Chapter VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt Doyoung mở to khi nhận ra Junghwan vừa hôn mình, ngay trên môi.

Bên trong phòng khám nghiệm tử thi, có cả Haewon, và những thi thể chưa được chuyển vào nhà xác phía sau. May mắn thay, Haewon không nhìn thấy sự việc ngắn ngủi vừa rồi vì cô quá bận che phần da hở quanh cổ nạn nhân.

Trong khi đó, Junghwan, kẻ ngang ngược vẫn đứng cạnh anh, cúi đầu xuống vì Doyoung đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng khám nghiệm tử thi. Và điều đầu tiên Doyoung làm khi lấy lại sự tỉnh táo là đá vào chân Junghwan.

"Ối!" Junghwan vừa la làng vừa ôm chân, hắn cảm thấy khá đau vì Doyoung đi bốt khi làm việc.

Giọng nói của Junghwan khiến Haewon ngẩng đầu lên, cô nhìn hai người trước mặt với ánh mắt ngạc nhiên trước khi đưa thông tin cho Doyoung rằng thi thể nạn nhân đã được khâu lại và sẵn sàng chuyển đi.

Doyoung đứng dậy khỏi chỗ, phớt lờ Junghwan, người vẫn đang ôm chân nhăn nhó. Anh đi về phía Haewon rồi giúp cô đẩy cáng ra khỏi phòng.

Cử động của Doyoung rất hạn chế vì miếng băng quấn quanh tay trái khiến Junghwan phải đi đến giúp đỡ họ ngay cả khi bước đi khập khiễng. Doyoung cố nhịn cười hết mức có thể vì không ngờ cú đá của mình lại mạnh đến thế, thành công trong việc khiến chàng thám tử có thân hình to lớn như Junghwan phải liên tục nhăn nhó vì đau.

Haewon nói lời tạm biệt sau khi họ di chuyển thi thể xong, đồng thời không quên liên tục xin lỗi vì tối nay đã vô tình làm tay Doyoung bị thương. Là một người sếp tốt, Doyoung cố gắng thấu hiểu vì đó hoàn toàn không phải lỗi của Haewon.

Sự rời đi của Haewon khiến Doyoung lại một mình với Junghwan trong phòng khám nghiệm tử thi, bầu không khí khó xử ngay lập tức ập đến vì họ bất ngờ nhớ lại sự việc ngắn ngủi trước đó. Doyoung không biết tại sao Junghwan lại hôn mình, anh cũng không muốn biết vì anh không muốn thảo luận về chuyện đó, đặc biệt là khi biểu hiện của Junghwan bây giờ đã khác rất nhiều so với lần khám nghiệm thi thể trước đó.

Kể từ khi hắn đến nhà anh vào đêm hôm đó, thái độ vốn đã kỳ lạ của Junghwan lại càng trở nên lạ hơn, khiến Doyoung có chút khó chịu trước tất cả sự quan tâm mà Junghwan dành cho anh.

"Muốn về nhà bây giờ không?" Junghwan hỏi khi Doyoung ngồi vào ghế và cởi đôi bốt và thay một đôi giày thoải mái hơn.

"Ừm." Doyoung trả lời ngắn gọn, anh hối hận khi đã không gỡ ngay chiếc đế giày cứng đang dùng ra, vết thương trên tay đã được băng bó lại cảm thấy đau đớn vì phải cọ xát mãi.

Junghwan nhận ra biểu cảm của Doyoung liền bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt người nhỏ hơn: "Để tôi giúp." Hắn vừa nói vừa cẩn thận cởi đôi bốt - thứ đã đá vào chân hắn cách đây không lâu - rồi xỏ đôi giày thể thao mà Doyoung đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.

"Cố lên.". Junghwan đưa một tay đưa ra trước mặt Doyoung.

Ban đầu Doyoung muốn nắm lấy bàn tay đưa ra nhưng anh lại nhớ đến sự việc nụ hôn trước đó nên lập tức lắc đầu, hất tay Junghwan ra.

"Anh sao thế?" Junghwan ngạc nhiên hỏi.

"Đừng đến gần tôi." Doyoung mắng, anh bước ra khỏi phòng và không để ý đến Junghwan vẫn đang theo sau mình.

"Tôi xin lỗi." Cuối cùng Junghwan cũng nói: "Tôi không cố ý đâu Doyoung." Hắn tiếp tục, cố gắng tìm một cái cớ. "Đúng là tôi vô tình hôn-.."

"Dừng lại!" Doyoung lớn tiếng phản đối khi nghe những lời bào chữa rẻ tiền phát ra từ miệng Junghwan. "Không cố ý? Rõ ràng là anh tới trước! Đồ thám tử xấc xược!" Lại là mắng.
Junghwan thở hổn hển, không ngờ rằng Doyoung lại giận mình đến thế.

"Doyoung, tôi rất xin lỗi, tôi không thể kiềm chế được khi nhìn thấy đôi môi xinh đẹp của anh ngay trước mặt tôi." Junghwan giải thích, hắn đang cố gắng thành thật vì không muốn mối quan hệ của họ trở nên căng thẳng vì sự cố nhỏ trong phòng khám nghiệm tử thi.

Trong khi đó, Doyoung không biết nên vui hay nên tức giận hơn khi nghe lời khen của Junghwan.

"Tha thứ cho tôi, được chứ? Bây giờ tôi sẽ đưa anh về nhà."

Bây giờ họ đã ở trước cổng bệnh viện, may mắn thay không khí khá yên tĩnh vì đã gần nửa đêm, chỉ còn lại một vài người nhà bệnh nhân ở lại qua đêm, cũng như bác sĩ trực và y tá xung quanh phòng cấp cứu.

"Tôi có thể về nhà một mình." Doyoung từ chối, anh đi thẳng về phía bến xe buýt trên đường chính, phớt lờ Junghwan, người liên tục thuyết phục họ về nhà cùng nhau.

"Nhưng tay anh đau quá."

"Ừ, không sao đâu? Chân tôi vẫn đi được."

Doyoung kiên quyết nói, anh không nghĩ Junghwan lại tệ trong việc kiếm cớ đến thế.
Và Doyoung thấy may mắn vì chiếc xe buýt anh thường đi đã dừng trước trạm, khiến anh đi bộ nhanh hơn để không phải đối mặt với người đàn ông phiền phức như Junghwan lâu.

Ban đầu, Junghwan muốn lên xe buýt nhưng hắn lại đổi ý và lập tức chạy đến đồn cảnh sát lấy chiếc xe đã đậu ở đó. Doyoung không cho Junghwan đi cùng mình nhưng Junghwan phải đảm bảo rằng Doyoung về đến nhà an toàn.
Vẫn ngồi trong xe, Junghwan thở phào nhẹ nhõm khi thấy Doyoung xuống xe ngay tại trạm gần nơi ở của anh nhất. Junghwan đỗ chiếc xe to của mình trước siêu thị gần đó rồi lặng lẽ đi theo Doyoung, hắn cũng cố gắng giữ khoảng cách để Doyoung không nhận ra sự hiện diện của mình.

Khoảng cách từ trạm xe buýt đến nơi ở của Doyoung khá xa, phải đi bộ khoảng mười lăm phút và Doyoung cũng phải vượt qua nhiều khu vực tối tăm để đến được nơi mình muốn. Junghwan vừa nhận ra rằng, vì Doyoung xuống xe sớm hơn nên hắn không phải là người duy nhất đi theo Doyoung tối nay.

Đôi mắt vị thám tử tiếp tục quan sát bóng người mặc đồ đen trước mặt, kẻ đó không có những hành động đáng ngờ, có nghĩa là Junghwan không có đủ lý do để hét lên hay tấn công tên trước mắt này.

Tuy nhiên, khi Doyoung bất ngờ cúi xuống buộc dây giày đã tuột ra của mình, Junghwan lập tức chạy tới khi bóng người đó tiến lại gần Doyoung.

"Bác sĩ!" Junghwan gọi to, và khiến người lạ đổi hướng sang hướng ngược lại, đi ngang qua Junghwan, không may vì hắn quá tập trung vào Doyoung nên không nhìn thấy mặt tên kì quái đó.

Doyoung quay đầu lại, anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Junghwan bước nhanh về chỗ của mình.

"Thám tử So...". Anh nhẹ nhàng nói. Doyoung nhận ra mình đã bị theo dõi, anh rất muốn chạy về căn hộ của mình nhưng lại sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay. Và chiếc dây giày chết tiệt này thực sự đã bị tuột khi Doyoung đang bận suy nghĩ, thay vì có khả năng bị ngã và gây ra vết thương mới, anh lại chọn cách buộc dây giày trước khi quay lại đối mặt với kẻ đang theo dõi anh.

Tuy nhiên, kế hoạch của anh đã thất bại vì giọng nói lớn của Junghwan phía sau, Doyoung gần như bật khóc khi người cao hơn ngồi xổm trước mặt anh.

"Anh có bị thương không?" Junghwan ôm lấy bờ vai nhỏ hơn hỏi, thay vì trả lời, Doyoung đã rơi nước mắt. Vết thương được khâu lại vài giờ trước trong bệnh viện chẳng là gì so với cảm giác sợ hãi khi bị người lạ theo dõi trong bóng tối một mình. Doyoung tưởng đêm nay anh sẽ chết, anh nghĩ anh có khả năng trở thành nạn nhân thứ mười sáu của kẻ giết người hàng loạt, kẻ có thể đã theo dõi anh từ lâu.

"Junghwan..." Doyoung gọi trong khi nức nở. Junghwan không trả lời, hắn chọn cách kéo thân hình anh vào lòng mình rồi ôm lấy người nhỏ.

***

Và giờ họ đang ở đây, ngồi đối diện nhau tại bàn ăn trong căn hộ của Doyoung, với đầy đủ đồ ăn vừa được giao đến vài phút trước, sau khi Junghwan gọi món qua dịch vụ giao hàng.

Doyoung không ác độc đến mức đuổi Junghwan đi, người đã tốt bụng đưa anh về nhà, anh cũng thực sự không muốn ở một mình sau những chuyện tồi tệ cứ xảy đến với mình ngày hôm nay.

"Doyoung ăn đi này." Junghwan mở hộp jjajangmyeon và đặt nó ngay trước mặt Doyoung.

Vị chủ nhà gật đầu rồi cầm lấy đôi đũa ở phía bên kia bàn, bắt đầu khuấy sợi mì tương đen từ từ và bắt đầu ăn.

"Anh có quen người đó không?". Junghwan hỏi, và Doyoung đáp lại bằng một cái lắc đầu.

"Đây là lần đầu tiên tôi bị ai đó theo dõi." Doyoung giải thích ngắn gọn, "Mặc dù thực tế, khu vực này thường an toàn cho dù tôi có về nhà vào buổi tối nào đi chăng nữa." Anh tiếp tục sau đó.

Junghwan gật đầu hiểu ý, ánh mắt tiếp tục quan sát Doyoung có vẻ lười cử động, miệng thậm chí còn nhai đồ ăn rất chậm.

"Có vẻ anh không muốn ăn, nhưng khi bụng đói ngủ cũng không tốt cho sức khỏe của anh, nếu anh không ăn thì tôi sẽ về nhà, chỉ còn lại anh một mình."

Doyoung trả lời sau một lúc lâu trong khi nhìn vào jjajangmyeon trước mặt anh.

"Tôi không muốn, tôi đưa cho anh một mật mã nhà tôi để anh đi cùng tôi về đây, tôi chỉ-"

"Tôi biết, anh không cần giải thích, tôi cũng hiểu, anh vẫn là bởi vì chuyện lúc nãy còn đang sợ hãi." Junghwan nói lại, cố gắng làm Doyoung thoải mái và không nghĩ điều gì kỳ lạ. "Chỉ cần ăn một chút rồi nghỉ ngơi. Anh muốn tôi ở lại cùng anh bao lâu?"

Trong khi Junghwan ăn xong món hắn gọi thì Doyoung đang bận vệ sinh cơ thể và thay quần áo trong phòng tắm. Junghwan đã dành thời gian chuẩn bị thuốc cho Doyoung uống tối nay. Và khi vị chủ nhà quay vào bếp đưa cho Junghwan một bộ đồ ngủ khá nhỏ.

"Đây là chiếc áo phông và quần lớn nhất mà tôi có."

Bản thân Junghwan cũng không nghĩ rằng Doyoung sẽ thực sự mời hắn ở lại nhà tối nay. Hắn cười ngượng nghịu khi nhận bộ quần áo mà Doyoung đưa cho mình.

"Phòng tắm ở bên kia, nếu muốn thay quần áo thì có thể vào trong đó hoặc vào phòng tôi." Lời giải thích của Doyoung khiến Junghwan càng cười lớn hơn.

"Sao lại cười?" Doyoung ngạc nhiên hỏi khi thấy Junghwan có vẻ không bình thường. "Tại sao?"

Người đàn ông lắc đầu: "Tay anh không đau nữa à?" Junghwan hỏi, cố gắng thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện.

Doyoung nhìn bàn tay đang quấn băng của mình: "Đau thật đấy, nhưng tôi có thể chịu được."

"Được rồi, vậy anh uống thuốc trước đi, tôi đi tắm, ở một mình có được không? Hay là anh muốn cùng tôi vào trong?".





______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro