Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế lập phi, rồi lập nàng làm hậu.

Sau đó không lâu đã hoài thai, một đứa trẻ được cả quốc gia mong đợi.

Lúc nghe tin này, Xiao đang bận rộn ở chiến tuyến. Thật ra, ở nơi này cũng tốt, không có thì giờ để nhớ người. Nghe tin này, tim cũng không đau nỗi nữa.

Hoàng tử thuận lợi ra đời, là một bé trai cáu kỉnh, rất đáng yêu. Đương nhiên tin này cũng đến tai Xiao. Lúc nghe thấy, anh chỉ khép mi. Có lẽ, đứa trẻ đó sẽ rất giống ngài.

Những tin tức từ kinh thành truyền tới, lâu lâu một lần, sẽ có đôi lúc làm tướng quân nhỏ phải yên lặng đau lòng.
Đây không phải là điều mọi người thấy lạ nữa.
Cho đến khi tin dữ đến, lần này không chỉ riêng tướng quân bọn họ phản ứng, mọi người trong doanh, thậm chí, cả quốc gia này đều rúng động.

      Hoàng đế, băng hà.

Xiao mở to mắt khi nghe sứ thần run rẩy bẩm báo, anh hụt mất một nhịp thở, rồi vội vàng chạy ra khỏi doanh.

Phóng nhanh lên chiến mã của mình, tướng quân trẻ cứ như vậy một người một ngựa định phóng về kinh thành.

Anh không nghĩ được gì trong đầu, khắp nơi đều truyền đến một nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm, đau không hiểu được. Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng cách đây không lâu, anh còn chúc ngài phải hạnh phúc cả đời cơ mà.

Ngài còn mỉm cười trước mặt anh cơ mà.

Chẳng thà, ngài yêu người khác, chẳng thà, ngài cưới một nữ nhân, sinh con đẻ cái.
Chẳng thà, ngài cứ như vậy đi? Hà cớ gì? Hà cớ gì?

Xiao cưỡi ngựa phóng đi không ngừng một nhịp thở, dù trời bắt đầu đổ mưa, phủ hết một khoảng trời, mưa rơi trên mặt, ướt đẫm mắt anh, Xiao cũng không cảm thấy.

Trời đất của anh sụp đổ rồi.

Xiao
Xiao
Xiao mở to mắt, ngẩng cao đầu, cả người lẫn ngựa đột nhiên dừng lại, quán tính khiến anh té nhào tới trước.

Nhưng đau đớn khi rơi xuống không xuất hiện, một lồng ngực ấm áp vừa lạ vừa quen đã đỡ lấy anh.

Có giọng cười trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu, người kia bị anh tông vào, có lẽ bị ngã không nhẹ. Nhưng giọng cười ấy vẫn rất hòa nhã, rất quen.
 
Xiao không dám tin vào tai mình, vào mắt mình, vào cảm giác của mình. Anh ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào người.

Zhongli vẫn luôn nhìn anh, trên môi là nụ cười không lẫn đi đâu cho được. Thế gian này, cười lên đẹp được nhường này chỉ có người thôi.

Trong khi Xiao vẫn đang ngây ra thất thần, Zhongli đã từ tốn lên tiếng.
"Xiao, đã lâu không gặp"

Đâu phải chỉ là "đã lâu"
Phải là, rất lâu rất lâu rồi không gặp, nhưng khoan bàn chuyện này, Xiao hồi thần, lúng túng nhìn ngài từ trên xuống dưới, xác định xem đây có phải oan hồn của ngài không? Hay do anh quá đau lòng nên tưởng tượng ra?

Ngài nhìn anh cứ ngây ngốc nhìn lên nhìn xuống, ý cười trong mắt càng nhiều.

"Ta là người thật, đảm bảo đấy"
Lúc này, Xiao mới nói chuyện.
"A...đế quân...đế quân?"
Zhongli dịu dàng ừm một tiếng, rồi đề nghị
"Dầm mưa không tốt đâu, ta đưa em về rồi nói nhé"

Nói xong, ngài chưa để Xiao trả lời đã bế anh đứng dậy. Sải bước đến ngựa của anh. Nó vẫn ngoan ngoãn đứng chờ chủ nhân ra lệnh, thấy là Zhongli, nó đương nhiên vâng lời ngài, để ngài bế Xiao, xoay người lên ngựa.
.
.
.
Khi trở về doanh trướng, Xiao ra lệnh cho các tướng sĩ vẫn còn đang hốt hoảng tính đuổi theo anh trở về. Những người khác cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ biết, tướng quân hình như đã bình tĩnh lại, nhờ ơn của một vị công tử lạ mặt.

Trở về lều tướng quân, Zhongli vừa bước vào đã cảm thán.

"Em đang hành hạ bản thân mình à?"
Xiao, cố gắng bào chữa trong vô ích
"Không ạ...nó chỉ hơi mộc mạc thôi.."

Zhongli cũng không muốn làm anh khó xử, tự nhiên ra lệnh cho người hầu.

"Mang khăn và nước ấm, cả thuốc khử trùng nữa."
Người hầu tuy không biết vị công tử này là ai, nhưng vẫn nghe theo bản năng mách bảo mà vâng lời lui xuống.

Ngài giúp Xiao lau khô tóc, rồi lại thay y phục. Nhưng anh nghiễm nhiên không hề lấy lí do quân thần khác biệt mà phản kháng. Vì não bộ của chim nhỏ lúc này còn chưa chạy kịp. Vẫn đang tự hỏi việc gì đang diễn ra.

Chỉ cho tới khi ngài ôm anh vào lòng, ngồi trên chân để sưởi ấm, Xiao mới hơi tỉnh táo lại.
Anh hỏi:
"Đế quân...mọi chuyện rốt cuộc là sao vậy ạ?"
Tại sao họ lại bảo ngài đã băng hà?
Tại sao ngài lại xuất hiện ở đây?
Tại sao...lại đột nhiên dịu dàng với anh như vậy?
Zhongli thấy anh đã ổn hơn, mới bắt đầu mân mê tay anh, kể cho anh một câu chuyện dài.

"Em biết không, ta từ lâu đã không muốn làm hoàng đế."
Xiao ngạc nhiên mở to mắt nhìn ngài, phải nói, một vị hoàng đế mà nói điều này, là đại nghịch bất đạo.

Đáng tiếc, Hoàng đế băng hà rồi, có muốn đại nghịch, cũng không phải nữa.

"Cho nên, ta vẫn luôn đi tìm huyết mạch còn lại của hoàng gia.
Vào thời điểm trước, ta tìm được một người. Đó là huynh trưởng của ta.
Sau biến cố phản loạn năm đó, huynh trưởng ta may mắn sống sót, nhưng bị thương rất nặng, tự thấy mình không còn khả năng cống hiến cho đất nước, huynh ấy lui về sống tại một vùng núi. Rồi có một người vợ.

Ta vốn dĩ muốn đón huynh ấy về làm hoàng đế, dù cho bị thương đi chăng nữa huynh ấy vẫn là dòng dõi hoàng gia.
Nhưng không may, trước khi ta kịp đưa huynh ấy trở lại, huynh trưởng đã bị ám sát, qua đời.

Ta cứ ngỡ đã hết cách, rồi lại phát hiện, tẩu tử đã có thai.
Nhưng làm sao đứa trẻ này có thể dễ dàng nối ngôi?
Huynh trưởng đã mất, chẳng ai có thể chứng minh nó là huyết mạch hoàng gia cả.
Vậy nên, ta mới đau đớn nghĩ ra một kế, để tẩu tử chịu thiệt thòi, ta cưới nàng về làm hoàng hậu, rồi nàng lại hạ sinh đứa trẻ, nó danh chính ngôn thuận làm thái tử. Vừa hay có một đời gấm hoa."

Zhongli nhìn chim nhỏ đang chau mày, cố gắng tiếp thu lượng thông tin quá lớn, ngài mỉm cười, đưa tay giúp anh xoa thái dương, đỡ cho chim nhỏ sẽ đau đầu.

Rồi ngài lại kể.
"Ta và tẩu tử cứ theo kế hoạch, diễn một vở kịch lớn, lừa mọi người xung quanh.
Ta vốn định nhường ngôi sớm, rồi lui về làm thái thượng hoàng, giúp đỡ đứa trẻ.
Nhưng mà, như vậy vẫn rất...mệt mỏi. Vẫn sẽ bị bọn quan lại để ý, vẫn phải nạp thêm cung tần, mĩ nhân.
Cho nên ta dứt khoát băng hà đi, vừa tiện lợi dạy dỗ đứa trẻ trong bóng tối, vừa né được phiền phức."

Ngài dừng lại, nhìn Xiao rồi mới nói, ánh mắt chứa đựng tình cảm không thèm dấu diếm.
"Và chỉ có như vậy, mới có thể danh chính ngôn thuận chạy tới đây gặp em, đường hoàng hỏi cưới em"

Xiao ngây ra nhìn ngài, chưa hình dung được mình đang được tỏ tình, đầu óc cứ ong ong.

Zhongli vẫn kiên nhẫn chờ anh, chờ anh cho ngài một câu trả lời, ánh mắt ngài chân thành, và dịu dàng như thế.

Cuối cùng, câu trả lời của ngài cũng tới. Nhưng thay vì trả lời, Xiao bật khóc. Anh im lặng mím môi, không hó hé một lời, nhưng nước mắt từng giọt cứ tuông ra, lã chã.
Không biết từ khi nào đại tướng quân lại dễ khóc như vậy, nhưng anh không kìm lòng được. Bụng dạ anh bồn chồn và con tim anh run rẩy. Nước mắt nóng hổi cứ trào ra.

Zhongli, lần đầu tiên trong đời biết cảm giác treo tim lên đầu giáo. Ngài cuống tới mức suýt thì té xuống giường, cố gắng dỗ dành Xiao.

"Xiao..ta xin lỗi là lỗi của ta, ta không nên để em một mình lâu như vậy. Ta sai rồi, em đánh ta đi, đừng khóc nữa mà..."

"Ta, ta chỉ là đã cố gắng để chuẩn bị những điều cần thiết sau khi thoái ngôi, nên mới không có thời gian tìm em..."

"Xiao...em từ chối ta cũng được mà, là tại ta tồi tệ, ta sai rồi, em đừng khóc nữa"

Xiao cuối cùng cùng sùi sụt nín khóc, anh nghẹn ngào
"Em cứ tưởng ngài sẽ lấy vợ sinh con"

Zhongli đau lòng, tự đánh mình một cái
"Ta sai rồi"

Xiao nắm lấy tay ngài, không cho đánh nữa, nhưng vẫn nói tiếp
"Em cứ tưởng ngài đã chết"

Zhongli, hối hận tột cùng, cúi đầu nhận lỗi, uy nghi bậc đế vương không thấy chút nào, chỉ thấy một con người bình thường, đang ra sức dỗ dành người thương.
"Là ta sai"

Xiao nấc lên một chút, nói tiếp, giọng nhỏ dần nhỏ dần.
"Em cứ tưởng...ngài không thương em"

Zhongli nắm lại tay Xiao, đặt đôi tay nhỏ lên lồng ngực mình, chân thành.
"Xiao, em nghe thấy không? Trước đây, bây giờ và sau này vẫn vậy.
Ta yêu em"
.
.
.
Nghe nói tướng quân cuối cùng cũng chịu thành hôn rồi.

Không biết anh lấy một nhân vật như nào, vậy mà có thể tổ chức lễ cưới còn rầm rộ hơn đế hậu khi xưa.

Hồng trang vạn dặm, kiệu hoa mười hai người khuân, thanh tâm rải ngập một vùng trời, kẹo hỷ phát toàn dân.

Hồi môn 200 rương, sính lễ 600 rương, kéo cả một đoàn người, rước dâu vô cùng rầm rộ, như thể tân lang thiếu điều muốn cho thiên hạ này biết. Không ai yêu anh hơn ngài cả.

Zhongli mặc hỷ y rất đẹp, đẹp hơn cả là khi ngài mỉm cười, trong mắt là người thương, tay nắm lấy tay anh, sánh đôi bên Xiao.

                                    -Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro