.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaewon và Hanbin dạo quanh Kingdom Play một hồi, sau đó cùng nhau đi xem phim, cùng nhau ăn uống, cùng nhau chơi, một ngày trời dành thời gian cho nhau, vốn dĩ Hanbin còn muốn đi thêm vài nơi nữa, nhưng Jaewon kiên quyết bắt anh phải về, nói nếu được thì để lần sau. Hanbin cứng đầu ôm chân Jaewon một hồi lâu, tới khi trời sập tối dưới sức ép của hắn mới chịu ngoan ngoãn trở về.

Đến khi về tới trước cửa nhà Hanbin, anh vẫn chưa từ bỏ ý định mè nheo mãi:

"Hôn một cái rồi vào."

Hanbin lắc lắc cánh tay Jaewon, đòi hỏi chút thân mật cuối ngày.

Cả ngày hôm nay đúng thật là luôn cùng nhau ở chung một chỗ, tựa như một cuộc hò hẹn đôi lứa, trên hình thức là đã giống người đang trong mối quan hệ yêu đương rồi, Hanbin cảm thấy nên có điều gì đó xảy ra thúc đẩy mối quan hệ cả hai tiến xa thêm một chút. Mặc dù nói những động chạm nhỏ nhẹ như nắm tay hay ôm ấp vẫn có diễn ra, nhưng Hanbin nghĩ cả hai đều đủ tuổi trưởng thành hết rồi, những chuyện gà bông con nít ấy có thể pass qua mà, thay vào đó là vài va chạm tình thú mờ ám có phải tốt hơn không. Hành vi thuộc về người lớn cần thiết phải diễn ra nhất là vào những thời điểm chín mùi như thế này chứ.

Jaewon mặt không đổi sắc nhìn kẻ thấp hơn đang ngoan cố nhón chân, ánh nhìn chậm rãi chuyển xuống cằm người nọ, bình tĩnh trả về một câu:

"Anh thật sự muốn chuyện đó xảy ra ngay bây giờ à?"

Hanbin hăm hở gật đầu, đôi mắt to tròn vương chút chờ mong. Jaewon có thể thấp thoáng trông thấy cái đuôi mèo trăng trắng đang ngoe nguẩy sau mông omega, loại hình dung này khiến tâm trí Jaewon chớp mắt bị che thêm một tầng mù sương, chất giọng trầm thấp thôi thúc hắn ghé gần thêm xíu nữa, đến khi môi cảm giác được sự va chạm nhè nhẹ với những sợi tóc mảnh mềm.

"Mẹ anh đang nhìn chúng ta."

"Hửm?" Hanbin vội vàng nhìn xung quanh, chỉ một lát sau tầm nhìn đã có tiêu cự, con ngươi như phát sáng ngẩn đầu vẫy tay với người phụ nữ đứng trên ban công.

"Không sao, chị nhà anh dễ tính lắm, em đừng có lo." Nói rồi nắm níu cổ áo Jaewon, ghì mạnh xuống: "Hôn cái cho mẹ khen nào, nhanh!"

Ánh mắt Jaewon như bị thôi miên, không phản đối là ngay từ đầu hắn đã bị hai cánh anh đào kia nắm thóp, nó cứ lởn vởn trước mặt hắn, mời gọi hắn nếm thử một miếng. Nếu không phải vì suy nghĩ cho một tương lai tươi sáng được cùng omega vui vẻ đến cuối đời, hắn thề là hắn sẽ chẳng nệ hà ánh nhìn của bất cứ ai mà lập tức cắn cổ mèo con, ăn thịt nó ngay tại chỗ mà chẳng thèm nhả xương.

Jaewon có hơi không cam tâm đẩy trán Hanbin ra, lén lút nuốt vào ngụm nước bọt, che giấu vẻ bối rối cùng nhiệt độ dần tăng cao trong lòng ngực:

"Vào nhà đi."

Hanbin cau mày, vùng vằng nhất quyết không chịu bỏ tay:

"Em không chịu hôn chứ gì? Ừ, không hôn anh sẽ tức tối suốt đêm, không hôn thì anh không thèm ngủ luôn, em làm sao thì làm!"

Jaewon đưa tay búng lên trán Hanbin, omega theo phản xạ tự nhiên mà rụt cổ nháy mắt, cổ họng vô thức ngao nhỏ một tiếng. Đến khi Hanbin ngẩn lên nhìn thẳng vào mắt Jaewon, ánh nhìn lại chợt rơi trúng trái cổ đang trong tình trạng rung động của hắn, anh chuyển sang cùng nhau đối mắt, buộc hắn phải phun ra mấy câu từ kích động omega.

"Để anh tỉnh táo thêm một chút, có lẽ không phải là không tốt."

"Ừ vậy ha, thế anh sẽ gọi cho em, gọi cho em mãi luôn, xem em có bị phiền chết không?"

Jaewon: "..."

"Cũng đâu có kêu em làm gì quá đáng, chỉ muốn hôn thôi mà." Thật ra Hanbin hiểu rõ tính cách Jaewon, tính ra anh đang muốn trêu hắn một chút thôi nên sau đó cũng không day dưa lâu, càng không cần để tâm tới vài biểu hiện nhỏ nhặt khác:

"Mà Jaewon đã từng hôn ai chưa? Hửm?"

"Thấy em xử nam quá trời, coi bộ zin môi còn chứ ha?"

"Èo, nói thế thôi chứ anh không thèm tin đâu!"

Cũng tự phất tay phản đối nghi vấn của mình luôn.

Jaewon im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn thẳng vào mắt omega, nói:

"Vào nhà ngủ đi, trễ rồi."

Hanbin vờ như không nghe, kiên trì hỏi tiếp:

"Em đã từng thích ai chưa? Trước đây có người yêu không? Nếu có thì chuyện kia... từng phát sinh không?"

"Người trước của em như thế nào? Là con trai hay con gái? Có từng quen alpha không? Omega thì sao?"

Hanbin xoa cằm, năng nổ phân tích: "Jaewonie yêu vào sẽ như nào ta? Ể, hình dung không nổi nhaaa?"

"Tại biết sao hông, trông em có khác gì khúc gỗ đâu... he he, hoặc là do em kiềm chế tốt chết đi được, người ta sẽ cảm thấy kiểu ừm, thằng này không thèm thân mật với mình, vậy là nó có yêu thương gì mình đâu, rồi họ sẽ nghĩ rằng em không thích họ á."

Jaewon không nói gì đẩy Hanbin tới gần cửa nhà, moi trong tay anh chùm chìa khoá, tự mình giúp anh mở cửa.

Hanbin cười, khoanh tay đứng tựa lưng lên cổng sắt.

"Yêu đương thì cũng chỉ là nghi thức của cuộc sống thôi, tìm tí niềm vui ấy mà, em không nghĩ mình nên thả lỏng chút hả, đừng có nghiêm túc quá, ứ mãi trong người là chết hết đó nha."

"Bây giờ xã hội thoáng rồi, việc yêu nhau mà không làm gì nó thật sự lạc hậu á, anh nghĩ, đằng nào thì cái lâu dài nó chỉ tồn tại trên định nghĩa, và cái định mệnh cũng chỉ có trong tiểu thuyết thôi. Hoàng tử ngựa trắng, công chúa và lâu đài, trời đất nghĩ sao vậy, bây giờ là thời đại nào rồi mà chuyện trinh tiết còn phải nề hà như mấy bà mợ, với cả..."

Anh liếc nhìn bên sườn mặt Jaewon, cười giả lả bảo: "Hoàng tử đâu nhất thiết phải đi tìm công chúa nhỉ? Và rõ ràng, ý trên mặt chữ, hoàng tử thì làm gì có việc bị trói buộc với nhau, đến cả việc chịu trách nhiệm nói ra mới khiến người ta cười vào mặt cho."

Tay Jaewon khẽ khựng lại.

"Nè, nói gì đi chứ, anh nói nhiều thế em có hiểu không, giờ nhìn anh xem, qua lại lâu vậy rồi giờ yêu nhau đi, được không?"

Jaewon cuối cùng cũng tìm được chìa khoá tra vào ổ, mở cửa xong liền quay lưng lại đối diện với con mèo lắm lời cứ liền miệng luyên thuyên suốt từ nãy đến giờ.

"Vào nhà."

Cửa đã mở nhưng Hanbin một bước cũng không chịu nhích, tay giày chân xéo giậm xuống nền đất:

"Không chịu trả lời cũng chẳng chịu hôn, Song Jaewon cậu đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi hả?"

Đáy mắt ngập ngụa trong cơn giận hờn không tài nào kiềm chế nổi, đứng trước tình huống bị lật lại Jaewon chỉ có thể dùng hai từ ngỡ ngàng để hình dung. Bởi chuyện Hanbin đột nhiên nổi giận Jaewon cũng chẳng lường trước được, hắn cảm thấy hiện tại chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra hai chiếc tai mèo đang mãnh liệt ngọ nguậy trên đỉnh đầu Hanbin, đại diện cho việc anh thực sự phẫn nộ. Bộ dạng cáu bẳn không phần trăm đe doạ nào, đôi môi ra sức bặm chặt, Jaewon lặng lẽ nhìn anh, đối với thiếu niên trước mặt nhiều khi hắn thực sự hết cách, lực bất đồng tâm.

Bằng một thế lực thần kì nào đó đã giúp Jaewon dứt khoát buông bỏ vẻ chừng mực khi đứng trước mặt vị phụ huynh, mà cũng chẳng biết phụ nữ có còn ở đấy không, hắn nắm cẳng tay Hanbin kéo anh lại gần, đầu khẽ nghiêng về phía vành tai omega, hơi thở như bị nén lại thật lâu phả ra từng chút, men theo mang tai rối nhẹ tóc mai, có nguồn điện khiến Hanbin rùng mình. Tư thế này, dưới góc độ nhìn từ trên ban công, trông thật sự giống như cả hai đang hôn nhau.

Tác động mãnh mẽ tựa như mẩu thiên thạch bé nhỏ bị lực hút của trái đất thu vào, trái tim Hanbin bất ngờ đập gấp một nhịp, đến khi hoàn hồn lại thì đã theo lực kéo nằm gọn trong lòng ngực người kia. Cánh tay bị ghìm chặt không nhúc nhích được, bắt buộc anh hoàn toàn rơi vào thế bị động. Nhịp tim vô thức tăng nhanh, vội vội vàng vàng giơ tay đầu hàng trước cơn bối rối suýt lay động tâm can người ta.

"Nếu thực sự chỉ là một ván bài nhỏ, thế có nghĩa là anh chịu thua rồi à? Omega Oh?"

.

.

.

___________

"Lew, có đó không?"

"..."

Tut tut tut---

Jaewon nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, phải đính chính đến lần thứ ba mới chấp nhận sự thật rằng mình vừa bị Lee Euiwoong từ chối cuộc gọi tới.

Jaewon ấn số gọi lại một lần nữa, chuông reo tầm bảy tám bận vẫn không thấy ai nhấc máy, cứ thế cho đến khi cuộc gọi chính thức bị treo, Jaewon bình tĩnh mở khung chat.

.

Người ta nói thời gian của con người là vàng là bạc, vậy thì giờ của thanh thiếu niên chẳng khác nào châu báu hột xoàn. Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, bạn bè tụ hợp xong thì nhà ai nấy về, ai cũng có việc để làm, có chốn để đi, duy chỉ có Euiwoong là chẳng dám ló mặt về nhà.

Cậu ngồi vắt vẻo trong quán cà phê tiêu hết nửa ngày trời, giết chết mấy tiếng ròng quý giá để phá đảo con game Orbia mới tải, đến khi điện thoại gần hết pin thì Euiwoong đã chán đến mức muốn bấm thủng cả màn hình, đang định tắt thì bất thình lình lại nhận được cuộc gọi của kẻ mang đến cho cậu nỗi ám ảnh tột cùng.

Tim cậu thoắt cái suýt vọt lên tới tận cổ, tên này gọi tới chỉ có báo đời, nhất là câu "Lew, có đó không?" của hắn.

Cho nên sau đó cậu làm như chẳng hay biết gì, dứt khoát 'trượt tay', tâm niệm mặc kệ sự đời rồi bắt đầu ngồi thiền.

Ting!

hwarang
Lee Euiwoong, không nghe máy thì ngày mai mày chết con mẹ mày đi

Một tin này khiến tâm trạng chó rách triệt để rơi xuống vực sâu, Euiwoong có cảm giác như trên đời này cậu không mắc nợ ai chỉ mang nợ một mình Song Jaewon vậy, hơn nữa còn là một khoảng nợ khổng lồ có đầu vào chẳng có đầu ra.

...

...

..

..

.

.

"Đại ca, em nghe."

"Xác trôi tới xó nào rồi? Tao gọi người tới vớt về."

Euiwoong uất ức, ngón tay rảnh rỗi xé rách nhãn hiệu trên ly Starbucks:

"Nhờ phúc của mày, đến giờ vẫn chưa dám về nhà."

"Làm vài ly không?"

Euiwoong thuộc tuýp người quản lí cảm xúc không tốt, lại bị Jaewon năm lần bảy lượt mang về tin tốt đã doạ cậu phát khiếp, cho nên Euiwoong đã nhất thời không giữ được bình tĩnh lớn tiếng, thất thố đứng phắt dậy:

"Hả!??"

________________

Bức tranh hỗn tạp với những vệt màu sặc sỡ lưu động trong không gian không có sắp đặt, tiếng nhạc xập xình vừa gây phiền nhiễu lại có phần náo nhiệt, lẫn vào trong đám người đang sa đoạ một chút tư vị thoát lạc điêu linh.

Euiwoong bẽn lẽn nhìn hai con người ăn mặc thiếu vải đang khiêu vũ giữa sân, ở chính giữa cắm một chiếc cột thon dài được mài nhẵn nhụa trông có vẻ chắc chắn, các cô nàng không hề xấu hổ mà làm ra mấy động tác cực kì dị hợm táo bạo. Xung quanh toàn là những thanh niên đang chìm trong thế giới riêng, tay cầm rượu, thân hình lắc lư theo từng điệu nhảy của vẻ đẹp trên cao, trên mặt còn hiện rõ bốn từ sống trong trụy lạc. Có thể nơi đây là sân chơi dành cho những cậu ấm cô chiêu có lối sống không healthy lắm, không biết có phải vì Euiwoong suốt mấy năm liền đều là sinh viên ba tốt nên trong lòng mới sinh ra cảm giác tội lỗi với đảng hay không, hay vốn dĩ đây là những hoạt động đồi trụy làm suy thoái nền văn minh xứng đáng bài trừ, mặc kệ là vì nguyên do gì, cậu đều thấy nó khá phản cảm và dung tục.

Euiwoong dè chừng kéo cao cổ áo khoác, né tránh khung cảnh hỗn loạn chẳng thể nhìn nổi nữa, hận không thể vừa che mắt vừa bơi ra khỏi chỗ quỷ yêu này.

"Sao tao chưa từng biết mày cũng có một mặt như này, rảnh rỗi cũng ra ngoài ăn thịt lợn."

Euiwoong nghiêm túc phán xét, trên mặt viết đầy chữ chê:

"Nhìn đi, trên đời còn tồn tại thể loại vui chơi kiểu này nữa hả?"

"Trông có ra thể thống gì không chứ?"

Nói thì nói nhưng dè bỉu ra mặt kiểu này cũng sợ người ta nghe thấy, sợ phiền phức, Euiwoong lợi dụng tiếng nhạc ồn ồn mới dám chỉ trỏ thêm mấy đợt:

"Làm người không phải tốt rồi sao? Cứ thích lăn ra làm động vật, tư duy của mấy người này chắc chắn hư mẹ rồi."

Jaewon cầm ly rượu không biết đã là thứ bao nhiêu, lắc lắc trong tầng tầng lớp lớp vạt đèn màu đan xen nhau.

"Tao chỉ bảo mày đến đây uống rượu, thằng nhiều chuyện."

"..."

Euiwoong cầm chai nước suối, ôm vào lòng ngực:

"Mà này, ổn không mày?"

"Xem như nể tình hôm nay tao đã xả thân giúp mày đến mức nhà cũng chẳng dám về, mày có thể báo đáp tấm lòng nhiệt tình của tao bằng cách kể cho tao nghe chuyện gì đã xảy ra."

Tiêu cự trong mắt Jaewon nhạt nhoà rồi như có như không biến mất, hắn thất thần nốc hết ngụm cuối cùng của ly Manhattan màu hổ phách sóng sánh, mỉm cười lơ đãng:

"Lew, tao nên từ bỏ không?"

"Không biết." Euiwoong có thèm suy nghĩ đâu đã vội trả lời tỉnh bơ, xem ra tâm hồn rất thành thật.

Jaewon cười hắc, liếc Euiwoong một cái rồi lắc lắc đầu, ra dấu cho bartender: "Thêm một Tequila."

Euiwoong trợn trắng giơ tay ra hiệu cho bartender tạm thời đừng làm: "Quơi quơi gì đây thằng đần, trộn lại biết có kị nhau không mà gọi lắm thế, định uống cho nghẻo luôn thì nói?"

"Tao nói trước, tao cầm tinh con gấu nhưng mà là gấu teddy, kêu tao vác xác một con cáo bự như con trâu về là chuyện vô cùng vô cùng bất khả thi."

"Không, tao sẽ chết, sẽ chết luôn chứ." Euiwoong vừa mường tượng đến khung cảnh đó đã thấy khủng khiếp, cậu tự ôm lấy mình, tự thấy bản thân sao mà tội nghiệp quá thể.

Jaewon làm ngơ, đưa mắt ý bảo bartender lấy hẳn một chai rượu lớn, sau đó chống tay lên trán cười khổ:

"Nếu người ta đã không có ý nghiêm túc với mình, cố gắng sẽ có kết quả sao?" Jaewon đột nhiên độc thoại một mình: "Tao cảm thấy anh ấy chỉ đang muốn chiến thắng cái tôi của bản thân thôi, và tao là phần quà."

"Anh ấy chưa từng có ý muốn nghiêm túc với tao."

Euiwoong nheo mày, bây giờ mới kịp đem não bộ ra hoạt động một chút:

"Hanbin hiong? Mày đang nói tới Hanbin hiong hả?"

Hơi men cay cay xộc thẳng lên khoang mũi, khiến thần trí Jaewon càng mơ hồ, tầm mắt nhoè đi thấy rõ.

"Nhưng tao thực sự, rất thích rất thích anh ấy, thích đến mức cả ngày chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy, mỗi khi ở gần pheromone trong người lại rạo rực cả lên, tao muốn anh ấy, tao muốn anh ấy muốn sắp chết luôn rồi, tao sắp giả vờ không nổi nữa rồi Euiwoong."

"Anh ta chẳng biết cái quái gì cả, chẳng biết bọn khốn kia mang tâm tư dơ dáy đến mức nào với anh, mẹ nó tao sắp moi hết mắt chúng ra làm quà cho anh luôn rồi."

"Anh ta cái gì cũng không biết, chỉ biết dày vò tao mỗi ngày mà thôi, đàn ông như anh ta đúng là tệ hại thật."

Hắn nửa gục đầu xuống bàn, nghiêng đầu nhìn ly rượu trong tay, nửa như đang nói chuyện cùng Euiwoong, nửa như đang tự hỏi ý kiến của chính mình.

"Mày nghĩ tao có nên bí mật đánh dấu anh ta không? Để anh ta mãi mãi thuộc về một mình tao thôi?"

Euiwoong: "!!?"

Một câu đánh dấu phát ra từ miệng Jaewon hệt như tiếng sét đánh giữa trời quang, không gian đằng sau nứt ra làm hai nửa, loé sáng chói loà. Lỗ tai Euiwoong bị lấp đầy bởi tiếng oang oang rền dội, trong đầu lập tức liên tưởng đến 7749 viễn cảnh bạn mình nghĩ quẩn mà làm ra chuyện phạm pháp trời đất bất dung, liền liều mạng xua tay:

"Phủi phui cái mồm mày đi, tao van lạy mày, mày tuyệt đối không được làm cái gì bậy bạ, ít nhất mày phải có sự đồng ý từ Hanbin hiong."

"Mày biết tội cưỡng chế đánh dấu omega cao cấp là gì không? Suy nghĩ đến ba mẹ mình một chút đi."

Mí mắt Jaewon như suýt sụp xuống, khoé môi nham nhở nhuếch lên, như có như không cắt đứt sự nghiêm túc của Euiwoong.

"Đang nghĩ đi đâu vậy? Tao không tệ đến mức đó."

"Nhưng chính mày khiến người khác phải nghĩ đến mức đó đấy."

Euiwoong mím môi nhìn Jaewon đổ thêm chai rượu mới, lại đảo mắt nhìn sang đống ly rỗng nằm lổn ngổn trên quầy, cậu chậc lưỡi, còn chưa kịp nghĩ đến lát nữa sẽ lo vụ này làm sao đã vô tình chạm mắt với vị bartender đứng cách đó không xa, trong lòng nhe nhóm nỗi bất an khó nói.

"Có gì thì nói thẳng với anh ấy đi không tốt à? Tao nói trước, lá gan tao không đủ lớn để qua lại với tội phạm đâu nhé, nếu mà mày có gây án thật, tao chắc chắn sẽ cắt đứt mọi quan hệ với mày."

Jaewon chủ động rót rượu vào li Euiwoong, nhướn mày ý bảo lần này uống cùng nhau.

"Thôi ạ, rượu chè là tệ nạn."

Hắn ta nghe xong cũng chỉ bật cười, cướp lấy li rượu của Euiwoong đổ vào miệng nuốt xuống.

Rượu đắng trượt xuống cuống lưỡi cay xè, cảm giác nóng bỏng ôm trọn lấy cổ họng khiến hắn nhăn mày. Jaewon như muốn mượn chút lâng lâng của cồn để xoá bỏ những tư niệm cuồng dại đang quấn lấy tâm trí hắn. Ý nghĩ này chợt loé lên trong phút chốc, đã lập tức biến Song Jaewon từ một nam sinh ổn trọng sạch sẽ thành bộ dạng của kẻ nghiện rượu đang điên dại vì tình, bất kể lí trí có kêu gào đến mức nào Jaewon cũng vẫn mảy may, mất kiểm soát rót rượu tu ừng ực.

Mặc dù Euiwoong muốn không để ý nhưng lương tâm cậu bảo rằng cậu không thể giương mắt nhìn cảnh bạn mình mang bộ dạng bê bết từng bước kết thân với ma men, bèn bắc đắc dĩ lựa lời bảo.

"Jaewon, mày chỉ nên nói tới chuyện từ bỏ khi mà mày đã suy nghĩ kĩ càng, tuyệt đối đừng tìm đến nó với mong muốn sẽ được tí an ủi nào." Euiwoong vỗ vỗ vai Jaewon, thật lòng cho lời khuyên: "Bởi vì sao biết không, bởi tao biết mày sẽ đếch bao giờ làm được việc đó đâu, tao chắc chắn."

"Nói thật, tính từ lúc mày thích anh ấy, tao không còn thấy một Song Jaewon cao ngạo cool ngầu tao từng quen đâu nữa, mấy năm này mày bị làm sao vậy?"

"Thành thật mà nói thì Hanbin hiong là một người đáng để yêu đó chứ, xinh đẹp nè, thông minh nè, tốt tính nè, còn rất biết cách làm hài lòng người khác. Nhưng đôi khi có người yêu quá hoàn mĩ sẽ khiến mày bị bức chết đó con."

"Thử nghĩ mà xem, số người yêu thích Hanbin hiong đâu phải chỉ dăm ba tên, tính cách anh ấy hoà đồng như thế, bề ngoài dễ thương tươi sáng, chỉ cần cười một cái thôi đã khiến người ta xếp hàng tình nguyện moi tim dâng lên rồi. Người như anh Hanbin ấy à, kẻ thương thầm anh ấy mày đếm tới mai cũng chưa chắc hết, nói không chừng từng người bọn mày ai cũng đều ăn trúng mầm tương tư của ảnh rồi cũng nên, có lẽ mày cũng chỉ là một trong số đó, hoặc chỉ là đang cảm nắng người ta thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro