Chapter IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn hộ Doyoung sống nằm trên tầng hai mươi hai, phải mất hơn một phút thì cửa thang máy trước mặt họ mới mở ra. Thực ra Junghwan cũng không biết tại sao Doyoung lại rủ hắn đến thăm và tại sao Junghwan lại nhanh chóng đồng ý với ý kiến của anh?

Một âm thanh ọc ọc bất ngờ phát ra từ bụng Junghwan khiến hắn khẽ cúi đầu. Rõ ràng lý do hắn đến đây là vì món ramen mà Doyoung mời.

"Đừng nhìn trộm." Doyoung mắng người đang nhìn anh bấm mật khẩu căn hộ của mình, Junghwan chỉ khịt mũi rồi nhìn về hướng ngược lại.

"Mời vào." Người chủ nhà dẫn đường nói, Junghwan gật đầu rồi đi theo bước anh. Và hắn được chào đón bằng một phòng khách gọn gàng, điều này thậm chí còn quá gọn gàng đối với nơi ở của một người đàn ông. Junghwan chắc chắn rằng nhà mẹ hắn cũng không gọn gàng đến thế này.

"Ồ." Junghwan vô thức nói, Doyoung quay lại và ngạc nhiên nhìn hắn.

"Anh làm sao thế?" Anh ấy hỏi.

"Rất gọn gàng, anh đã dọn dẹp xong chưa?"

Doyoung lắc đầu: "Không, có lẽ vì tôi ít khi cho ai vào." Anh trả lời. 

Căn hộ Doyoung sống khá rộng. Các món đồ được sắp xếp gọn gàng, cùng với màu sơn nâu nhạt đã tạo thêm ấn tượng rộng rãi, khiến đôi mắt của Junghwan như được nuông chiều bởi khung cảnh trước mắt.

"Anh có muốn tôi giúp hay không?" Junghwan hỏi khi thấy Doyoung đi thẳng về phía nhà bếp ở cuối hành lang.

"Giúp tôi." Doyoung trả lời cộc lốc nhưng kèm theo đó là tiếng cười vì Junghwan đang định ngồi ở phòng khách lập tức đứng dậy.

"Ramen cốc được không? Ramen thường đã hết rồi." Doyoung hỏi, người đang kiễng chân lên, chuẩn bị lấy một cốc ramen mà không hiểu sao lại nằm ở góc xa của tủ.

Junghwan nhìn thấy cảnh tượng buồn cười đó liền bật cười, tiến lại gần và đứng đằng sau người nhỏ hơn. Một tay đặt ngay trước trán Doyoung, đẩy nhẹ đầu anh để nó không đập vào kệ, trong khi tay kia vươn lên, với lấy cốc ramen mà Doyoung không thể với tới.

"Anh thấp quá." Hắn giễu cợt trước khi lùi lại, mở nắp ramen rồi đổ hết gia vị vào, thỉnh thoảng lại thầm chửi rủa vì kéo của Doyoung quá cùn. Và Doyoung chỉ nhìn hắn từ phía trước bếp ga đang cháy. Thực ra thì anh đã cư xử không đúng mực, anh hy vọng bây giờ Junghwan không nhận ra hành vi kỳ lạ của mình.

"Để tôi rót cho." Junghwan nói, tiến lại gần Doyoung, người vừa tắt bếp vì ấm nước đã reo được một lúc.

"Có chuyện gì với bạn vậy?". Người cao hơn vừa hỏi vừa che cốc ramen chứa đầy nước nóng. "Bệnh à? Kể từ khi chúng ta gặp nhau trước đó, thái độ của anh thực sự rất kỳ lạ.". Hắn lại tiếp tục.

Doyoung lắc đầu thật mạnh. "Không, tôi chỉ thấy ngượng vì đây là lần đầu tiên có người lạ đến nhà."

"Người lạ? Tôi là người lạ à?" 

"Ừ, mối quan hệ của chúng ta không thân thiết đến thế." Doyoung giải thích, cố gắng làm cho Junghwan không bị tổn thương bởi lời nói của anh.

"Chúng ta cùng nhau hợp tác hơn một năm, cùng nhau giải quyết một vụ án, tôi đã cùng anh đi khám nghiệm tử thi mấy chục lần."

"Cùng nhau? Thái độ của anh phù hợp hơn để được gọi là khó chịu." Doyoung phản đối, anh dùng đũa khuấy mì đã nấu chín rồi đưa cho Junghwan.

"Ừ, ít nhất tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh và có thể hoàn thành đúng hạn."Junghwan phản đối, đưa tay tới chỗ để dao kéo và hơi khó chịu vì không tìm thấy món đồ mình đang tìm ở đó.

"Anh không có nĩa à?"

Doyoung lắc đầu: "Chỉ dùng đũa thôi, anh là người Hàn Quốc phải không?" Anh vừa mắng vừa đưa đôi đũa sạch vào tay Junghwan.

"Tôi phải mất rất nhiều thời gian khi dùng đũa."

"Tôi bảo anh phải ăn vội à?"

"Ồ, vậy anh muốn tôi ở đây lâu hơn không?" Junghwan trêu chọc với nụ cười tinh nghịch trên môi, trong khi Doyoung chỉ trừng mắt. 
Im lặng hồi lâu sau đó, Doyoung lười đáp lại lời trêu chọc của Junghwan, còn Junghwan thì đang bận quan sát xung quanh. Như thể được đưa đến phòng pháp y, mọi góc cạnh sắc nhọn trong căn hộ của Doyoung cũng được bao phủ bởi những vật mềm để bảo vệ. Junghwan, người làm thám tử, bắt đầu thu thập những sự thật kỳ lạ về đồng nghiệp của mình, thái độ của Doyoung quá đề phòng. 

Không dám qua đường một mình, luôn sử dụng xe buýt công cộng để di chuyển, ngại tiếp cận những vật sắc nhọn, Doyoung thậm chí còn không có một chiếc nĩa trong nhà.

"Bệnh máu khó đông."

Lời nói đột ngột của Junghwan khiến Doyoung ngẩng đầu lên. "Hả?" Anh ngạc nhiên hỏi.

"Anh có bị bệnh máu khó đông không?"

Doyoung trợn mắt, cố gắng nuốt miếng mì đã có sẵn trong miệng rồi cầm lấy cốc nước trên bàn, nuốt hết rồi quay lại nhìn Junghwan, người dường như đang chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi của hắn.

"Làm sao anh biết?" Doyoung nhíu mày hỏi, có chút tức giận vì anh đã cố gắng hết sức để che giấu sự thật này.

Các bệnh viện và cơ quan cảnh sát khó có thể tiếp nhận các bác sĩ pháp y mắc bệnh lạ, đặc biệt vì công việc của họ liên quan trực tiếp đến các vật sắc nhọn như dao mổ nên rõ ràng họ không muốn mạo hiểm.

"Anh có vẻ rất hoảng trước việc nạn nhân gần đây nhất mắc căn bệnh đó. Hành động của anh rất kỳ lạ, và đây là lần đầu tiên anh nghỉ phép sau hơn một năm làm việc với tôi." Junghwan giải thích sau khi kết nối thành công nhiều sự kiện khác nhau và hành vi bất thường của Doyoung gần đây.

Doyoung cất bát mì anh mới ăn được một nửa đi và đứng dậy đối diện với Junghwan. "Anh ăn xong chưa?" Sau đó anh hỏi, Junghwan gật đầu đáp lại.

"Giờ thì ra ngoài đi, tôi chỉ mời anh đến đây để ăn ramen chứ không phải để phỏng vấn về bệnh tật hay bất cứ thứ gì."

Junghwan cười khổ, gật đầu rồi đứng dậy khỏi chỗ. "Cảm ơn vì mì ramen." Anh nói ngắn gọn trước khi bước về phía lối ra, vì Junghwan biết điều đó hơn ai hết thái độ của bản thân là vô lễ, hắn không nên bàn luận những điều mà Doyoung cho là nhạy cảm như vậy.

"Nhưng đừng quên, ngày mai chúng ta có cuộc gặp với cảnh sát trưởng để bàn về nạn nhân mới nhất. Cảnh sát cần anh, đừng bảo Haewon đến đại diện cho anh. Anh là người có thể giải thích rõ nhất chuyện này, nguyên nhân cái chết của nạn nhân". Junghwan nói với Doyoung, anh đáp lại bằng tiếng cửa bị đẩy mạnh từ bên trong.

Doyoung nhắm mắt lại, đầu anh chợt choáng váng. Anh bực bội hét lên mà không biết rằng Junghwan vẫn đang đứng phía trước, nghe hết những lời chửi bới của Doyoung với vẻ đầy tội lỗi.

***

Đây không phải là lần đầu tiên tổ chức cuộc họp với cảnh sát trưởng nhưng Doyoung vẫn rất ngạc nhiên khi thấy Junghwan bước vào phòng trong bộ đồng phục cảnh sát mà hắn hiếm khi mặc. Thân hình cường tráng và bờ vai rộng càng tạo thêm ấn tượng về sự rắn chắc và đầy uy quyền, Doyoung thậm chí còn suýt quên mất chuyện tối qua, anh đã hét lớn và đuổi Junghwan ra khỏi nhà. Junghwan ngồi ngay cạnh anh, có lẽ là cố ý vì hắn cũng đưa cho Doyoung một chai nước có nắp đậy.
"Tôi xin lỗi về chuyện tối qua." Hắn thì thầm nhẹ nhàng để chỉ có Doyoung mới có thể nghe thấy.

Nhưng Doyoung không trả lời, anh chỉ liếc nhìn đồ uống mà không hề có ý định chạm vào nó rồi quay lại tập trung vào tờ báo cáo trên tay. Tiếp theo sự có mặt của Junghwan là cảnh sát trưởng, ông ngay lập tức ngồi vào chiếc ghế ngoài cùng bên phải, cuộc họp hôm nay có vẻ như sẽ kéo dài rất lâu vì yêu cầu của dư luận ngày càng lớn, sự phản đối của gia đình nạn nhân cũng ngày một lớn hơn, trong khi cuộc điều tra của họ cũng ngày càng lớn, nhưng vẫn còn nhiều khó khăn và hạn chế. Việc thiếu camera quan sát tại hiện trường cản trở cuộc điều tra của các thám tử, buộc các bác sĩ pháp y phải hứng chịu những lời mắng mỏ giống như xúc phạm hơn vì họ bị cho là không đủ năng lực trong việc tìm ra dấu vết của nghi phạm.

Junghwan liên tục quay sang Doyoung, mặc dù người đàn ông bên cạnh không hề nhúc nhích và tập trung tiếp nhận mọi lời chỉ trích bằng vẻ mặt thẳng thắn. Cuộc họp kết thúc sau bốn tiếng , cảnh sát trưởng cuối cùng là người đầu tiên rời khỏi phòng. Haewon, người đã đợi ở phía trước từ sáng, lập tức đi vào trong và đi thẳng đến chỗ của Doyoung.

"Tiền bối, kết quả thế nào? Ý tưởng của chúng ta là bổ sung thêm thành viên của đội pháp y được chấp thuận chứ?". Cô hỏi sau đó.

Doyoung lắc đầu: "Tôi thậm chí còn không có thời gian để nói gì vì bị mắng quá nhiều". Anh trả lời rồi đứng dậy định rời khỏi đó nhưng bước chân của anh bị chặn lại vì bị Junghwan nắm lấy một tay.

"Hãy uống nó đi." Vị thám tử vừa nói vừa đưa cho anh đồ uống mà Doyoung chưa hề chạm vào. "Tôi đã mua nó cho anh." Hắn lại tiếp tục.

Junghwan thở phào nhẹ nhõm vì Doyoung không đổ đồ uống lên người mình, hắn đứng dậy đi phía sau Doyoung cũng như Haewon, người đã đi trước. Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm của anh không kéo dài được lâu vì Doyoung lập tức ném đồ uống vào thùng rác trước phòng, hơi quay người lại rồi ném ánh mắt khó chịu nhất về phía Junghwan.

Có vẻ như cuộc chiến lần này của họ sẽ kéo dài hơn dự kiến.

"Tôi đã làm gì sai?" Junghwan vừa hỏi vừa chặn đường Doyoung về nhà, anh vô tình gặp Doyoung trên cây cầu nối bệnh viện và đồn cảnh sát.

Junghwan cố tình đợi Doyoung ở đây vì biết anh thường đợi xe buýt ở trạm trước đồn cảnh sát.

"Có phải là lỗi của tôi khi tôi đoán được bệnh của anh không? Hơn nữa, tôi không có ý định nói sự thật cho ai biết. Bác sĩ Kim." Anh nói tiếp, nhấn mạnh vào cuối câu để Doyoung biết rằng họ không còn là những đứa trẻ dễ hờn dỗi vì những điều nhỏ nhặt nữa.

"Buông ra." Doyoung ra lệnh, tay anh bắt đầu đau vì Junghwan nắm khá chặt.

"Tôi xin lỗi." Junghwan vừa nói vừa nới lỏng tay. "Nhưng tôi không thể chấp nhận thái độ tồi tệ của anh bây giờ."

"Thái độ tồi tệ cái gì? Chúng ta không thân thiết đến thế đâu, thám tử So."

"Anh không trả lời tin nhắn của tôi, không trả lời cuộc gọi của tôi, không trả lời những gì tôi nói. Dù rằng chúng ta vẫn còn nhiều việc phải cùng nhau bàn bạc."

"Về cái gì? Về nạn nhân? Sự thật anh đã biết hết rồi, nguyên nhân cái chết, căn bệnh bẩm sinh khiến nạn nhân chết, chúng ta còn gì để bàn nữa?"

Doyoung lại bước đi sau khi Junghwan buông tay anh ra, nhưng bước chân của anh lại dừng lại vì người đàn ông ôm chặt lấy eo anh. Lực rất mạnh vì đầu của Doyoung ngay lập tức va vào cơ thể của Junghwan.  Lúc đầu anh định quay lại mắng tên thám tử một trận nhưng hóa ra có vài cảnh sát đang đẩy cáng chở nạn nhân bị tai nạn, và cáng suýt tông vào Doyoung nếu Junghwan không nhanh chóng kéo người anh lại.

"Hãy cẩn thận." Junghwan thì thầm, hơi thở của Doyoung đứt quãng nhưng tai anh vẫn nghe rõ nhịp tim đập mạnh của Junghwan. Một tay của Doyoung đưa tay nắm lấy bộ đồng phục mà Junghwan đang mặc, đôi chân anh lập tức yếu ớt dần, đến mức phải dựa vào người Junghwan vì không biết nếu thật sự đâm vào cáng sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ cần một vết thương thôi cũng khiến Doyoung bất tỉnh vì máu chảy quá nhiều.

"Chúng ta cần nói về chuyện này và tôi hứa sẽ không nói cho ai biết về bệnh tình của anh, Kim Doyoung." Junghwan lặng lẽ nói.

Không biết rằng còn có một người khác đã nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.


                                   ______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro