một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Doyoung đã đi tư vấn tâm lý, bác sĩ cho biết cậu bị suy giảm trí nhớ do tâm trạng thất thường liên tục kéo dài.

Các triệu chứng cụ thể bao gồm rối loạn trí nhớ. Ví dụ, So Junghwan đang đứng trước mặt nhưng Doyoung không nhận ra.

Junghwan, người tồn tại trong ký ức của Doyoung, vẫn chưa trở về nhà kể từ khi anh dẫn đội quân rời đi vào ngày hôm đó.

-01-

Thế kỷ 22, do sự khai thác bừa bãi của con người, khí hậu đã thay đổi mạnh mẽ và nhiều loài bị tuyệt chủng bởi thời tiết khắc nghiệt, 80% lục địa bị sa mạc hóa và các loài đột biến xuất hiện khắp nơi.

Con người đã xây dựng cho mình một “tân thế giới”, giữ lại gen và hệ thống xã hội nguyên thủy, dựa vào khoa học công nghệ phát triển cao, không ngừng khám phá thế giới bên ngoài và tiếp tục là chúa tể của thế giới này trong một trạng thái hoàn toàn mới.

Là một trong những nhà khoa học của Viện Sinh vật, Kim Doyoung mỗi ngày đều có hàng nghìn tế bào phải xem dưới kính hiển vi. Cuối cùng cũng bị cậu lấy tấm kính đặt dưới ống nước và rửa sạch không thương tiếc.

Thời gian ở thế giới mới dường như trôi qua nhanh hơn ở thế giới cũ, Doyoung đột nhiên phát hiện bản thân chỉ mới điền dữ liệu cho hai cuộc thí nghiệm mà trời đã khuya.

Có người đợi cậu ở lối vào phòng thí nghiệm từ tối.

"Cùng ăn nhé."

Doyoung nhìn thấy một túi đầy đồ ăn nguội bị đưa lên trước mắt, cũng không nhìn nhiều, cậu quay người đi qua.

"Nhưng trời đã lạnh rồi, anh có thể về hâm nóng lại, tôi không đói."

“Em không đi ăn cùng anh à?”

Doyoung dừng lại nhưng vẫn lắc đầu.

"Nhưng mà trước đây chúng ta vẫn thường cùng nhau ăn vào giờ này mà."

"Tôi cùng ăn với anh khi nào?"

"Anh là So Junghwan, chúng ta mỗi ngày đều ăn cùng với nhau.”

Doyoung toàn thân run rẩy, không để ý tới người trước mặt, xoay người đi về phía ký túc xá, nhưng người phía sau cũng đi theo cậu, giống như mấy ngày trước, vừa nói "chờ anh" và hỏi khi nào thì ăn cơm.

Kết cục cũng giống nhau, Doyoung nhốt Junghwan ngoài cửa ký túc xá, nhưng lại dặn dò anh phải sớm nghỉ ngơi và ngày mai không được đến nữa.

"Vậy em đừng quên uống thuốc, ngày mai chúng ta gặp lại." Junghwan ở ngoài cửa nói lời cuối cùng, lại chờ thêm một lát, sau đó mới rời đi.

Junghwan là người cuối cùng trở về sau chuyến thám hiểm bên ngoài, khi mọi người đều cho rằng anh đã chết, Junghwan xuất hiện như thể được tái sinh. Một người trong đội lập tức chạy đi gọi Doyoung.

Gõ cửa hơn mười phút, lúc Junghwan mở rộng vòng tay đón người bạn trai đã lâu không gặp, chỉ nhận được một đôi ánh mắt vô hồn nhìn anh, hỏi có chuyện gì.

Lúc đó Junghwan còn tưởng rằng Doyoung đang trêu chọc mình, gãi gãi đầu cười nói: "Xin lỗi, anh về muộn...Gần đây em thế nào, có nhớ anh không? Anh có thể ôm em được không?"

Doyoung sững sờ tại chỗ hồi lâu, trên bàn có một tấm ảnh của hai người, hồi lâu cậu mới nói được ba chữ: “Anh là...ai?”

Đó là lần đầu tiên Junghwan bị Doyoung nhốt bên ngoài, suốt đêm ngồi ở hành lang ngoài cửa, không buồn ngủ cũng không mệt mỏi, mở to mắt đợi đến ngày hôm sau Doyoung mở cửa mới vỗ nhẹ mông của mình và đứng dậy.

“Đã một đêm rồi, em khỏe hơn chưa. Có nhớ ra anh là ai không?”

Doyoung gật rồi lại lắc đầu, mặc áo khoác phòng thí nghiệm vào, trong tầm mắt của Junghwan càng ngày càng nhỏ nhỏ.

Sau khi gặp bác sĩ tâm lý, Doyoung phát hiện ra không biết từ khi nào bản thân mắc chứng rối loạn trí nhớ.

Những ngày đó, tất cả những người quen biết Doyoung đều chạy tới nói cho cậu biết người này chính là So Junghwan. Khi anh dẫn đầu đội thám hiểm ra bên ngoài, gặp phải tình huống bất ngờ khiến anh bị tuột lại phía sau, nhưng bây giờ đã trở về.

Chỉ có Doyoung tự nhốt mình trong phòng, co ro trên giường nói: “Tất cả đều nói dối, Junghwan vẫn còn chưa về, tôi tiếp tục đợi anh ấy.”

-02-

Junghwan thực sự đã quen rồi.

Anh không bận rộn như Doyoung, không cần dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm mỗi ngày. Anh sẽ chỉ dẫn đầu đội thám hiểm ra ngoài tìm kiếm tài nguyên khi cánh cửa "tân thế giới" mở ra. Vì vậy Junghwan dành phần lớn thời gian để đồng hành bên cạnh Doyoung.

Sau khi Doyoung được xác nhận bị bệnh, Junghwan đã hủy bỏ các cuộc họp và tuần tra hàng ngày của đội, đồng thời tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc giúp cậu nhớ lại.

Hoặc đi ngang qua quán cà phê và gọi một tách cà phê mà Doyoung yêu thích, hoặc buổi chiều đứng ngơ ngác bên cửa sổ với Doyoung, hay buổi tối đứng ở cửa phòng thí nghiệm đợi cậu cùng ăn sau giờ làm việc, và cuối cùng là trở về ký túc xá, chỉ để nhận câu: “Ngày mai đừng đến nữa...”

Những người xung quanh đề nghị Junghwan đưa Doyoung đến những nơi họ thường đến trước đây.

“Chúng ta đến cổng trời xem thử nhé?”

Cổng trời là nơi có phong cảnh đẹp nhất ở "tân thế giới". Nhìn toàn cảnh bầu trời qua kính cường lực hình tròn khổng lồ là bằng chứng duy nhất cho thấy con người có thể khẳng định mình vẫn còn sống ở thế giới này.

Doyoung thích nơi này nhất, trước khi có chuyện xảy ra, cậu luôn thích nắm tay Junghwan, chịu khó đi mấy chục tầng thang máy, hít thở không khí trong lành bên cạnh cổng trời, ở đó cả buổi chiều.

“Được chứ?” Junghwan vẻ mặt đáng thương, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo khoác Doyoung.

Động tác của Doyoung đột nhiên cứng đờ, rũ mắt xuống nhìn tay áo, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt vô hại của Junghwan. Cậu do dự, cảm thấy bối rối.

"Đi mà! Đi mà!"

"À...tôi chỉ có thể ở lại nửa tiếng thôi."

Junghwan trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, anh gật đầu nói được rồi, sau đó buông tay áo của Doyoung ra, chạy sang một bên ngồi đợi cậu.

Những người trong phòng thí nghiệm đều rất quen thuộc với Junghwan, và họ thường nói đùa rằng Junghwan trông khác xa với hình ảnh đội trưởng đội thám hiểm khi ở bên cạnh Doyoung.

Doyoung thu dọn dụng cụ thí nghiệm, đi theo Junghwan đến cổng trời, hôm nay có vẻ có rất nhiều người đến đó, nam nữ già trẻ đều ùa vào. Nếu không cẩn thận sẽ ngã vào đám đông xa lạ.

"Nắm tay anh, đừng tách ra." Junghwan ngập ngừng đưa tay ra trước mặt Doyoung.

Doyoung im lặng, lắc đầu, một lúc sau mới nhướng mày nói: “Anh không cần theo đuổi tôi, tôi có bạn trai rồi, anh không biết sao?”

Chỉ một câu nói, Junghwan kéo mí mắt xuống, buông tay ra, bước chân chậm lại, chỉ dám thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng anh là bạn trai của em..."

Hai người đi vòng quanh cổng trời ba lần mới tìm được chỗ ngồi vừa vặn. Junghwan bảo Doyoung đợi anh ở đây một lúc, rồi nhanh chóng chạy đến máy bán hàng thông minh đối diện trong ba hoặc hai bước.

Đó là một loại máy gấp thú bông tân tiến, chỉ cần trả đủ tiền là có thể gấp được bất cứ cái nào mà  bản thân chỉ định trong nháy mắt.

Sau mười lăm phút vật lộn với chiếc máy mà không có kết quả, Junghwan vẫn không thỏa hiệp, ném số tiền gấp ba lần vào đó và nói với chiếc máy thông minh, tôi muốn cái đó, tôi phải có cái đó. Sau đó anh vui vẻ cầm lấy một món quà nhỏ và chuẩn bị tạo bất ngờ cho Doyoung.

Điều kỳ lạ là khi anh quay lại, trên chiếc ghế vốn thuộc về anh có một bà lão đang ngồi nói chuyện gì không rõ, Junghwan chỉ biết sắc mặt Doyoung dần dần tối sầm lại, nụ cười trên mặt cậu không còn giữ được nữa.

"Doyou..." Junghwan vội vàng đi tới, đáng tiếc còn chưa kịp chạm vào cánh tay Doyoung, đối phương đột nhiên đứng dậy đi về phía lối ra.

"Đội trưởng, đúng là ngài." Bà lão chống gậy đứng dậy, chặn đường đuổi theo của Junghwan.

"Bà?"

"Cậu Kim bị làm sao vậy? Bà vừa kể cho cậu ấy nghe về con trai, à là cấp dưới của đội trưởng, hai ngày trước nó ra ngoài không thấy quay lại..."

Doyoung không trở lại phòng thí nghiệm, ly cà phê mà thực tập sinh pha cho cậu trên bàn thí nghiệm vẫn còn bốc khói.

Junghwan chạy đến trước cửa ký túc xá của Doyoung gõ cửa, đứng ở ngoài và nói chuyện với người bên trong.

"Doyoung à, em đang làm gì vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Em có sao không? Đừng buồn. Anh mua cho em một món quà nhỏ. Em mở cửa ra đi. Hay là anh đãi em bữa tối nhé, rồi chúng ta cùng nói chuyện.”

"Em không ra thì anh sẽ đi đó. Gần đây anh đã hủy bỏ quá nhiều cuộc họp và công việc thường lệ. Anh phải quay lại chỉ đạo huấn luyện. Đội 19 sẽ trở lại đại đội sau hai ngày nữa.. ."

Cánh cửa bị đẩy ra.

Mới hai tiếng không gặp, Doyoung trông như đã mệt mỏi từ lâu, đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn Junghwan.

"Sao em lại khóc..." Trong lòng Junghwan chợt dịu lại, muốn giúp cậu lau nước mắt, nhưng lại sợ Doyoung từ chối, liền lấy khăn tay trong túi ra, suýt chút nữa đánh rơi món quà nhỏ.

"Anh có quà cho em!”

Lòng bàn tay của Doyoung trong chốc lát bị một bàn tay to ấm áp che lại, khi bàn tay to đó được rút ra, một chiếc túi nhỏ tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay của chính cậu.

Nằm lặng lẽ bên trong là một chiếc ghim cài nhỏ hình bông hồng.

"Hoa..." Doyoung nghiêm túc sờ lên chiếc ghim cài hoa hồng, sau đó nghẹn ngào: "Junghwan thích... Junghwan và tôi đều thích hoa hồng."

Junghwan thanh âm ôn nhu: "Anh biết."

Doyoung khóe miệng hạ xuống, cầm ghim cài, ngẩng mặt lên, lông mi dài đến mức khi cậu chớp mắt giống như cánh của một con bướm nhỏ, lung linh, để lại những giọt nước mắt trong suốt.

“Tôi nhớ anh ấy,” nước mắt Doyoung rơi từng giọt, lăn xuống “Anh cũng ở trong đội thám hiểm, anh biết khi nào Junghwan mới về không? Tôi đã đợi anh ấy rất lâu rồi...”

"Junghwan sẽ sớm quay lại và anh ấy cũng nhớ em rất nhiều..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro