Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chàng trai kia là ai?" Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.

"A......." Hanbin kinh sợ vội xoay người lại, muốn lùi về sau rời khỏi người đang vây quanh mình. Nhưng người đàn ông phía sau không thuận theo ý của cậu, chỉ để cho cậu quay mặt về phía mình, vòng tay ôm quanh người cậu càng siết chặt hơn. Hơi thở ấm áp phả ra trên mặt cậu.

"Tại sao là anh.......Song.....Anh, buông em ra!" Hanbin nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, lại thấy tư thế mập mờ của hai người, vội vàng đẩy thân hình cao lớn ra.

"Nói, em với chàng trai kia có quan hệ như thế nào?"

"Anh Song, anh đang nói gì vậy, cầu xin anh buông em ra trước đã......." Hanbin xoay mặt cố gắng tránh khỏi hơi thở ấm áp của hắn, bởi vì tình huống bất ngờ, cậu sợ đến sắp khóc, nhưng Song Jaewon vẫn như cũ không có ý muốn buông cậu ra, sự tức giận đã chiếm hết toàn bộ thần kinh hắn.

"Chàng trai nói chuyện điện thoại với em, hai người có quan hệ như thế nào?"

"Anh Bonhyuk là một người anh tốt của em, anh Song, cầu xin anh buông em ra có được hay không......." Hắn như vậy càng làm cậu sợ hơn.

"Anh không quan tâm tốt như thế nào, về sau, em không được qua lại với hắn nữa! Nếu không, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!" Hơi thở ấm áp ép tới gần cậu, bàn tay nâng đầu của cậu lên từ phía sau, cố định ở trước người mình, dễ dàng cướp môi cậu.

Hanbin kinh sợ đến nỗi mở to mắt, sau một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Nhưng cái lưỡi to ướt át kia đã cường thế xông vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cậu, dây dưa cùng cậu.

Phục hồi lại tinh thần, Hanbin liều mạng đánh người đàn ông đang cưỡng bách cậu. Nhưng một chút sức lực nhỏ nhoi làm sao địch nổi thân thể to lớn của hắn. Đánh cùng với xô đẩy hai tay căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Thân thể nho nhỏ ngược lại bị hắn ôm càng chặt.

"Ừ.......Không cần.......Cứu mạng......." Âm thanh mơ hồ không rõ truyền ra, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cũng không ngăn cản được sự cuồng nhiệt của người đàn ông.

Song Jaewon giống như không biết đến cái gì gọi là thỏa mãn, hắn thế nhưng lợi dụng ưu thế đàn ông cưỡng bách cậu, nhẹ nhàng nâng gáy của Hanbin lên bóp nhẹ một cái, hắn nghĩ phải lấy được sự đáp lại của cậu. Nhưng Hanbin vẫn còn nhỏ làm sao có thể hiểu được chuyện xảy ra như thế này, cậu chỉ nghĩ muốn thoát ra khỏi lồng ngực hắn, muốn hắn dừng lại.

Cảm giác đầu lưỡi của người đàn ông không ngừng dây dưa, cậu không có biện pháp, chỉ có thể im lặng khóc.
Đột nhiên, người đàn ông buông ra sự khống chế đối với cậu, đôi môi đang xâm lược cũng rời đi. Hanbin cho rằng đối phương đã tìm lại lý trí, không nghĩ rằng hắn chỉ thoáng lui ra, làm như vậy để bắt được đôi tay đang phản kháng của cậu, đem vòng ra phía sau.

"Anh Song, anh làm gì vậy, cầu xin......." Câu nói kế tiếp chưa được nói ra khỏi miệng, môi đã bị chặn lại.

Sau một lúc, cả người Hanbin cũng bị nhấc lên, người đàn ông thoải mái hôn đôi môi cậu. Hôn từ môi cho đến ngực, mà cậu không có sức lực phản kháng lại, đôi môi vừa mới được tự do đang muốn kêu cứu lại bị đôi môi của hắn chặn lại, đồng thời có một bàn tay đang tung hoành trước ngực.......

"Ư......." Ai tới cứu cậu.......Không cần.......
Cậu là của hắn, ý nghĩ như vậy cứ chiếm lấy hết toàn bộ đầu óc của hắn, từ lần gặp mặt đầu tiên, số trời đã định trước, không cần biết hai người chênh lệch nhiều bao nhiêu, không cần biết cậu có trưởng thành hay không, không cần biết cậu có người trong lòng hay không.......

Hắn nhất định muốn có cậu.
Hắn không cho phép có người khác xuất hiện bên người cậu, lấy thân phận là anh trai cũng không thể. Người tên Bonhyuk đó, hắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta.......

Hanbin giùng giằng, cơ hội kêu cứu cậu cũng không có, chỉ có thể để mặc cho hắn xâm chiếm. Hai chân trên không trung đấm đá, lại không thể làm cho hắn rung chuyển nửa phần, dù có đá vào cơ thể hắn cũng vậy.

Đúng lúc này không biết âm thanh từ đâu xuất hiện cắt đứt tất cả.

"Haiz, Song, anh ở đây à, anh ra đây làm gì vậy......." Ở góc độ của Denis không thể nhìn thấy trước ngực Song Jaewon còn có người, nếu không hắn sẽ không quấy rầy chuyện tốt của anh Song đây. Hắn lo lắng hai người đã lâu không thấy quay lại, liền đi ra ngoài tìm mà thôi.......

Khi hắn nhìn thấy người trong ngực Song Jaewon, không khỏi ngây ngẩn cả người, ánh đèn lộ ra, cậu con trai ở trong ngực hắn nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, đang liều chết phản kháng. Mà Song Jaewon lợi dụng thân hình cao lớn giữ chặt cậu con trai, hắn cũng là đàn ông, đương nhiên sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng hắn không hiểu, Song Jaewon trước mặt là người mà hắn biết sao? Không phải Song Jaewon là người không bao giờ đụng tới những người cùng giới như thế này sao?

Tại sao hôm nay lại cưỡng ép một cậu bé vị thành niên.

Bởi vì hắn cắt đứt, Song Jaewon thoáng phân tâm, không cẩn thận bị Hanbin đá phải bắp chân, bất đắc dĩ buông cậu ra.
Mất đi thân thể mềm mại trong ngực, Song Jaewon đột nhiên phục hồi tinh thần, mà lúc này Hanbin đã thoát khỏi hắn, lui về phía sau ngã nhoài trên mặt đất, rồi lại kinh hoàng bò dậy chạy về phía Denis cầu cứu. Một khoảng cách ngắn ngủi như vậy, cậu thiếu chút nữa ngã xuống, xem ra cậu rất sợ.......

Song Jaewon không đuổi theo, hắn rốt cuộc tìm được lý trí. Hắn thực sự làm cậu sợ.

Denis nhìn Hanbin chạy về phía mình, thân thể nho nhỏ kia thiếu chút nữa lảo đảo loạng choạng té, theo bản năng muốn đưa tay đỡ, lại thấy đối phương nhìn mình phòng bị, tiếp theo chậm rãi vòng qua mình chạy về phía Jaein.

Chuyện gì xảy ra? Cậu trai nhỏ phòng bị hắn? Denis lập tức hiểu, tất cả đều là bởi vì Song Jaewon.......

Chỉ sợ bây giờ cậu sợ hãi đối với tất cả đàn ông.

Hanbin chạy thẳng về phòng ăn, nhìn thấy Jaein đang ngồi nhìn món ăn ở bên trong, không nói hai lời, hoảng hốt nắm lấy ba lô của mình chạy ra ngoài, giống như nơi đó có thứ gì rất đáng sợ. Tiếng kêu của Jaein cũng bị cậu bỏ ngoài tai.

"Hanbin, làm sao bạn.......đi rồi hả?" Jaein không hiểu nhìn tới Hanbin đang chạy ra ngoài, cuối cùng mới phục hồi tinh thần gọi với theo.

"Đợi chút Hanbin, đã xảy ra chuyện gì rồi?" Jaein chạy ra khỏi phòng ăn đuổi theo.

Hanbin vừa nghe điện thoại của anh Bonhyuk, chẳng lẽ anh Bonhyuk đã xảy ra chuyện gì? Hay là anh Bonhyuk đã nói gì với cậu ấy.

Jaein chạy ra khỏi phòng ăn đuổi theo Hanbin, mà địa phương trước mặt đối với Hanbin rất xa lạ, cậu đứng bên lề đường, nhìn chung quanh, giống như không biết mình nên trốn vào đâu, cho nên mới dừng lại.......

"Hanbin, bạn làm sao vậy?" Jaein đuổi theo.

"......." Hanbin nức nở, cậu không nhìn rõ đường phía trước, cũng không thấy rõ mặt Jaein, chỉ biết là bị người thân làm tổn thương. Vì vậy cậu khóc to lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.......Ủy khuất vô cùng.......

"Hanbin......." Jaein đứng ở bên cạnh cậu, Jaein sẽ không an ủi, nhưng Jaein rất muốn biết nguyên nhân khiến cậu khóc thút thít.

Giờ khắc này, Hanbin khóc làm Jaein hoảng loạn trong lòng, Jaein chưa từng thấy qua Hanbin khóc thút thít, lại càng không có thấy khóc nhiều như vậy.......
Lại còn ủy khuất như thế, rốt cuộc anh Bonhyuk nói gì trong điện thoại?

Hồi lâu, chờ cho Hanbin khóc mệt, Jaein mới dám đỡ cậu dậy, cũng không dám hỏi tại sao cậu khóc. Mặc dù Jaein rất tò mò, nhưng so với sự đau lòng của bạn, Jaein tạm thời đem lòng hiếu kỳ tạm thời gác xuống. Muốn biết nguyên nhân về sau sẽ có cơ hội.

"Được rồi, Hanbin đừng khóc, dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải ăn no đã. Chúng ta quay về thôi!"

Vừa mới nghe hai chữ "Trở về", Hanbin liền rút lại bàn tay nhỏ bé bị Jaein lôi kéo, vẻ mặt kinh hoảng, thậm chí còn có sợ hãi.......

"Không, mình.......mình muốn về chỗ mẹ mình......."Jaein không rõ lắm

"Nhất định phải trở về sao? Ở chung với mình không được sao?"

"Mình muốn về!"

"Vậy cũng được, chờ ăn xong mình sẽ nói anh trai đưa bạn về!" Mặc dù không muốn, nhưng cảm xúc của Hanbin giống như không ổn định, Jaein không dám cưỡng ép. Jaein không thể biết được, cảm xúc của Hanbin lại thay đổi hoàn toàn là bởi vì anh trai mình, mà Jaein lại muốn anh trai mình đưa Hanbin trở về.

"Không.......Không cần, mình tự về được......." Vừa nghe đến người đàn ông sẽ đưa mình về, Hanbin kích động hơn. Cậu không muốn ở riêng một chỗ với hắn.

"Như vậy sao được, tối khuya như vậy, bạn chưa quen chỗ này, tại sao có thể để cho bạn một mình đi về?" Nói xong, Jaein lôi kéo Hanbin trở về, thế nhưng Hanbin lại lần nữa rút tay mình về.

Trong lúc quay người lại, hai người đồng thời nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa nhà hàng.

Cảm giác lạnh lẽo thình lình truyền đến người Hanbin. Lòng bàn tay lạnh như băng. Ánh mắt cậu tránh né Song Jaewon, thân thể không tự chủ núp sau lưng Jaein. Cảm giác đó là né tránh hắn.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro