Chương 7: Working together - Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ chín hỗn loạn hơn những lần trước.

Kuroro rời khỏi nơi trú ẩn tạm thời của bọn họ ngay sau khi hoàng hôn buông xuống, để tìm một chiếc xe phù hợp cho nhiệm vụ tiếp theo. Nửa giờ sau, hắn quay lại và cảm nhận sự phẫn nộ tràn ngập khắp nơi trong không khí.

Feitan trông rất hài lòng với chính mình, một biểu cảm mà Kuroro biết anh ta chỉ thể hiện trước một trận chiến mà anh ta coi là xứng đáng. Machi và Kortopi đứng chắn trước anh ta, và dường như để che giấu anh ta khỏi tầm nhìn của ai đó.

Cách đó chưa đến 10 feet, Uvogin đang giữ chặt Kurapika, người đang vô cùng giận dữ, Scarlet Eyes của cậu bừng bừng ngọn lửa của cơn thịnh nộ, ngay cả trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng.

“Danchou!” – Uvo hét lên, gần như thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó gã nhăn mặt khi nhận ra tình huống này có vẻ khá tệ nếu xét từ góc nhìn của người ngoài. “Err… không phải như anh nghĩ đâu.” – Gã khổng lồ lúng túng nói.

Đầu Nhện nhướn mày, rồi quay sang nhìn Machi.

“Feitan đã lấy được thông tin mà chúng ta cần.” – Chuyên gia y tế của Ryodan nói ngắn gọn. “Người Dùng Chuỗi đã nhìn thấy cảnh đó, và phản ứng dữ dội khi Fei gợi ý rằng cậu ta nên học cách làm thế.”

Kuroro cố gắng lắm mới không đảo mắt và thở dài. Tất nhiên, Feitan không thể cưỡng lại việc khiêu khích, và Kurapika chắc chắn sẽ mắc bẫy, đặc biệt là khi cậu đã chứng kiến phần nào thuật tra tấn của Feitan.

May mắn thay, kể từ khi Kuroro quay trở lại, Kurapika dường như đã lấy lại chút bình tĩnh. Cậu vẫn còn run rẩy, nhưng đã ngừng chống cự lại sự kìm kẹp của Uvo. Kurapika nhắm mắt và hít một hơi ngắn.

“Uvo, thả tôi ra. Tôi sẽ lên mái nhà.”

Cả năm người đều bất động, và Uvogin ngơ ngác thả Kurapika ra. Cậu bước nhanh lên cầu thang, không một ai nói lời cho đến khi tiếng bước chân của cậu hoàn toàn biến mất.

Sau đó, Uvo cười lớn. “Cậu ta gọi tôi là Uvo! Tôi chính thức là người cậu ta thích nhất!” – Người hệ Cường Hoá vừa hét vừa cười lớn, rồi đấm tay vào không khí đầy phấn khích. “Này Machi, đưa điện thoại đây, tôi phải báo cho Shal và Nobu! Bọn họ sẽ ghen tị lắm đây!”

Kuroro để mặc họ, cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Kurapika sử dụng biệt danh của một trong những Spider, mặc dù Uvo là người mà cậu có vẻ hòa hợp nhất. Kortopi từng nói rằng có thể là do thái độ của Uvo khiến Kurapika nhớ đến một trong những người bạn của mình, giống như cách mà đám nhóc kia gợi cho Nobunaga nhớ đến Uvo trước đây.

Có lẽ lý thuyết này có nhiều cơ sở hơn so với những gì Đầu Nhện từng nghĩ. Nhưng lúc này, đó không phải là vấn đề chính, và Kuroro gửi ánh nhìn nghiêm nghị về phía Feitan.

“Chuyện này sẽ không lặp lại nữa.” – Thủ lĩnh Ryodan bình tĩnh nói, nhưng đảm bảo mệnh lệnh của mình được truyền tải một cách rõ ràng.

Feitan lẩm bẩm một tiếng “Được thôi.”, nghe giống như một cái nhăn nhó đầy thất vọng, nhưng đó là tất cả những gì Kuroro cần để biết rằng Feitan sẽ tuân theo lệnh.

Sau đó, Uvogin khoe khoang với các thành viên khác, và họ tiếp tục thảo luận về thông tin tình báo và ý nghĩa của nó đối với kế hoạch của họ trong hơn một giờ rưỡi.

Khi mọi thứ đã xong, Kuroro bước lên cầu thang, khá chắc chắn rằng “bí ẩn yêu thích” của hắn giờ đã bình tĩnh lại.

Như đã hứa, Kurapika đang ở trên mái nhà, bao quanh bởi màn đêm lấp lánh của bầu trời đêm, ngồi bên mép tòa nhà và nhìn về phía chân trời. Một làn gió nhẹ lướt qua mái tóc vàng của cậu, và điều này chỉ càng làm tăng thêm vẻ ngoài thoát tục của cậu.

Kurapika không nhúc nhích khi Kuroro tiến đến gần, và cũng không nói gì khi Đầu Nhện ngồi xuống cạnh cậu. Đôi mắt cậu đã trở lại màu xanh sapphire, đây là một dấu hiệu tốt. Gương mặt của chàng Hunter trẻ vẫn căng thẳng tràn đầy sự bất đồng, nhưng dường như cậu đã kiểm soát được cơn giận dữ của mình.

“Cậu có muốn nói về chuyện này không?” – Kuroro hỏi, giọng điềm tĩnh.

Kurta im lặng trong vài phút, sau đó nỗi đau hiện lên gương mặt cậu, và cậu quay sang đối diện với Kuroro. Chỉ lúc này, Đầu Nhện mới nhìn thấy những giọt nước mắt đang chực trào, và hiểu ra hành động của Feitan đã gợi lên những ký ức đó.

“Tại sao…” – Chàng trai tóc vàng thì thầm, nhỏ đến mức dường như không phải là một câu hỏi. Tuy nhiên, chừng đó cũng đủ để Kuroro hiểu.

Thủ lĩnh Ryodan nhún vai. “Không phải tất cả chúng ta đều như nhau trước cảm xúc. Điểm mạnh của Feitan luôn là nỗi đau, dù đó là của chính anh ta hay của người khác.”

“Tại sao phải tàn nhẫn như vậy?” – Kurapika nhấn mạnh.

“Sao phải đặt nặng công lý đến vậy?” – Kuroro đáp trả, và tiếp tục trước khi chàng trai tóc vàng kịp phản bác về sự khác biệt. “Mỗi người chúng ta đều coi trọng những điều khác nhau. Uvo coi trọng sức mạnh, cậu coi trọng công lý, còn Feitan thì coi trọng sự tàn nhẫn. Chúng ta đều coi trọng sức mạnh theo cách riêng của mình. Sự khác biệt duy nhất là nằm ở hình thức mà chúng ta cho là thể hiện nó tốt nhất.”

Chàng trai tóc vàng lắc đầu phản đối, nhưng Kuroro có thể thấy những lời nói của mình đã buộc Kurapika phải xem xét lại những điều mà cậu tin chắc chắn. Xét cho cùng, tên sinh viên y khoa đó coi trọng tiền bạc hơn tất cả, điều này khó có thể được coi là cao quý, bất kể động cơ thầm kín của cậu ta là gì đi nữa.

“Dù cho anh có đúng, những gì hắn làm… vẫn là sai.” – Cuối cùng, Kurapika cũng lên tiếng, đôi mắt không hề dao động.

Kuroro nhìn chăm chú vào đôi mắt đó trong giây lát, rồi mỉm cười. “Có thể. Nhưng theo tiêu chuẩn của cậu, chắc chắn cậu cũng nhận ra rằng sự tàn nhẫn không phải là tất cả những gì Feitan có.”

Mặt Kurapika xịu xuống, cậu cúi người về phía trước và ôm đầu bằng hai tay, cùi chỏ tựa trên đầu gối. Đầu Nhện giơ tay lên, sẵn sàng giữ lấy cậu trai Kurta nếu có dấu hiệu dù là nhỏ nhất cho thấy cậu có thể rơi khỏi mép mái nhà.

Kuroro không nói gì, để cho chàng trai tóc vàng suy ngẫm về những gì hắn đã nói. Kurapika đã biết về sự bảo vệ của Feitan đối với Kalluto, tình yêu của anh ta dành cho món Kimchi, và bộ sưu tập kiếm cùng dao của anh ta. Có lẽ cậu cũng biết vài điều khác nữa, và hy vọng bấy nhiêu đó thôi đã đủ thuyết phục cậu rằng sự tàn nhẫn không phải là điều duy nhất định nghĩa về con người Feitan.

“Tôi vẫn không hiểu.” – Kurapika thì thầm sau vài phút im lặng, rồi ngẩng đầu lên và đặt tay xuống nền bê tông ở hai bên hông. “Tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ hiểu được.”

“Tôi không yêu cầu cậu phải hiểu.” – Kuroro nhẹ nhàng chỉnh lại lời của Kurapika, đồng thời hạ tay xuống khi thấy chàng trai tóc vàng đã trở lại vị trí ổn định hơn. “Tôi chỉ yêu cầu cậu chấp nhận sự khác biệt của anh ta.”

Trong một khoảng thời gian dài, Kurapika nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt xanh sapphire đối diện với đôi mắt xám bão tố. Sau đó, cậu thở dài, và Kuroro nhận ra với một chút bất ngờ khi chàng Hunter trẻ tuổi thực sự đã chấp nhận thua cuộc.

“Tôi sẽ cố gắng. Nhưng nếu hắn lại làm điều gì đó kiểu như vậy---”

“Anh ta sẽ không làm vậy nữa đâu.” – Thủ lĩnh Ryodan nhanh chóng trấn an cậu. “Thỏa thuận của chúng ta là sự nỗ lực từ cả hai phía. Sẽ không công bằng nếu tôi chỉ yêu cầu mỗi cậu tuân theo.”

Sự ngạc nhiên trên gương mặt của Kurapika kỳ lạ đến mức đáng yêu. Có vẻ như cậu không hề mong đợi sự quan tâm như vậy từ thủ lĩnh của một băng nhóm tội phạm khét tiếng toàn cầu.

Sau đó, khóe môi cậu hơi nhếch lên một chút, dường như là sự khởi đầu của một nụ cười khiến trái tim Kuroro lỡ mất vài nhịp.

“Cảm ơn anh.” – Kurapika nói, giọng nhỏ đến mức hầu như không thể nghe thấy trong làn gió đêm và tiếng ồn ào của thành phố.

Đây là lần thứ hai trong vòng chưa đầy hai tiếng, Kurapika đã phá vỡ những quy tắc tự đặt ra cho bản thân với một thành viên của Genei Ryodan. Kuroro nhận ra điều này đã khiến chàng trai phải hy sinh nhiều thế nào, và khéo léo hướng mắt về phía thành phố.

“Không có gì.” – Kuroro nhẹ nhàng đáp.

✾ ✾ ✾

Lần thứ mười diễn ra sau sáu tháng hợp tác.

Có vẻ như Uvo đã kiên trì đến mức khiến Kurapika phải nhượng bộ và đồng ý tái đấu. Có lẽ đây là điều tốt vì Kurta đã kiên nhẫn đến vậy, vì các thành viên khác của Genei Ryodan giờ đây đã thoải mái với cậu hơn nhiều so với lúc mới bắt đầu hợp tác.

Họ đến sa mạc Gordeau, vì nơi đây cho phép cả hai đấu thủ sử dụng toàn bộ sức lực. Điều đó cũng có nghĩa là những người còn lại trong Ryodan tìm một điểm cao để dễ dàng quan sát trận đấu hơn. Shizuku và Kortopi thậm chí còn mang theo đồ ăn vặt, còn Nobu đang cố thuyết phục Franklin, Phinks và Bonolenov đặt cược.

Kuroro chỉ đứng và quan sát hai người sử dụng Niệm đang chuẩn bị vào vị trí trong khoảng trống đất đá mà họ đã thống nhất trước đó.

“Sẵn sàng chưa?” – Uvo hét lớn, và Đầu Nhện có thể thấy nụ cười toe toét của hắn từ xa. Gã nghe có vẻ rất phấn khích và sẵn sàng chiến đấu hết mình.

“Chúng ta có can thiệp nếu họ đi quá xa không?” – Shalnark hỏi, và Kuroro nhướn mày trước sự lo lắng không cần thiết trong giọng nói của Spider tóc vàng.

“Họ sẽ ổn thôi.” – Phinks nhún vai. “Người Dùng Chuỗi không giết người, và Uvo đã từng thua cậu ta rồi.”

“Nhưng lần này Kurapika không có yếu tố bất ngờ.” – Kalluto nhắc nhở.

“Khoan đã, cậu được phép gọi Người Dùng Chuỗi bằng tên thật à?” – Nobunaga nhăn mặt.

Kalluto gật đầu, và dùng chiếc quạt che giấu nụ cười đắc thắng trên môi khi gã kiếm sĩ phản đối vì sự bất công này. Cho đến giờ, Kalluto là thành viên duy nhất trong Ryodan mà Kurapika luôn gọi bằng tên, điều này khiến Uvo thất vọng vì từ sau buổi tối hôm đó, cậu nhóc tóc vàng không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa, và có vẻ như Kalluto cũng là người duy nhất được Kurapika cho phép gọi lại bằng tên.

“Họ bắt đầu rồi.” – Machi nói, khiến tất cả mọi người dừng tranh cãi và tập trung vào trận đấu.

Ánh mắt của Kuroro dán chặt vào những chuyển động của Kurapika. Chàng Hunter trẻ tuổi hiếm khi tham gia chiến đấu trong các cuộc đột kích của họ, và nếu có, cậu chỉ đá bay những kẻ ngốc cản đường mình. Cậu chỉ sử dụng chuỗi xích khi đối thủ ở quá xa và sử dụng vũ khí tầm xa.

Nhưng bây giờ…

Kurta đang tạo ra những sợi xích dài không điểm dừng bay khắp nơi, đến mức Uvogin gặp khó khăn trong việc né tránh tất cả.

Bên cạnh hắn, Shal huýt sáo. “Cậu ta nhanh thật. Mọi người nghĩ chuỗi xích của cậu ta có giới hạn về độ dài không?”

“Cậu ta thuộc hệ Cụ Thể Hóa, nên về mặt lý thuyết thì chúng có thể dài bao nhiêu tùy thích.” – Shizuku trả lời, rồi nghiêng đầu. “Nhưng càng dài thì việc kiểm soát sẽ càng khó hơn.”

Có một tiếng động lớn rung chuyển cả mặt đất khi Uvogin xé toạc một tảng đá ra khỏi từ vách đá, và ném nó về phía Kurta. Đó là một nước đi thông minh, vì nó sẽ che khuất gã khỏi tầm nhìn của Kurapika trong vài giây và tạo cơ hội cho gã tiến lại gần hơn.

“Chết tiệt, Uvo đang nghiêm túc.” – Nobunaga nhận xét với một tiếng huýt sáo đầy ấn tượng.

“Tôi không nghĩ anh ta có sự lựa chọn nào khác.” – Franklin nói thêm.

Kurapika không né tránh tảng đá khổng lồ đang bay về phía mình cho đến giây cuối cùng, và sử dụng nó để phóng mình lên cao bằng lực đẩy của chuỗi xích và một cú đá hoàn hảo được tăng cường bởi Niệm. Ánh mặt trời chiếu lưng cậu, tạm thời làm mờ tầm nhìn của đối thủ, và trước khi Uvogin có thể nhảy lên, những sợi xích đã tiến sát đến chân phải của gã, buộc Uvo phải lùi lại.

“Cậu ta giỏi thật.” – Feitan thừa nhận.

“Và cậu ta vẫn chưa sử dụng đôi mắt quỷ của mình.” – Bonolenov nhắc nhở họ. “Chúng sẽ giúp cậu ta tăng thêm sức mạnh.”

“Tôi nghĩ cậu ta đang chờ xem Uvo còn dùng kỹ năng gì nữa.” – Phinks cười nhếch mép. “Hoặc là cậu ta đang giữ sức để đối phó với người tiếp theo trong chúng ta.”

Trận đấu kéo dài thêm vài phút nữa, và Kuroro phải thừa nhận rằng hắn ấn tượng hơn bao giờ hết với những bước đi khôn ngoan và phản xạ nhanh nhẹn của Kurapika. Để đối đầu với Uvogin trong một trận chiến một chọi một đòi hỏi rất nhiều, bởi Uvo có thể sáng tạo nhiều kỹ năng hơn so với cách đánh trực diện thông thường của gã.

“Tôi nghĩ họ đang… nói chuyện.” – Kortopi nhận ra.

“Nghe giống Uvo đấy.” – Nobunaga hừ một cái. “Tên ngốc đó lúc nào cũng ba hoa khi chiến đấu. Thật là phiền phức.”

Kuroro không thể nghe rõ những gì các đấu thủ đang nói, nhưng đột nhiên, Uvogin mất tập trung. Chỉ trong chốc lát, chưa đến một giây, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, sợi xích chính của Kurapika rút ngắn đi một phần tư.

“Cái quái gì vậy?” – Phinks lẩm bẩm.

Kuroro cũng nhíu mày, và bản năng mách bảo hắn kích hoạt Ngưng. Khi làm vậy, nụ cười ấn tượng hiện lên trên môi hắn. Chuỗi xích của Kurapika không bị cắt đứt. Mà nó trở nên vô hình.

“Cậu còn bao nhiêu mánh khóe nữa vậy?” – Kuroro thì thầm với chính mình, vừa cảm thấy thích thú vừa bị cuốn hút bởi kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của Kurapika.

“Ý anh là gì, Danchou?” – Shalnark nghiêng đầu bối rối.

Tuy nhiên, không ai có thời gian để trả lời hay nói thêm điều gì, bởi vì Uvogin đột nhiên bị trói vào những sợi xích bạc và buộc vào trạng thái Tuyệt, do đó trận đấu đã kết thúc.

“Tôi biết mà!” – Phinks cười toe toét. “Uvo lại bị đánh bại rồi!”

“Đúng vậy, nhưng có điều gì đó đã khiến anh ấy mất tập trung vào một thời điểm nào đó.” – Shalnark phản đối. “Không biết đó là gì…” – Chuyên gia công nghệ trầm ngâm nói thêm.

Kuroro vẫn quan sát hai đấu thủ trong khi bắt đầu đi xuống để gia nhập cùng họ. Có vẻ như Kurapika đang thu chuỗi xích của mình lại, và cả hai người sử dụng Niệm đều kiểm soát được cảm xúc của mình. Sau đó, Kurta nói vài lời với Uvo, và gương mặt của gã đỏ bừng trong khi chàng trai tóc vàng bình tĩnh rời đi.

Điều này khiến Kuroro tò mò.

✾ ✾ ✾

Lần thứ mười một diễn ra dưới bầu trời u ám, chưa đầy ba ngày sau trận đấu giữa Kurapika và Uvo.

Hai người dự định sẽ gặp nhau ở một quán cà phê khác, mặc dù Kuroro không bao giờ thừa nhận, nhưng hắn thực sự thích thú khi thấy phản ứng của Kurapika mỗi lần hắn chọn một địa điểm mới để hẹn gặp. Chàng trai tóc vàng dường như vẫn chưa nhận ra rằng những lần gặp mặt này gần giống như các buổi hẹn hò hơn là các cuộc họp công việc.

Và điều này bắt đầu làm Kuroro cảm thấy khó chịu nhiều hơn hắn nghĩ. Điều khiến Đầu Nhện đặc biệt bứt rứt là khi xem xét cách Kurapika phản ứng với hắn – những màn đối đáp đầy hóm hỉnh mà cả hai thường tham gia, những ánh mắt trao nhau, những cuộc trò chuyện sâu sắc, cùng sự yên lặng bên nhau trong lúc đọc sách, và nhiều thứ khác nữa. Dù có nhiều dấu hiệu nhỏ được thể hiện, ấy vậy mà Kurapika vẫn ngây thơ và không hề nhận ra được toàn bộ sự việc.

Người đàn ông tóc đen hôm nay mặc một chiếc áo len đen thay vì chiếc áo khoác thường thấy, mái tóc của hắn xoã tự nhiên xuống gương mặt và băng đô quấn quanh trán, thay vì được vuốt ngược ra sau. Kuroro nhanh chóng nhận ra rằng Kurapika có vẻ thoải mái hơn khi ở gần hắn lúc hắn không mặc trang phục thủ lĩnh Genei Ryodan. Đó là lý do mỗi khi gặp “bí ẩn yêu thích” của hắn, Đầu Nhện luôn cẩn thận thay đổi phong cách, tùy thuộc vào tính chất của buổi hẹn.

Nhưng hôm nay, buổi hẹn không-phải-là-hẹn-hò này hoàn toàn bình dị, nên chẳng có lý do gì mà Kuroro không cân nhắc đến sở thích của chàng Hunter trẻ tuổi. Trên đường đến địa điểm đã chọn, Đầu Nhện nhìn thấy một mái tóc vàng trong đám đông, cách không xa hắn mấy. Ồ, có vẻ như Kurapika đã quyết định đến sớm.

Tuy nhiên, trước khi Kuroro kịp quyết định có nên đến bên Kurapika hay không, thì một người tóc vàng khác bất ngờ xuất hiện và ôm chầm lấy Kurapika.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn---”

“Anh có thể dừng lại không!” – Kurapika gần như hét lên khi cố thoát khỏi vòng tay của Shalnark đang cười rạng rỡ.

Đầu Nhện chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và theo phản xạ, hắn lặng lẽ lùi vào bóng tối để quan sát tình hình. Kurapika rõ ràng đã yêu cầu không được tiếp xúc thân thể trừ khi gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, và từ trước đến giờ Shalnark luôn tôn trọng điều đó. Dựa vào vẻ mặt rạng rỡ của Spider tóc vàng, chắc chắn không có mối nguy hiểm nào ở đây cả.

Trước khi Kurapika có thể chất vấn về trạng thái tinh thần của Shalnark – hoặc điều gì đó tương tự, dựa vào biểu cảm trên mặt của cậu – thì bóng dáng to lớn của Uvogin xuất hiện. Người hệ Cường Hoá cười bối rối, tay đưa ra sau gáy như một cử chỉ ngượng ngùng.

“Heh, thật bất ngờ khi gặp cậu ở đây.” – Uvo cười ngượng. “Thì… ừm… cảm ơn vì lời khuyên của cậu, người anh em. Nó hiệu quả lắm.”

Kuroro chỉ mất chưa đầy hai giây để xâu chuỗi mọi chuyện, và khi hiểu ra, hắn mỉm cười và lắc đầu đầy trìu mến. Tất nhiên rồi. Uvo và Shal đã có những tín hiệu với nhau từ trước sự kiện ở York New. Có lẽ Kurapika đã gợi ý cho Uvo mời chuyên gia công nghệ đi chơi sau trận đấu của họ.

Mối quan hệ của họ không phải là điều quá bất ngờ, nhưng đó là một tin vui. Kuroro không phản đối việc Spiders yêu đương, miễn là nó không ảnh hưởng đến lòng trung thành của họ đối với Ryodan.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là nụ cười nở trên gương mặt của Kurapika khi nghe tin này. Chàng trai tóc vàng dường như thực sự mừng cho họ, cho đến khi một nét u ám lướt qua gương mặt và cậu bắt đầu cau mày.

“Tôi phải đi rồi.” – Kurta nói. “Tận hưởng buổi hẹn của hai người nhé.” – Cậu nói thêm, có chút do dự, rồi quay lưng bỏ đi mà không chờ đợi phản hồi. Điều đó dường như không khiến Uvo và Shalnark bận tâm, vì họ chỉ cười khúc khích rồi biến mất vào đám đông.

Kuroro bước vào quán cà phê vài phút sau đó, ngắm nhìn những chậu cây xanh được trang trí khắp nơi một cách tinh tế, rồi đi đến góc yên tĩnh mà Kurapika đã chọn. Kurta mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc bích và quần đen, và trông như đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình. Những suy nghĩ có vẻ không mấy dễ chịu, nếu dựa vào biểu cảm đau khổ mà cậu đang thể hiện trên gương mặt.

Đầu Nhện ngồi xuống, nhận thấy cách mà Kurapika gượng ép kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, và hắn giơ một tay lên như một cử chỉ trấn an giữa họ.

“Hôm nay chúng ta không cần phải nói chuyện đâu.” – Kuroro nói. “Tôi thấy cậu có nhiều điều phải suy nghĩ lắm. Chúng ta hãy tận hưởng không gian này với một chút trà thôi, được chứ?”

Sự biết ơn lóe lên trong đôi mắt của chàng trai tóc vàng, trước khi một cảm giác đau đớn và tội lỗi thế chỗ. Rõ ràng hôm nay không phải là ngày thích hợp để trò chuyện, nhưng điều đó không sao đối với Kuroro. Thủ lĩnh Genei Ryodan cũng có những vấn đề của riêng mình cần suy ngẫm.

Đồ uống của họ nhanh chóng được mang đến, cùng lúc những đám mây đen kéo đến làm bầu trời tối sầm lại. Không lâu sau, mưa bắt đầu rơi nhẹ, và âm thanh yên bình ấy giúp Kuroro tập trung vào nguồn cơn của những rắc rối của mình. Cụ thể là chàng trai trẻ đầy cuốn hút trước mặt hắn.

Điều đó thật ích kỷ, và có lẽ không đúng về mặt đạo đức, nhưng giờ hắn không thể phủ nhận nó nữa. Kuroro muốn cậu. Hắn muốn tất cả về Kurapika. Hắn muốn sinh thể độc nhất vô nhị này hoàn toàn thuộc về mình – từ tâm trí, linh hồn, cho đến trái tim lẫn thể xác.

Người đàn ông tóc đen đã mất hàng tháng trời để lẩn tránh sự thật, che giấu nó dưới lớp vỏ của sự quan tâm, giải trí hoặc thậm chí là dục vọng, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể tránh được sự thật. Điều hắn khao khát hơn bất cứ thứ gì khác là giữ Kurapika ở lại bên mình, ngay cả sau khi thỏa thuận của họ kết thúc. Dù biết rằng chàng trai tóc vàng có lẽ sẽ rời đi ngay khi có thể.

Tuy nhiên, vẫn có những dấu hiệu khả quan. Kuroro cho rằng khả năng chàng trai tóc vàng cố gắng thực hiện lời thề báo thù của mình vào lúc này là rất thấp. Có lẽ thủ lĩnh Ryodan có thể tận dụng những mảnh vụn nhỏ của sự khoan dung và chấp nhận mà họ đã xây dựng trong suốt những tháng ngày bên nhau. Có lẽ Kuroro có thể để bản thân tham lam thêm một lần nữa, và chiếm lấy chàng trai trẻ xinh đẹp này.

Ít nhất thì, hắn có thể thử.

✾ ✾ ✾

Lần thứ mười hai và cũng là lần cuối cùng xảy ra khi họ gần hoàn thành việc thu hồi Scarlet Eyes cuối cùng.

Kurapika khá căng thẳng trong suốt tuần qua, và mặc dù phần lớn Spiders đều hiểu lý do đằng sau sự thay đổi thái độ của cậu, nhưng họ không biết chắc cậu sẽ phản ứng thế nào với bất kỳ lời đề nghị hỗ trợ hay giúp đỡ nào. Chủ yếu là mọi người để chàng trai tóc vàng một mình, chỉ có Kalluto và đôi khi là Shizuku tiếp cận cậu.

Tất nhiên, Kuroro cũng nằm trong danh sách số ít những người có thể tiếp cận Kurapika, nhưng thủ lĩnh Ryodan có thể cảm nhận được Kurapika đang đấu tranh nội tâm khi nghĩ đến nhiệm vụ của cậu sắp kết thúc. Đó không phải là điều mà chàng Hunter trẻ tuổi muốn chia sẻ bằng lời nói, và người đàn ông tóc đen tôn trọng quyết định của cậu.

Cặp mắt cuối cùng thuộc về một ông trùm dầu mỏ, người đã nghĩ không ai có thể ngờ rằng tài sản quý giá nhất của ông ta lại được cất giữ trong nhà nghỉ dưỡng của ông ta thay vì trong dinh thự. Vì thế, toàn bộ thành viên Genei Ryodan quyết định tổ chức một chuyến nghỉ dưỡng nhỏ tại một khu nghỉ mát nổi tiếng, thuê phòng ở nhiều khách sạn khác nhau để không bị nghi ngờ là một nhóm.

Nhiệm vụ này không yêu cầu tất cả mọi người phải có mặt, nhưng một nửa thành viên Ryoda khăng khăng muốn tham gia vào vụ trộm cuối cùng với Kurapika, và nửa còn lại chỉ im lặng vì họ nghĩ đó là điều hiển nhiên không cần phải nói ra. Mặc dù không ngạc nhiên trước phản ứng đồng lòng của Spiders, nhưng Kuroro phải thừa nhận rằng hắn vừa hài lòng vừa thích thú khi thấy Kurapika đã giành được sự tôn trọng và tình cảm của các thành viên Ryodan trong thời gian hợp tác tạm thời của họ.

Và ngay cả khi có sự do dự nào đó giữa các thành viên Ryodan – mà thực tế là không có – thì Kuroro vẫn tin chắc rằng cách mà cuộc họp gần đây kết thúc đã đủ thuyết phục để khiến các thành viên thay đổi suy nghĩ của họ về Kurapika.

-o-oOo-o-

“Khi mọi người ra ngoài, lái xe 50 dặm về phía bắc, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.” – Kuroro chỉ vào một điểm trên bản đồ. “Có một nhà trọ bị bỏ hoang, chúng ta sẽ qua đêm ở đó.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý. Sau đó, bầu không khí trở nên im lặng và có hơi ngượng ngùng. Cuối cùng, Kuroro phá vỡ sự im lặng bằng cách trực tiếp nói chuyện với Kurapika.

“Cậu muốn khởi hành đến Lukso khi nào?” – Đầu Nhện hỏi, với thái độ thận trọng nhất có thể.

“Càng sớm càng tốt.” – Kurta trả lời bằng giọng cộc lốc, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào bản đồ như thể nó là kẻ chịu trách nhiệm cho vụ thảm sát bộ tộc cậu. Kuroro nhanh chóng xem xét lại kế hoạch của mình. Nếu mọi thứ diễn ra đúng như dự tính, những người cuối cùng sẽ có mặt điểm hẹn vào khoảng 3 giờ sáng. Trên thực tế, thời gian khởi hành của họ phụ thuộc phần lớn vào một yếu tố, nhưng đó là một vấn đề nhạy cảm khó nói.

“Cậu có phiền không nếu vài người trong số chúng tôi đi cùng cậu?” – Kuroro dè dặt hỏi.

“Tôi không quan tâm.” – Kurta trả lời một cách thẳng thừng, dường như cậu thậm chí còn không thực sự chú ý đến câu hỏi.

“Vậy thì tôi nghĩ chúng ta có thể thay phiên nhau lái xe. Chúng ta sẽ khởi hành lúc 6 giờ sáng.”

Kurapika gật đầu, chờ vài giây để xem có ai nói thêm gì không, rồi quay người rời khỏi phòng. Ngay khi cậu rời đi, tất cả các thành viên của Genei Ryodan đều bày tỏ ý định tham gia chuyến đi đến Lukso.

-o-oOo-o-

Ngày trước khi vụ trộm diễn ra, Pakunoda đến gặp Kuroro trong phòng khách sạn của hắn. Đây không hẳn là điều mà hắn sẽ khuyên làm, nhưng hắn tin rằng các thành viên của mình sẽ cẩn trọng. Nếu Pakunoda đã đến, nghĩa là cô đã chắc chắn không bị ai phát hiện.

Đầu Nhện đợi đến khi cả hai ngồi thoải mái trên ghế bành trong phòng khách sạn. Đúng như phong cách thường thấy của cô, Pakunoda không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi đã kiểm tra Người dùng Chuỗi.”

Kuroro nhướn mày. Đây không phải điều hắn yêu cầu, và dù Kurapika đã bớt khắt khe về quy tắc không cho ai gọi tên và không cho chạm vào mình, thủ lĩnh Genei Ryodan vẫn khó hình dung việc Kurta tự nguyện để Pakunoda sử dụng năng lực của cô lên cậu.

“Và cô đã hỏi gì?” –Kuroro hỏi.

“Tôi đã hỏi ý định của cậu ta đối với Genei Ryodan là gì. Tôi nghĩ anh nên biết là cậu ta vẫn chưa quyết định gì, nhưng cũng nhận ra rằng cậu ta không thể giết chúng ta.”

Tiếng thở của Kuroro gần giống một tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh. Dù sao thì đây cũng là tin khá tích cực. Tuy nhiên, Paku vẫn chưa nói hết, và ánh mắt tinh nghịch của cô khiến Kuroro cảm thấy có chút bất an.

“Liệu các thành viên khác trong Ryodan có biết anh thường xuyên cho cậu ta mượn sách và cho phép cậu ta gọi anh bằng tên không?” – Người phụ nữ tóc vàng hỏi với giọng đầy thích thú. Cô nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay, trong khi khuỷu tay đặt trên tay ghế.

“Không, trừ khi cô đã nói với họ.” – Kuroro trả lời một cách thờ ơ, vừa hy vọng cô sẽ bỏ qua chủ đề này nhưng cũng biết rằng cô sẽ không.

“Tôi không nói. Nhưng tôi đã nói với cậu ta rằng… điều đó không bình thường chút nào. Anh có thể có nhiều cơ hội với cậu ta hơn anh nghĩ đấy.” – Paku nói thêm bằng giọng nhẹ nhàng.

Thủ lĩnh Genei Ryodan khẽ nhếch môi với một nụ cười mỉm. “Tôi cứ nghĩ không ai nhận ra.”

“Chắc chắn là cậu ta không nhận ra.” – Người phụ nữ tóc vàng trả lời, rõ ràng cô rất thích thú với tình huống này.

“Tôi biết điều đó.”

Hai người bạn nhìn nhau trong một khoảng lặng gần một phút, rồi trao nhau một nụ cười trước khi Pakunoda rời khỏi phòng. Những ngày tới sẽ rất dài, và cả hai đều hiểu điều đó.

✾ ✾ ✾

Suốt chặng đường, không ai nói một lời.

Gương mặt của Kurapika hiện rõ sự căng thẳng khi họ bước ra khỏi xe, và sau cái nhìn thoáng buồn bã hướng về những đám mây xám xịt che khuất ánh chiều tà, cậu lặng lẽ bước đi. Dù không có con đường hoàn chỉnh nào, nhưng chàng trai tóc vàng không do dự dù chỉ một giây mà thằng tiến vào khu rừng xanh Lukso.

Tất cả các thành viên của Ryodan đều thể hiện thái độ trang nghiêm. Họ sẽ không nói gì cho đến khi Kurapika chủ động lên tiếng. Trong trạng thái hiện tại, Kurta có thể tấn công họ bất cứ lúc nào, hoặc thậm chí là suy sụp ngay tại chỗ. Việc cậu chỉ ngủ chập chờn chưa tới bốn tiếng trên xe và không thể ăn uống gì hơn vài miếng nhỏ cũng chẳng giúp được gì cho tình hình.

Trong khi đang đi bộ, Kuroro nhận thấy một loài hoa không có ở đó khi họ đến đây vào sáu năm trước. Đó là loài bông hoa đẹp với sắc xanh tươi sáng, dù hắn cũng thấy có những bông hoa tương tự dần chuyển sang màu đỏ, và thậm chí có một số hoàn toàn bị nhuộm màu đỏ thẫm. Hắn không thể không liên tưởng đến Scarlet Eyes, và ánh mắt của Kuroro dừng lại trên lưng của Kurapika. Đầu Nhện thầm tự hỏi bông hoa này có ý nghĩa gì với biểu tượng của bộ tộc Kurta.

Họ tiếp tục đi cho đến khi tới cổng làng. Ngay khi Kurta dừng bước, Kuroro lặng lẽ triệu hồi Fun Fun Cloth để lấy những chiếc bình đựng ra. Cảnh tượng 36 cặp Scarlet Eyes trước mặt họ là một cảnh tượng thật đáng kinh ngạc, và trong giây lát, Đầu Nhện biết mình không phải là người duy nhất nhớ về đêm định mệnh đó. Ánh hoàng hôn trải dài lên khu rừng càng làm tăng thêm tính chân thực cho những ký ức đó.

Kurapika từ từ quay lại, toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén những cảm xúc mãnh liệt đang cuồn cuộn bên trong mình, Scarlet Eyes của cậu rực cháy nỗi tuyệt vọng và căm phẫn.

“Rời đi.”

Chỉ một từ đơn giản, nhưng nó mang theo tất cả nỗi đau, mất mát, sự giận dữ và cảm giác tội lỗi của chàng trai trẻ đứng trước mặt họ.

Chỉ là một từ, và không một thành viên nào trong Ryodan bắt buộc phải tuân theo mệnh lệnh nếu nó không xuất phát từ thủ lĩnh của họ, nhưng Kuroro cảm nhận được 12 người sử dụng Niệm bên cạnh mình vẫn chọn rời đi và lui vào rừng. Với Genei Ryodan, đó là hành động thể hiện sự tôn trọng lớn lao, nhưng đáng tiếc là Kurapika hiện tại không thể nào nhận ra.

Tuy nhiên, Kuroro vẫn đứng yên tại chỗ. Kurta trong trang phục truyền thống của bộ tộc mình, nhìn chằm chằm vào hắn trong một khoảng thời gian tưởng chừng như rất lâu. Người đàn ông tóc đen đáp lại cái nhìn ấy, bình tĩnh và điềm đạm, truyền đạt lời của mình qua ánh mắt. Rằng Kuroro sẽ ở lại đây cho đến khi Kurapika hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Dù Kurapika đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của Kuroro, nhưng có vẻ cậu đã tìm thấy điều mình cần khi đối diện với hắn. Kurapika hướng mắt về phía các cặp Scarlet Eyes, bước vài bước về phía Kuroro, và lấy chiếc bình đầu tiên từ dưới đất lên. Sau đó, cậu quay lưng lại với thủ lĩnh Ryodan, và bước vào đổ nát của ngôi làng tộc mình mà không nói một lời nào.

Trong thâm tâm, Kuroro cảm thấy nhẹ nhõm vì không ai có thể chứng kiến biểu cảm sốc trên gương mặt hắn. Tại đây, nơi đã gợi cho Kurapika nhớ nhiều nhất về con người thật của Kuroro và những gì hắn đã làm với bộ tộc Kurta, Kurapika đã tự nguyện quay lưng lại với hắn, đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào vị trí dễ bị tấn công.

Đây là mức độ tin tưởng mà Kuroro chưa bao giờ không dám hy vọng trong hoàn cảnh này.

Nửa giờ sau, khi Kurapika đang bận rộn với công việc – có thể là đang đào đất – Kuroro nhận được một tin nhắn dưới hình thức là Origami của Kalluto. Spiders của hắn đang quay trở lại xe, và sẽ đợi cả hai ở đó. Kuroro gật đầu sau khi đọc xong, và hoàn toàn hiểu được rằng họ đang chờ sự đồng ý của hắn. Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất, vì họ không biết sẽ chờ bao lâu thì chàng trai tóc vàng mới hoàn tất nhiệm vụ chôn cất của mình.

Thời gian trôi qua, và những đám mây từ từ tan biến, để nhường chỗ cho mặt trăng và các vì sao tỏa sáng trên tấm nhung đen của bầu trời đêm.

Vào lúc nửa đêm, Kurapika quay trở ra và lấy thêm một chiếc bình khác. Cậu dường như đang trong trạng thái mơ màng, hầu như không nhận ra sự hiện diện của Kuroro. Những bóng cây xanh đung đưa trong gió đêm khiến Kurta trông như vừa hòa mình vào thiên nhiên, vừa cực kỳ mong manh. Điều này càng củng cố thêm quyết định chờ đợi cậu của Kuroro.

Lần này, thời gian Kurapika ở bên trong làng ngắn hơn lần trước, và khi cậu quay lại để lấy thêm một cặp mắt nữa, hết lần này đến lần khác, Kuroro nhận ra Kurapika đang dần mất đi sự bình tĩnh. Mọi cảm xúc của cậu đều hiện rõ trên gương mặt. Nỗi đau và cảm giác tội lỗi lấn át hoàn toàn cơn giận dữ. Là người duy nhất sống sót của bộ tộc mình, và chỉ do may mắn, là gánh nặng mà cậu đã phải chịu đựng một mình quá lâu.

Đối với xặp mắt cuối cùng, cậu dành nhiều thời gian hơn, và Kuroro đoán đó là vì Kurapika cần nói lời từ biệt cuối cùng với linh hồn của các thành viên trong bộ tộc mình. Khi cậu quay trở lại và rời khỏi ngôi làng, thì trời đã bắt đầu hừng sáng, và Kurta dường như đang trong trạng thái mơ màng.

Phải mất vài giây chàng trai tóc vàng mới nhận ra sự hiện diện của Kuroro, một làn sóng tội lỗi hiện lên gương mặt cậu, trước khi biến thành nỗi đau và tuyệt vọng.

Sau đó, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, chàng trai tóc vàng quỵ xuống và dùng hai tay che mặt khi cậu bắt đầu khóc nức nở.

Cơ thể Kuroro tự di chuyển theo bản năng, và khi nhận thức được mình đang làm gì, hắn đã đặt một tay lên vai Kurapika, nhẹ nhàng khuyến khích chàng trai tóc vàng buông thả cảm xúc của mình.

Dường như điều này còn hiệu quả hơn cả những gì người đàn ông tóc đen dự định, bởi vì Kurta ngã vào lòng hắn, đầu và tay tựa vào ngực Kuroro. Ngay khi sự ngạc nhiên đi qua, Đầu Nhện nhẹ nhàng đáp lại cậu bằng cái ôm, ban đầu có chút do dự, chỉ đơn giản là đặt tay lên lưng của Kurapika.

Khi chàng trai tóc vàng không có động thái kháng cự, Kuroro cúi xuống, tựa nhẹ lên đỉnh đầu của Kurapika, vùi mũi vào mái tóc vàng mềm mại của cậu. Kurapika vẫn đang khóc nức nở trong vòng tay hắn, để mặc những giọt nước mắt và cảm xúc mà cậu đã kìm nén trong suốt thời gian dài bộc ra ngoài.

“Ổn rồi.” – Kuroro thì thầm nhẹ nhàng. “Cậu có thể buông bỏ. Cậu an toàn rồi. Hãy khóc bao nhiêu tùy ý.”

Đầu Nhện tiếp tục thì thầm những lời an ủi, và bắt đầu xoa lưng Kurapika theo những vòng tròn nhẹ nhàng.

Kuroro không biết đã bao lâu trôi qua khi tiếng nức nở của Kurapika bắt đầu biến thành những lời nói, và mặt trời đang dần mọc phía sau những hàng cây. Ban đầu, những lời nói của cậu gần như không thể nghe được, nhưng sau vài phút, chúng trở nên rõ ràng hơn.

“Đừng… đừng giúp tôi… đừng… khiến tôi tin… rằng… anh quan tâm.” – Chàng trai tóc vàng lẩm bẩm một cách không mạch lạc.

“Tôi e là đã quá muộn rồi.” – Kuroro mỉm cười nhẹ giữa những lọn tóc vàng. Tuy nhiên, Kurapika dường như không nghe thấy, và tiếp tục khóc trong khi nói.

“Muốn… ghét anh… tại sao… tôi không thể?” – Cậu nói, mặc dù lời nói lúc đầu hơi khó hiểu, nhưng thủ lĩnh Ryodan nghĩ hắn hiểu được ý nghĩa của chúng, và cố gắng giữ cho nhịp tim của mình không hỗn loạn. Kurapika rõ ràng không suy nghĩ mạch lạc vào lúc này, và Kuroro biết hắn không nên suy diễn quá nhiều. Dù vậy, một chút hy vọng nhỏ nhoi vẫn nhen nhóm trong tâm trí hắn.

“Bộ không ghét tôi thì tệ lắm à?” – Kuroro nhẹ nhàng hỏi. Một lần nữa, Kurapika không có phản ứng, và những lời lẩm bẩm của cậu lại trở thành những âm thanh không rõ ràng.

Phải mất một thời gian và sự xoa dịu từ Đầu Nhện, nhưng hắn cũng chỉ làm những tiếng nức nở dần dịu đi thành những tiếng khóc không thành tiếng.

“Muốn… về nhà…” – Kurapika thì thầm giữa những giọt nước mắt của mình.

Kuroro mỉm cười, một nụ cười cay đắng. Đây là cảm xúc mà hắn hiểu rõ. Sự khát khao một điều gì đó mà chúng ta biết rằng không còn tồn tại. Đầu Nhện cảm thấy chàng trai tóc vàng dần trở nên mềm nhũn trong vòng tay mình, và hắn tự cho phép mình ôm thật chặt, không chắc rằng liệu hắn có thể trải nghiệm điều này lần nữa sau ngày hôm nay.

“Rồi cậu sẽ tìm thấy một nơi ở mới.” – Kuroro thì thầm khi chàng trai tóc vàng nhắm mắt và cuối cùng kiệt sức ngất đi.

✾ ✾ ✾

Khi quay lại chỗ đậu xe, Kuroro bế Kurapika trên tay theo kiểu công chúa, cẩn thận như thể chàng trai tóc vàng trong vòng tay của hắn là một viên pha lê mong manh thay vì là một chiến binh mạnh mẽ và một người sử dụng Niệm đáng gờm như cậu vốn dĩ.

Chỉ một cái nhìn cảnh báo của Kuroko đã khiến tất cả các thành viên Ryodan giữ im lặng, và chỉ cần thêm một cái nhìn về phía Pakunoda, cô lập tức hiểu ý và khẽ gật đầu.

Paku ngồi vào ghế lái, và để Kuroro nhẹ nhàng đặt Kurapika cùng bản thân hắn ngồi vào hàng ghế sau. Thủ lĩnh Ryodan cẩn thận sắp xếp để chàng Kurta trẻ không bị đau lưng hay cổ trong tư thế nằm, và hắn đặt đầu của cậu lên đùi mình, rồi nhẹ nhàng luồn các ngón tay vào mái tóc vàng óng.

Pakunoda không cần phải hỏi địa chỉ, vì họ đều đã biết từ nhiều tháng trước nơi Kurapika chọn để ở trong thời gian thỏa thuận giữa họ. Ngay khi Kuroro gật đầu về phía cô, cô liền khởi động động cơ.

Vài giờ ngắn ngủi trên xe là khoảng thời gian cuối cùng trong thỏa thuận của họ với Người Dùng Chuỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro