C1 - Mộng xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng tối không nhìn thấy rõ ràng.

Không gian chật hẹp tràn đầy tiếng thở dốc của một người đàn ông và tiếng rên rỉ mong manh của người phụ nữ.

Mồ hôi và tinh dịch trên cơ thể họ trộn lẫn vào nhau một cách hỗn loạn..."Aah ~ anh, anh là ai ~ Ưm!"Từ Uyển hét lên bối rối.Vật nóng khổng lồ bên dưới không ngừng xỏ xuyên vào cơ thể mềm mại của cô.

Cô mím môi, gặng hỏi."Sẽ sớm thôi...","Sẽ sớm thôi, muội sẽ trở lại bên chúng ta..."Một giọng nam nhân trầm ấm, như thể đè nén dục vọng khiến cô rùng mình.

Từ Uyển không biết hắn có ý gì, định hỏi lại, nhưng bờ mông mịn màng lại bị cánh tay cường tráng nâng lên, gậy thịt nam nhân càng thêm điên cuồng xuyên sâu vào trong, khiến mật dịch của họ cuồng nhiệt bắn ra xung quanh, và lấp đầy không gian vốn đã chật hẹp bằng xạ hương gợi cảm.Hành động đồi bại và đáng xấu hổ vẫn tiếp tục đến khi một dòng chất lỏng nóng hổi phun sâu vào trong tử cung, cuối cùng sức lực mạnh mẽ trói buộc cô cũng biến mất."Aaa!"Từ Uyển giật mình tỉnh dậy và bật dậy khỏi giường ngay lập tức.

Trái tim cô vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi vì cơn ác mộng này, mắt nhìn chằm chằm vào đèn pha lê sáng trưng treo trên trần nhà.

Cô nhận ra mình lại gặp phải ác mộng.Cô run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường, phát hiện vẫn như những đêm trước, không sớm cũng không muộn, vẫn là 1h30 nửa đêm.Một cơn rùng mình chạy dọc lưng mỗi khi cô nhớ đến giấc mơ kia.

Cô vô thức nhìn xuống chiếc váy ngủ màu trắng gọn gàng của mình, đôi chân trần trắng nõn run lên vì cảm giác thân mật vẫn còn vương vấn nơi riêng tư.

Cô nghi ngờ mình có thật sự chỉ đang nằm mộng? Nhưng khi cử động một chút thắt lưng liền đau nhức khó nhịn không thể giải thích được."Hừ, giấc mơ như thế này, đủ rồi..."Cô thở dài bất lực vì không thể làm gì hơn với hoàn cảnh hiện tại của mình.Từ Uyển lau mồ hôi lạnh trên trán và đứng dậy xuống giường uống một ngụm nước.

Cô đã mơ thấy giấc mơ đáng xấu hổ này trong nhiều đêm liền.

Từ Uyển tự hỏi liệu cô có điên không, bởi đôi khi cô còn không thể phân biệt được giữa hiện thực và ảo ảnh nữa.

Đầu luôn choáng váng, nặng trịch mỗi khi tỉnh dậy và cô còn suýt ngã vài lần mỗi khi bước đi.Những cơn ác mộng kinh hoàng này còn ảnh hưởng trực tiếp đến công việc ban ngày, cô chỉ có thể ép mình làm việc đến kiệt sức, kết quả là cô đã bị tổ trưởng khiển trách sau ba lần làm sai báo cáo."Từ Uyển, mấy ngày nay cậu làm sao vậy? Ban đêm cậu không ngủ sao? Mau khai thật đi, cậu say nắng anh chàng nào rồi đúng không?"Cô bạn thân Khương Sa Sa túm lấy cô hỏi."Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là gần đây tớ nghỉ ngơi không đầy đủ,"cô vội vàng giải thích.

Mặt cô đỏ bừng vì không thể không nhớ đến những giấc mơ kì lạ đó, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường.Khương Sa Sa là một người phụ nữ sắc sảo, cô và Từ Uyển đã biết nhau hơn mười năm nên chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã biết ngay Từ Uyển đang nghĩ gì."Từ Tiểu Uyển, nếu cậu dám dấu diếm âm thầm hẹn hò với một gã nào đó! Đừng trách tớ phải phát tán những bức ảnh xấu xí của cậu năm 10 tuổi!"Những bức ảnh xấu xí đó luôn là nỗi đau khôn nguôi của Từ Uyển,"Cái cậu này, tớ thề là tớ không hề nói dối!"Cô bất lực nói với Khương Sa Sa."Thôi, đừng nghĩ nữa, sau giờ làm việc chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!".
Thật không may, Khương Sa Sa đã biến mất ngay trước khi công việc kết thúc.

Đúng như Từ Uyển mong đợi, một người phụ nữ xinh đẹp như bạn cô chắc chắn sẽ có nhiều kẻ điên cuồng muốn theo đuổi, níu lấy cô ấy mọi lúc mọi nơi.Từ Uyển một mình rời khỏi nơi làm việc, công ty cô làm việc nằm giữa thành phố nhộn nhịp, khu vực này tập trung nhiều cao ốc văn phòng thương mại nên chỉ mất mười phút là cô có thể đi bộ đến nhà hàng yêu thích của mình.Buổi trưa đúng vào giờ cao điểm tan làm nên nhà hàng nhỏ chật ních người cũng không tránh được, Từ Uyển ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi xuống và gọi món cơm gà trộn nấm yêu thích của mình."Này, cô gái trẻ, chiếc vòng này thật sự rất đẹp!"Một cụ bà 70 tuổi ăn mặc đẹp, ánh mắt cười duyên dáng, vừa gọi vừa chỉ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay Từ Uyển.Từ Uyển sửng sốt, hiện tại đang là mùa hè, cô diện một chiếc váy ngắn tay, khiến chiếc vòng ngọc bích màu trắng trên cổ tay càng thêm bắt mắt, và nhàn nhạt tỏa ra một luồng khí lạnh.

Mười ngày trước đó ở quê nhà, cô đã tìm thấy chiếc vòng ngọc này và thích ngay, nên đã đeo nó vào cổ tay của mình.Tuy nhiên, khi chiếc vòng đã được đeo, cô không thể tháo ra được nữa.

Khi đó, cô lo lắng vội gọi điện cho mẹ đang ở nước ngoài để hỏi về nguồn gốc chiếc vòng, nhưng mẹ cô không nói gì nhiều, chỉ bảo rằng đó là một vật tốt, và khuyên cô nên tiếp tục đeo nó.Nhưng kỳ lạ là chiếc vòng khá nặng.

Cô chỉ quen với nó sau một vài ngày.

Lần đầu tiên đeo đến công ty, người quản lý có sở thích sưu tầm đồ cổ đã chặn cô lại và đưa ra mức giá cao cho chiếc vòng cổ này.

Thật không may, người quản lý không thể cởi nó ra khỏi tay Từ Uyển, nên cô đành miễn cưỡng từ bỏ."Cảm ơn bà," Từ Uyển cười ngọt ngào đáp lại."Nếu cháu không phiền, có thể cho lão bà này xem qua vòng tay của cháu được không?" Lão bà ngữ khí bình tĩnh, nhìn không ra nhiều cảm xúc, nhưng sự tốt bụng toát ra quá mạnh mẽ, hơn nữa Từ Uyển cũng không quan tâm nhiều như vậy, vì vậy cô đưa tay ra, nhìn lão bà cầm chiếc vòng tay ngọc bích và nhẹ nhàng vuốt ve nó bằng đôi tay già nua nhăn nheo của mình...1Bỗng nhiên, một tia sáng đỏ như máu lóe lên bên trong khối ngọc bích trong suốt!"Aah!", Cô hét lên vì sốc khi chiếc vòng tay vừa rồi vẫn còn mát lạnh, đột nhiên trở nên nóng rực.

Cô cố gắng tháo nó ra, nhưng khi chạm vào chiếc vòng một lần nữa, nó đã trở lại trạng thái ban đầu.Chuyện gì vừa xảy ra vậy ..."Cháu gái, cháu có gặp chuyện gì kỳ lạ sau khi đeo chiếc vòng này không?"Khi Từ Uyển hoàn hồn trở lại, bà cụ đã rút tay về, mỉm cười và nhẹ giọng hỏi cô vẫn đang nhìn chiếc vòng đầy sợ hãi."Điều kỳ lạ? Không ...!không...!khoan đã, có ạ!"Cô chợt nhớ rằng những giấc mơ đó bắt đầu khi cô lần đầu tiên đeo chiếc vòng ngọc này.

Trước đây, những giấc mơ của cô ấy đều là màu xanh trong lành và không bị ô nhiễm! Bà cụ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chợt ửng hồng của cô và mỉm cười, ánh cô mắt lưu luyến hồi lâu trên chiếc vòng ngọc.Khi Từ Uyển ngừng nói, cụ bà nói,"Đó có thể là một may mắn, nhưng cũng có thể là một lời nguyền.

Hãy đến phố Tây thôn Đường Nhạc tìm ta, nếu mọi thứ vẫn ổn sau năm mươi ngày trôi qua, hãy tiếp tục đeo chiếc vòng này."Bà cụ đứng dậy bỏ đi sau khi để lại những lời đáng ngại như vậy.

Từ Uyển lòng rối rắm đến mất ăn.

Sau khi thanh toán đơn hàng, cô vội vã chạy ra ngoài nhưng tiếc là không thể tìm thấy bà lão đó nữa.

Đó có thể là một may mắn, nhưng cũng có thể là một lời nguyền...Từ Uyển chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#hvan