CamBer: Trò Chơi Số Phận (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin hãy đọc cái này ạ
👇

Xin lỗi vì đã để bạn chờ đợi cũng như là những bạn đang chờ tới lượt order
Mình luôn cố gắng viết sao cho đúng kì vọng của các bạn, để các bạn tin tưởng và không thất vọng.
Khi tớ viết, tớ cũng phải check lại 3 lần mới dám đăng, với nỗi sợ sẽ không xứng đáng với thời gian bạn chờ đợi hay nó không hay, không đúng ý các bạn.
Có vẻ mình đã quá chủ quan, vẫn còn rất nhiều thể loại mà mình chưa tìm hiểu và chưa tiếp xúc, thế nên mới mất thời gian tìm hiểu dẫn đến làm chậm tốc độ ra chap.
Đồng nghĩa với việc các bạn phải đợi rất lâu, mình vô cùng xin lỗi.
Mình cũng xin lỗi những bạn khác đang đợi order, mình sẽ cố làm nhanh nhất có thể để trả hết order cho mọi người.
Mục đích mình làm fic này để mọi người có thể được đọc những thể loại và otp mình yêu thích, mà không cần phải cất công tìm kiếm từng app, từng web.
Trộm vía mình thuộc những người "ăn tạp",
nên không ngại khi viết otp của bạn
(trừ notp mình nói ở chương đầu tiên)
Thế nên, tớ đảm bảo kiểu gì cũng sẽ tới lượt order của bạn, nếu thấy đợi quá lâu thì hãy thông cảm cho tớ nhé😿

————————————

Order của bạn @Vitkhohotga2605:

otp: Camber (Cam!top, Ber!bot)
thể loại: ngọt, ma cà rồng
kết: HE
nội dung: chuyện tình của một ma cà rồng (cam) và một thợ săn mcr (ber). sau bao sóng gió thì họ đã đến được với nhau.
thời điểm: tầm vài nghìn năm về trước, thời phù thủy vẫn còn bị thiêu sống

Tại dài quá với tớ đang tham khảo nhiều tiểu thuyết ma cà rồng khác nên tớ tách thành 2 chương ạ
Mong bạn sẽ thích nhé!

——————————-

tổng số từ ở chương này: 9697
ngày viết: 2/9/2024
ngày hoàn thành: ???

______________________________

Trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời, nhuộm đỏ cả vùng đất chết chóc. Những tán cây trụi lá vươn lên từ mặt đất như những bàn tay xương xẩu, gắng gượng níu giữ những mảnh ký ức đã mục nát. Gió thổi qua những cánh rừng đen thẳm, mang theo tiếng rên rỉ của những linh hồn bị lãng quên, chìm đắm trong nỗi đau và sự phẫn uất.

Trong bóng tối dày đặc, nơi mà ánh sáng hiếm khi chạm tới, tồn tại một thế giới bị lãng quên bởi loài người. Ở đó, những sinh vật huyền bí trỗi dậy từ bóng đêm, ẩn mình khỏi sự cuồng tín của nhân loại và những kẻ đang mải miết săn lùng những thứ họ không bao giờ hiểu được. Một thời kỳ mà những kẻ bị nghi ngờ là phù thủy bị thiêu sống trong những ngọn lửa của sự mù quáng, nơi mà nỗi sợ hãi đã trở thành tôn giáo.

Hàng nghìn năm trước, khi những vương quốc loài người vẫn chìm trong bóng tối của sự thiếu hiểu biết, thế giới từng có một thời đại khác – một thời đại nơi phép thuật và những sinh vật huyền bí tồn tại trong sự cân bằng mong manh với nhân loại. Đó là một kỷ nguyên mà ranh giới giữa cái thiện và cái ác chưa bao giờ rõ ràng, khi mà lời thì thầm của những phù thủy cổ xưa vẫn vang vọng trong gió, và những ngọn lửa thiêu sống chỉ là khởi đầu cho những bi kịch còn đẫm máu hơn.

Nhưng rồi, sự sợ hãi len lỏi vào tâm trí con người, biến họ thành những kẻ thù của chính những gì họ không thể hiểu được. Các phù thủy, từng là những người giữ bí mật của sự sống và cái chết, nay trở thành mục tiêu của những cuộc săn lùng không ngừng nghỉ. Những kẻ cuồng tín, với lòng trung thành mù quáng đối với thần thánh mà họ thờ phụng, đã dựng lên những ngọn lửa lớn giữa các quảng trường, nơi những người bị buộc tội là phù thủy sẽ phải gánh chịu cái chết trong đau đớn, tiếng la hét của họ bị gió cuốn đi như những lời nguyền rủa không bao giờ được lắng nghe.

Nhưng ngọn lửa không chỉ thiêu đốt phù thủy. Nó còn đốt cháy những ký ức của một thời kỳ vàng son, nơi con người và những sinh vật huyền bí từng chung sống trong một sự hòa hợp đầy bí ẩn. Những sinh vật như ma cà rồng, vốn là những kẻ cai trị trong bóng tối, giờ đây cũng bị đẩy vào cảnh trốn chạy, ẩn mình khỏi ánh sáng của những ngọn đuốc và thánh giá. Họ trở thành huyền thoại, trở thành những câu chuyện để dọa trẻ con, nhưng thực chất, họ vẫn tồn tại, vẫn canh giữ bóng đêm như cách họ từng làm từ hàng nghìn năm trước.

Camlord, một ma cà rồng cổ xưa, đã chứng kiến tất cả. Từ thời kỳ mà con người còn thờ cúng những vị thần bằng những nghi lễ đầy máu, cho đến khi họ bắt đầu thắp sáng các đống củi khô để thiêu sống những kẻ bị coi là phù thủy. Hắn đã thấy những ngôi làng cháy rụi dưới bàn tay của sự cuồng tín, và nghe thấy tiếng khóc than của những linh hồn bị đọa đày, mãi mãi mất đi sự yên bình.

Kẻ bất tử với đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của đêm đen, đã đi xuyên qua lịch sử loài người như một bóng ma. Hắn chứng kiến thế giới thay đổi dưới cơn cuồng nộ của loài người – từ thời kỳ mà máu chảy tràn trên những bàn thờ đá lạnh lẽo cho đến những ngọn lửa bập bùng thiêu đốt kẻ bị gán tội phù thủy. Camlord, dù thuộc về bóng tối, đã không ít lần chọn cách bước ra từ màn sương mù dày đặc của rừng thẳm để cứu những kẻ bị đày đọa.

Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, những đôi mắt đầy kinh hoàng đều chỉ nhìn thấy hình hài ma quái của một con quái vật. Làn da hắn nhợt nhạt dưới ánh trăng, đôi mắt đen nhánh khi mở ra như chực nuốt chửng tất cả ánh sáng, chiếc răng nanh nhọn hoắc, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị hút cạn máu. Những người hắn cứu, thay vì biết ơn, chỉ thấy Camlord như hiện thân của sự chết chóc. Họ không nhìn thấy trái tim đầy mâu thuẫn của hắn – một ma cà rồng, kẻ không còn hứng thú với máu nhưng cũng không thể hoàn toàn tách khỏi sự ác độc mà bản chất hắn mang theo.

Họ gọi hắn là thứ kì dị, là bóng tối, kẻ bị nguyền rủa sống mãi trong sự cô độc. Những đứa trẻ kể nhau nghe về hắn qua những câu chuyện kinh dị khi đêm về, khiến tên của hắn trở thành một lời nguyền truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Không ai biết rằng, dưới cái mặt nạ lạnh lùng ấy, hắn đã nhiều lần ra tay cứu giúp những linh hồn yếu đuối. Họ chỉ thấy hắn như một cơn ác mộng biết đi, một ma cà rồng khát máu ẩn mình giữa khu rừng bóng tối, nơi mà không ánh sáng nào có thể chạm tới.

Thế giới này, đầy rẫy sự cuồng tín và ác độc, đã biến hắn thành biểu tượng của nỗi sợ hãi mà chính hắn không muốn gắn liền. Và Camlord, qua hàng thiên niên kỷ, không còn chiến đấu vì sự cảm thông hay công lý. Hắn chiến đấu để bảo vệ những gì còn sót lại của nhân tính, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà không ai nhìn thấu.

——————————————

Mber từ nhỏ đã lớn lên trong một môi trường bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi và ám ảnh về những sinh vật bóng tối. Từ khi còn là một đứa trẻ, cậu đã được nghe từ người làng xung quanh những câu chuyện kinh hoàng về ma cà rồng – những sinh vật khát máu ẩn mình trong bóng đêm, săn lùng loài người như những con mồi vô tri. Những câu chuyện về các ngôi làng bị tàn sát, những gia đình bị hủy diệt trong màn đêm, tất cả đã trở thành những lời đồn ám ảnh sâu trong tâm trí Mber.

Người lớn xung quanh cậu đều coi bóng tối là kẻ thù. Mọi thứ thuộc về bóng đêm, từ ma cà rồng cho đến các sinh vật huyền bí khác, đều được miêu tả như ác quỷ và quái vật. Những người sống trong làng của Mber thờ ơ với sự thật, chỉ biết đến những gì họ đã nghe và luôn cảnh giác trước bất cứ dấu hiệu nào của thế lực siêu nhiên. Không ai trong số họ từng gặp một ma cà rồng thực sự, nhưng tất cả đều tin rằng chúng là kẻ thù không đội trời chung với loài người.

Mber lớn lên với niềm tin bị gieo rắc rằng ma cà rồng là hiện thân của cái ác thuần khiết. Cậu bị dẫn dắt bởi những nỗi sợ hãi và lời đồn đại không có cơ sở. Khi tổ chức "Săn lùng sinh vật bóng tối" tìm đến làng của cậu, họ đã không khó để thuyết phục và tuyển Mber.

Tổ chức này thật biết cách lợi dụng lòng thù hận và sự sợ hãi của con người để biến họ thành những cỗ máy săn giết. Với những bài diễn thuyết đầy thuyết phục và những lời hứa về việc bảo vệ thế giới loài người khỏi bóng tối, họ dễ dàng tẩy não Mber, khiến cậu tin rằng sứ mệnh của mình là tiêu diệt tất cả những sinh vật mà tổ chức chỉ ra.

Không có chút hoài nghi nào, Mber tham gia vào tổ chức với lòng tin tuyệt đối rằng mình đang chiến đấu vì lẽ phải. Những buổi huấn luyện khắc nghiệt và những lần đối mặt với các sinh vật huyền bí chỉ củng cố thêm niềm tin ấy trong cậu. Tổ chức dạy Mber cách nhìn nhận thế giới qua lăng kính đen trắng: ma cà rồng và những sinh vật bóng tối là kẻ thù cần bị tiêu diệt, không cần biết chúng có câu chuyện gì phía sau.

Nhưng Mber không biết rằng tất cả những gì cậu được dạy chỉ là một phần của bức tranh. Cậu bị thao túng, trở thành con rối trong một cuộc chiến mà cậu không bao giờ hiểu hết. Những sinh vật bóng tối mà cậu săn đuổi không hẳn đáng sợ như lời đồn đại, nhưng Mber, bị cuốn vào dòng chảy của sự cuồng tín, không có cơ hội nhận ra điều đó.

"Oaaa, Bơ giỏi thật đó, trong nhóm chỉ có mình cậu là đạt đủ chỉ tiêu"

"Đúng vậy, cậu kể cho bọn tôi nghe cậu tìm được mấy con sinh vật bóng tối ấy ở đâu vậy"

"Nó có hình dạng gì vậy"

"Nó có như trong cuốn bách khoa toàn thư mà ông sếp đưa không"

"À, ừm" Mber lúng túng đáp, đầu óc cậu như muốn nổ tung bởi những câu hỏi dồn dập từ các đồng đội. Cậu choáng ngợp bởi sự quan tâm quá mức dành cho mình, không phải vì cậu không quen với sự chú ý mà vì chính cậu cũng không chắc chắn về điều mình đã làm.

Mber cố gắng giữ nụ cười gượng gạo khi nhận được sự chú ý từ nhóm. Những lời khen ngợi và câu hỏi dồn dập khiến cậu cảm thấy mình như đang bị ép vào một góc, không thể lẩn tránh. Cậu không rõ tại sao mọi người lại tỏ ra hào hứng đến thế, vì những sinh vật mà cậu bắt được chẳng hề giống như những gì họ từng nghe qua trong các buổi huấn luyện.

Đợt này tổ chức chia thành nhiều nhóm để đi săn lùng quái vật. Và đương nhiên, thứ được gạch đỏ trong phần nhiệm vụ chính là "Ma cà rồng". Thật khó vì chưa ai phát hiện ra một con ma cà rồng nào. Tất cả những gì tìm được đơn giản chỉ là những sinh vật bầy nhầy đen bẩn, ẩn hiện trong bóng tối. Mỗi lần bắt được một sinh vật, tổ chức đều kiểm tra xem liệu đó có phải là ma cà rồng không. Nhưng lần nào cũng thất vọng vì chúng chỉ là những bóng hình yếu ớt và chẳng có gì ghê gớm.

Mber đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng cậu cảm thấy lòng trĩu nặng. Những sinh vật mà cậu bắt được trông không hề giống những gì cậu tưởng tượng về "bóng tối". Cậu đã từng nghĩ ma cà rồng, và những sinh vật tương tự, là những quái vật khát máu, đáng sợ, luôn săn lùng con người. Nhưng những sinh vật mà cậu tìm thấy lại yếu đuối, bẩn thỉu, và dường như không có ý định tấn công. Chúng chỉ trốn tránh, run rẩy trong bóng tối, như những thực thể mong manh tìm kiếm chút bình yên.

Cảm giác nghi ngờ dần dâng lên trong lòng Mber. Những lời giảng dạy của tổ chức, những gì cậu đã được huấn luyện, tất cả dường như không khớp với thực tế. Cậu cố gắng gạt đi những suy nghĩ ấy, nhưng càng ngày, chúng càng bám rễ sâu hơn trong tâm trí. Những sinh vật bóng tối ấy có thực sự nguy hiểm không? Tại sao chúng lại yếu đuối và tuyệt vọng đến vậy? Phải chăng mọi thứ cậu được dạy chỉ là những lời tẩy não, chỉ là một trò chơi của những kẻ điều khiển phía sau bức màn?

"Thật sự, mình có đang làm đúng không?"

Mber tự hỏi, lòng cậu dấy lên một sự hoài nghi mãnh liệt. Những người xung quanh vẫn cười nói, bàn tán về các nhiệm vụ tiếp theo, nhưng trong lòng Mber là sự trống rỗng. Đã bao lần cậu thấy những sinh vật nhỏ bé, vô hại bị săn lùng và tiêu diệt dưới cái danh nghĩa bảo vệ nhân loại. Cậu bắt đầu tự hỏi: liệu có phải ma cà rồng và các sinh vật bóng tối thực sự là những con quái vật đáng sợ, hay đó chỉ là những thứ mà tổ chức đã nhồi nhét vào đầu cậu?

Với mỗi lần săn lùng, sự mơ hồ càng lớn. Bóng tối mà Mber được dạy là kẻ thù, giờ đây trở thành thứ khiến cậu phân vân. Những sinh vật ấy có thể thực sự là gì? Những quái vật hung tợn mà tổ chức muốn tiêu diệt, hay chỉ là nạn nhân trong một cuộc săn lùng mù quáng mà chính cậu đã bị lôi kéo vào? Cậu không biết chắc nữa, nhưng điều duy nhất cậu rõ ràng là những gì cậu đã được kể không hoàn toàn khớp với thực tế mà cậu đang đối mặt.

"Ê ê, quay lên đi, ông sếp kìa."

Tiếng thì thầm từ một người bên cạnh kéo Mber ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu vội vàng ngước lên, cùng với tất cả mọi người, chú ý đến người đàn ông đang đứng trên bục. Kế bên ông là bản kế hoạch nhiệm vụ và cuốn từ điển "Sinh Vật Bóng Tối" - một biểu tượng quen thuộc của tổ chức mà Mber đã thuộc lòng từ lâu.

"E hèm." Người đàn ông hắng giọng, ánh mắt quét qua khán phòng đầy những kẻ săn bóng tối.

"Tôi tuyên dương bạn Mber nhóm XY, vì đã hoàn thành chỉ tiêu trong tháng."

Tất cả ánh mắt lập tức hướng về phía cậu. Mber bất ngờ, hơi bối rối, chỉ biết ngượng ngùng gật đầu, trong khi xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay và lời xì xào. Cảm giác khó chịu như bị đẩy lên một bục vinh quang mà cậu không chắc mình xứng đáng.

"Và bây giờ tôi sẽ giao cho em một nhiệm vụ vô cùng quan trọng."

Mber chớp mắt, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Ông sếp bắt đầu tiến lại gần, từng bước nặng nề vang vọng trong không khí im lặng. Đôi mắt của ông nhìn thẳng vào Mber, ánh nhìn nghiêm khắc, như nhìn sâu vào trong tâm cậu.

"Nhiệm vụ của em là... vào sâu trong Rừng Bóng Đêm, khảo sát xung quanh và truy lùng giấu vết ma cà rồng."

"Hả?!" Mber giật mình thốt lên, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

"Nhưng mà thưa sếp... chúng ta đã nhiều lần đi sâu vào trong đó rồi, với cả gặp ma cà rồng là rất khó..."

"KHÔNG CÓ GÌ LÀ KHÔNG THỂ!" Ông sếp cắt ngang, giọng ông đầy cương quyết, gần như đè nặng lên bầu không khí.

"Em phải hoàn thành nhiệm vụ này. Đó là lệnh. Ma cà rồng chính là thứ chúng ta hướng đến, phải cần lục soát và khiến chúng biến mất."

Mber chỉ biết cứng đờ tại chỗ, lòng tràn ngập cảm giác lẫn lộn. Cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ gật đầu một cách máy móc, trong khi ánh mắt mọi người vẫn không rời khỏi cậu.

Mber cố nuốt khan, cậu cảm thấy cổ họng khô rát dưới áp lực đè nặng từ ánh mắt của mọi người. Không gian trở nên ngột ngạt hơn, như thể tất cả sự chú ý của căn phòng đã dồn về phía cậu. Trong thoáng chốc, Mber cảm thấy những nghi ngờ trong lòng càng lớn dần. Tại sao cậu lại được khen ngợi khi chính cậu cũng không chắc mình đã làm gì đáng tự hào? Những con sinh vật bóng tối mà cậu đã săn lùng chỉ là những sinh vật tầm thường, không phải thứ gì quá nguy hiểm như ma cà rồng. Tại sao tổ chức lại cứ khăng khăng tin vào sự tồn tại của chúng?

Người đàn ông trước mặt Mber vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị, đôi mắt đen sâu thẳm của ông không hề lay chuyển khi cậu nói. Ông sếp cúi người, ghé sát vào tai cậu, giọng nói thì thầm nhưng rõ ràng từng chữ:

"Em là người duy nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Đừng để tổ chức thất vọng."

Mber lùi lại một bước, mồ hôi bắt đầu chảy dọc theo thái dương. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Bước chân cậu như bị đóng băng, không thể di chuyển, trong khi trí óc thì quay cuồng với những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Tại sao lại là cậu? Tại sao nhiệm vụ nguy hiểm này lại rơi vào tay cậu?

"Ê Mber, ông sếp tin tưởng cậu đấy! Làm tốt nha!" Một thành viên trong nhóm huých nhẹ vào vai cậu, giọng nói đầy vẻ trêu chọc nhưng pha lẫn chút ghen tị.

"Sao rồi, cậu sẽ làm chứ?" Ông sếp tiếp tục nhấn mạnh, tay ông vỗ nhẹ lên vai Mber như một cử chỉ khích lệ, nhưng cậu cảm nhận được sự nặng nề từ nó.

Mber gật đầu, dù trong lòng cậu vẫn ngổn ngang với hàng loạt suy nghĩ. Lý trí của cậu không thể tránh khỏi việc tự vấn bản thân. Từ khi tham gia tổ chức, Mber đã nghe quá nhiều câu chuyện về những sinh vật bóng tối, về những lời răn đe kinh hoàng, về sự cần thiết phải tiêu diệt chúng. Nhưng trong những lần săn lùng gần đây, cậu không thể không cảm thấy có điều gì đó sai trái. Những sinh vật cậu giết không có vẻ đáng sợ như người ta vẫn nói. Đôi khi, cậu thậm chí còn cảm thấy chúng như đang hoảng loạn, sợ hãi, và có lẽ... cậu đã sai lầm?

"Tốt lắm. Chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngày mai em sẽ xuất phát." Ông sếp tuyên bố, đoạn quay người bước về phía bục, tiếp tục bài phát biểu của mình về nhiệm vụ sắp tới.

Mber vẫn đứng đó, tâm trí cậu xoay quanh sự bối rối và những nghi ngờ về nhiệm vụ vừa nhận.

Rừng Bóng Đêm – cái tên này từ lâu đã trở thành biểu tượng của sự kinh hoàng trong tổ chức. Họ đã nhiều lần cử người đi vào khu rừng ấy, nhưng không hề tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ma cà rồng. Những gì họ thu thập được chỉ là những sinh vật bầy nhầy, nhơ bẩn, không khác gì những thứ cậu đã đối mặt trước đây. Mber càng nghĩ càng thấy mọi chuyện thật phi lý.

Tổ chức này điên rồi con mẹ nó rồi – giờ họ còn bắt cậu đi sâu vào trong đó một mình để săn thứ sinh vật mà chưa ai từng thấy.

Cậu đưa mắt nhìn lên cuốn từ điển "Sinh Vật Bóng Tối" đặt trên bục. Bìa sách cũ kĩ, đầy bụi bặm, bên trong là những hình ảnh sinh vật đen tối đã từng được phát hiện, từ đám bầy nhầy đến những thứ ghê tởm, ẩn hiện trong bóng đêm. Nhưng chỉ duy nhất mục "Ma cà rồng" là trống trơn, không có bất kỳ hình ảnh nào, như thể sự tồn tại của chúng chỉ là huyền thoại. Những hình vẽ minh họa trong sách dường như chỉ tồn tại để thổi bùng lên nỗi sợ hãi.

Mber khẽ rùng mình. Dù vậy, cậu không thể từ chối nhiệm vụ. Những câu hỏi vẫn tiếp tục đeo bám, nhưng cậu hiểu rõ một điều: không có lối thoát. Tổ chức không cho phép bất kỳ ai rút lui khỏi nhiệm vụ, nhất là nhiệm vụ quan trọng như lần này. Giờ đây, cậu phải đối mặt với sự thật, dù điều đó có là gì chăng nữa.

——————————————

Vào đúng đêm hôm sau, khi màn đêm đã buông xuống dày đặc và tiếng gió rít qua từng tán cây nghe như tiếng gọi của tử thần, Mber bị ông sếp lôi cổ dậy một cách thô bạo. Không một lời giải thích, ông dúi vào tay cậu một chiếc cặp đầy hành trang. Bên trong là những vật dụng quen thuộc: máy ảnh, vũ khí, tỏi, thánh giá, những thứ mà người ta vẫn tin là có thể xua đuổi ma cà rồng. Mber thở dài nặng nề, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: sau chuyến này, liệu sinh mạng nhỏ nhoi của mình có còn giữ được không?

Chiếc xe lao vun vút trong đêm tối, đưa cậu đến trước lối vào Khu Rừng Bóng Đêm. Khu rừng hiện ra trước mắt như một cánh cổng dẫn vào địa ngục, với những tán cây cao lớn, đen kịt như đang cúi xuống nuốt chửng bất cứ ai bước vào. Ông sếp không nói thêm lời nào, chỉ đơn giản đẩy Mber ra khỏi xe một cách lạnh lùng, rồi quay lưng đi thẳng, để lại cậu đứng ngơ ngác và đơn độc giữa nơi đầy sát khí này.

Cánh cửa xe đóng sầm lại, và tiếng động cơ gầm rú rồi biến mất dần trong bóng tối. Giờ chỉ còn lại Mber và khu rừng thâm u với vô số những điều bí ẩn và đe dọa. Cậu đứng đó, lặng thinh trong một khoảnh khắc dài như cả đời, cảm nhận được nỗi sợ dần lan tỏa trong từng thớ thịt.

Mber bắt đầu bước vào khu rừng, tay cầm chiếc đèn pin, ánh sáng yếu ớt của nó chỉ đủ để soi sáng một khoảng nhỏ trước mặt. Ban đêm, theo như cuốn sách, là thời điểm ma cà rồng hoạt động mạnh nhất, và việc tăng cường xác suất gặp chúng là lý do cậu bị gửi vào nơi này. Dù vậy, những gì ghi trong sách có đúng hay không vẫn còn là một câu hỏi mở, vì chưa ai thực sự chứng minh được.

Cậu chật vật bước lên từng bước, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang trở nên nặng nề và thâm sâu hơn. Càng vào sâu, bóng tối càng dày đặc, như thể rừng cây đang cố gắng nuốt chửng cậu vào lòng. Những âm thanh nhỏ nhất, từ tiếng lá khô rơi xào xạc đến tiếng gió thổi qua cành cây, đều khiến Mber giật mình, như thể mỗi một tiếng động đều ẩn chứa mối đe dọa đang lăm le vồ lấy cậu.

Mber cảm thấy mình đang lạc vào một thế giới khác, nơi thời gian dường như ngừng lại và sự sống trở nên mong manh. Cảm giác lo lắng và sợ hãi không ngừng dâng cao, cậu phải tập trung hết sức để giữ bình tĩnh, không để cho sự hoang mang chi phối mình. Trong đầu cậu vang vọng những lời dặn dò của tổ chức, nhưng giữa bóng tối dày đặc và sự yên lặng đến nghẹt thở, mọi thứ trở nên mờ mịt và xa lạ.

Mber dừng chân giữa khu rừng đen tối, hai mắt dõi theo những bóng đen mờ ảo đang bay qua những tán cây trơ trụi. Hơi thở cậu gấp gáp, lồng ngực như nghẹn lại giữa không gian đặc quánh của màn đêm. Cậu giơ chiếc đèn pin lên, cố chiếu sáng xung quanh, nhưng ánh sáng yếu ớt chẳng thể xuyên qua được tấm màn u ám của khu rừng. Tiếng lá khô kêu răng rắc dưới mỗi bước chân, hòa vào giai điệu rền rĩ của gió và tiếng động lạ từ những sinh vật không thể nhìn thấy.

Cậu biết mình đã đi sâu vào lắm rồi, đây là chỗ mà tổ chức từng đến, nhưng chẳng ai trong số họ tìm ra dấu vết nào của ma cà rồng cả. Ánh đèn pin đảo qua những gốc cây, mỗi gốc đều méo mó và vặn vẹo như những chiếc vuốt xương xẩu đang cố vươn lên từ lòng đất, níu giữ lấy bóng tối. Mber khẽ rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, một phần trong cậu không tin rằng sẽ có thêm con đường nào nữa để đi sâu hơn vào lòng rừng. Nhưng rồi, một âm thanh làm trái tim cậu nảy lên.

"Quác, quác."

Một tiếng kêu vang vọng, lạnh lẽo và xa lạ. Mber giật mình, quay phắt về phía phát ra tiếng động.

"Gì vậy?"

Cậu lẩm bẩm, hai mắt căng ra cố gắng nhìn kỹ hơn. Không lâu sau đó, cậu phát hiện ra hai con quạ đen đang đậu trên cành cây khô, hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Tây.

"Quạ ư..."

Cậu thở nhẹ, nhưng rồi nhận ra đây có thể là dấu hiệu. Bản năng thôi thúc cậu phải chạy theo chúng. Hai con quạ đột nhiên vỗ cánh, lướt đi trong bóng tối. Cậu đuổi theo, từng bước chân nặng nề trên mặt đất gồ ghề. Càng đi, cây cối càng trở nên kỳ dị hơn, như thể cả khu rừng đang sống, những tán lá sậm màu cuộn lại, tạo nên một thứ rào chắn tự nhiên khắc nghiệt.

Đường đi bắt đầu gập ghềnh, những gốc cây và rễ cắm chằng chịt dưới chân như muốn níu lấy Mber, buộc cậu phải bước đi thận trọng hơn. Mỗi bước đều phải tránh né những khúc gỗ nhô ra từ lòng đất và đống đá sắc cạnh cản đường. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cậu không biết liệu mình có thể đi xa hơn hay không. Chân tay bắt đầu run rẩy, nhưng ý chí của Mber lại kiên định hơn bao giờ hết. Cậu phải biết, cậu phải nhìn thấy điều gì đang chờ đợi ở phía trước.

Bỗng, một đợt gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hăng của đất và thứ gì đó mục rữa. Rồi tiếng sột soạt vang lên từ phía sau.

"Á!"

Mber hét lên khi đột nhiên một đàn dơi từ đâu ập đến, đập vào mặt cậu. Những đôi cánh đen nhánh vụt qua như những cái bóng nhấp nháy giữa rừng đêm. Cậu luống cuống đẩy chúng ra, bàn tay run rẩy vô vọng cố xua đuổi, nhưng lũ dơi càng lúc càng quấn chặt vào. Hơi thở trở nên gấp gáp hơn, không khí xung quanh dường như đông lại, nặng nề đến mức khó thở.

Mber hoảng loạn chạy về phía trước, cố thoát khỏi đám sinh vật đang quấy rối. Cậu chạy mà không nhìn đường, vấp ngã liên tục trên những gốc cây và đá. Đột nhiên, mặt đất phía trước như dốc đứng xuống, Mber lảo đảo ngã nhào xuống một triền đồi nhỏ đầy sỏi đá.

Nằm dưới chân đồi, Mber cảm nhận được lòng bàn tay đang nhói lên vì những vết thương do va vào đá, máu rỉ ra. Cậu hổn hển thở dốc, đôi mắt lờ mờ mở ra, và khi ngước nhìn lên, cậu bất ngờ nhận ra một cảnh tượng kỳ lạ trước mắt. Con đường mà cậu vừa lăn xuống dẫn tới một khoảng trống hẹp giữa hai hàng cây lớn. Đây không phải là lối mà tổ chức từng đi qua, cậu chắc chắn. Lối đi mới này lặng lẽ ẩn mình dưới tấm màn của những tán cây dày đặc, không ai có thể nhận ra nếu không vô tình trượt ngã như cậu.

Mber đứng dậy, tay vẫn nắm chặt chiếc đèn pin, ánh sáng yếu ớt dần rọi vào con đường lạ lẫm. Một cảm giác gì đó khiến cậu bước tiếp. Đây có thể là nơi mà tổ chức đã bỏ qua. Liệu có thứ gì đang chờ đợi trong bóng tối?

Mber hít một hơi thật sâu, đôi chân bước chậm rãi trên con đường vừa phát hiện. Trong lòng cậu dấy lên một chút hy vọng, một cảm giác kỳ lạ xen lẫn tò mò khi đặt chân lên vùng đất chưa từng ai trong tổ chức tìm ra. Ánh đèn pin lia qua từng ngóc ngách, soi rõ những chi tiết mà nếu không có nó, cậu sẽ chẳng thể thấy được trong màn đêm dày đặc.

Khác với những con đường tổ chức đã từng lục soát, nơi đây dường như dễ đi hơn. Mber nhận ra cây cối ở hai bên con đường như được sắp xếp một cách có chủ ý, hoàn hảo đến mức lạ lùng. Những gốc cây không vặn vẹo như trong phần rừng cậu vừa đi qua, mà đứng ngay ngắn thành hàng, như thể chúng đang canh giữ lối đi này. Không khí quanh cậu trở nên nặng nề nhưng cũng lặng lẽ, không còn tiếng gió hú hay tiếng động lạ từ sinh vật nào khác.

Mber ngừng lại trong giây lát, nhìn lên hai hàng cây cao vút, cảm giác như chúng đang giám sát cậu. Sự im lặng của khu rừng khiến mọi bước chân của cậu vang lên rõ mồn một trong không gian rộng lớn. Cậu thầm nghĩ, tại sao con đường này lại bị che khuất dưới lớp bụi rậm rạp đến vậy? Nếu không có cú ngã định mệnh kia, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra nó. Cậu khẽ cúi xuống, ánh đèn pin chiếu lên nền đất rắn chắc, cho thấy rõ những dấu vết của một con đường cũ kỹ, có lẽ đã tồn tại từ lâu nhưng chưa ai từng biết tới.

"Phải chăng... đây là lối vào bí mật của rừng Bóng Đêm?" Mber lẩm bẩm trong đầu, cảm giác kỳ quái càng lúc càng lớn dần.

Cậu chậm rãi bước tiếp, ánh sáng mờ nhạt của đèn pin soi rõ từng chi tiết nhỏ, cẩn thận dò xét. Trên mặt đất, thỉnh thoảng có những dấu vết lạ – như những vệt cào sâu, hay những đám cỏ bị xô đẩy. Mber cúi người xuống, quan sát kỹ hơn nhưng không tìm được điều gì rõ ràng. Mọi thứ ở đây đều rất khác biệt, như thể cậu đang bước vào một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn với phần rừng mà tổ chức đã từng thám hiểm.

Cậu càng đi, con đường lại càng mở rộng, nhưng cũng như nuốt chửng cậu vào một mê cung không lối thoát. Thời gian trôi qua chậm chạp, cậu đã đi suốt mấy tiếng, cơ thể rệu rã, đôi chân cậu như đang kháng cự từng bước. Mỗi bước đi đều như đè lên cơn mệt mỏi dày đặc, và trong tâm trí, chỉ còn sự mơ hồ mệt mỏi kéo dài.

"Khạc... khạc... khạc..."

Một tiếng cười kì quái vang lên từ đâu đó phía trước, như rít ra từ cổ họng của một thứ gì không phải con người. Âm thanh ghê rợn, gợi lên cảm giác rợn tóc gáy, cào xé vào không gian tĩnh lặng của khu rừng. Mber khựng lại, cậu đứng bất động, tay nắm chặt chiếc đèn pin đã yếu ớt. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua, luồn lách qua từng tán cây, khiến những chiếc lá khô vang lên tiếng xào xạc đầy bí ẩn.

Cậu ngẩng đầu, cố nhìn xuyên qua bóng tối dày đặc, nhưng chỉ thấy những hàng cây đen thẫm vươn dài ra như những cánh tay xương xẩu, cố bám lấy bầu trời u ám. Tim cậu đập mạnh, như thể muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Ai hay cái gì đang ở đó?

"Một con thỏ béo dám xâm phạm lãnh thổ của ta sao?"

Giọng nói vang lên từ đâu đó trong bóng tối, lạnh lẽo và đầy mỉa mai, như thể cái bóng đen xung quanh cậu đang thì thầm. Mber giật mình, nhìn quanh, cố tìm ra nơi phát ra âm thanh, nhưng không thấy ai cả. Chỉ có bóng đêm vô tận và những tiếng xào xạc của lá khô dưới chân.

Hoảng sợ, cậu loạng choạng lùi bước và bất chợt vấp phải một rễ cây nhô lên từ mặt đất. Cậu ngã xuống, toàn thân đập mạnh vào nền đất lạnh. Chiếc đèn pin tuột khỏi tay cậu, lăn đi vài vòng trước khi tắt ngúm. Mber hoảng loạn, cố gắng mở lại đèn, nhưng chiếc đèn pin đã không còn hoạt động. Không còn ánh sáng, chỉ còn màn đêm dày đặc bao quanh, như muốn nuốt chửng cậu.

Mber cảm nhận được tim mình đập mạnh trong lồng ngực, nhịp thở của cậu trở nên dồn dập hơn.

"Không thể nào... có ai đó... hoặc... cái gì đó đang theo dõi mình"

"Đúng thế, ta đã theo dõi ngươi từ lúc ngươi bước chân vào khu rừng này"

Giọng nói kia lại vang lên, gần hơn, lạnh lẽo hơn. Mber cảm thấy máu trong người mình như đông lại. Cậu không chỉ hoảng sợ vì sự hiện diện vô hình này, mà còn vì sự thật hiển nhiên: Hắn có thể đọc được suy nghĩ của mình.

Mber cứng đờ, cả người như bị khóa chặt trong nỗi sợ hãi. Cậu cố gắng tỉnh táo, lục lọi trong tâm trí tất cả những kiến thức mà cậu đã học được từ cuốn "Từ điển Sinh Vật Bóng Tối". Những sinh vật bầy nhầy, khát máu, ác quỷ, quái thú, từng loài một hiện lên trong đầu cậu. Nhưng chẳng loài nào khớp với kẻ cậu đang đối mặt. Dù cố lục tìm kỹ lưỡng, tất cả đều dẫn đến sự mơ hồ.

Hắn là cái gì?

Mber đã thuộc lòng từng câu chữ trong cuốn sách đó, nhưng giờ đây, chúng dường như trở nên vô dụng. Tất cả những điều cậu biết về các sinh vật bóng tối, chẳng giúp gì cho cậu trong tình cảnh này. Cậu hoàn toàn bất lực trước thứ đang chờ đợi trong bóng tối.

Bỗng nhiên, gió bắt đầu thổi mạnh, xoáy dữ dội hơn từng cơn. Mặt đất rung chuyển, làm cây cối rung rinh, xoà xạc theo từng đợt gió. Cả khu rừng như thể sống dậy dưới cơn bão kỳ dị. Những con dơi, vốn đang ẩn nấp trong các cành bụi rậm, bất chợt lao ra, tập hợp thành một bầy lớn và bay về phía một hướng duy nhất. Chúng đang bị dẫn dắt bởi một sức mạnh huyền bí, một thứ ma lực tăm tối. Rồi, từ nơi mà lũ dơi đang tụ tập, một hình dáng dần hiện ra giữa đám mây tối mịt.

Bước ra từ vùng tối đen ấy là một người đàn ông. Nước da hắn trắng bệch, lấp lánh trong bóng đêm. Mái tóc tím rối nhẹ theo gió, tạo ra một vẻ bí hiểm không thể lẫn vào đâu được. Cậu không thể rời mắt khỏi hắn. Những chiếc răng nanh sắc bén ló ra từ miệng khi hắn mỉm cười, cái nhìn lạnh lẽo và chết chóc.

Mber đã nhìn thấy hình ảnh này vô số lần trong cuốn "Từ điển Sinh Vật Bóng Tối", nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ rằng mình sẽ gặp nó ngoài đời.

Không thể nhầm được... đó là ma cà rồng.

Mber vội vàng tìm kiếm hành lý mà ông sếp đã chuẩn bị cho cậu, nhưng khi quay lại, cậu không thấy đâu cả. Sự hoảng loạn khiến cậu thở hổn hển, đôi tay run rẩy, lòng tin ngày càng mờ nhạt.

"Tìm cái này sao hả, thỏ béo~"

Giọng nói lạnh lẽo đó vang lên, đầy sự chế nhạo. Người đàn ông, ma cà rồng, vẫy tay ra lệnh cho đàn dơi. Những con dơi nhanh chóng thu xếp xung quanh, từ từ chuyển chiếc cặp hành lý đến chỗ hắn. Mber chỉ biết đứng nhìn, ngỡ ngàng và không thể hiểu nổi khi nào chúng đã lấy được hành lý của mình.

"Ngươi nghĩ mấy thứ này có thể tiêu diệt được ta sao? Thật vớ vẩn!" hắn nói, giọng cười đầy khinh miệt. Với một cái vung tay mạnh mẽ, hắn ném chiếc cặp hành lý đi một cách không thương tiếc. Hành lý bay qua không khí rồi rơi xuống đất, vật dụng bên trong rơi vãi ra, nằm bất động giữa những tán cây rậm rạp.

Mber đứng như trời trồng, cảm giác bất lực càng lúc càng dâng cao. Không còn vũ khí, không còn ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối và một ma cà rồng đáng sợ đang đứng trước mặt. Cậu cảm thấy nỗi sợ hãi như một dòng nước lạnh lẽo, làm tê liệt toàn bộ cơ thể mình.

Camlord bước lại gần Mber với những bước chân không hề phát ra tiếng động. Mber ngồi khụy xuống đất, cơ thể cậu run rẩy vì sợ hãi, không còn sức lực để đứng dậy. Những con dơi lơ lửng trên không trung, như những cặp mắt tối tăm quan sát từ trên cao, khiến cậu cảm thấy bị bao vây bởi sự đe dọa không thể tránh khỏi. Camlord cúi xuống gần Mber, đôi mắt của hắn sáng rực trong bóng tối như hai viên đá quý lấp lánh, đầy sự lạnh lẽo và kiêu ngạo.

Bàn tay hắn, lạnh lẽo như thép, ấn mạnh vào mặt cậu. Những chiếc móng vuốt sắc bén như dao cạo cắt vào da thịt cậu, khiến Mber cảm thấy từng đợt đau đớn kịch liệt. Máu rỉ ra từ các vết cắt, nhỏ giọt xuống đất như những giọt sương đẫm máu, làm cho nền đất phía dưới trở nên đỏ tươi. Mber không thể phản kháng, chỉ có thể cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu đau đớn.

"Ta, Camlord, ma cà rồng mạnh nhất ở đây và đã tồn tại hàng nghìn năm. Ngươi tưởng ta chỉ là thứ sinh vật chỉ biết ẩn mình trong bóng tối sao?"

Giọng nói của hắn vang lên với một âm hưởng đầy sự kiêu ngạo và căm phẫn. Những lời này như một cú sốc đối với Mber, khiến cậu cảm thấy hoàn toàn choáng váng. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy một ma cà rồng tự xưng là "mạnh nhất" và có lịch sử lâu dài như vậy. Những câu chuyện về ma cà rồng mà cậu đã nghe chỉ là những truyền thuyết mơ hồ, được thêu dệt bởi sự sợ hãi và mê tín. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng chúng lại có thể có một lịch sử sâu xa và phức tạp như vậy.

Camlord bóp mạnh hơn, làm cho Mber cảm nhận được sự đau đớn đến tột cùng. Cậu có thể cảm thấy những chiếc móng vuốt của hắn cắt sâu vào thịt mình, gây ra những cơn đau nhức không thể tưởng tượng nổi.

"Ta đã giúp đỡ rất nhiều cho loài người các ngươi, nhưng chúng mày chỉ biết săn đuổi ta và những sinh vật khác bằng những mê tín dị đoan. Chúng mày là một lũ vô ơn. Chính chúng mày đã khiến những sinh vật như ta phải trốn trong bóng tối."

Mber sững sờ, không thể tin vào những gì mình đang nghe. Những lời nói của Camlord hoàn toàn trái ngược với những gì cậu được nghe và học từ tổ chức. Cậu đã được dạy rằng ma cà rồng là những sinh vật tàn ác, chỉ biết cướp đi mạng sống của con người. Nhưng giờ đây, Camlord đang nói rằng chúng đã giúp đỡ loài người, và chính loài người đã đẩy chúng vào bóng tối. Những suy nghĩ này đâm xuyên vào tâm trí cậu như những mũi dao nhọn.

Camlord đẩy mạnh Mber ra, đứng dậy với một vẻ mặt lạnh lùng, như thể không còn gì để nói thêm. Hắn quay lưng, bước đi với những bước chân nhẹ nhàng, nhưng lời nói của hắn vẫn còn vang vọng trong không gian mịt mờ.

"Khôn hồn thì cút cho khuất mắt ta, trước khi ta hút cạn máu ngươi."

Những lời đó như một lời nguyền rủa, vang vọng trong không gian u ám. Mber cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, trong khi bóng tối dày đặc bao trùm. Cậu bị bỏ lại giữa những cơn đau đớn và sự tuyệt vọng, với một câu hỏi không có lời đáp: Những gì mà tổ chức và làng cậu nói về ma cà rồng, liệu có thực sự đúng?

Khi bóng lưng của Camlord dần dần khuất sau đám dơi, Mber mới cảm nhận được sự rời rạc của mình. Cảm giác sợ hãi và đau đớn vẫn còn nhấn chìm tâm trí cậu. Cậu đứng dậy, cố gắng khôi phục lại lý trí, và bắt đầu chạy, không quan tâm đến những vết thương trên cơ thể đang nhói đau từng cơn. Cậu chạy một cách tuyệt vọng qua những con đường gập ghềnh, bị bóng tối bao trùm, cho đến khi ánh sáng của khu rừng trở nên xa vời.

Khi cuối cùng cậu ra khỏi khu rừng, cảm giác an toàn tạm thời bao trùm lấy cậu. Mber không dừng lại, tiếp tục lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể, băng qua các con đường rừng, cho đến khi ánh sáng của tổ chức hiện ra trước mắt. Cậu chỉ biết chạy, bỏ qua tất cả những ánh mắt tò mò và lời hỏi thăm của đồng đội khi cậu quay lại. Cái gì đã xảy ra trong khu rừng vẫn còn văng vẳng trong đầu cậu như một cơn ác mộng không thể xua tan.

Khi vào đến phòng mình, cậu nhanh chóng đóng chặt cửa, như thể đó là biện pháp duy nhất để bảo vệ bản thân khỏi những ám ảnh. Cánh cửa khép lại, cậu dựa lưng vào đó, thở hổn hển, cơ thể run rẩy vì mệt mỏi và hoảng loạn. Trong không gian nhỏ hẹp của phòng, cậu cảm thấy như mình đã bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, nơi cậu có thể suy nghĩ và cảm nhận mọi thứ một cách rõ ràng hơn.

Những hình ảnh của Camlord, những lời nói của hắn, và những gì cậu đã chứng kiến trong khu rừng không ngừng quay cuồng trong đầu cậu. Mber không thể nào hiểu nổi sự thật về ma cà rồng mà hắn đã nói, và cũng không biết phải làm gì với những thông tin này. Cảm giác bối rối và sợ hãi khiến cậu không thể nghỉ ngơi.

Mber ngồi sụp xuống sàn nhà, tay ôm lấy đầu gối, cơ thể co ro lại như một đứa trẻ bị tổn thương. Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh, và cậu không biết phải đối mặt với điều gì sắp đến. Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của cậu là vang vọng, phản ánh nỗi sợ hãi và sự bất lực mà cậu đang phải gánh chịu.

—————————————————-

Mber nằm trằn trọc trên giường, ánh sáng mờ ảo từ đèn bàn chiếu lên khuôn mặt cậu, nhưng không đủ để xua tan bóng tối trong tâm trí cậu. Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng đẩy lùi hình ảnh của người đàn ông ma cà rồng và những lời nói của hắn, nhưng tất cả đều trở nên quá rõ ràng, như những vết thương không thể lành.

Sự thật mà Camlord tiết lộ như một cú sốc mạnh mẽ đối với cậu. Cậu từng tin rằng mình đang chiến đấu cho một lý tưởng cao cả, cho sự an toàn của nhân loại trước những mối đe dọa từ sinh vật bóng tối. Nhưng giờ đây, cậu không thể không tự hỏi, liệu cậu có phải là phần của một tổ chức mù quáng và tàn nhẫn, một lũ người đã không biết đến sự thật, hay thậm chí, chính cậu đã góp phần vào sự đau khổ của những sinh vật đó.

Những hình ảnh về những sinh vật bóng tối mà cậu đã thấy trong cuốn từ điển, những gì tổ chức đã nói về chúng, đều mờ nhạt và không rõ ràng. Dù cậu đã thấy chúng như những sinh vật đen bẩn, những kẻ gây hại mà cần phải tiêu diệt, nhưng cảm giác này lại dần dần tan biến khi cậu nhớ lại những gì Camlord đã nói. Hắn đã chỉ trích loài người, rằng chính sự cuồng tín của chúng đã đẩy những sinh vật này vào bóng tối.

Cậu không thể ngừng tự hỏi về những quyết định của mình. Mỗi lần nghĩ về hình ảnh của Camlord, về những lời hắn nói, cậu cảm thấy một cảm giác tội lỗi dâng trào. Phải chăng những con ma cà rồng không phải là những quái vật mà tổ chức đã hình dung? Phải chăng sự tồn tại của chúng, và ngay cả sự đau khổ của chúng, là kết quả của sự không hiểu biết và sự mê tín của con người?

Mber xoay người trong giường, sự mệt mỏi và sự căng thẳng đè nặng lên cơ thể cậu. Đôi mắt cậu mở ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà, nơi ánh sáng yếu ớt từ đèn chiếu xuống, như thể cố gắng tìm kiếm một chút rõ ràng trong bóng tối của căn phòng. Câu hỏi về sự vô ơn, về trách nhiệm của mình, và về sự thật mà cậu chưa bao giờ biết đến vẫn tiếp tục xoáy sâu vào tâm trí cậu.

Những cơn ác mộng và lo lắng cứ quẩn quanh, và trong khoảnh khắc đó, Mber cảm thấy mình như bị mắc kẹt giữa những lựa chọn không có lối thoát, giữa những lừa dối và sự thật chưa được khám phá. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo, không biết có thể tin tưởng vào điều gì nữa, và nhất là, không biết mình có thể tìm thấy con đường đúng đắn hay không.

Mber quyết định rồi. Tối mai, cậu sẽ trở lại khu Rừng Bóng Đêm. Cậu không thể chịu đựng được sự mơ hồ và cảm giác tội lỗi đang dằn vặt mình. Cậu phải tìm gặp Camlord một lần nữa để đối diện với sự thật, để khám phá những điều đã bị che giấu lâu nay.

Suy nghĩ về những gì Camlord đã nói, cậu cảm thấy có một điều gì đó sâu sắc hơn ẩn chứa trong những lời của hắn. Cậu cần hỏi hắn nhiều thứ — những điều mà cậu chưa bao giờ biết đến, và những câu hỏi mà tổ chức chưa từng giải đáp. Cậu linh cảm rằng Camlord, với tuổi đời hàng nghìn năm và những hiểu biết sâu rộng về những sinh vật bóng tối, chính là người nắm giữ toàn bộ sự thật.

Cậu không thể tiếp tục sống trong sự dối trá mà tổ chức đã dựng lên. Những hình ảnh về Camlord và lời nói của hắn liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cậu, khiến cậu càng thêm quyết tâm. Cậu cần phải khám phá những bí mật bị che giấu và tìm ra sự thật mà tổ chức đã cố tình giấu nhẹm đi.

Mber chuẩn bị cho chuyến đi của mình, kiểm tra lại tất cả các công cụ và trang bị. Cậu biết rằng lần này không chỉ là một nhiệm vụ bình thường mà là một cuộc hành trình đầy nguy hiểm và bí ẩn. Cậu phải sẵn sàng đối diện với những thử thách mà mình sẽ gặp phải trong Rừng Bóng Đêm.

—————————————————-

Ding Doong... Ding Doong

Tiếng quả lắc của chiếc đồng hồ cổ vang lên liên tục, kim đồng hồ chỉ đúng số 12. Nửa đêm đã đến. Mber kiểm tra lại đèn pin, những dụng cụ y tế và nhanh chóng buộc túi lên vai. Cậu không mang theo máy ảnh, tỏi, thánh giá hay bất kỳ vũ khí nào cậu muốn lấy được lòng tin của Camlord.

Khi cánh cửa phòng bật mở, cơn gió lạnh của đêm tối ập vào, Mber cảm thấy sự hồi hộp tràn ngập trong lòng. Mặc dù cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng sự lo lắng vẫn không thể nào xua tan được. Cậu chạy nhanh, bước chân vội vã trên con đường đêm tối. Mỗi bước đi đều nặng nề và đầy khẩn trương, nhịp tim đập mạnh như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khu Rừng Bóng Đêm hiện ra trước mắt cậu, không khác gì so với lần trước, nhưng giờ đây nó mang một vẻ bí ẩn và ám ảnh hơn. Bóng tối bao phủ mọi thứ, những cây cối dày đặc như những cột chắn khổng lồ, tạo nên một cảm giác bị mắc kẹt trong một thế giới u ám. Mber cảm thấy như mình đang bước vào một cõi thần bí, nơi mọi quy tắc đều bị lật đổ và mọi điều không thể đoán trước.

Cậu nhớ rõ con đường mà mình đã phát hiện hôm trước, nhưng giờ đây mọi thứ dường như đã thay đổi. Cảnh vật như biến dạng dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin, cây cối vặn vẹo và cành cây gồ ghề như muốn chặn đường cậu. Âm thanh của khu rừng vào đêm khuya đầy bí ẩn, tiếng gió xào xạc hòa cùng tiếng côn trùng kêu rả rích, tạo nên một bản giao hưởng kỳ quái.

Mber tiến sâu hơn vào trong rừng, từng bước chân đều nhẹ nhàng và cẩn trọng, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể vẫn không giảm bớt. Ánh sáng từ đèn pin của cậu không đủ để xua tan hoàn toàn bóng tối, chỉ đủ để soi sáng từng mảnh nhỏ của con đường. Sự bí ẩn và nguy hiểm đang bao trùm xung quanh, cậu cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật vô hình đang dõi theo từng động thái của mình.

Cây cối dọc đường trở nên dày đặc hơn, những bụi cây và cành cây gồ ghề cản trở bước đi của cậu. Âm thanh của những chiếc lá bị xé rách và những cành cây gãy khúc khiến cậu không khỏi giật mình. Cậu liên tục phải dùng tay đẩy những cành cây cản đường, và những dấu vết của những sinh vật bóng tối dường như trở nên rõ ràng hơn.

Đột nhiên, một tiếng cười kỳ quái vang lên từ sâu thẳm trong rừng, khiến cậu giật bắn người. Tiếng cười đó vang vọng qua không khí, đầy ma mị và khó chịu, như thể có hàng triệu đôi mắt đang dõi theo cậu. Mber cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi lại càng làm cậu thêm nóng vội.

Cậu tiếp tục đi, không thể dừng lại, không thể quay đầu. Cậu cần phải gặp lại Camlord, cần phải giải đáp những bí ẩn đang khiến tâm trí cậu xoay vần. Cảm giác hồi hộp và lo lắng không thể nào diễn tả được, nhưng quyết tâm của cậu vẫn không bị lay chuyển. Cậu tin rằng những gì cậu sắp tìm thấy sẽ thay đổi mọi thứ và đưa cậu đến gần hơn với sự thật mà cậu đã bị che giấu bấy lâu nay.

Mber lục soát từng bụi cây, cảm giác như mình đang tìm kiếm một hạt ngọc quý giữa biển cát. Bước chân cậu đầy quyết tâm, tay không ngừng chạm vào từng ngóc ngách của khu rừng, lòng dâng lên một niềm tin mãnh liệt. Cậu không thể để mình bị khuất phục bởi những bí ẩn xung quanh. Đôi chân cậu mỏi nhừ, nhưng sức mạnh của ý chí và sự tò mò khiến cậu tiếp tục tìm kiếm.

Cuối cùng, sau những nỗ lực không ngừng, cậu đã tìm thấy con dốc mà mình đã ngã vào hôm trước. Nhớ lại cú ngã, cậu khéo léo trượt xuống, áp dụng kinh nghiệm từ lần trước. Con đường hẹp và gập ghềnh dẫn cậu về khu vực mà Camlord từng xuất hiện, nơi này quả thực là điểm đến cậu đang tìm kiếm.

Cảm giác hồi hộp dâng lên khi cậu bắt đầu tiến về phía trước, từng bước chân nặng nề trong màn đêm dày đặc. Cậu hít một hơi thật sâu và bắt đầu gọi to:

"Camlord! Camlord! Camlord! Tôi cần nói chuyện với ngài. Ngài ơi, tôi cần gặp ngài, xin ngài đấy!"

Giọng nói của cậu vang vọng trong không khí tĩnh lặng, hòa cùng với âm thanh của khu rừng. Bất ngờ, cây cối xung quanh bắt đầu rung rinh, và những bóng đen mờ ảo lướt qua trong ánh sáng yếu ớt của đèn pin. Đàn dơi từ những cành cây trên cao bắt đầu xuất hiện, bay lượn với sự hung hãn, tạo nên một bức màn che chắn để cậu không thể tiến thêm.

Cảm giác như mọi thứ đang chống lại cậu, Mber không thể làm gì khác ngoài việc ngồi xuống đất, đôi chân mệt mỏi không còn sức lực để đứng vững. Cậu gục đầu, môi thầm thì:

"Tôi sẽ không về nếu không gặp được ngài."

Từng cơn gió lạnh thổi qua, và mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội hơn. Những đàn dơi, như bị kích thích bởi sự kiên quyết của cậu, bay vù vù quanh cậu, ánh mắt đỏ rực lấp lóe trong bóng tối. Mber cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng cậu không có ý định lùi bước. Cậu ngồi im, không động đậy, vì biết rằng điều quan trọng nhất lúc này là chứng minh sự chân thành của mình.

Cậu sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để tìm ra sự thật, để đối mặt với Camlord và hiểu rõ những điều cậu chưa bao giờ được biết. Mỗi nhịp đập của tim cậu đều chứa đựng niềm tin rằng sự thật sẽ được phơi bày, và những bí ẩn sẽ được giải mã. Dù có phải đối mặt với cái chết, cậu cũng không hối tiếc, vì cậu đã chọn con đường này và không quay đầu lại được.

"Mau cút về, mau cút về, nếu không ta sẽ rút cạn máu ngươi đó"

Âm thanh lạnh lẽo vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, sắc bén như gió lướt qua da thịt. Đó chính là giọng Camlord, cậu không thể nhầm lẫn được. Âm thanh ấy đã ám ảnh cậu, khiến cậu trằn trọc không yên giấc. Mber quỳ xuống đất, đàn dơi đột ngột giật mình bay xa, tạo thành một khoảng trống nhỏ xung quanh cậu.

"Tôi muốn nói chuyện với ngài"

"Ta đã bảo cút về rồi cơ mà, thứ con người cứng đầu!"

Giọng nói Camlord đầy sự mất kiên nhẫn, vang vọng khắp không gian như một tiếng sấm rền. Cả khu rừng như im lặng, chỉ còn lại tiếng vang rền của hắn và hơi thở gấp gáp của Mber.

Mber hít một hơi sâu, đôi mắt nhìn thẳng vào bóng tối vô tận.

"Dù có mất máu mất mạng, tôi cũng nguyện dâng hiến. Xin ngài, tôi muốn biết được sự thật, tôi muốn nói chuyện một cách chân thành."

Cậu cảm thấy sự chần chừ trong không khí, như thể Camlord đang cân nhắc. Gió thổi mạnh hơn, cuốn theo lá khô lượn xoay quanh Mber. Cậu biết đây là cơ hội duy nhất, và cậu không thể để mất nó.

"....."

"!!!"

.
.
.
.
.
.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro