Chapter I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xe của Junghwan, vốn đậu phía sau xe cứu thương, bắt đầu dừng lại ở một nhà hàng vẫn mở cửa đến tận nửa đêm. Sau khi gọi vài thực đơn mà hắn chắc chắn Doyoung sẽ thích, hắn lái xe quay trở lại bệnh viện lớn mà hắn ghé thăm quá thường xuyên gần đây.

Trong vài tháng qua, những vụ án giết người hàng loạt ở ngoại ô Seoul không ngừng ám ảnh người dân, mọi người được khuyên nên ở trong nhà trước nửa đêm, thậm chí nhiều quán ven đường đã quyết định đóng cửa sớm.
Cách thức của kẻ sát nhân quá ngẫu nhiên khiến không ai có thể đoán được nạn nhân tiếp theo sẽ là ai. Không ai trong số mười ba nạn nhân có quan hệ họ hàng, họ chỉ là những người lạ tình cờ có mặt ở ngoài nhà lúc hai giờ. Chỉ có một dấu hiệu duy nhất khiến cảnh sát và thám tử đoán được nghi phạm là cùng một người.

Những chữ số dưới bụng được khắc dưới bụng nạn nhân, tuần tự từ 1 đến 14 mà tối nay Junghwan mới phát hiện ra.

Junghwan không phải là người chịu trách nhiệm điều tra ngay khi tên sát nhân hàng loạt này giết chết nạn nhân đầu tiên của mình, hắn được cảnh sát trưởng bổ nhiệm khi thám tử đang làm nhiệm vụ bất ngờ được điều động ra khỏi thị trấn. Chín tháng trước, khi hắn điều tra cho nạn nhân thứ tư, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp một bác sĩ pháp y tiếp tục làm gián đoạn công việc của hắn.

"Kim Doyoung." Chàng trai thấp hơn hắn một chút vừa nói vừa đưa tay ra: "Chúng ta bằng tuổi nhau nên anh có thể gọi tôi là Doyoung." Anh tiếp tục, vẫn với một bàn tay không nhận được phản hồi.

"So Junghwan. Tôi đoán là anh đã biết tôi là ai rồi." Junghwan trả lời một cách kiêu ngạo.

"Tất nhiên, thám tử thiếu kiên nhẫn luôn yêu cầu cơ quan pháp y làm việc nhanh chóng mà không biết họ đang làm gì trong phòng khám nghiệm tử thi". Doyoung trả lời.

Khóe môi Junghwan nhếch lên trước câu trả lời của Doyoung, ánh mắt hạ xuống nhìn người đàn ông cũng có hành động tương tự. Ánh mắt lấp lánh nhưng dường như muốn nuốt sống Junghwan, ai biết được anh đã nghe được điều gì từ người khác nhưng Junghwan biết rằng đó chắc chắn không phải là điều tốt.

Nhưng Junghwan không phản đối, hắn thực sự rất thích làm việc với những người không thích mình.

"Tôi nghĩ nó sẽ vui lắm, bác sĩ Doyoung?"

"Cứ gọi tôi là Doyoung, tôi không muốn bị gọi là bác sĩ ở đây."

"Được rồi bác sĩ."

Doyoung nhắm chặt mắt khi Junghwan nhanh chóng bước đi, không đáp lại bàn tay đưa ra của anh, hắn không làm theo yêu cầu của anh mà bước vào phòng khám nghiệm tử thi phía sau nơi bọn họ đang đứng.

"Anh không nên ở đây." Doyoung nói, nửa như hét vào mặt Junghwan, người đang đứng cạnh cáng.

"Nguyên nhân chết?"

"Thiếu oxy."

"Ngạt đến chết?"

Người nhỏ hơn lắc đầu trước khi đứng cạnh Junghwan, tay đưa về phía cổ họng của thi thể nằm trên giường.

"Dị ứng." Câu trả lời ngắn gọn.

"Dị ứng?"

Lần này Doyoung gật đầu: "Dị ứng nặng khiến cổ họng nạn nhân sưng tấy."

"Tôi không biết dị ứng có thể khiến người ta tử vong?" Junghwan ngạc nhiên hỏi.

"Dị ứng không chỉ khiến con người tử vong mà phản ứng do dị ứng còn khiến các cơ quan của họ gặp trục trặc."

Junghwan gật đầu, mặc dù không hiểu hết nhưng hắn chỉ không muốn phải giảng bài về các cơ quan nội tạng của con người ở một nơi như thế này.

"Có dấu vết của nghi phạm không?" Junghwan hỏi, và Doyoung trả lời bằng một cái lắc đầu chậm rãi.

"Mọi thứ đều sạch sẽ, thậm chí không có dấu vân tay trên quần áo nạn nhân".

"Chết tiệt." Junghwan chửi rủa.

Đôi mắt Doyoung mở to, anh nhìn Junghwan với ánh mắt không đồng tình. "Không được chửi rủa ở đây." Anh mắng mỏ. 

"Tại sao? Không có ai khác? Không ai có thể nghe thấy nó ngoài tôi và anh."

Tay phải của Doyoung di chuyển chỉ vào cái xác, một số bộ phận trên cơ thể bị hở ra, để lộ phần da thịt bắt đầu chuyển sang màu xám.
"Mặc dù đã chết nhưng người này vẫn có thể nghe thấy những gì xung quanh mình, tai vẫn hoạt động và linh hồn có thể vẫn còn ở đây."

Junghwan mỉm cười, hành vi của Doyoung thực sự khó đoán.

"Vậy là chúng ta không thể nói những điều kỳ lạ trước một xác chết à?"

"Chúng ta không thể nói chuyện kỳ lạ trước mặt mọi người, cả người sống và người chết."

"Anh luôn như thế này à?" Junghwan đột ngột nói, khiến Doyoung bất ngờ trước câu hỏi của hắn .

"Thế nào rồi?"

Thay vì trả lời, Junghwan chọn cách lắc đầu và đi về phía lối ra. Nhưng bước chân của hắn dừng lại khi cánh tay hắn bị kéo mạnh.

"Này, trả lời câu hỏi của tôi trước." Doyoung phản đối.

Sau khi buông tay Doyoung ra, Junghwan cúi người xuống một chút để cân bằng chiều cao của họ, nhìn chằm chằm vào chàng trai vẫn tỏ ra không hài lòng.

Nhưng Junghwan chưa kịp mở miệng thì đột nhiên cánh cửa phía sau họ phát ra âm thanh lớn do bị từ bên ngoài đẩy vào. Yoo Jaewon vội vàng bước vào phòng khám nghiệm tử thi cho đến khi cơ thể hắn đập vào một góc bàn phía trước cáng.

"Cậu đang làm gì thế?" Junghwan hỏi khi nhìn thấy cấp dưới đang đi về phía mình với khuôn mặt đau đớn.

"Tiền bối, gọi cho thám tử trưởng, có chuyện cần bàn."

"Tại sao cậu không liên lạc với tôi?"

"Điện thoại di động của tiền bối bị bỏ quên trên bàn làm việc."

Junghwan đang định rời khỏi đó thì mắt hắn bắt gặp một vệt máu bên dưới, máu chảy ra từ bàn tay mà Jaewon đang che lại.

"Xin lỗi, tôi không sao, chỉ là tôi hơi bắt cẩn." Jaewon vừa nói vừa cười ngượng nghịu.

"Xin bác sĩ phía sau cho thuốc." Junghwan nói một cách qua loa trước khi bước ra khỏi phòng.

"Ở đây thậm chí còn không có băng gạt!"

Doyoung từ chối, sau đó là nụ cười trên khuôn mặt Junghwan vì tối nay anh đã chọc tức Doyoung hết lần này đến lần khác.

****

"Bữa tối, anh vẫn chưa ăn phải không?"
Junghwan vừa nói vừa đưa chiếc hộp cho Doyoung, anh ngay lập tức nhận lấy nhưng với ánh mắt dò hỏi.

"Lạ thật." Doyoung vừa nói vừa liếc nhìn đồ bên trong chiếc hộp nhựa mà Junghwan đưa.
"Cái quái gì vậy?" Anh chửi rủa sau khi biết đồ Junghwan mang đến là sashimi. Doyoung ném chiếc nhựa lên chiếc cáng trống ở góc phòng.

"Heh, ở đây cấm chửi thề." Junghwan trêu chọc khi hắn bước về phía tủ chứa vật dụng y tế, lấy hai chiếc khẩu trang rồi đưa một chiếc cho Doyoung.

"Thi thể còn chưa tới." Doyoung trả lời một cách qua loa.

"Chính anh đã nói, không nên nói những lời kỳ lạ trước mặt mọi người, dù còn sống hay đã chết." Junghwan giải thích,hắn bắt đầu đi vòng quanh phòng khám nghiệm tử thi, chú ý đến tất cả các góc nhọn giờ đã được bọc cao su mềm để bảo vệ.

Hắn chính là người đã giúp Doyoung lắp mấy thứ này sau vụ việc đẫm máu của Jaewon 9 tháng trước.

"Anh cho rằng anh là người?"

"Không? Sau đó thì sao? Chúa ơi?" Junghwan nhăn nhó khi tay Doyoung đưa tay kéo mạnh mái tóc dài của hắn từ phía sau: "Thám tử không có trái tim". Anh mắng.

"Thử phanh ngực tôi xem." Junghwan vừa nói vừa đưa con dao mổ ra, Doyoung hét lên yêu cầu Junghwan đặt vật sắc nhọn trở lại vị trí cũ.

"Ở đây không được chơi dao!"

"Ừ, tôi đùa thôi, ai biết được, biết đâu thi thể của tôi có thể được cậu khám nghiệm? Không ai biết cả."

Doyoung khó chịu, anh muốn ném Junghwan ra khỏi phòng nhưng ở đây Junghwan lại là thám tử chịu trách nhiệm về vụ án của nạn nhân mà Doyoung sẽ sớm xử lý.

Tiếng bánh xe di chuyển trên sàn khiến sự tập trung của Doyoung chuyển hướng, anh mở rộng cửa phòng và mời Jaewon cùng một số cảnh sát đặt thi thể lên chiếc cáng trống mà anh đã chuẩn bị sẵn.

"Anh im đi, đừng làm phiền tôi khi tôi đang làm việc."

Hai tiếng đồng hồ, Junghwan chỉ im lặng được hai tiếng sau khi thi thể được đưa vào phòng.

Doyoung còn chưa kịp mổ xẻ nội tạng bên trong nạn nhân thì người cao hơn đã đứng cạnh anh, làm gián đoạn toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi mà Doyoung đang một mình tiến hành.

"Nguyên nhân chết?"

"Không biết."

"Danh tính?"

"Tôi đã viết nó ở đó." Doyoung trả lời trong khi chỉ vào tờ giấy trên bàn.

Junghwan, người đang tập trung vào dữ liệu của nạn nhân, bắt đầu liếc nhìn Doyoung sau khi nghe thấy một tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng anh.

"Làm sao?". Hắn hỏi khi bước lại gần.

"Nạn nhân mất quá nhiều máu." Doyoung cho biết sau khi tìm ra nguyên nhân thành công.

"Có phải đó là nguyên nhân khiến nạn nhân chết không?"

Doyoung lắc đầu: "Mất nhiều máu khiến tim phải làm việc vất vả, chết vì trụy tim".

"Đã chết được bao nhiêu ngày rồi?"

"Bác sĩ mất bao lâu mới tới chỗ đó?"

"Bốn ngày."

"Thứ ba, hung thủ để nạn nhân đau khổ suốt một ngày mới chết."

"Điên."

"Không một người tỉnh táo nào có thể giết hàng chục người trong vòng một năm. Gia đình nạn nhân ? Anh đã liên lạc với gia đình nạn nhân chưa?". Doyoung hỏi, Junghwan gật đầu.

"Tôi đã gửi dữ liệu cho Jaewon. Có thông tin gì về nghi phạm không?"

"Tất cả đều sạch sẽ, hung thủ không để lại chút dấu vết nào."

Ngay sau khi Doyoung nói xong, tiếng gõ cửa từ bên ngoài làm mất đi sự tập trung của họ.

"Tiền bối, là tôi." Junghwan mở cửa cho Jaewon vào, cậu ta nói rằng lát nữa gia đình nạn nhân sẽ đến. Doyoung bắt đầu khâu những phần còn hở của cái xác một cách cẩn thận sau khi viết xong những gì anh tìm thấy trên cái xác trước mặt vào tờ dự liệu.

"Anh ăn không?" Jaewon hỏi, anh ta cầm chiếc hộp nhựa đựng đồ ăn mà Junghwan mang theo trước đó lên.

"Tôi không ăn." Doyoung thản nhiên trả lời.
Và những gì Jaewon làm thực sự đã khiến Junghwan và Doyoung không tin nổi, anh ta ăn ngấu nghiến món sashimi một cách thích thú, hoàn toàn không hề quan tâm đến cái xác hôi hám giữa họ.

"Cậu không thấy kinh tởm sao?" Junghwan ngồi cạnh anh ta ngạc nhiên hỏi.

"Tôi đói." Jaewon trả lời với cái miệng đầy thức ăn, trong khi Doyoung cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn trong khi tiếp tục khâu vết thương trên cơ thể nạn nhân.

Junghwan bước lại tủ quần áo, lấy một chiếc khẩu trang dày hơn đeo giúp lên mặt Doyoung, người vẫn đang bận rộn với cái xác nằm trước mặt.

"Thông thường Haewon làm phần còn lại?" Junghwan hỏi trong khi rắc bột cà phê xung quanh cái xác giúp Doyoung.

"Tôi bảo cô ấy nghỉ ngơi, mẹ cô ấy ốm."
Câu trả lời của Doyoung khiến  Junghwan nhàn nhạt gật đầu.

"Xin lỗi về món sashimi lúc nãy, lát nữa tôi sẽ đãi anh một bữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro