năm (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những anh hùng sẽ không bao giờ chết, và tình yêu của hai người cũng vậy"

-09-

"Thật xin lỗi, Doyoung...Đội trưởng So quả thực đã đi rồi."

Tôi không nhìn Doyoung, nhưng cậu ấy dường như đang nhìn tôi. Tôi vừa chấm dứt nhiệm vụ điều trị và phục hồi chức năng cho cậu. Bây giờ tôi chỉ là một con robot xấu xí. Cho dù Doyoung có muốn đốt con chip của tôi, tôi cũng sẽ không có bất kỳ khiếu nại nào...

"Đúng vậy...một người ở thế giới bên ngoài có thể sống được bao nhiêu ngày?"

Tôi chợt nhận ra, có lẽ từ lúc Doyoung mở cánh cửa tủ bụi bặm, từ lúc người bà mất con trai trò chuyện với cậu, hay vào buổi chiều khi tôi nói con số "chín mươi chín". Không ai có thể chữa khỏi bệnh cho Doyoung, cậu đã tự cứu mình.

"Vậy cậu đã ở bên anh ấy vào phút cuối phải không?"

Tôi vẫn không khỏi ngước lên nhìn Doyoung, cậu đang ngồi trên giường bệnh gần cửa sổ, có đèn chiếu sáng phía sau. Đôi mắt cậu mang vẻ đẹp ốm yếu, nhưng rất sáng, chắc là đã đón được ánh trăng từ đêm qua.

"Đúng vậy."

Sau khi do dự nói đi nói lại câu này, tôi biết Doyoung lại sắp khóc.

Sinh vật đột biến đó thực sự rất lớn, cho dù Junghwan có bao nhiêu lớp bảo vệ, anh cũng chỉ là một người bình thường, vừa mới ngã xuống đất đã bất tỉnh.

Junghwan bắt đầu nói những lời không mạch lạc, yêu cầu chúng tôi nhanh chóng rời đi, đồng thời gọi tên Doyoung mong mọi người bảo vệ cậu. Cuối cùng, chỉ có máu chảy xuống từ khóe miệng, nước mắt chảy, mí mắt run rẩy của anh dừng cử động.

Tôi thực sự chỉ là robot được sinh ra từ trí tuệ nhân tạo, cuối cùng có thể tôi không hiểu lắm Đội trưởng So muốn nói gì, nhưng ý chung là anh thấy có lỗi với cậu, anh ấy nhớ cậu, hy vọng cậu chăm sóc bản thân...và Junghwan luôn yêu Doyoung.

"Doyoung, Junghwan không muốn thấy cậu sa đọa như bây giờ đâu..."

Doyoung quấn mình trong chăn khóc lớn.

Tôi nghĩ, với công nghệ ngày nay rất tiên tiến, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể tạo ra một cỗ máy thời gian để Doyoung quay lại và nói với Junghwan đừng đi.

-10-

Đó là đêm Giáng sinh khi tôi gặp lại Doyoung, tôi đã hẹn gặp cậu.

Tôi nghe bác sĩ Park nói rằng tình trạng của Doyoung đã được cải thiện và phòng thí nghiệm đã cho cậu một kỳ nghỉ dài ngày. Mục đích của tôi khi gặp Doyoung lần này là để từ biệt cậu, cho đến khi Đội 04 được xây dựng lại.

Hôm nay Doyoung mặc một chiếc áo khoác kaki, quàng một chiếc khăn kẻ sọc lớn quanh cổ, mũi và miệng bịt kín, khi nhìn thấy tôi, cậu cười toe toét.

Tôi đi thẳng vào vấn đề, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc huy hiệu bạc đưa cho Doyoung. Đây là thứ thuộc về Junghwan, so với tôi thì Doyoung mới là người nên giữ nó nhất.

Dưới huy hiệu có khắc một dòng chữ tiếng Anh nhỏ "hero never die" (anh hùng không bao giờ chết), tôi chỉ cho Doyoung, người cúi đầu không nói.

Tôi sợ bầu không khí trở nên đóng băng, từ miệng tôi thốt ra một câu mà tôi không hiểu lắm:

"Những anh hùng sẽ không bao giờ chết, và tình yêu của hai người cũng vậy"

"Vâng, tôi biết."

Chúng tôi mỉm cười chào tạm biệt. Đồng hồ đếm ngược từ đêm Giáng sinh vang lên. Đám đông ùa lên che khuất tầm nhìn của tôi. Vào lúc 0 giờ, pháo hoa được bắn, nở rộ giống như một cơn mưa sao băng.

Ánh mắt tôi dõi theo từng chùm tia lửa rơi xuống rìa đám đông, tình cờ tôi lại nhìn thấy Doyoung ở đó. Hai tay bám vào lan can, ngẩng đầu nhìn từng chùm pháo hoa. Đôi mắt có lẽ vẫn trong trẻo và sáng ngời, nhưng còn thiếu một điều gì đó.

Điều còn thiếu là người có thể bước qua đám đông đang chen chúc, chạy đến chỗ Doyoung với bảy tám hộp quà buộc nơ và ôm cậu vào lòng.

Doyoung đầu tiên sẽ giả vờ tức giận trách móc anh đến muộn, sau đó kiễng chân hôn lên khóe miệng của Junghwan, nói: "Giáng sinh vui vẻ, Junghwanie."

Junghwan sẽ đỏ mặt, lắp bắp khi Doyoung ngồi xuống mở quà, có lẽ anh đã nhầm lẫn khi nói về những gì trong mỗi hộp quà vì căng thẳng, cuối cùng thì nói một cách trịnh trọng: "Giáng sinh vui vẻ. Anh yêu em."

Làm thế nào để định nghĩa tình yêu, tôi không biết.

Doyoung trước đây vì tình yêu mà ngã bệnh, nhưng bây giờ cậu đã trở lại như trước cũng vì tình yêu. Junghwan mỗi lần ra ngoài đều ôm Doyoung vì tình yêu, và anh gọi tên cậu trong những giây phút cuối cùng cũng vì tình yêu.

Từ khi sinh ra, tôi đã chứng kiến quá nhiều sự sống và cái chết trên thế giới này, từ việc một bông hoa nở trái mùa cho đến sự hủy diệt của một thành phố nào đó. Chúng ta đều là những người nhỏ bé trong số đó. Chúng ta được sinh ra vì tình yêu, và được nuôi dưỡng bởi tình yêu."

Giáng sinh năm nay cực kỳ lạnh giá, một cô bé mặc áo nhung đỏ nhảy vào vòng tay bố mẹ ôm một cây thông Noel nhỏ ngồi trước cửa cùng chú chó robot của mình. Pháo hoa đều đã tàn, mọi người ở quảng trường trung tâm lần lượt ra về, dù thế nào đi chăng nữa, một năm cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Doyoung nhìn thấy tia lửa biến mất ở chân trời vào giây phút cuối cùng, cậu giấu chóp chiếc mũi đỏ đông cứng của mình vào chiếc khăn quàng cổ.

Junghwan thân mến...giáng sinh vui vẻ. Pháo hoa năm nay đẹp lắm. Hai bông hồng vẫn đang nở. Điều không vui duy nhất là em luôn nhớ anh, nên hãy đến gặp em thường xuyên nhé, bên trong những giấc mơ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro