bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là gì? Định nghĩa đầu tiên của tôi, So Junghwan và Kim Doyoung chính là tình yêu.

-07-

Tôi là trí tuệ nhân tạo hỗ trợ trị liệu số hiệu 00102736. Tôi tuân theo mệnh lệnh của So Junghwan, Đội trưởng Đội thám hiểm khu vực Hàn Quốc, đi theo đội của anh tìm kiếm nguồn lực để chống lại những kẻ xâm nhập và giải cứu những người bị thương kịp thời.

Ba năm trước, tôi đã hoàn thành việc xây dựng mật mã và chương trình ban đầu. Với tư cách là thành viên mới của Đội 04, đó là lần đầu tiên tôi gặp Đội trưởng So Junghwan . Tôi rất kính trọng anh ấy, bởi vì sự tài giỏi, còn rất trẻ đã có thể đạt đến vị trí đội trưởng. Thứ hai, anh ấy dường như không bao giờ coi tôi là trí tuệ nhân tạo mà luôn coi tôi như một người đồng đội, một người anh em, điều mà tôi thấy thật khó tin.

Con người là những sinh vật rất thú vị. Tôi đã sử dụng chương trình để phân tích nhiều người, tìm kiếm khoảng cách giữa trí tuệ nhân tạo và con người. Cuối cùng, tôi đã tìm ra một lĩnh vực mà dường như tôi không bao giờ có thể hiểu được—cảm xúc.

Tôi nghe thấy Junghwan nhắc đến Kim Doyoung vào đêm đầu tiên tôi gia nhập Đội 04. Đó là buổi lễ kết nạp thành viên mới, Junghwan mỉm cười và nói xin lỗi sẽ vắng mặt, sau đó đứng dậy và cầm máy liên lạc bước ra ngoài. Tôi tưởng không có chuyện gì nhưng những người xung quanh bắt đầu la hét và làm ồn.

Một cậu bé tóc vàng nói với tôi, “người yêu” có biết ý nghĩa của nó không?

Tôi lắc đầu và tìm kiếm trong chương trình của mình trong một giây, nhưng không có từ nào như vậy.

Còn “tình yêu” “hẹn hò” “kết hôn” có biết không?

Tôi hiểu điều này.

Đội trưởng So đang yêu người phía bên kia đầu máy. Anh ấy nói rằng họ sẽ kết hôn.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Kim Doyoung là ngày hôm sau, cậu thật sự rất đẹp, mặc áo khoác phòng thí nghiệm, tức giận đẩy cửa ra, nhéo vào mặt Junghwan và kéo anh dậy, không quên gọi những người khác.

Đêm qua họ đã uống rất nhiều, nhưng tôi là người duy nhất không say, vì tôi là trí tuệ nhân tạo và tôi không thể uống rượu.

“Junghwan, mấy giờ rồi mà anh còn ngủ? Không phải tổ chức họp quân sao, họ gọi đến tận chỗ em hỏi anh đang ở đâu?”

Junghwan khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Doyoung rồi lại vùi đầu vào trong, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi... Anh lập tức sẽ dậy, em có thể hôn anh rồi mới đi được không?"

Doyoung mặt lập tức đỏ bừng, hai mắt trợn ngược sang một bên, may thay chỉ có trí tuệ nhân tạo tôi nghe được.

Sau này tôi mới biết Doyoung là nhà khoa học trong phòng thí nghiệm và cậu chính là người chịu trách nhiệm về sự ra đời của tôi.

Thế giới mới quá tàn khốc đối với con người. Họ thậm chí không thể sống sót một ngày nếu không có áo giáp máy móc. Nhưng tôi nghĩ điều tàn khốc nhất là chuyến đi thám hiểm thường lệ hàng tháng của chúng tôi, mỗi lần đều hy sinh rất nhiều người. Chỉ một năm lại có đợt nhân sự mới, về cơ bản là vì một số chết, một số thì từ bỏ.

Chỉ còn lại tôi và So Junghwan.

Anh thực sự là người nói nhiều, đặc biệt là sau này anh ấy thường nói chuyện với tôi, đôi khi nói về mọi thứ, dù tôi có hiểu hay không thì hầu hết các chủ đề vẫn không thoát khỏi trọng tâm liên quan đến “Kim Doyoung”, mọi thứ từ việc họ quen nhau đến với nhau...

Tình yêu là gì? Định nghĩa đầu tiên của tôi, So Junghwan và Kim Doyoung chính là tình yêu.

Cuối năm Junghwan rất bận rộn, lần cuối cùng nói chuyện với tôi, anh ấy còn phàn nàn rằng có quá ít thời gian được gặp Doyoung. Vì vậy, tôi đã có rất nhiều lần giúp Junghwan chuyển lời đến Doyoung.

Nhưng họ thật sự giống nhau. Doyoung không coi tôi như một trí tuệ nhân tạo. Cậu coi tôi như em trai của Junghwan.

Tôi đi vòng quanh thế giới cũ hết lần này đến lần khác khác, không biết sự khác biệt giữa mệt mỏi và thư giãn. Tôi chỉ biết rằng mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, cho đến chuyến thám hiểm vào tháng sáu năm nay.

So Junghwan hy sinh.

-08-

Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của Doyoung biến mất ở góc đường. Khi tôi chạy tới trước cửa nhà cậu, bác sĩ Park cũng ở đó. Đôi mắt của bác sĩ đỏ hoe và anh ấy đang vuốt ve cánh cửa đóng kín, nhưng người bên trong vẫn không chịu mở cửa.

Lâu nay, tôi thấy rất nhiều người khóc lóc đau buồn, hôm nay Doyoung lại trở thành một trong số họ, không chịu mở cửa nên chúng tôi đứng canh gác bên ngoài nhà.

Năm sáu tiếng sau, bác sĩ Park thở dài, lau khóe mắt, nhìn ngọn đèn màu cam ấm áp trên trần nhà, tôi biết bác sĩ cũng buồn, nhưng tôi không thể làm gì được.

Tôi không thể cảm nhận được nỗi đau này, tôi chỉ biết rằng Đội trưởng So sẽ không bao giờ quay trở lại, mọi người đều thương tiếc sự ra đi của anh ấy.

Tôi không nhớ khi nào thì Doyoung mở cửa, dường như bầu trời bên ngoài đã tối dần. Cậu tựa vào khung cửa, thậm chí còn không còn sức để gọi tôi.

“Doyoung...”

“Junghwan sao rồi?”

Tôi không biết phải trả lời cậu thế nào.

“Anh ấy đã chết rồi sao, tại sao mọi người đều nói...”

Tôi cảm thấy miệng mình co giật.

“À...Tôi biết rồi, anh ấy vẫn chưa về phải không, vậy tôi sẽ đợi anh ấy...tôi sẽ đợi anh ấy...”

Tôi chỉ là một trí tuệ nhân tạo, lẽ ra tôi phải nói sự thật mà không có cảm xúc, nhưng khi tôi nhìn xuống và nhìn vào Doyoung, thấy cậu giống như một bông hồng héo bị vò nát, tôi không thể nói được nữa...

Do Đội trưởng Đội 04 hy sinh và thương vong bi thảm của toàn đơn vị, tổ chức cấp trên đã tạm thời hủy bỏ các hoạt động liên quan đến Đội 04. Tôi trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp và ngày nào cũng quanh quẩn trước nhà Doyoung. Bởi vì ngoại trừ Junghwan, Doyoung là người duy nhất còn lại trên thế giới này mà tôi có thể nói chuyện.

Bác sĩ Park đã nhiều lần cố gắng giúp Doyoung vượt qua nỗi đau mất người yêu, nhưng dù họ có cố gắng giải thích thế nào thì Doyoung vẫn luôn tin rằng Junghwan sẽ quay lại và cậu đang đợi anh.

Ký ức về Junghwan bị Doyoung buộc dừng lại vào buổi sáng khi đội rời đi, cái ôm cuối cùng giữa cậu và Junghwan, và câu hỏi anh muốn ăn gì khi trở về.

Doyoung từ chối sự an ủi của người khác, làm tê liệt thần kinh của chính mình và khóa chặt trí nhớ.

Đêm đó tôi tận mắt chứng kiến Doyoung ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, túi rác bên cạnh chính là thứ cậu nôn ra, nỗi đau mất mát đã hành hạ cậu về mọi mặt.

Tôi mừng vì mình không phải là một con người thực sự, tôi không có cảm xúc và mong muốn được tự do, nhưng tôi cũng muốn trở thành họ và cảm nhận được "tình yêu".

Bác sĩ Park cho tôi xem báo cáo khám sức khỏe của Doyoung. Công việc cường độ cao và bức xạ trong phòng thí nghiệm đã quá sức đối với cậu. Cộng với tin xấu về Junghwan, cậu thực sự sẽ suy sụp. Nếu Doyoung từ bỏ việc tự cứu mình thì chúng ta phải cứu cậu ấy.

Tôi đã bí mật thử phương pháp mạo hiểm nhất.

Tôi đặt Doyoung làm mục tiêu điều trị và phục hồi mới của mình. Đối mặt với cậu bằng hình dáng của một người máy là không hiệu quả, vì vậy tôi đã thay đổi cài đặt của mình để có ngoại hình và giọng nói giống với Junghwan, bắt chước lời nói và hành động của anh đối với Doyoung.

Khi bác sĩ Park biết được chuyện này đã gần như muốn khóa tôi lại, phương pháp này đã đẩy Doyoung từ vực sâu này sang vực thẳm khác.

Nhưng cuối cùng, bác sĩ Park cảm thấy đau lòng cho Doyoung, sau khi mắng tôi, anh ấy đã giúp tôi. “So Junghwan" với cái tên này, tôi đến gần Doyoung như một kẻ mạo danh.

Hàng giả dù sao cũng là hàng giả, tôi không hiểu tại sao Doyoung lại cố gắng bảo vệ hai bông hồng, tôi đã phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa được, cũng không thực hiện được nguyện vọng cuối cùng của Junghwan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro