.12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[chương này chứa nội dung ảnh, nguồn ảnh: @Bunnie_9503 (app X)]

_____________

Euiwoong nói chuyện nghe thật triết lí, bởi vì đứng trên cương vị là một người bạn tốt cậu thực tâm lo lắng cho Song Jaewon. Cuộc tình dù đúng dù sai người khổ nhất chính là người cố gắng nhiều hơn, có thể nói Jaewon đã hạ mình và trả giá quá nhiều cho một mối tình đầu.

Euiwoong vinh dự được chứng kiến cuộc tình đơn phương từng chút từng chút hình thành qua ngần ấy năm, kiên trì làm gia sư tình yêu cho một thằng ngốc mới bước chân vào đời, cùng hắn bày ra biết bao nhiêu mưu kế che mắt thiên hạ. Cho đến hiện tại Euiwoong đối với phần tình cảm sâu nặng này của Jaewon đã không còn nghi ngờ gì nữa, cũng có những lúc ngôn từ trở nên bất lực, Euiwoong ngược lại chỉ còn thán phục cho sự si mê cuồng nhiệt của hắn ta mà thôi.

Song Jaewon cứng đầu như thế, lại có tính háu thắng và ưu đoạt sở hữu khủng khiếp, có ai ngờ được vào một ngày nào đó lại bất ngờ chạy tới thông báo với cậu rằng hắn đã đem lòng thích thầm một người con trai hoàn toàn xa lạ. Điều này so với việc thông báo thế giới sẽ tận thế vào vài triệu năm nữa có tính chân thật là ngang nhau. Nhưng đáng tiếc, nó lại là sự thật, mà quá đáng hơn nữa là người này, xác xuất thành công chưa đến phần trăm số thập phân.

Euiwoong đã từng đùa rằng có lẽ Jaewon sẽ phải ôm mối tình này vĩnh viễn chôn sâu xuống, ấp ủ trong lòng cho đến ngày trái tim nở ra một đoá hoa, từng ngày từng giờ ăn sâu vào từng tế bào trên cơ thể, sức cùng lực kiệt mỉm cười đợi chờ cái chết.

Người ta thường nói khi con người gặp được chân mệnh của đời mình, thì cho dù có là chuyện phi lí nhất cũng có thể xảy ra, một người sống nguyên tắc và lí trí như Song Jaewon đã từng khiến Euiwoong hoảng hốt không ít lần, đỉnh điểm rơi vào đoạn thời gian tầm hai năm trước, khi hắn đích thân chạy thẳng đến nhà cậu và yêu cầu được giúp đỡ.

Có một số chuyện tưởng chừng như ngắn ngủi nhưng không thể nói hết bằng lời, quanh co một hồi lại ngang ngược quay trở về nơi khởi đầu. Những chuyện đã xảy ra chỉ có thể nhờ cậy vào sự già nua của thời gian, Euiwoong nghĩ, nếu như cuộc sống này hoạt động dưới cơ chế nào đó, tình yêu loài người được ví von như một lỗi lập trình, vậy bây giờ cậu tha thiết cầu xin Chúa được format lại từ đầu thì không biết mọi thứ có trở nên tốt hơn không?

Xùy xùy, lại đưa não đi xa rồi đấy Lee Euiwoong.

Âu cũng là do duyên số, do vận mệnh hay là sự nỗ lực đã mang ánh dương làm hắn say đắm đến tận bây giờ đến gần hắn hơn một chút, xem như là một đặc ân mà Thượng đế đã ban xuống vì xót thương.

Mùa hè năm đó trong chuyến chiêu mộ tân học sinh viên, chỉ vì bắt gặp một nụ cười bừng nắng của Hanbin trên bục phát biểu, Jaewon đã dứt khoát từ bỏ chuyến du học đã sớm được xếp vào khuôn củ, hắn quyết định ở lại Hàn Quốc và nhập học ở tại ngôi trường này. Tiếp đó là khoảng thời gian hắn lao tâm không ít, mục đích chỉ muốn tiếp cận mặt trời của hắn thêm vài bước.

Sở dĩ hắn đã từng nghĩ rằng chỉ được ở bên cạnh Hanbin là đủ lắm rồi, hắn nhất định sẽ phải kiềm chế bản thân khi ở gần anh, thậm chí là dùng mọi thủ đoạn để anh buông bỏ cảnh giác và tự động tới gần mình hơn. Nhưng con người là sinh vật không có lòng kiên định, lòng tham lại vô đáy, dẫn cho tới tận ngày hôm nay, khi Jaewon phát hiện được một sự thật có vẻ khá muộn màng, rằng hắn chưa từng và chưa hề thoả mãn với những gì mình đang có, hắn đã phải vất vả khống chế con dã thú trong tiềm thức để không phải gây nên tổn thương cho anh, và quả nhiên cảm giác muốn mà không được hoá ra chẳng dễ chịu một chút nào.

Kiềm chế, kiềm chế rồi lại kiềm chế, lúc nào cũng phải giả bộ thanh cao trong khi hắn đã quá mệt mỏi, hắn sắp chịu hết nỗi rồi, mỗi khi xinh đẹp ấy vô tư lởn vởn trong tầm mắt, lại như có như không mềm xèo ngã vào lòng ngực hắn, Song Jaewon thật sự con mẹ nó chỉ muốn quỳ gối trước mặt người, chấp nhận bản thân hèn mọn mà trộm về một tí vuốt ve.

Câu chuyện năm đó cũng chỉ có Lee Euiwoong là người duy nhất hiểu rõ, và có lẽ, chính cậu cũng không biết Jaewon đang muốn làm gì. Với tính cách xưa nay của Jaewon, để một kẻ như hắn phải gạt bỏ cao ngạo mà nhẫn nhịn suốt hai năm, chứng tỏ Hanbin quả nhiên có trọng lượng, xem ra đối với mối quan hệ này hắn thật sự nghiêm túc.

Sự kiên trì trong lí trí bị bào mòn, khiến Euiwoong cũng không thể đoán được tâm ý của Jaewon, những chuyện hắn có thể làm, điển hình như lần trước 'truyền thông' bị hắn ta náo loạn một trận, đều hoàn toàn vượt xa tầm phán đoán của Lee Euiwoong.

Cho nên Lee Euiwoong chỉ biết thành tâm cho hắn vài lời khuyên, xem như để hắn bình tĩnh một chút, đừng vì điên tình mà làm ra những chuyện mang tính nghiêm trọng hơn là được.

"Nhưng tao không cho rằng đó là thứ mày nên làm, hình như tao đã nói vấn đề này rất nhiều lần rồi, tao muốn mày mạnh mẽ đối diện hơn là hèn nhát trốn chạy, dù sao thì không làm sẽ khiến con người ta tiếc nuối hơn là thất bại mà, đúng không?"

"Jaewon, mày không nghĩ bản thân mình cũng tốt à?"

"Nếu mày nghĩ bản thân mình đủ tốt, tao nghĩ rằng mày không cần tốt với bất kì ai đâu, mày chỉ cần tốt với một mình anh ấy thôi là đủ. Và nếu mày cảm thấy bản thân có khả năng chăm sóc tốt cho anh ấy, đảm bảo sẽ không làm tổn thương anh ấy, có thể bảo vệ anh ấy và có thể đấu tranh với những vệ tinh xung quanh thì ok thôi, mày đủ tiêu chuẩn làm một người bạn trai rồi đó."

Jaewon muộn sầu rót rượu, chất giọng khàn khàn do ảnh hưởng của rượu vẫn đều đều tâm sự:

"Một mối quan hệ tốt sở dĩ cần rất nhiều thời gian, một mối quan hệ lâu dài thì lại cần nhiều hơn thế nữa, đối với tao là sự đợi chờ suốt hai năm ròng có lẻ, nhưng đối với Hanbin mà nói, bọn tao chỉ mới quen biết nhau chưa đầy hai tháng."

Euiwoong xoa cằm suy tư, đối với phương diện này cậu hiểu một chút:

"Tao biết mày sợ mối quan hệ của cả hai chưa đủ bền vững, có lẽ mày sẽ thất vọng nhưng thật sự tao cũng nghĩ vậy, ít nhất là về phía anh Hanbin, anh ấy chả hiểu gì về mày, càng không có... chút xíu tình cảm nào với mày cả thằng bạn à. Tốt thôi, nếu kết thúc không được mà nói ra cũng chẳng xong thì khỏi đi, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, chỉ cần mày hứa với tao đừng làm chuyện gì quái gở là được, rồi tự quản bản thân cho thật tốt nữa."

"Dù sao ai cũng hiểu rằng hai người là một đôi rồi, chẳng qua là chưa ai nói thẳng ra thôi."

Jaewon rít nhẹ một hơi, phía sau mang tai đỏ bừng, các khớp xương tay run rẩy loạng choạng nhưng vẫn cầm chặt ly rượu, cả người hắn phủ tầng hơi men nồng nặc:

"Tao cũng không biết nên gọi đó là gì, bạn bè không giống, đàn anh với đàn em tao lại càng không thèm, tao mặc kệ bọn họ có nhìn thành cái gì, dù là trên danh nghĩa tao cũng không muốn mối quan hệ này chỉ dừng lại ở mức đó."

"Lew, cảm ơn mày đã cho lời khuyên, nhưng tao không nghĩ mình nên bày tỏ với anh ấy vào giai đoạn này, có thể nó sẽ rơi vào thời điểm nào đó trong phạm vi tương lai gần, khi mà tao tìm được cơ hội thích hợp và phải nắm chắc phần thành công."

"Tao không sợ phải đối diện với anh ấy, càng không phải sợ anh ấy sẽ chối từ, dù sao thì tao vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, chỉ sợ nếu như anh ấy cự tuyệt, tao sẽ không khống chế được mình mà vấy bẩn anh."

"Thậm chí là bản thân tao muốn làm điều đó ngay lập tức, tao vẫn sợ phải vô tình làm tổn thương người mình thích, nếu anh Hanbin giận tao rồi, không phải chuyện cùng nhau ở chung một chỗ sẽ càng khó khăn hơn sao?"

Lee Euiwoong thở dài một hơi, vẻ mặt rầu rĩ không kém.

"Biết thế sao lúc nãy bày đặt xạo sự, cũng không có ai ngu đến mức đi tin lời một kẻ si tình đến điên như mày."

"Chấp niệm của mày với anh Hanbin tao không bì được, lúc trước cũng có say nắng anh ấy một chút, không nhờ tên ngốc mày thích anh ấy đến chết đi sống lại chắc bây giờ tao cũng đang phát điên rồi."

"Tính ra tao phải nên cảm ơn m- ĐM!!!"

Jaewon ngà ngà say, nghe đúng chỗ Euiwoong đã từng có tình ý với Hanbin liền hung bạo đá vào ghế cậu:

"Ý gì?"

Euiwoong phát hoảng thả chân chống xuống đất, trợn mắt kiểm tra lại lần nữa và chắc chắn rằng chiếc ghế không bị Jaewon đá văng đi mất:

"Đấy đấy, như thế này này, cũng may là tao biết quay đầu sớm, giả như lúc đó tao vẫn giữ suy nghĩ sẽ theo đuổi anh Hanbin tới cùng thì có khi nào mày sẽ băm tao ra làm nhân bánh bao luôn không?"

Ánh mắt Jaewon ngập tràn sát khí, mặt không đổi sắc lườm chằm chặp Euiwoong:

"Đm mày không định sẽ phạm tội thật đó chứ? Con trai, nghẹn quá thì tìm chỗ xả lũ đi, thà mày cứ đâm đầu ra đường mà gây sự chứ tuyệt đối đừng ra tay trên người bố, trời đánh mày chết con ạ."

Euiwoong tỏ vẻ kì thị, trộn lẫn với nửa gói biểu cảm sợ hãi, nói: "Song Jaewon, con người mày đáng sợ thật mà."

Jaewon chả thèm quan tâm cậu nữa, hừ hừ hai tiếng rồi quay về uống nốt số rượu. Euiwoong ở bên này lui về ghế salong ngồi, trong lúc chờ đợi thuận tay moi điện thoại ra lướt web.

Tài khoản có tên taeraekim vừa cập nhật hoạt động mới, với vài ba chiếc ảnh chụp tiệc tùng được đính kèm, vừa được chính chủ update mười phút trước đang hiện lên newfeed của Euiwoong.

taeraekim cùng với imhubi.

Bạn mới, một nhân vật siêu thượng hạng trong số những người thượng hạng. 🤫


Cảm ơn vì bài hát anh tặng em, anh hát hay lắm lắm đó 💞

Every day, every moment 💝

❤️👍 woojin and 1.356 others.
💬 319 comments.

Euiwoong bật người ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, tự hỏi người trong ảnh là Hanbin có phải không?

Kim Taerae là người quen xa lắt xa lơ của Lee Euiwoong, hôm nay vốn dĩ cậu cũng được mời đến tham gia bữa tiệc của nó, nhưng vì cả ngày hôm nay gây tội với ba Lee khiến ông không vui, mà hình như ông còn có mặt tại bữa tiệc nên Euiwoong đã viện cớ không tham gia để tránh mặt ông. Nào ngờ bữa tiệc tưởng chừng như vô vị lại đem đến cho cậu nhiều bất ngờ quá, Euiwoong len lén nhìn về phía Jaewon, cắn môi phân vân có nên cho hắn xem cái này hay không. Đột nhiên tâm lí bùng lên trận đấu tranh dữ dội, hiện tại Euiwoong không biết nên cảm thán vì trình tạo lập mối quan hệ của Hanbin quá đỉnh hay khóc ròng vì thương cho thân thằng bạn tốt nữa.

Vì sợ chế độ xem người tiếp cận trên internet mà Euiwoong đã bắc đắc dĩ thả một chiếc ejimo hình trái tim, còn rất có tâm vào khung comment để lại chiếc bình luận.

lew
Mới nhuộm tóc à nhóc?

taeraekim
↪️ lew Đẹp không đẹp không?

lew
↪️ taeraekim Tóc đen nhìn     
ngoan biết bao nhiêu, nhuộm làm gì? Chú Kim cho phép chưa?

taeraekim
↪️ lew Em sắp thành sinh viên rồi đó ạ! :)

taeraekim
↪️ lew Hôm qua nhuộm lên thấy đẹp lắm, nhưng giờ không thích nữa, đúng là tóc chỉ đẹp khi còn ở salon, chắc ngày mai em đi nhuộm lại.

Euiwoong buông điện thoại quăng trên ghế sa lông, quay đầu nhìn bóng lưng Jaewon đơn độc ở tít đằng kia, thấy hắn liên tục tu rượu vào người như nước lã, tự nhiên thấy suýt xoa cho sứ mệnh của mình quá chừng.

Không biết trước đây Jaewon có thêm Taerae làm bạn bè không nhỉ? Hay nếu như bài viết có gắn thẻ Hanbin, thì hoạ xui Jaewon sẽ đọc được chăng? Mà cái ánh mắt thằng nhỏ cũng thật là, không thể đứng xa nhau ra, đứng thẳng lưng nhìn vào ống kính mà nghiêm túc chụp vài tấm không phải tốt hơn à, cứ phải tình thế để người ta mới biết quen nhau chắc? Rồi tới lúc Jaewon nhìn thấy những tấm ảnh này sẽ phản ứng ra sao? Sẽ không hùng hùng hổ hổ xách đao đi chém chết thằng em cậu chứ?

Euiwoong lướt như điên bài viết mới cập nhật của Taerae, phát hiện phía cuối bài đăng còn gắn kèm một chiếc clip nhỏ dài tầm 7 giây. Trong clip là nhóc Taerae mặc set đồ đen, bên trong mặc áo lưới xuyên thấu và khoác ngoài chiếc áo khoác dài. Đứng cạnh bàn ăn lớn lần lượt là Hanbin, Ahn Hyeongseop, và một số người bạn lạ mặt, à, còn có một cậu bạn tóc vàng da trắng đứng tít đằng góc máy, hình như họ Goo tên Bonhyuk thì phải. Thế nhưng đây không phải là vấn đề chính, điều đáng nói ở đây là nhóc Taerae đang ôm eo Hanbin đây kìa, là ôm eo, ôm eo đấy!!! Nhìn qua hệt như Hanbin đang đứng ở trong lòng ngực Taerae, được nó vòng tay qua bá đạo vây giữ, hành động tình tứ trông chẳng khác gì các cặp đôi đang yêu đương vậy.

Mà cái tên Ahn Hyeongseop đứng bên cạnh kia hình như cũng chả làm được cái tích sự gì, suốt clip chỉ có ăn ăn và ăn. Tên này Euiwoong cũng có nghe tên vài lần rồi, là anh em tốt với Hanbin, chỉ có điều tới bây giờ cậu mới phát hiện tên này có vẻ không thông minh lắm nhỉ?

Tầm hai giây cuối clip camera chợt run lắc dữ dội rồi tắt mất, Euiwoong chỉ kịp nhìn thấy một chút hình ảnh ở đoạn cuối là Taerae cúi xuống thì thầm điều gì đấy vào tai Hanbin, sau đó thì có cổ tay trắng muốt từ đằng sau chìa ra trước camera, sau đó tắt phụp.

___________

Sáng sớm, Hanbin uể oải trở mình sau giấc ngủ kéo dài 6 tiếng đồng hồ. Cuộc chơi quá khích đêm qua khiến tay chân anh có phần nhức mỏi, tứ chi nhấc không lên, anh nằm lăn lộn trên giường êm thêm một lúc nữa, đến khi tay chụp tới chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường, phát hiện kim ngắn chỉ vượt số 7 mới miễn cưỡng nhoài người ngồi dậy.

Đầu tóc rối bù như tổ quạ, Hanbin ngáp ngắn ngáp dài quơ quào tìm điện thoại, mở nhóm lớp ra, tìm kiếm tài khoản của người tên Byeongseop rồi ấn vào micro, gửi qua một tin nhắn thoại.

imhubi
🔊: "Nè bạn cùng bàn, hôm nay Hanbin cảm thấy cơ thể có chút không khoẻ, cậu điểm danh hộ tôi tiết đầu nha, tôi sẽ tranh thủ vào kịp tiết thứ hai."

Rất nhanh tin thoại đã được gửi đi, Hanbin ngồi ở trên giường chỉnh trang đầu tóc, vẻn vẹn vài chục giây sau đã nhận được phản hồi.

choiseob
Anh bệnh à?

imhubi
🔊: "Không bệnh ạ, chỉ là hơi mệt một chút, chắc là thiếu ngủ thôi ạ."

choiseob
Anh đến trường được không? Không cần cố nhé, nếu không để tôi nói lại với giảng viên?

imhubi
🔊: "Ấy ấy, đừng báo, tiết đầu là triết đấy, cậu muốn giết tôi à?"

choiseob
Đã có ai ở cạnh chăm sóc anh chưa?

imhubi
Tôi không có bệnh nên không cần người chăm sóc đâu ạ.

choiseob
Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé, nếu cảm thấy không thoải mái thì không cần đến trường đâu, cần gì thì liên lạc với tôi nhé!

imhubi
🔊: "Vâng vâng, thanks ạ!"

Byeongseop tắt điện thoại bỏ vào túi quần, theo thói quen đưa tay nâng gọng kính cận cao lên một chút, sau đó moi lấy vài quyển sách dày cộm chất thành một xấp, xong xuôi liền ôm đống sách quay người rời khỏi thư viện.

Lúc vừa ra khỏi thư viện đã chạm mặt với Jaewon cũng đang tiến về chỗ này, Byeongseop nhã nhặn mỉm cười gật đầu chào, Jaewon mặt than cũng thẳng lưng gật nhẹ đầu đáp lại.

Cứ như thế cả hai lướt qua nhau.

Tới trước cửa thư viện, Jaewon không vào ngay mà đứng ở ngoài im lặng quan sát xung quanh trước, phát hiện không gian vắng te mới xác định nơi này chẳng có ai, bàn tay đang xỏ trong túi quần rút ra, cầm theo chiếc điện thoại ấn nút bật lên, không nhìn thấy thông báo tin nhắn hay cuộc gọi nào mới cả.

Lạ lùng, hôm nay không đi học à.

Jaewon nán lại nghiêng đầu tìm kiếm thêm một đợt nữa rồi mới miễn cưỡng chịu rời đi, lúc đi qua tầng một còn cố tình đi ngược lối, ở ngoài cửa sổ nhìn vào lớp của Hanbin. Chỗ ngồi của anh trống không, Jaewon giơ cổ tay lên xem đồng hồ, 7 giờ 22 phút rồi, tuy giờ này còn khá sớm so với tiết học đầu tiên nhưng mà đây là Hanbin, lẽ ra bây giờ anh đã sớm có mặt ở trường rồi mới đúng chứ.

____________

Hanbin thay đồng phục ngồi trước gương, chỉnh trang lại bề ngoài rồi cầm điện thoại lên, đây là lần thứ N anh mở bài viết của Taerae kể từ lúc vừa thức dậy, và lại lần nữa bĩu môi thất vọng khi phát hiện Jaewon vẫn chưa nhìn thấy nó.

Rốt cục tên đó có đặt anh vào mắt không vậy? Không phải chứ, anh đã kiểm tra lại và chắc chắn rằng bản thân đã được Taerae gắn thẻ đầy đủ mà, không lí nào bài viết lại không được đề xuất trên newfeed của hắn ta được.

Hanbin không tin Jaewon có thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này, vừa nghĩ là làm, Hanbin lập tức ấn vào khung bình luận:

imhubi
Lần sau lại chơi cùng nhau nha ^️^ à, áo của em anh giặt sạch rồi, mai anh mang trả em nhá?

Sau khi bình luận được đăng, Hanbin hài lòng tắt điện thoại chờ đợi kết quả, với lấy balo cắp lên vai, vẻ mặt đắc ý mở cửa rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro