bắn ra tinh dịch hòa cùng máu tươi tưới sâu vào tử cung, nàng cho rằng rốt cuộc cũng được giải thoát rồi, lại không ngờ hắn lại nắm lấy cái eo của nàng, đem nàng đang quay cuồng ấn trở lại đầu giường, lần thứ hai đem côn thịt cắm vào...

Từ Uyển hoàn toàn bừng tỉnh !

" A ! Đau quá đau quá !"

Từ Uyển từ trên giường bật dậy, theo bản năng ôm lấy bụng nhỏ của mình, cảnh tượng bị cưỡng gian trong mộng kia thật sự quá mức chân thật, quá mức khiếp người, nàng xoa xoa một đầu hồ môi lạnh, cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái.

Mới vừa xuống giường đi dép lê, nơi riêng tư liền có một dòng nhiệt quen thuộc đánh úp lại..

Từ Uyển liên tiếp vài đêm liền gặp giấc mộng không phù hợp cho thiếu nhi :v, thật quá mệt mỏi mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro