hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwan nhướng mày, hơi cúi người về phía trước, nhẹ nhàng đáp: “Giống như lần đầu tỏ tình, anh sẽ tặng em chín mươi chín bông hồng đỏ do chính tay anh làm, một bông cũng không thiếu.”

Thế giới hiện tại không tự do rộng mở như trước, nó giống một cái lồng công nghệ khổng lồ hơn.

-03-

Những người xung quanh nghĩ ra một ý tưởng khác cho Junghwan.

Đội thám hiểm thường xuyên ra ngoài tìm kiếm, Doyoung hết lần này đến lần khác nhìn đội rời đi, đứng trên đài cao, ánh nắng chiếu vào tất cả những người trở về, đảm bảo không có Junghwan thì mới bỏ đi.

Có lẽ nếu Junghwan cùng đội trở lại cùng một lúc, Doyoung có thể sẽ nhớ ra anh.

Lần này cả đội trở về vào sáng sớm, đúng như dự đoán, Doyoung là người đầu tiên đến sân chờ. Cậu khoác một chiếc áo khoác dày bên ngoài áo trắng phòng thí nghiệm.

Đây là điểm mấu chốt, ngăn cách hai thế giới. Lạnh đến mức làm mặt Doyoung đỏ hết cả lên.

Cánh cửa được mở ra dưới sự chỉ huy của bảng điều khiển, những gì hiện ra trong tầm mắt là quân thiết giáp, quân robot và đội xe tăng. Nghe nói lần này thu hoạch không lớn nhưng bù lại thương vong cũng không nhiều.

Xung quanh có thể nghe thấy những thanh âm đoàn tụ, Doyoung không nhúc nhích mà chỉ vểnh tai lên nghe. Hiện tại chắc hẳn là mùa đông ở thế giới bên ngoài.

"Kim Doyoung!"

Đột nhiên có người hét tên cậu, Doyoung cử động. Có người đang gọi cậu.

Toàn thân Doyoung đột nhiên run lên, không tự chủ mà lao về phía bậc thang, cậu dường như không còn lạnh nữa, vừa nhìn người gọi mình, cậu liền chạy xuống như điên. Doyoung chạy hết sức có thể, má và khóe mắt bắt đầu nóng lên.

Doyoung chạy tới, cúi xuống hít một ngụm khí lớn, không thể tin được nhìn chằm chằm vào người cũng đang chạy về phía mình đến khi họ có thể nhìn rõ nhau.

"Doyoung, gần đây em có khỏe không..."

Cậu ôm lấy anh.

"Em có....em đã ăn ngon, ngủ ngon và nhớ anh..."

Phương pháp này có tác dụng rất tốt, Doyoung dường như không nhớ những gì đã xảy ra trước đó, như thể Junghwan mà cậu đã quên chưa từng tồn tại.

Hai người nắm tay nhau đi về, Doyoung nói rất nhiều, họ quyết định ăn cùng nhau. Doyoung bảo cậu đã mua rất nhiều nguyên liệu và cất vào tủ.

Dưới bếp có một cái tủ lớn, Doyoung buông tay Junghwan ra, vỗ vỗ quần, ngồi xổm xuống mở cửa, một mùi khó chịu xộc vào mũi.

Nhiều nguyên liệu bị hư hỏng và bốc mùi tanh.

Doyoung ngơ ngác ngồi ở trước tủ, thay vì bịt mũi lại bắt đầu khụt khịt, xin lỗi: "Thực xin lỗi, Junghwan, em không biết đều bị hỏng..."

"Không đúng, những thứ này em mua là ngày anh đi, sao có thể mới ba bốn ngày trôi qua..."

Doyoung ngừng nói, ngơ ngác nhìn Junghwan, đột nhiên đứng dậy lùi về phía sau, lắc đầu không thể tin được.

“Không đúng...không đúng...bây giờ là mùa đông. Rõ ràng là lúc đó chỉ mới tháng sáu...”

Doyoung liên tục tự gõ vào đầu. Junghwan đau khổ đến mức bước tới và nắm lấy cánh tay cậu để ngăn chặn hành vi tự làm tổn thương bản thân này.

"Doyoung à, nếu nó bị hỏng thì chúng ta hãy mua cái mới.

"Anh là Junghwan?"

"Đúng, anh chính là So Junghwan."

“Anh có thể ra khỏi nhà tôi được không?”

Doyoung phải nhập viện.

Mọi người đều ngạc nhiên khi trí nhớ của Doyoung không liên tục. Lần này nhập viện chủ yếu là do bị sốt, có lẽ là do cậu mặc quá ít trong khi chờ đội trở lại ngày hôm đó.

Buổi tối lại cãi nhau với Junghwan. "Khoa học kỹ thuật tiên tiến đến mức đó tại sao vẫn không thể giúp chữa khỏi bệnh của em?"

Junghwan bưng bữa sáng đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ đang ngồi cạnh giường bệnh.

Doyoung ăn sáng, trả lời chiếu lệ: “Tôi thấy mình khá ổn.”

“Doyoung, cậu định tiếp tục như thế này bao lâu nữa?”Doyoung phớt lờ.

"Đã bao nhiêu tháng rồi? Cậu cho rằng Junghwan muốn nhìn thấy cậu như thế này sao?"

Junghwan đứng ở cửa, tựa vào thành cửa im lặng nghe ngóng bác sĩ cau mày đẩy cửa đi ra, liền nghiêng người chào: “Bác sĩ Park.”

Bác sĩ đầy ẩn ý nhìn anh, ánh mắt nhìn xuống bữa sáng nóng hổi, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn: “Vừa vặn là Doyoung chưa ăn nhiều, bệnh nhân không thể đói được.”

Một lúc sau, bác sĩ đóng cửa lại, nói tiếp: “Chờ Doyoung khỏi bệnh, hãy dẫn cậu ấy đi ăn một bữa. Nhớ chuẩn bị chín mươi chín bông hồng, loại bằng giấy cũng được.”

Junghwan nhìn vào trong phòng bệnh, Doyoung đang ôm đầu gối ngồi trên giường, mu bàn tay nhỏ giọt kim tiêm, cũng không nhìn về phía cửa.

Doyoung tựa hồ biết anh tới, liền chủ động hỏi:

"Một người có thể tồn tại bao lâu ở thế giới bên ngoài?"

Junghwan nhướng mày, anh hiểu đây không phải là điều Doyoung thật sự muốn hỏi, nên đơn giản đổi chủ đề: “Hai ngày nữa em sẽ khỏi bệnh. Có muốn cùng nhau đi ăn không? Anh đã chuẩn bị quà cho em."

-04-

Doyoung rất thích hoa hồng. Nghe nói trước đây nhà cậu đã trồng rất nhiều hoa trong sân trước khi thế giới bị hủy diệt. Doyoung chỉ được nghe về điều này từ cha mẹ của cậu. Thế giới hiện tại không tự do rộng mở như trước, nó giống một cái lồng công nghệ khổng lồ hơn.

Sau này, Junghwan cũng thích hoa hồng vì Doyoung.

"Nghe nói ngày xưa người ta sẽ tặng hoa hồng khi bày tỏ tình yêu."

Ký ức về ngày đó vẫn luôn in đậm, Doyoung ngủ trên vai Junghwan, ngơ ngác hỏi: “Em cũng sẽ có hoa hồng à?”

Ngày hôm sau, Junghwan bắt đầu lén lén lút lút, ngày hôm trước còn muốn cùng Doyoung dành từng giây phút bên nhau, nhưng ngày hôm sau, cậu lại không tìm được anh, bọn họ thậm chí còn không cùng nhau ăn tối.

Doyoung gần như tưởng rằng Junghwan đã có mối quan hệ khác.

Cho đến khi Junghwan từ sau lưng lấy ra một bó hoa lớn, hoa hồng đỏ, gấp bằng giấy.

“Không phải em nói muốn hoa hồng sao? Đây là cho em.”

"Anh tự làm nó à?"

"Ừm, anh đã nghiên cứu rất lâu, đã gấp được chín mươi chín bông hoa, em hài lòng chứ?"

"Hài lòng, em rất thích."

"Vậy em cũng thích người gấp hoa được không? Chúng ta ở bên nhau nhé?"

"Em vẫn luôn muốn được ở bên cạnh anh"

==

Doyoung đã đến nhà hàng như đã hẹn, hôm nay Junghwan không đợi cậu ở lối vào phòng thí nghiệm, điều này khiến Doyoung thở phào nhẹ nhõm và coi đó như bữa ăn là công việc đơn giản cùng nhau.

"Anh ở đây." Junghwan dường như đã đến từ lâu. Anh ngồi trên ghế và vẫy tay với Doyoung.

"Xin lỗi, tôi tới muộn một chút."

"Không sao, không sao đâu." Junghwan đứng dậy rót nước, đưa dao nĩa cho cậu

“Anh có quà cho em.” Junghwan tựa hồ lần này đặc biệt quan tâm tới trình tự, hắng giọng thần bí: “Chắc chắn em rất thích.”

"Lại là phụ kiện?"

"Sai." Junghwan biết Doyoung sẽ đoán sai, lắc lắc đầu, từ sau ghế sofa phía sau lấy ra một món quà.

Doyoung lúc đầu có chút khổ sở, cậu tựa hồ nhìn thấy một vật gì đó, vô thức buông tay ra, dao nĩa rơi xuống bàn phát ra một tiếng chói tai.

Nhìn chằm chằm vào tay Junghwan.

Đó là một bó hoa hồng giấy màu đỏ, thật to.

Junghwan ôm hoa đi về phía Doyoung với nụ cười trên môi.

“Anh cho tôi à?” Doyoung bất giác đứng dậy nhận lấy, vẻ mặt không có gì quá kích động và kinh ngạc mà chỉ ôm bó hoa thật chặt.

"Tất nhiên là cho em rồi."

“Có tổng cộng bao nhiêu bông hoa?”

"Chín mươi chín bông hoa."

"Một bông cũng không thiếu?"

"Không thiếu."

Trong buổi chiều này, Junghwan đã nhận được nụ cười tươi đầu tiên từ Doyoung trong những ngày gần đây, nụ cười chỉ thuộc về anh.

Cậu đồng ý với yêu cầu của Junghwan, cùng trở về ký túc xá.

Junghwan nhìn Doyoung bên cạnh, Doyoung nhìn bó hồng trong ngực, không rời mắt một giây nào.

Trước khi tạm biệt, Doyoung hỏi Junghwan tại sao lại muốn tặng hoa hồng cho cậu.

Junghwan nhướng mày, hơi cúi người về phía trước, nhẹ nhàng đáp: “Giống như lần đầu tỏ tình, anh sẽ tặng em chín mươi chín bông hồng đỏ do chính tay anh làm, một bông cũng không thiếu.”

Âm thanh lập tức xuyên qua tai của Doyoung, giống như âm thanh sắc bén của dao nĩa truyền vào tai cậu vừa rồi.

Không hề báo trước, Doyoung rơi nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, suýt chút nữa đánh rơi bó hoa xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro