Chapter VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vẫn ổn đúng không? Anh không bị choáng váng chứ?". Junghwan hỏi với giọng hoảng hốt đến mức không thể giấu được nữa.

Các bệnh viện gần đồn cảnh sát là nơi bận rộn nhất ở Hàn Quốc và phòng cấp cứu là một trong số đó.

Sắc mặt Doyoung càng lúc càng tái nhợt khiến nỗi lo lắng của Junghwan càng lớn hơn, đã mười phút trôi qua kể từ khi họ đến mà không có một bác sĩ trực nào xuất hiện, điều này càng khiến mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn.
Miếng gạc mà Junghwan lấy từ phòng khám nghiệm tử thi trở nên vô dụng vì máu tiếp tục rỉ ra từ đó, bộ đồng phục Junghwan đang mặc cũng bắt đầu ướt vì những giọt mồ hôi rơi xuống.

"Mà bác sĩ ở đây ở đâu vậy?" Junghwan càu nhàu với giọng vừa đủ lớn, Doyoung hơi khó khăn trong việc hô hấp và ngay lập tức xoa xoa đùi Junghwan bằng bàn tay còn lại của mình.

"Họ đang bận. Không cần phải làm ầm ĩ lên đâu." Anh nói rồi, Junghwan thở dài và định bắt đầu một lời trách mắng khác thì đột nhiên một bác sĩ trực ban bước vào và đứng cạnh hắn.

"Cậu bị sao thế?". Người bác sĩ hỏi.

Junghwan, người cảm thấy có trách nhiệm, giải thích tình trạng của anh rồi đứng dậy và di chuyển ra xa một chút khi các y tá bắt đầu đến để cầm máu bằng một chiếc túi nén mà hắn không biết nó đến từ đâu.

Hắn vẫn đứng đó vì không muốn bỏ Doyoung một mình, quan sát quá trình điều trị và cố gắng ghi nhớ mọi thứ một cách thầm kín trong đầu. Bàn tay còn lại của Doyoung bắt đầu nắm chặt mép cáng khi một y tá tiêm thuốc gây tê cục bộ. Junghwan nhìn thấy liền tiến lại gần, nắm lấy bàn tay nhỏ hơn. Làn da lạnh lập tức chạm vào những ngón tay ấm áp, cảm giác dễ chịu lập tức ập đến khi Doyoung cảm thấy Junghwan bắt đầu xoa nhẹ tay anh, cố gắng truyền lại chút bình tĩnh còn sót lại vì hắn cũng sợ hãi không kém.

Khi máu ở cổ tay không còn chảy ra, bác sĩ bắt đầu khâu vết thương khá rộng. Doyoung kinh hãi nhìn chiếc kim vì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vết thương của chính mình được người khác khâu lại. Và Doyoung lại thở hổn hển khi lòng bàn tay của Junghwan chạm vào một bên mặt anh, khiến anh không thể nhìn xuống và buộc phải nhìn Junghwan, người cũng đang hành động tương tự.

Người đàn ông hơi cúi đầu, nhìn anh bằng đôi mắt nâu sáng, đôi mắt đẹp nhất mà Doyoung từng thấy trong đời.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, có tôi ở đây rồi."

Junghwan nói, câu nói vừa thốt ra khỏi miệng. Doyoung gật đầu, trái tim trước đây còn đập thình thịch vì sợ hãi trước tình huống này, giờ lại đập loạn lên vì ánh mắt của Junghwan như muốn nhấn chìm anh.

Phải mất gần một tiếng đồng hồ vết thương của Doyoung mới khép miệng hoàn toàn. May mắn là không có vết nhiễm trùng hay dị vật nào lọt vào vì Junghwan đã nhanh chóng băng bó vết thương hở bằng dụng cụ có sẵn từ trước.

Bác sĩ kê đơn thuốc đưa cho Junghwan trước khi rời phòng cấp cứu, đồng thời dặn Doyoung hãy cẩn thận hơn với những vật sắc nhọn vì tình trạng bệnh lý của mình.

"Đi thôi, tôi đưa anh về nhà." Junghwan vừa đi lấy thuốc về, trên tay phải hắn có một túi giấy đựng loại thuốc mà Doyoung cần.

"Về nhà à? Công việc của tôi còn chưa xong đâu." Doyoung không chịu, anh vội vàng bước xuống cáng. Tuy nhiên, do ngồi quá lâu nên chân anh chưa sẵn sàng để nâng đỡ cơ thể, khiến anh bị nghiêng về phía trước và suýt ngã nếu Junghwan không nhanh chóng đến gần và đỡ anh bằng một tay.

Bàn tay to lớn của Junghwan vòng một cách hoàn hảo quanh eo Doyoung , xoa nhẹ eo anh trước khi nói.

"Đừng ngang bướng nữa, vết thương trên tay anh còn chưa khô đâu."

Lời trách mắng của Junghwan tỷ lệ nghịch với sự ấm áp mà hắn mang lại, Doyoung khịt mũi rồi lùi ra và cố gắng đứng thẳng bằng hai chân của mình.

"Đừng tức giận nữa. Tại sao cảm xúc của anh lại dễ bùng nổ như vậy?" Doyoung phản đối sau đó.

Junghwan không trả lời vì bản thân hắn cũng không biết lý do. Tại sao tối nay hắn lại cảm thấy phải có trách nhiệm phải chăm sóc Doyoung như vậy, tại sao hắn lại lo lắng chết đi được khi nhìn thấy bàn tay Doyoung dính đầy máu từ phòng khám nghiệm tử thi trước đó. Và hắn cũng không biết tại sao gần đây bản thân mình lại muốn ở bên cạnh Doyoung đến vậy.

"Tôi muốn đến phòng khám nghiệm tử thi, Haewon đang đợi tôi ở đó."

Lời nói của Doyoung khiến Junghwan thoát khỏi trạng thái mơ màng, hắn gật đầu rồi đi cạnh anh về phía căn phòng họ đã rời đi trước đó. Và họ được chào đón bởi hình bóng Haewon vẫn đang chờ đợi với đôi mắt sưng húp, cô cảm thấy thật có lỗi vì đã vô tình làm tổn thương Doyoung.

Quá trình khám nghiệm tử thi cuối cùng cũng được tiếp tục, trước đó Junghwan muốn tiếp tục cùng Doyoung vào phòng nhưng hắn vẫn phải nói chuyện với Jaewon, người mà hắn yêu cầu ở lại phòng điều tra.

"Đừng về nhà một mình, lát nữa tôi sẽ đưa anh về." Junghwan nói với Doyoung, chàng trai nhỏ chỉ gật đầu vì không muốn tranh cãi trước một xác chết.

                                         ***

"Tôi đã dặn bao nhiêu lần là đừng làm phiền công việc của bác sĩ Kim? Đó không phải là lĩnh vực thám tử của chúng ta, mọi chuyện cứ để anh ấy làm còn chúng ta chỉ cần đợi kết quả thôi."

Jaewon lúc này đang ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, không dám nhìn Junghwan đang tiếp tục mắng mỏ trước mặt mình.

"May mắn là thi thể không bị hư hại gì, cậu có biết nếu chưa xác định được danh tính nạn nhân mà thi thể đã bị hư hại thì họ sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?"

Lần này Jaewon yếu ớt gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào mũi giày mình đang mang. Đây là lần đầu tiên Junghwan mắng cậu thậm tệ như vậy, thường thì thám tử So chỉ đưa ra những chỉ dẫn hoặc gợi ý để Jaewon cải thiện thái độ. Junghwan không phải là kiểu sếp khắt khe với cấp dưới nhưng thái độ này khiến Jaewon bất đắc dĩ và không muốn vượt quá giới hạn.

"Bắt đầu từ tối nay, tôi sẽ cấm cậu vào phòng khám nghiệm tử thi. Mọi việc đều làm trong văn phòng, lưu lại và đưa cho tôi khi tôi đến, cậu không cần phải theo tôi đến bệnh viện."

Cuối cùng, Junghwan lấy tập tài liệu Jaewon mang theo trước đó và một chiếc cặp của hắn trước khi rời khỏi phòng điều tra, căn phòng duy nhất thường trống trong đồn cảnh sát. Junghwan cũng không ác độc đến mức chửi bới cấp dưới trước mặt nhiều người.
Jaewon lại gật đầu, vì cậu biết Junghwan sẽ không chấp nhận sự phản đối của cậu.

                                       ***

"Nguyên nhân chết?"

"Bỏng."

"Danh tính của nạn nhân?"

"Vẫn phải mất vài ngày để kiểm tra DNA từ tế bào của nạn nhân nên chưa thể xác nhận được, nhưng điều rõ ràng là nạn nhân không phải là công dân Hàn Quốc, từ dấu vân tay của anh ta, chúng tôi không thể tìm thấy bất kỳ dữ liệu nào".

"Có vết thương đáng ngờ nào khác không?"

"Vết thương nặng ở cổ, nạn nhân phải uống chất lỏng nào đó trước khi bị thiêu sống. Chính vì vậy, anh ta không thể chạy hay kêu cứu".

"Còn vết thương của anh thì sao? Anh vẫn ổn chứ?"

Doyoung đang bận nhìn xuống tờ giấy trên tay đột nhiên ngẩng đầu nhìn Junghwan.

"Tôi đoán là ổn? Bằng chứng là tôi có thể mổ xẻ một cái xác lớn như vậy vừa rồi." Anh vừa trả lời vừa chỉ vào xác chết trên cáng được Haewon băng bó vết thương. 

Junghwan gật đầu, sự nhẹ nhõm ngay lập tức hiện lên trên khuôn mặt hắn khi hắn nhìn thấy biểu cảm của Doyoung, trông có vẻ ổn.

"Anh sẽ về nhà lúc mấy giờ?" Junghwan hỏi lại.

Doyoung nhìn đồng hồ trên tường: "Một lúc nữa, tôi còn việc phải làm ở đây." Câu trả lời là đương nhiên.

"Sao anh không làm việc ở nhà?"

Không chỉ Doyoung, mà Haewon, người vẫn đang bận rộn bên thi thể nạn nhân, cũng bất ngờ trước lời nói vừa thốt ra từ miệng Junghwan.

"Bởi vì đây không phải là nhiệm vụ tôi có thể mang về nhà?" Doyoung trả lời, vẫn cố gắng kiên nhẫn trả lời hết các câu hỏi.

Vị thám tử tiến lại gần, đứng cạnh ghế của Doyoung và nhìn vào miếng băng trên tay trái của anh.

"Máu không chảy ra nữa phải không?"

Junghwan nhìn xuống và thì thầm để Haewon không nghe thấy cuộc trò chuyện.

Doyoung gật đầu. "Tôi ổn, thám tử So." Anh cũng trả lời với giọng trầm thấp như vậy, Doyoung cũng không muốn khiến Haewon càng cảm thấy tội lỗi hơn vì vết thương mà mình đã gây ra.

Đôi mắt Doyoung theo phản xạ nhắm lại khi bàn tay to lớn của Junghwan chậm rãi di chuyển trên tóc anh, vuốt ve liên tục.

"Tôi xin lỗi vì chuyện lúc nãy, tôi đã nói với Jaewon để không làm phiền công việc của anh." Junghwan lại thì thầm, ngay bên cạnh anh. Giọng nói của Junghwan nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, khiến anh có cảm giác ngứa ran như có hàng nghìn con bướm đang rung rinh trong bụng.

Bàn tay đang di chuyển trên tờ giấy cũng đột nhiên dừng lại, nhịp tim của chính anh vang lên ầm ĩ, át đi âm thanh nhạc cổ điển phát ra từ chiếc loa nhỏ được bật phát để không khí không quá yên tĩnh.

Có một sự thôi thúc khiến Doyoung thực sự muốn ngẩng đầu lên, nhìn Junghwan, người chỉ cách mặt anh vài cm.

Khi ánh mắt chạm nhau, Doyoung tiếp tục nhìn vào mắt Junghwan, trong khi đó Junghwan thực sự đã mất tập trung vì môi Doyoung thỉnh thoảng mấp máy vì lo lắng.

Junghwan hy vọng Haewon vẫn đang bận chăm sóc cái xác phía sau vì cô không hề nhận ra, đầu hắn đã cúi thấp, hôn trộm lên đôi môi của người nhỏ hơn.

Và Doyoung thực sự đã hy vọng Haewon sẽ rời khỏi phòng vì lúc này anh rất muốn tát Junghwan một cái.

                                   

                                     ______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro