3. Sanya, bộ cô là con gái của Đoàn Trưởng hay sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo thông tin mà Hisoka đưa cho, địa điểm thi Hunter năm nay nằm trong lòng đất.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng lúc tận mắt thấy quán ăn xập xệ được gọi là "điểm vào của cuộc thi Hunter lừng danh", tôi vẫn là có chút không tin. Cảm giác hơi bất an, thế nên tôi phá lệ nhắn hỏi Hisoka: "Có đúng là chỗ này không?"

Chờ thật lâu vẫn không thấy Hisoka đáp. Chắc hắn ta cũng giống tôi, để chế độ tự động chuyển tin của người kia vào thùng rác ngay khi nhận được.

Thực ra vẫn có rất nhiều cách để xác nhận xem nơi đây có đúng là điểm vào cuộc thi Hunter không. Vốn dĩ đây không phải cuộc thi của mỗi mình tôi với Hisoka, còn có rất nhiều thí sinh nữa cơ mà. Hoàn toàn chỉ cần ngồi một góc nhìn xem có tên nào ăn mặc quái thai tìm tới đây, sau đó nói mấy lời kì lạ với chủ quán nữa là được.

Tôi chỉ không tin là bản thân có ngày lại phải bị động ngồi chờ như thế, nếu được thì thật sự không muốn phải dùng tới bài này, nhưng thôi, thà rằng như thế còn hơn là chờ Hisoka trả lời.

Rất may là vận khí của tôi không tồi. Tôi ngồi ở đài phun nước cách đó không xa, vừa hoàn thành sơn nốt móng tay trái thì thấy một tên ăn mặc như Ninja tiến vào.

Trông có giống bộ dáng của một người vì đói nên vào một quán ăn bình dân không chứ? Chỉ có thằng ngu mới tin mục đích hắn ta ghé vào đó thật sự là để lấp đầy bụng thôi.

Tôi quyết định đứng dậy, đi vào ngay sau tên ninja ban nãy.

-"Chào mừng quý khách!"

Tôi đứng khựng lại giữa quán.

-"Ồ, là một vị khách mới sao?" Ông chủ đang bận đứng trong quầy làm đồ ăn nhưng vẫn quay mặt ra chào hỏi tôi. "Cô muốn dùng gì nào? Thực đơn đặc biệt của chúng tôi hôm nay có cơm với thịt lợn chiên đấy!"

Tôi...chợt nhận ra mình không biết ám hiệu vào cửa.

Mẹ nó, biết thế chờ thí sinh nữa rồi hẵn vào. Đối diện trước ánh mắt của ông chủ với mấy thực khách khác, tôi chỉ đành nói bừa, "Vậy món đó đi. Làm nhanh giúp tôi."

Rất lâu rồi tôi mới ăn một bát cơm đầy dầu mỡ như này, thật sự khiến người phát ngấy. Cũng không nhớ từ khi nào mà tôi bắt đầu từ chối ăn mấy món béo bở như này nữa, nghĩ đi nghĩ lại thì hầu như chất dinh dưỡng mọi ngày tôi tiếp nạp vào người đều là rượu và đồ nhắm ăn kèm, mà những món ăn kèm đó đa phần cũng chỉ là phomai cắt lát với thịt xông khói nhạt nhạt thôi.

Tuy rằng rất có lỗi với ông chủ, nhưng tôi cố lắm rồi.

-"Sao thế cô gái? Đồ ăn chỗ tôi không ngon sao?"

Tôi xua tay, "À không, ban nãy tôi cũng ăn kha khá rồi. Đi qua đây ngửi thấy mùi đồ ăn thơm quá nên ghé vào. Do tôi không tự lượng sức mình thôi." Mồm miệng đầy dầu tới mức muốn ói, tôi nhịn không được uống nốt cốc trà, sau đó tính đứng dậy đi ra ngoài hút điếu thuốc trừ ngấy.

Đó là cho tới khi tôi nhận ra mình không mang bật lửa.

Tôi sờ hết túi này tới túi kia, tới cả túi trong của áo choàng cũng lột hết ra, vậy mà vẫn không tìm thấy.

Cuối cùng vẫn phải chấp nhận là bản thân không có, đành hỏi mượn ông chủ.

-"Chủ quán, có bật lửa không? Cho tôi mượn đi."

Sau đó, tôi đứng ở bên ngoài hút liền hai điếu mới thấy hết buồn nôn.

Ôi cái hương vị béo mỡ chết tiệt này, tôi bực bội rít một hơi thật dài. Cứ có cảm giác như bản thân vừa dẫm phải vỏ chuối trước khi vào phòng thi vậy, thật sự khiến tâm tình của tôi rất không tốt.

Bật lửa mà ông chủ cho mượn chỉ là loại bình dân, bật mãi mới lên được. Điều này khiến tôi bắt đầu thương nhớ cái bật lửa hay dùng. Rốt cuộc tối qua tôi lấy bật lửa ra xong để quên ở chỗ mắc toi nào rồi nhỉ? Có khả năng là để ở khách sạn, dù sao trong ngày hôm qua tôi cũng chỉ quanh quẩn trong đó. 

Từ lúc trả phòng tới giờ đã là hai tiếng hơn, khả năng cao người dọn phòng đã sớm quẳng cái bật lửa đi mất rồi.

Tôi rít một hơi, tiếc tới mức không nhịn được bĩu môi.

Ầy, cái bật lửa đó là Đoàn Trưởng tặng tôi, chính tôi cũng đã dùng rất lâu rồi. Khó mà tin chính mình lại làm mất được.

-"Còn chưa thi mà đã xui xẻo vậy." Thở dài. "Ầy, cuộc sống thật gian khổ."

Lại nghĩ tới, tôi ở đây làm lính gác cũng lâu lâu rồi, tại sao cái tên người quen của quản lí vẫn chưa thấy lộ diện nhỉ? Tôi nghĩ bản thân mình tới đây cũng coi như là khá sớm đi, thế nhưng vẫn chưa thấy có bất cứ ai giống như miêu tả của quản lí xuất hiện. Cũng do tôi chủ quan không bảo cô ấy đưa hẳn bức ảnh cho, nhưng cứ nghĩ tới việc cô ấy đã miêu tả chi tiết như vậy rồi, tôi chỉ có mỗi việc tìm người cũng làm không xong liền lập tức thấy hơi mất mặt.

Được thôi, coi như tôi sĩ diện.

Hút xong điếu thuốc này mới phát hiện Hisoka đã trả lời tin nhắn.

"Tiếc thay cho cô, tôi đã tới trước rồi. Tự mình đi xuống đi, chẳng lẽ chỉ mỗi việc đi thang máy xuống đây cũng cần chờ người hộ tống sao, tiểu thư?"

Hisoka còn gửi một tin nữa về ám hiệu với chủ quán.

Tôi không còn hơi sức đâu để thấy khó chịu với Hisoka nữa rồi, trực tiếp xông vào quán lần nữa. Ông chủ còn tưởng là tôi vào trả bật lửa, nhưng trái lại là tôi muốn mua luôn. Cuộc thi còn kéo dài mấy hôm không biết, trong khoảng thời gian đó mà không có thuốc thì tôi trụ không nổi.

-"Vậy đó, bán lại cho tôi đi chủ quán. Cái của tôi không biết để đâu rồi, mà giờ thì không có thời gian đi mua."

-"Tặng cô luôn đó cô gái, bình thường tôi cũng không hút thuốc, không cần dùng nhiều." Ông chủ đang lau dọn bếp, lúc nói chuyện với tôi cũng không quay lưng lại. "Giờ cô định đi đâu hả? Tạp hóa cũng không xa đâu, không bằng cô tới đó mua luôn một cái mới còn hơn. Cái của tôi cũng lâu rồi, sợ là sắp hết dầu đấy."

Tôi xua tay, "Thôi, phiền lắm. Cảm ơn ông." Tôi trả tiền bát cơm xong mới mở lời. "Vậy, phòng trong kia còn trống không?"

Ông chủ quán lập tức thay đổi sắc mặt, quay người nhìn tôi.

-"Ban nãy cô vừa ăn xong rồi, giờ vẫn muốn ăn nữa à?"

Tôi híp mắt cười, "Ờ, đứng hút thuốc bên ngoài nãy giờ cũng tiêu cơm rồi. Thêm một phần đi."

-"Muốn nấu thế nào?"

Tôi:....Mẹ cái đoạn ngại nhất tới rồi đây.

-"...Ờ, nấu từ từ trên lửa nhỏ tới khi nào ông thấy chán."

Rốt cuộc là đứa não heo nào đã nghĩ ra cái ám hiệu ngu xuẩn này?

Nghe không thấy sượng mồm hay sao chứ? Tôi cắn môi bước vào trong phòng, cả căn phòng rộng nhưng chỉ có độc một chiếc bàn tròn và ba cái ghế. Đến cả sắp xếp cũng là theo kiểu một quán ăn bình thường, giả như tôi không phải là được người khác nói cho mà là một tân binh, thì đúng là chẳng ngờ cái quán xập xệ này lại là địa điểm thi cả.

Căn phòng này không ngoài dự đoán là một cái thang máy. Song trước khi ông chủ đóng cửa phòng đã dặn tôi (thế mà thật sự mang tới thêm một phần bít tết xèo xèo):

-"Thường một lượt sẽ có 3 người đi xuống, cô ngồi chờ một lúc nhé."

Tôi giật mình, "Biết khi nào mới có người kế tiếp chứ? Này, ông chủ! Này!"

Ông chủ hoàn toàn không nghe tôi nói gì đã đóng cửa rời đi, để lại tôi với đĩa bít tết còn bốc khói.

....Đó dường như là khoảng thời gian chờ đợi dài nhất cuộc đời tôi.

***

Tưởng như sắp ngủ gật tới nơi rồi thì mới có người tới, tôi dựa người vào sau ghế, chậm rãi quay lại.

Đó là một nhóm 3 người gồm hai cậu bé và một ông chú già. Người tóc vàng vừa bước vào đã nhăn mặt kêu, "Ặc, mùi thuốc nồng thế."

Cậu bé tóc đen cũng đồng dạng bịt mũi, vẻ mặt khó coi nhìn tôi. Ánh nhìn trong sáng này khiến tâm can tôi dấy lên một loại tội lỗi khó nói nên lời, lại nhìn điếu thuốc mới châm trên tay, tuy rất tiếc nhưng đành phải dập đi.

Trước mặt trẻ con không nên bày ra bộ dạng xấu xí của mình.

Đi cùng nhóm ba người kia còn có một người đàn ông da đen, mặc bộ đồ như người dân tộc thiểu số. Có vẻ đây là hoa tiêu dẫn đường cho các tân binh tới cuộc thi Hunter, chỉ tiếc tôi là người có chống lưng, đã trực tiếp bỏ qua bước tìm hướng dẫn viên mà tự mình tới đây luôn rồi.

-"Chúc các cậu hoàn thành kì thi thật tốt." Người đàn ông nói với cậu bé đồ xanh đó, lại cùng cậu bé bắt tay. "Nếu năm sau các cậu trở lại kì thi, tôi sẽ rất sẵn lòng làm người dẫn đường tiếp."

Tôi:....

Rồi là có thật lòng mong bọn họ thi đỗ không?

Người đàn ông rất nhanh rời đi, để lại bốn người bọn tôi.

Trong phòng chỉ có 3 cái ghế, tôi đến trước dĩ nhiên đã chiếm trước một chỗ, hiện giờ còn thiếu một vị trí cho nhóm bọn họ. Vì ban nãy ngồi chờ quá lâu khiến tôi phát chán, hút hơi nhiều thuốc, thế nên bất kể tôi đã dập điếu thuốc đi thì vẫn còn mùi rất nồng đọng trong phòng.

Nhìn biểu cảm của hai cậu nhóc khiến tôi vô cùng, vô cùng day dứt.

-"À, cái đó..." Tôi chủ động đứng dậy. "Xin lỗi vì mùi hương nhé. Hay các cậu ngồi đi, tôi đứng cho. Dù sao cũng chỉ mất một lúc đi."

Người tóc vàng có vẻ cảnh giác nhìn tôi, xét về chiều cao thì chắc còn nhỏ hơn tôi hai, ba tuổi, nhưng không hiểu sao lại có vẻ già dặn như thế. Ôi, thật khiến tôi liên tưởng tới Feitan. Các người mỗi ngày đều nhăn nhó như ông già thế, là muốn mau chóng có nếp nhăn hay sao?

-"...Tôi không phải có ý xấu đâu, là muốn xin lỗi thôi." Tôi cười cười. "Các cậu cũng tới thi Hunter lần đầu sao?"

Tên tóc vàng...cậu ta nhìn chằm chằm tôi như thế là muốn đục một lỗ trên mặt tôi hay sao? Trước giờ tôi cũng không quá để ý, nhưng giao diện của tôi cũng đâu phải xấu tới độ ma chê quỷ hờn. Dù sao cũng phải là đẹp hơn Đoàn Trưởng! Đúng, Đoàn Trưởng xấu xí tuyệt đối phải dưới tôi cả trăm bậc!

Tôi nhìn bàn tay mình đang lơ lửng trong không trung, đột nhiên thấy xấu hổ.

-"À..." Tôi chậm rãi rút tay lại.

-"Cảm ơn chị!" Đứa nhỏ đồ xanh vươn tay bắt lấy tay tôi, tựa như là một thiên thần, giúp tôi thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này. "Em là Gon! Đây là lần đầu em đi thi Hunter, hy vọng được chị giúp đỡ!"

Tôi suýt chút nữa bật khóc. Trẻ con thật sự là những tạo vật đáng yêu như gấu trúc, khiến tôi không thể không đem lòng yêu mến.

-"Sanya." Tôi mỉm cười. "Chị cũng là lần đầu thi. Mong được giúp đỡ, Gon. A, vậy còn hai người này? Bạn em sao?"

-"Đúng vậy, chị Sanya, đây là anh Leorio." Gon chỉ ông chú già mặc đồ vest xanh, người này còn đặc biệt đeo một chiếc kính tròn màu đen nữa, càng đem lại cảm giác già ói ọi.

Tôi không phải là không thích người nhiều tuổi, đến Đoàn Trường cũng thuộc hội người già đó thôi. Chỉ là Đoàn Trưởng trông vẫn rất trẻ măng, trước kia cũng có kha khá người nhận nhầm anh ấy thành thanh thiếu niên mới hơn 18 tuổi một chút rồi.

Leorio, trái lại rất thân thiện chào hỏi tôi. Ban nãy anh ta cứ im lặng nhìn tôi chằm chằm, còn tưởng là phát hiện ra tôi có điểm nào đáng ngờ nữa chứ.

-"Chào cô, tôi tên Leorio." Leorio đưa tay ra, chắc hẳn là muốn bắt tay.

Tôi thân thiện mà, dĩ nhiên sẽ bắt lại rồi, "Hân hạnh hân hạnh."

Nét mặt của Leorio lúc tôi nắm tay anh ta thật sự rất kì quái. Có cảm giác như một ông chú dê xồm lần đầu được tiếp xúc phụ nữ vậy.

-"Tiểu thư thật xinh đẹp. Sao cô lại dấn thân vào cuộc thi nguy hiểm như này chứ?" Leorio vỗ ngực nói. "Nếu có chuyện gì bất trắc hãy cứ tìm tới tôi. Nếu là một mĩ nhân như cô nhờ vả, tôi rất sẵn lòng."

Hai người bạn của anh ta ở phía sau phóng tới ánh mắt khinh bỉ.

Có cảm giác hoài niệm, rất lâu rồi tôi không gặp trúng mấy người tán tỉnh công khai như này. Dù sao cũng không đáng ghét, không làm tôi thấy khó chịu.

-"Hì hì, anh thật hài hước." Tôi xua tay. "Nhưng chắc không cần đâu. Tôi có thể tự lo được."

-"Ồ, cô rất mạnh sao?"

Câu đầu tiên cậu ta nói với tôi lại là vậy.

Tôi gãi gãi má, có điểm không chắc chắn trả lời, "Tôi đoán vậy. Mọi người thường nói năng lực của tôi không tồi."

-"Mọi người? Là bạn bè của cô sao?"

Tôi ngập ngừng nhìn, cũng vẫn là không chắc chắn, "Xem như là bạn đi. Hay nói đúng hơn là đồng nghiệp? Ờm, mà cũng có thể là cấp trên?"

-"Rốt cuộc là những người nào mà cô lại không chắc chắn về mối quan hệ giữa hai bên như vậy?" Ánh nhìn này tôi gặp rất nhiều rồi, là ánh nhìn dò xét. "Hay là nói, đây là mối quan hệ bất chính nào sao?"

Tôi giữ im lặng một lúc, mím môi suy nghĩ.

-"Cậu bạn, tôi vẫn chưa biết tên cậu. Hay là làm quen trước đi đã?" Tôi mỉm cười. "Nếu cậu là bạn tôi, biết đâu lúc tôi cao hứng sẽ nói cho cậu nghe về những mối quan hệ bất chính đó đấy."

Cũng không biết vì sao cậu ta đối với tôi lại có thái độ thù địch như thế, không phải đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt sao? Hay là nói, trước kia tôi đã từng gây chuyện ảnh hưởng tới cậu ta mà không nhớ, để giờ gặp lại bị cậu ta thù ghét không lí do như này?

-"...Kurapika." Cậu ta nói. "Cô có nhớ cái tên này không?"

-"Không nhớ." Tôi lắc đầu, thành thật trả lời. "Chúng ta có gặp nhau trước kia sao, Kurapika?"

Kurapika không đáp, chỉ nghiến răng nhìn tôi.

Xem ra đúng thật là trước kia chúng tôi từng xảy ra chuyện. Tôi cũng không biết phải làm sao, dù sao tôi cũng không nhớ, gương mặt của Kurapika tuy rằng cũng có điểm quen mắt, nhưng người có mái tóc vàng và đôi mắt đen như cậu ấy trên thế giới có rất nhiều. Nếu chuyện giữa chúng tôi chỉ đơn thuần là lúc tôi đi trên đường vô tình đụng trúng vai cậu ấy, vậy tôi tất nhiên sẽ không nhớ rồi.

-"Vậy là thật sự có chuyện gì đó giữa chúng ta, hình như là chuyện tôi làm ảnh hưởng rất lớn tới cậu." Thật lòng tôi cũng rất bất đắc dĩ, nên vươn tay, xoa mái tóc vàng của cậu ta. "Bớt giận, bớt giận nhé." Tôi mỉm cười. "Chuyện có lỗi mà tôi từng làm phải gọi là rất rất nhiều, nếu vô tình khiến cậu giận thì xin lỗi nha."

Biểu cảm của Kurapika sau đó không rõ là có tha thứ hay không. Tôi cũng chẳng biết phải làm sao, thật sự rất ghét mấy việc đấu EQ như này. Chẳng thà cậu ta bị tôi đánh bại trong một trận đấu tay đôi nào đi, bây giờ tìm tới muốn phục thù, tôi rất sẵn lòng đáp ứng thôi, đây lại cứ một hai muốn thử thách trí nhớ của tôi.

Tôi lục túi, không biết tìm đâu ra mấy viên kẹo màu vàng.

-"Cho cậu, đừng giận nữa." Tôi bảo. "Chỗ kẹo này tôi để rất lâu rồi không dám ăn, giờ tặng cậu."

Kurapika đứng đơ như tượng, để mặc tôi nhét kẹo vào túi quần mình.

Vừa vặn thang máy xuống tới nơi.

Tôi thẳng người chỉnh trang quần áo, rồi lách mình đi ra khỏi thang máy. Ngay bên ngoài đã có Hisoka đứng chờ, xung quanh khu vực tên dẩm này đứng chẳng có một bóng người nào, quả nhiên là kẻ biến thái không có bạn, vòng quan hệ xã giao ít tới mức đáng thương.

Tôi nghĩ một lát, đi tới gần chỗ Hisoka rồi vẫn quay lại, vỗ lên đầu Kurapika hai cái.

-"Trẻ ngoan thì đừng giận nha."

Sau đó, tôi vừa quay đi thì liền nghe tiếng gầm.

-"KHỐN KHIẾP!"

....Thật sự chuyện tôi đã làm có lỗi lớn vậy sao?

Hisoka nhăn nhó như khỉ, vừa mới thấy tôi đã cất giọng nhạo báng, "Cho hỏi cô có bị mù đường không, Sanya? Từ lúc tôi trả lời tin nhắn đến giờ đã qua một tiếng, cô nằm ngủ à?"

Tôi gật đầu, "Nói chuyện với ông chủ quán mấy câu. Kẻ không có bạn như anh không hiểu được niềm vui của việc kết giao đâu."

Mặt Hisoka thậm chí còn đen hơn. Tôi mắc cười, "Sao? Trúng tim đen rồi đúng không?"

-"Câm mồm." Hisoka mặt than ra lệnh cho tôi. "Còn nói nữa là tôi xử cô."

.....Woa.

Chắc tôi sợ đó.

-"Nếu anh làm tôi có một vết xước nào trên người, thì Hisoka à, tôi...tôi sẽ..." Sẽ...cụt ý. Dọa giết lại Hisoka thì hơi trẻ trâu, cũng không mang lại giá trị đe dọa với hắn. Trái lại với tên biến thái máu M như gã này, bị dọa giết có khi lại thành tác dụng ngược, sẽ càng khiến hắn hưng phấn hơn.

Tôi nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng quyết đoán nói, "Tôi sẽ mách Đoàn Trưởng."

Lập tức đổi lại cái nhìn khinh thường từ Hisoka.

-"Sanya, bộ cô là con gái của Đoàn Trưởng hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro