Chapter V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tranh cãi ở cây cầu nối liền bệnh viện và đồn cảnh sát, họ quyết định tiếp tục nói chuyện trong phòng khám nghiệm tử thi.  Ngoài sự yên tĩnh, căn phòng này còn có camera quan sát không thu được âm thanh. Doyoung vẫn không muốn ai khác ngoài Junghwan biết bí mật nhỏ của mình.

"Vì thế?" Junghwan hỏi, hiện hắn đang ngồi đối diện Doyoung.

Doyoung im lặng một lúc trước khi trả lời câu hỏi của Junghwan, việc tiết lộ những điều anh giữ kín không phải là chuyện dễ dàng và anh sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình.

"Anh muốn biết gì?" Doyoung hỏi lại.

"Bệnh của anh. Nó có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Lần này Doyoung cười nhạt, anh không ngờ đó lại là điều đầu tiên Junghwan hỏi. Thông thường mọi người tò mò hơn về nguyên nhân và yêu cầu Doyoung phải sống một cuộc sống lành mạnh.

"Không. Trừ khi tôi đang chảy máu ở một nơi quan trọng như đầu hoặc cơ quan nội tạng khác. Hoặc mạch của tôi bị cắt như trong vụ án giết người vừa rồi."

Junghwan gật đầu hiểu ý, mặc dù trong lòng anh không hài lòng với câu trả lời nghe có vẻ mơ hồ của Doyoung. Thành thật mà nói, anh vẫn còn rất xa lạ với căn bệnh mà Doyoung đang mắc phải, dù đã nhiều lần tìm kiếm về nó trên mạng nhưng anh vẫn cảm thấy mình chưa biết đủ.

"Nếu một ngày nào đó anh vô tình cắt phải vết thương và máu tiếp tục chảy, tôi phải làm sao?"

"Sao anh lại muốn biết? Tôi cũng không lo lắng vì chúng ta chỉ gặp nhau ở bệnh viện. Chỉ cần đưa tôi đến phòng cấp cứu gần nhất là được."Doyoung cười trả lời. "Anh nhìn xung quanh đi, tất cả các góc nhọn ở đây đều đã được che phủ, chính anh là người đã giúp đỡ tôi làm điều này còn gì."

"Không ai có thể đoán trước được tương lai, Doyoung. Ai biết được, có thể anh sẽ bị trượt chân trên đường và vị trí của chúng ta cách bệnh viện khá xa?"

"Chúng ta? Ý anh là tôi sẽ đi cùng anh phải không?" Doyoung ngạc nhiên hỏi, anh chưa bao giờ gặp Junghwan ngoài bệnh viện và căn hộ của anh tối qua.

"Tôi nói rồi mà, không ai có thể đoán trước được tương lai.". Junghwan nhấn mạnh, đồng thời buộc Doyoung phải đưa ra câu trả lời.

"Được rồi được rồi. Anh chỉ cần băng vết thương của tôi bằng vải hoặc bất cứ thứ gì có thể cầm máu rồi đưa tôi thẳng đến bệnh viện."
Doyoung có thể thấy rõ vẻ mặt lo lắng của hắn nhưng anh lại không muốn hỏi. Vì anh biết nỗi lo đó đến từ đâu, có lẽ vì Doyoung cũng có cảm giác tương tự.  Nhưng hiện tại, anh vẫn chưa muốn thảo luận về chuyện đó.

"Anh đừng để bản thân bị thương." Junghwan đột nhiên nói. "Xin hãy tự chăm sóc bản thân mình." Hắn lại tiếp tục với giọng trầm.

Việc Doyoung mắc bệnh giống nạn nhân bị sát hại khiến nỗi lo lắng của Junghwan càng lớn hơn, cũng như mong muốn tiếp tục giữ an toàn cho Doyoung.

"Được rồi..." Doyoung trả lời với giọng ngạc nhiên.

"Tôi chỉ không biết phải làm gì nếu một ngày tôi nhìn thấy anh trong tình trạng gần giống như nạn nhân hôm trước."

"Sẽ không đâu, Junghwan. Tôi có thể tự chăm sóc bản thân tốt. Phần lớn thời gian của tôi là ở bệnh viện để khám nghiệm tử thi. Tôi không bao giờ dùng dao và chỉ dùng kéo cùn ở nhà".

"Haewon biết chuyện này à?"

"Đương nhiên không, chỉ là anh quá thông minh, có thể dễ dàng đoán được."

Doyoung có thể nhìn thấy nụ cười nhạt trên gương mặt Junghwan, người đàn ông có lẽ đang vui mừng vì lời khen vừa thốt ra từ miệng.

"Thám tử So." Doyoung đột ngột gọi sau một khoảng lặng dài giữa họ.

"Ừm?"

"Làm ơn, đừng kể cho ai khác về chuyện này, được không?"

Junghwan gật đầu, hắn không có ý định kể về bệnh tình của Doyoung, kể cả đồng nghiệp của mình. Không phải ai cũng nghĩ rằng Doyoung sẽ tiếp tục hoạt động tốt dù anh mắc căn bệnh lạ như thế này. Và rõ ràng hắn không phải là một trong số họ. Ban đầu Junghwan vẫn muốn hỏi, còn rất nhiều điều hắn muốn biết về căn bệnh của chàng trai đang ngồi lo lắng trước mặt mình, nhưng hắn chưa kịp thốt ra lời vì giật mình bởi một tiếng gõ cửa lớn phía sau.

"Jaewon." Doyoung nhẹ nhàng thì thầm khi anh đứng dậy khỏi chỗ, Junghwan quay đầu lại và thấy cấp dưới đang bắt đầu đi về phía mình.

"Có nạn nhân mới."

"Lại nữa?" Junghwan và Doyoung nói cùng một lúc.

Jaewon gật đầu. "Và nó cũng khá gần đây."

Junghwan vội vã đến hiện trường sau khi để lại Doyoung cho Haewon và Haewon đáp lại bằng cái gật đầu ngượng ngùng, đây quả thực là lần đầu tiên anh nói chuyện nghiêm túc với cô gái này. Junghwan luôn đối xử với Doyoung không giống đồng nghiệp của hắn.

Địa điểm xảy ra án mạng hóa ra là ngay sau khu chung cư nơi Doyoung sống, cách công viên nơi hắn và Doyoung nói chuyện tối qua không xa. Hắn bước ra khỏi chiếc xe lớn của mình, theo sau là Jaewon, người cũng bước ra khỏi xe cảnh sát, đi bộ đến một tòa nhà nhỏ không có người ở, có những bức tường đầy dấu vết lửa. Lần này nạn nhân là một người đàn ông và không rõ danh tính.  Đội điều tra đến nơi dường như cũng gặp khó khăn trong việc tìm kiếm dấu vân tay của nạn nhân vì các ngón tay của anh ta đã bị hủy hoại do vết thương tương tự như vết bỏng. Và không chỉ ở ngón tay, vết thương còn ở cả mười ngón chân của nạn nhân.

"Tên chó điên." Junghwan không nhận ra rằng hắn đang chửi rủa. Và hắn không thể tưởng tượng nổi Doyoung sẽ mổ xẻ cơ thể nạn nhân trong tình trạng bị tàn phá như thế nào.

"Đưa nạn nhân đến bệnh viện, bác sĩ Kim và trợ lý đã chuẩn bị sẵn sàng." Junghwan ra lệnh cho các đồng nghiệp khác, họ đều gật đầu rồi đưa thi thể nạn nhân lên xe cấp cứu đã chuẩn bị sẵn ở phía trước.

Điều đầu tiên Doyoung làm với thi thể nằm trước mặt là nhìn vào bụng nạn nhân và anh rất ngạc nhiên khi không tìm thấy con số nào ở đó.

"Anh có chắc là cùng một kẻ giết người không? Dấu vết để lại khác với những vụ án trước." Doyoung nói với Junghwan, người vì lý do nào đó đang đứng quá gần anh. Haewon, người ở đối diện họ cũng rất ngạc nhiên. Nhưng cô lại chọn cách im lặng, vì suy cho cùng, Junghwan và Doyoung đều có chức vụ cao hơn cô.

Junghwan nhìn xuống sau khi Doyoung nói xong và đi tìm những con số thường thấy trên bụng nạn nhân nhưng vô ích vì thứ họ tìm thấy là một vết bỏng khá lớn.

"Anh có DNA chưa?" Junghwan hỏi lại vì cảnh sát và các thám tử khác không tìm ra dấu vết nhận dạng nào nạn nhân tại hiện trường.

Doyoung gật đầu: "Nhưng phải mấy ngày nữa mới biết được kết quả." Anh giải thích ngắn gọn.

"Anh ra ngoài đợi đi, Haewon và tôi không thể tập trung khi anh ở gần thế này." Anh tiếp tục trong khi đẩy cơ thể của Junghwan ra xa. "Mà anh đang làm gì ở đây vậy? Jaewon đã bảo anh đến đồn cảnh sát mà." Giọng mắng mỏ của Doyoung mơ hồ vang lên vì chiếc khẩu trang dày che nửa khuôn mặt.

"Cẩn thận, để Haewon khám nghiệm, anh đừng động vào dao." Junghwan nói, như thể hắn không quan tâm đến câu nói vừa rồi của Doyoung.

"Đó là công việc của tôi." Doyoung phản đối, anh thực sự muốn mắng Junghwan vì thái độ khó chịu của hắn tối nay. Nhưng trước mặt anh vẫn còn một thi thể mà anh phải tiếp nhận, và Doyoung có nguyên tắc là không làm hành động kỳ lạ trước một thi thể. Bởi dù họ đã chết nhưng thi thể của họ vẫn phải được tôn trọng, bởi chiếc cáng này là nơi cuối cùng có thể tiết lộ bí mật đằng sau cái chết của nạn nhân.

Junghwan nhượng bộ, hắn đi về phía chiếc ghế cuối phòng rồi mở chiếc điện thoại đang rung lên từ nãy đến giờ. Jaewon không ngừng gửi tin nhắn cho cấp trên của mình, hỏi thăm về tiến triển của cái xác cậu ta đã mang đến cách đây vài giờ. Junghwan trả lời, cho biết quá trình khám nghiệm tử thi mới bắt đầu và chưa có kết quả. Hắn cũng yêu cầu cậu mang hồ sơ đến bệnh viện vì hắn sẽ làm ở đây, đồng thời chờ đợi và cùng Doyoung thực hiện nhiệm vụ.

Quá trình khám nghiệm tử thi diễn ra chậm chạp vì thi thể nạn nhân đầy vết bỏng, khiến Doyoung và Haewon càng gặp khó khăn hơn khi chỉ mổ xẻ da và các lớp sau đó bằng dao. Hai người vẫn tập trung với con dao trên tay, cắt từng lớp một để tìm ra dấu vết nguyên nhân cái chết của nạn nhân. Tuy nhiên, sự tập trung của cả hai đã bị phân tán vì tiếng động lớn từ phía sau, thay vì gõ cửa như thường lệ, Jaewon lại dùng sức đẩy cửa từ bên ngoài, tạo ra âm thanh va chạm khiến Haewon giật mình và vô tình khiến con dao cô đang cầm trên tay bị văng ra ngoài, và thực sự cứa vào vùng da không được đeo găng tay của Doyoung.

Junghwan, người vốn muốn mắng Jaewon, lại chạy nhanh về phía Doyoung vì thấy máu tươi bắt đầu chảy ra từ tay anh.

"Chết tiệt." Junghwan chửi rủa, nỗi lo lắng của hắn càng tăng lên khi nhìn thấy mặt Doyoung tái nhợt.  Hắn lấy một ít bông và băng gạt từ tủ đựng đồ, băng bó vết thương cho Doyoung liên tục dù việc này có vẻ vô ích vì máu cứ chảy ra và thấm đẫm mọi miếng băng hắn đắp lên đó.

"Haewon, cô có thể lo phần còn lại được không?" Junghwan hỏi, tay nhấn mạnh vào tay Doyoung, khiến người nhỏ hơn nhăn mặt đau đớn vì vết thương khá sâu.

Không phải Haewon, Doyoung là người trả lời câu hỏi của Junghwan. "Chúng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu làm gì." Doyoung phản đối. " Cô đợi ở đây một lát, vết thương này tôi muốn vào phòng cấp cứu xử lý trước." Anh ra lệnh cho Haewon, và người phụ nữ gật đầu.

"Xin lỗi, tiền bối." Cô khẽ lên tiếng, Doyoung chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt trước khi bị Junghwan dẫn đi.

"Thật ngu ngốc. Cậu đợi tôi trong phòng."

Junghwan kiên quyết nói với Jaewon lúc này đang đứng trước cửa, Jaewon rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Junghwan mắng hắn trước mặt nhiều người.


____

Mưa cả ngày hôm nay 😪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro