ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đồ ngốc Junghwan chỉ tặng tôi chín mươi bảy bông hồng.”

Doyoung ôm chặt hộp kính có hai đoá hoa hồng trong tay. Trong một lần ra ngoài thám hiểm Junghwan đã liều mạng hái chúng về cho cậu để bù đắp cho sai lầm bất cẩn của mình.

Đây là chín mươi chín bông hồng thuộc về Doyoung.

-05-

Thay vì đánh thức trí nhớ của cậu, hoa hồng lại khiến Doyoung suy sụp tinh thần một lần nữa.

Junghwan không biết chuyện gì đã xảy ra, anh đã thử tất cả mọi cách có thể. Khi Doyoung không chấp nhận anh lần đầu, anh lại tìm đến cậu lần thứ hai, lần thứ ba. Junghwan dường như bị đánh bại bởi căn bệnh không rõ nguồn gốc này.

Buổi chiều yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng đóng sầm cửa của Doyoung, người hàng xóm bước ra nhìn, khi biết là người quen cũ, anh ta cau mày quay vào nhà.

Từ bến trong Doyoung lại nói anh là kẻ nói dối, một lúc sau lại hỏi Junghwan khi nào mới về.

Doyoung dường như đã ném thứ gì đó xuống đất, lại nhặt lên và khóc. Cậu yêu cầu Junghwan rời đi, nói rằng không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

Junghwan đứng trước cửa, cuối cùng buông tay ra, anh chợt nhận ra mình đã hành hạ Doyoung lâu như vậy, từ thể xác đến tinh thần, dường như mọi cảm xúc tiêu cực của Doyoung là do anh gây ra.

"Bác sĩ Park, chúng ta có phải làm sai rồi không?"

Lần này chính Junghwan là người chủ động hẹn gặp bác sĩ. Anh ngồi phịch xuống giữa chiếc ghế sô pha mềm mại, như thể ngay cả khi đội thám hiểm không tìm thấy gì thì anh cũng không hề đau đớn như vậy.

"Đây không phải là cách đầu tiên. Chúng ta có nên nói lại với cậu ấy bây giờ..."

Máy liên lạc của Junghwan đột nhiên reo lên, một cuộc gọi từ phòng thí nghiệm.

Đối phương hoảng sợ nói ra mấy chữ, không có chút mạch lạc hay logic nào, cũng may Junghwan hiểu ra, vứt chiếc gối sofa đang ôm bên cạnh, mở cửa chạy nhanh đến phòng thí nghiệm nhất có thể.

Khi đến nơi, mùi hăng nồng đã lan ra hành lang. Các thực tập sinh trong phòng thí nghiệm lo lắng đến mức bật khóc và lao về phía Junghwan như thể đang nhìn thấy một vị cứu tinh.

"Tiền bối Kim... Tiền bối vẫn còn ở bên trong!"

"Anh ấy nói phải tìm thứ gì đó..."

Junghwan còn chưa kịp nghe xong, anh đã đeo mặt nạ phòng độc lao vào phòng thí nghiệm, khí độc đã rò rỉ ít nhất mười phút, đèn báo tự động trong phòng thí nghiệm đã đếm ngược nếu Junghwan không cứu được Doyoung trong vòng mười phút, họ sẽ bị nhốt trong phòng thí nghiệm đầy khí độc mà chờ chết.

Không thể chết, ít nhất là không phải Doyoung.

Trong phòng thí nghiệm, Junghwan cố gắng không nói lớn để tránh hít phải nhiều khí, nhưng lại chạy vòng quanh bàn thí nghiệm và phòng thiết bị mà không thấy Doyoung, lắc đầu giữ cho mình tỉnh táo, anh lớn tiếng gọi tên cậu.

Khí độc cay xè vào mắt anh, Junghwan mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt chiếu vào trong phòng vật liệu.

Doyoung quỳ ở cạnh cửa, ôm lấy góc bàn, cổ họng không phát ra được âm thanh nào, tứ chi yếu ớt, không thể chống đỡ thân thể nặng nề.

Junghwan chạy tới, nắm lấy cánh tay nhợt nhạt yếu ớt của Doyoung, lại dùng sức đỡ Doyoung sang một bên, nghe tiếng thở yếu ớt của người dựa vào vai mình.

"Đeo nó vào." Junghwan kéo mặt nạ phòng độc ra sau.

Người trên lưng không nhúc nhích, Junghwan đặt Doyoung xuống gần đó, giúp cậu đeo mặt nạ. Doyoung không còn sức lực chỉ có thể gục xuống trên vai Junghwan, nhưng thứ cậu đang cầm lại bị khóa chặt trong tay.

Ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao chiếu qua tấm kính, bên trong có hai bông hồng đỏ. Chúng không phải là hoa nhân tạo mà là những bông hồng thật đỏ tươi đang nở rộ.

Suy nghĩ của Junghwan lập tức bị cắt đứt, anh cứng đờ tại chỗ.

Cho đến khi cánh cửa an toàn của phòng thí nghiệm phát ra một tiếng “đông” lớn, thời gian đã hết, bọn họ hoàn toàn bị phong tỏa ở một nơi chỉ có thể tìm thấy cái chết, hy vọng duy nhất là những người bên ngoài phòng thí nghiệm, nhưng Doyoung có lẽ không có khả năng để sống sót qua khoảnh khắc đó.

Thân thể Doyoung ngoài cánh tay ôm chặt bông hồng đỏ, chỉ có mí mắt hơi co giật, cả cơ thể cậu đã tê liệt.

"Kim Doyoung, em thật ngốc..." Junghwan ôm cậu vào lòng "Sao lại đi lấy hai bông hoa này? Em thật sự ngốc lắm biết không..."

Doyoung cuối cùng cũng trả lời, cậu ngẩng đầu đôi mắt như suối xanh chảy vào mắt Junghwan.

"Không nghe được... không nghe được nhịp tim, nhịp tim của anh."

Junghwan ôm chặt Doyoung, anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Doyoung đã không cho anh cơ hội, hộp kính bị đẩy vào người Junghwan.

“Anh có thể bảo vệ nó được không...”

Doyoung cố hết sức nói ra, còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã không khống chế được cơ thể ngã ra sau, rơi vào hôn mê trên bàn thí nghiệm tràn ngập mùi thuốc.

"So Junghwan" ôm hoa hồng, trên người anh không có gì kỳ lạ...nhưng lại không có nhịp tim. Lần cuối cùng nghe thấy hai từ "bảo vệ" là từ So Junghwan.

Bảo vệ Doyoung, được không?

-06-

Khi Doyoung tỉnh lại, y tá cho biết cậu đã hôn mê bốn ngày. Khi mở mắt ra, vẫn là phòng bệnh quen thuộc, với khuôn mặt cau có của bác sĩ Park với giọng nói không ngừng lo lắng và trách móc.

"Cảm giác thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa? Cánh tay có thể cử động được rồi. Còn buồn nôn không..."

"Tôi muốn gặp So Junghwan."

Bác sĩ Park nhất thời không nói nên lời, miễn cưỡng chớp mắt, nói rằng Junghwan thực sự đang ở trước cửa.

“Vậy cậu ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.” Doyoung nháy mắt với bác sĩ Park, mỉm cười làm động tác “mời đi”, lập tức khiến đối phương cảm thấy như đã có mấy năm tình bạn vô ích, lại là một ánh mắt bất đắc dĩ.

Junghwan nhìn thấy bác sĩ Park đi ra, liền vào phòng bệnh. Anh cầm những bông hoa trong hộp kính cùng rất nhiều đồ ăn ngon rồi đặt lên chiếc ghế cạnh giường bệnh.

“Cám ơn.” Doyoung nhận lấy bông hồng đỏ, lông mày nhíu thành một đường, đặt đồ ăn sang một bên, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Sao anh lại có thể hồi phục nhanh như vậy?"

Ở câu hỏi đầu tiên, nụ cười trên mặt Junghwan cứng đờ.

"Hai bông hồng này đến từ đâu?"

Junghwan im lặng.

"Anh không phải Junghwan đúng không?"

Junghwan bắt đầu đấu tranh trong cơn hoảng loạn, Doyoung nhìn thấy anh không trả lời lại nói.

“Hôm đó Junghwan không tặng tôi chín mươi chín bông hồng.”

Đây là một bí mật nhỏ giữa hai người.

Đêm xác nhận quan hệ, họ ngồi trên ghế rất lâu, Doyoung tựa vào vai Junghwan, anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc cậu, đặt tay trên cằm, xoa nhẹ môi của Doyoung.

“Junghwan, nhưng tại sao em không đếm được chín mươi chín bông hồng?”

Junghwan cúi đầu xoa xoa gò má Doyoung: “Sao có thể như vậy?”

Trên con đường mờ ảo đầy sao vào ban đêm, hai người ngồi khoanh chân trên mặt đất và đếm từng bông một, khi đếm đến ba mươi cậu muốn dừng lại, nhưng Junghwan nhất quyết phải đếm xong, bởi vì anh chắc chắn một bông cũng không thiếu.

Đáng tiếc, kết quả không như Junghwan dự định, anh rũ mắt xuống, đau lòng đến mức suýt khóc, ôm lấy Doyoung nói xin lỗi. Doyoung không để tâm cười nói không sao đâu.

“Đồ ngốc Junghwan chỉ tặng tôi chín mươi bảy bông hồng.”

Doyoung ôm chặt hộp kính có hai đoá hoa hồng trong tay. Trong một lần ra ngoài thám hiểm Junghwan đã liều mạng hái chúng về cho cậu để bù đắp cho sai lầm bất cẩn của mình.

Đây là chín mươi chín bông hồng thuộc về Doyoung.

"Vậy...rốt cuộc anh là ai, và tại sao phải nói dối?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro