C2 - Ảo giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, cô gái, chạy nhanh như vậy làm gì, còn chưa nhận tiền thối!".Người phục vụ trong cửa hàng đuổi theo đưa tiền lẻ trong tay cho Từ Uyển, nhưng phát hiện có điều gì đó không ổn trên khuôn mặt của cô ấy."Này, vừa rồi cô nói chuyện với dì Lý sao?""Dì Lý?"Từ Uyển hai mắt lập tức sáng lên,Cô vội vàng hỏi: "Cô có biết bà ấy sống ở đâu không?"Người phục vụ gật đầu, dừng một chút rồi mới tiếp tục,"À, đúng rồi, cô đừng tin những gì lão bà nói, bà ấy có chút vấn đề ở đây."Người phục vụ thì thầm khi chỉ vào đầu mình.Thật không may, Từ Uyển đã cảm ơn cô ấy trước khi cô có thể nhìn thấy động tác người phục vụ chỉ vào đầu và vội vàng rời đi.Khi màn đêm buông xuống, Từ Uyển hồi hộp trông đợi đến 11 giờ.

Vài đêm trước cô luôn tỉnh dậy sau cơn ác mộng đúng một giờ ba mươi phút, cho nên cô định sẽ đánh một giấc đến thời điểm này.'Làm như vậy, cô sẽ không còn gặp ác mộng nữa...'Sau khi xem đến bộ phim thứ ba, Từ Uyển đứng dậy lấy một cốc nước.

Nhìn đồng hồ trên tường điểm đến nửa đêm, cô mới thở phào nhẹ nhõm."Loan nhi...Loan nhi..."Một giọng nam nhân quen thuộc thì thầm bên tai Từ Uyển.Âm thanh ma quái càng lúc càng gần, hơi thở nóng bỏng, ám muội phun ra sau tai cô ngày càng gấp gáp, một đôi tay cường tráng bất ngờ từ phía sau kéo mạnh cô vào lòng.'Không! Tôi không muốn!'Từ Uyển tức giận.Cô muốn la lên, nhưng phát hiện miệng không thể phát ra tiếng.

Đôi môi mềm mại run rẩy dữ dội được đầu ngón tay nam nhân nhẹ nhàng mơn trớn, thọc vào trong khuôn miệng ẩm ướt nóng bỏng nhiều lần.Mắt không thể nhìn thấy, chân tay cũng không thể cử động, lòng như chết lặng, cô khóc không ra nước mắt.

Hết rồi, cô thực sự không thể tránh được cơn ác mộng này...!chỉ bất lực chấp nhận số phận của mình."Loan nhi, có nhớ đại ca không?"Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên gần vành tai nhạy cảm cô.Ngón tay nam nhân quá mạnh mẽ, đầu ngón tay thọc sâu vào bên trong và trêu chọc chiếc lưỡi ẩm ướt hồng hào của cô.

Từ Uyển yếu ớt, vô lực tựa hẳn vào ngực hắn để mặc lưỡi mình bị trêu đùa đến tê dại.

Cuối cùng hắn cũng rút những ngón tay ngỗ ngược ra khỏi khuôn miệng, làm dòng nước bọt trong suốt không ngừng trào ra từ đôi môi đỏ mọng mềm mượt."Không ~"Từ Uyển bật ra một tiếng rên nhẹ xấu hổ khi hắn liếm khóe môi cô, và nuốt nước bọt một cách ranh mãnh.Giấc mơ này có thật!Trong khoảnh khắc, ngực cô chợt thấy hơi lạnh, từng chiếc cúc áo ngủ đang chậm rãi được cởi ra.

Từ Uyển đấu tranh trong tiềm thức và chợt nhận ra, cô ấy chưa bao giờ mặc đồ lót khi ở nhà!Đầu ngực cô đột nhiên bị khuôn miệng ẩm ướt ngậm xuống, nhẹ nhàng liếm cắn quả anh đào nhỏ đang dần cứng lại, trong khi bàn tay thô to dùng sức bóp nắn một bên ngực trắng trẻo còn lại."Ahh ~"Từ Uyển gào thét trong lòng, cô đã bị thao mê man mà không có màn dạo đầu suốt nhiều đêm liền...Khoan đã! Có điều gì đó không đúng! Một suy nghĩ bất chợt ập đến trong giây phút ngây ngất của cô.Cái miệng nhỏ nhắn phía trên đang bị hút hết nước bọt, vậy ai mới là người ăn quả anh đào của cô?Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Vòng eo dù được một đôi tay cường tráng giữ chặt, nhưng vẫn có một bàn tay khác hung hăng nhào nặn, véo ngực cô, trong khi một bàn tay khác mọ mẫm nơi vùng kín của cô.Hai cái miệng! Bốn cánh tay! Từ Uyển lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng, mặt tái nhợt nghĩ."Hừ, Loan nhi dưới đó ướt nhẹp, chật khít."Một giọng nói khác đột ngột phá vỡ sự sửng sốt và kinh ngạc của Từ Uyển.

Cô không nhận ra ống quần pajama và quần lót ren đã bị kéo xuống đầu gối từ lúc nào.

Người đàn ông hơi đẩy hai chân cô ra, dùng ngón tay thô ráp trực tiếp trêu chọc hoa huyệt của cô..
Không cần hắn nói, cô cũng cảm nhận được sự ẩm ướt lan tỏa nơi tư mật của mình.Tiếng cười ranh mãnh của nam nhân bên tai nghe như tiếng quỷ dữ.

Từ Uyển sợ rằng nếu không phải vì không mở mắt ra được, chắc chắn nước mắt cô sẽ trào ra như một con đập bị vỡ.

Cô ấy chỉ là một thiếu nữ trong trắng chưa lập gia đình, thậm chí còn chưa bao giờ xem phim heo, thì làm sao có khả năng mơ thấy giấc mơ kiểu này hằng đêm? Điều này thực sự đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô!"Không...!muốn..."Cuối cùng khi hai ngón tay đã nhét đầy bên trong tiểu huyệt ướt át, Từ Uyển dùng hết sức bình sinh hét toáng lên.

Đáng lẽ đó nên là một tiếng gầm giận dữ, nhưng chẳng hiểu sao lại biến thành tiếng nỉ non yêu kiều mềm yếu.Tuy nhiên, khi hai từ đó vừa vọt ra khỏi miêng, sức mạnh trói buộc cô cũng đột ngột biến mất và không gian tối tăm trở nên sáng sủa như ban đầu.

Từ Uyển cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình, khung cảnh mà cô bắt gặp là ánh sáng chói lòa của chiếc đèn pha lê hình hoa sen mà cô yêu thích.Chân tay mềm yếu cũng dần trở lại bình thường.

Đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Từ Uyển liền đứng thẳng lên ghế sô pha.

Trái tim không ngừng đập loạn xạ, cô vội vàng kiểm tra lại cơ thể chính mình.

Bộ pyjama màu hồng anh đào không có gì bất thường; nó vẫn được mặc đúng cách như ban đầu.Máy tính trên bàn cà phê cũng đã hiển thị đến phần kết của bộ phim thứ tư.

Cô bất lực nhìn lên đồng hồ điểm chính xác một giờ rưỡi!"Mình đã ngủ lúc nào?"Từ Uyển thở dài.Tay vò đầu vẫn còn hơi choáng váng, cố lết vào phòng tắm một cách khó khăn.

Nhìn trạng thái hiện tại của mình trong gương; mái tóc rối bù xõa tung trên khuôn mặt trái xoan có vẻ ửng hồng bất thường, đôi môi đỏ tươi có chút sưng đỏ.Tệ hơn nữa là cảm giác trống rỗng khó tả giữa hai chân có lẽ do ngón tay của người đàn ông xa lạ đã đút vào, gần như ngay lập tức đưa cô lên đỉnh trước đó.Vào sáng sớm hôm sau, Từ Uyển gọi cho trưởng nhóm để xin nghỉ ốm một ngày.

Sau đó, cô ngay lập tức bắt taxi và đến phố Tây thôn Đường Nhạc, thật ngạc nhiên, đó là một ngôi làng nổi tiếng trong thành phố của cô.

Cô đã mất cả buổi sáng để tìm đến địa chỉ nhà số 46 ở đây.Đó là một tòa nhà kiểu cổ sáu tầng nằm liền kề với bãi rác.

Lớp sơn ban đầu đã bong tróc trên tường, bởi màu sơn mài đỏ đã được rất nhiều thầy bói toán đã tô lên trước đó.

Bên cạnh tòa nhà là một dãy nhà ngói đổ nát.

Theo những người qua đường, cụ bà họ Lý chắc chắn đang sống ở một trong những ngôi nhà đó, với một cây liễu rũ trong sân như một đặc trưng.Mùa hè ở thành phố biển thực sự rất nóng ẩm, với ánh nắng gay gắt đến trên đỉnh đầu.

Cô sốt ruột gõ cánh cửa gỗ kiểu cũ mấy lần nhưng không có ai bước ra.

Khi lấy khăn giấy lau đi giọt mồ hôi đang chảy của mình, cô đợi khoảng mười phút khi quyết định từ bỏ và quay người rời đi."Cháu gái, sao đến rồi lại rời đi nhanh như vậy?"Từ Uyển vừa bước tới dưới gốc cây liễu đã nghe thấy tiếng gọi, vội quay lại.

Cánh cửa gỗ được mở ra, bà lão cô nhìn thấy hôm trước nay mặc một chiếc áo choàng bông màu đen và đứng ở cửa với chiếc quạt trên tay và vẫy tay chào."Bà ơi, cháu có chuyện cần bà giúp!""Cháu vào nhà trước đi."Bà cụ dường như đã đoán được lý do tại sao cô ấy đến, và đi vào trong mà không nói gì nhiều.Cô nhanh chóng đi theo bà.

Vừa bước vào ngôi nhà mái ngói cũ kỹ, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh thổi xung quanh mình, cô sợ hãi che cánh tay nổi da gà, vội vàng tiếp tục theo sát bà cụ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh#hvan