Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hanbin, rốt cuộc bạn làm sao vậy?" Thấy Hanbin như vậy, Jaein thực sự không nhịn được, họ là bạn thân, có chuyện gì không thể nói? Chuyện cậu thầm yêu anh Bonhyuk, cậu đều cũng đã nói với mình rồi, lần này rốt cuộc cậu có chuyện gì?

Rốt cuộc anh Bonhyuk nói gì trong điện thoại?

"Mình không sao......" Hanbin nhìn khuôn mặt lo lắng của Jaein, nhưng mà làm sao cậu có thể mở miệng nói với cậu ấy? Bởi vì anh trai cậu ấy cường hôn mình.......

Lời như vậy làm sao cậu có thể nói?
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Song Jaewon đã đi tới bên cạnh! Mà hắn chỉ lặng nhìn chăm chú vào Hanbin, không nói lời nào, vô hình tạo nên áp lực lớn!

"Nếu không có chuyện gì, vậy ăn cơm xong rồi hãy nói!" Jaein nói, tối hôm nay có chuyện gì đã xảy ra chuyện gì sao........

Trước đây không lâu Jaein cũng biết Hanbin thích anh Bonhyuk, sau này anh Bonhyuk ra nước ngoài một năm, ngày hôm qua mới quay lại, vốn là Hanbin muốn ở bên cạnh anh ấy, nhưng bị chính mình kéo tới Daegu. Nhưng Hanbin lại vì một cuộc điện thoại của anh Bonhyuk mà khóc, điều này làm cho Jaein rất lo lắng.

Anh Bonhyuk từ trước đến giờ rất yêu thương Hanbin, mặc dù có lúc đùa dai, nhưng đều là chọc cậu ấy cười, cũng sẽ không làm cậu ấy khóc.

Nếu như Jaein biết anh Bonhyuk nói nặng lời làm cho Hanbin khóc, y sẽ không bỏ qua cho anh ấy!

Huh.......

"Mình......." Hanbin sợ hãi liếc nhìn người đàn ông đứng sau Jaein. Vẻ mặt của hắn vô cùng bình thản, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Cậu không biết rằng trong lòng của Song Jaewon vì chuyện vừa rồi đã rất hối hận, hắn giống như bị trúng tà, chỉ vì nghe thấy cậu nói chuyện cùng đàn ông khác. Hắn cũng không muốn hù dọa cậu.......

Nhưng hắn không khống chế được tâm tình của mình. Cậu còn quá nhỏ, hắn không thể hù dọa cậu.

"Vào đi thôi!" Song Jaewon chỉ nói ba chữ. Hắn thấy vẻ mặt cậu cứng ngắc.

"Jaein, đưa Hanbin vào đi!"
Nói xong, Song Jaewon xoay người vào phòng ăn trước. Hắn biết Hanbin sẽ đi vào, cậu không dám phản kháng lại hắn, hơn nữa Jaein cũng sẽ đưa cậu vào bằng mọi cách.

Nhưng mà cậu lại đang khẽ run.
Song Jaewon xoay người, khó chịu xoay xoay cà vạt đi vào phòng ăn. Đi qua người Denis làm như không thấy hắn.
Bốn người lúng túng ngồi quanh bàn ăn, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh bàn công việc của hai người đàn ông. Nhưng đều là Denis nói, thật ra Song Jaewon không nghe thấy hắn nói gì, càng không có tâm tình để ăn uống.
Mà Hanbin ngồi đối diện hắn lại bất an, thức ăn trước bàn cũng không đụng đến. Ánh mắt Hanbin luôn dừng lại trước những đĩa thức ăn trên bàn, chính là không dám ngẩng đầu.

Song Jaewon dễ dàng nhận ra cậu đang sợ hãi.

Kết thúc bữa ăn tối qua loa, bốn người trở lại khách sạn xa hoa của Song Thị nghỉ ngơi. Hanbin chưa thể trở về chỗ mẹ của cậu, bởi vì Jaein nói nếu cậu muốn về thì nói anh trai y đưa cậu về, cậu rất sợ chung đụng tới người kia.
Thay vì như vậy, không bằng ở lại bên cạnh Jaein.

Đi vào trong phòng, Jaein liền hỏi không ngừng, mà Jaein hỏi đều là về cuộc điện thoại của anh Bonhyuk. Hanbin làm sao có thể nói ra chuyện cậu bị anh trai y cường hôn.

Jaein là một cậu trai hồn nhiên, mặc dù y cùng anh trai không thân lắm, nhưng dù sao cũng là anh em, y làm sao có thể tin rằng anh trai mình lại làm chuyện đó với Hanbin như vậy.

Hơn nữa nếu Jaein tin thì thế nào? Một bên là anh trai, một bên là bạn thân, y sẽ rất khó xử.

Chuyện thật rắc rối, càng nghĩ càng phiền lòng, không thể đem chuyện này nói với bạn thân, chỉ có thể để trong lòng.

Jaein thấy cậu im lặng, không thể làm gì chỉ có thể để Hanbin ngủ, nhưng y đâu biết, Hanbin chỉ giả bộ ngủ mà thôi, Jaein đã ngủ say Hanbin vẫn chưa ngủ được, cậu bị người đàn ông kia làm cho rất sợ hãi.

Thật vất vả đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ, trong giấc mơ đều là khuôn mặt cường hôn của người đàn ông kia gần trong gang tấc.

Ngày thứ hai, Hanbin với đôi mắt thâm quầng đi chơi cùng Jaein, tinh thần không phấn khích như ngày hôm qua. Mà Jaein lúc vừa mới bắt đầu còn hướng tới rừng rậm Daewon (cái này bịa cái tên á, chứ không có biết), cho đến xế chiều mới phát hiện ra Hanbin nhìn không có một chút tinh thần.

Bắt đầu từ tối hôm qua, Hanbin liền có vẻ mặt này, Jaein có chút lo lắng, hơn nữa y càng lo lắng mẹ Hanbin sẽ phát hiện ra, nếu biết Hanbin yêu sớm, có người mẹ nào hy vọng đứa con trai mới mười lăm tuổi của mình đã quen đàn ông sớm như vậy? Huống hồ mẹ Hanbin lại là giảng viên.

Bất đắc dĩ Jaein không thể làm gì khác là bỏ qua rừng rậm Daewon, đưa Hanbin trở về khách sạn.

Trở lại khách sạn, Hanbin đi ngủ sớm, không biết là giả bộ ngủ hay thật, đến lúc chạng vạng Song Jaewon tự mình tới đón Jaein, đáng tiếc hắn không thể gặp được người mà hắn muốn gặp.
Có thể lý giải, cậu bị mình làm cho khiếp sợ. Nếu có thể khống chế tâm tình, có lẽ không dễ dàng bị cậu phát hiện. Rõ ràng đã tự nói với chính mình phải đợi cậu lớn lên.......

Hắn càng nghĩ càng phiền muộn, đưa tay kéo cà vạt, giống như làm như vậy có thể hóa giải buồn bực trong lòng.
Jaein ngồi một bên dĩ nhiên có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt khó chịu của anh trai, cho rằng mình đã chọc giận anh ấy. Từ nhỏ đến lớn, y không dám làm nũng với anh trai, có lúc làm nũng cũng phải chọn lúc tâm trạng hắn thật vui mới dám.

Jaein len lén nhìn Denis đang đóng cửa xe, rất muốn hỏi anh trai bị làm sao. Ai ngờ Denis chỉ để ý công việc lái xe của mình, không thèm nhìn y.

"Anh, nếu như anh có việc, có thể không cần đến đón em." Jaein dè dặt nói.

Song Jaewon nhẹ nhàng nhìn về phía em trai, vẻ mặt không biểu hiện gì, thế nhưng lại cực cùng lạnh lùng.

"Chuyện của anh đã làm xong rồi, hôm nay bọn em đi chơi thế nào? Có mệt hay không?"

Công việc của Song Jaewon từ trước tới giờ rất nhiều, hắn hận không thể chia đôi cơ thể ra, công việc không thể nào làm hết.

Hắn nghĩ muốn nhìn thấy cậu, mới tự mình đến đón em trai.

Lời này vừa nói ra, Jaein nhìn chằm chằm anh trai, lời này tuyệt đối không thể do hắn nói ra được. Người ta nói ba năm sinh một, mà y cùng anh trai chênh lệch mười bốn tuổi, mặc dù được yêu thương, nhưng giữa hai anh em quá xa cách, lúc ba tuổi y vẫn còn đang chơi với chó con thì anh trai đã ra nước ngoài học đại học, bởi vì sự khác biệt như vậy, trên phương diện nào đấy anh trai sẽ không thương y cho lắm, cũng sẽ không giống như vừa rồi quan tâm tới y như vậy.

"Hôm nay.......Đi rừng rậm Daewon!" Jaein cẩn thận nhìn về phía anh trai, phát hiện hắn không có khó chịu như vừa rồi.

"Chơi vui không?" Rừng rậm Daewon, là nơi hắn vừa dựng lên một khu rừng nhỏ ở Daegu, nghe giọng của Jaein, xem ra cậu nhóc này còn không biết đó là tài sản của nhà mình rồi.

"Rất vui, bên trong thật to, còn có rất nhiều đồ chơi, anh trai anh cũng không biết........em còn cùng anh Kangho vào quỷ cốc, ha ha, em nắm tay anh Kangho đi vào đấy.......ha ha!" Jaein thấy vẻ mặt anh trai cũng không tệ lắm, cộng thêm hôm nay y chơi thật vui vẻ, tâm tình hưng phấn. Nhưng lời nói này đáng lẽ sẽ nói với Hanbin, kết quả cao hứng, lại nói với anh trai.

"Hanbin đâu? Cũng vào quỷ cốc rồi sao?"

Lúc này Jaein mới phát hiện ra mình nói sai cái gì rồi, trước mặt anh trai lại nhắc đến anh Kangho, nếu anh ấy nói cho ba mẹ, vậy là xong đời.

"Hanbin không có đi vào, nếu như cậu ấy đi vào người sẽ dắt tay em là cậu ấy rồi!" Jaein thật là giấu đầu lòi đuôi.

"Cậu ấy sợ, nên không đi vào?"

"Không phải, cậu ấy không sợ. Hôm nay tâm tình cậu ấy không được tốt. Cũng không chơi bất cứ cái gì!"

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro