04. walk you home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian tĩnh lặng, phố phường vắng sáng những cột đèn sắc vàng nhạt, tiếng lá xào xạc vì có gió lướt qua. Trên con đường còn vương mùi đất ẩm sau cơn mưa, có hai thân ảnh của hai chàng trai, một người mặc nguyên cây trắng, người còn lại mặc toàn màu đen, vừa đi vừa trò chuyện nho nhỏ.

- Cậu cứ ngoan cố quá. Tôi lớn rồi, tự đi một mình được. Đằng nào tí nữa cậu về cậu cùng phải đi một mình.

Tôi cười nhạt, rồi giơ hai cái nắm đấm trước mặt anh Renjun:

- Anh yên tâm, em giỏi Taekwondo lắm đấy.

- Này, tôi đây cũng có võ nhé.

Một tay ôm mèo mập ngủ say, anh cũng giơ nắm đấm phải ra, bàn tay trắng trẻo có vết bớt. Ơ kìa, thế sao tôi vẫn cứ đòi đưa anh về nhỉ?

Thật ra thì, không phải là do đường vắng, mà là vì tôi muốn tạo điểm nhấn thôi. Nghĩ lại thấy mình thật kì cục kẹo.

Chúng tôi bật cười, đi tiếp một đoạn đường ngắn. Bỗng anh dừng lại, tay chỉ về nơi con ngõ nhỏ.

- Đây rồi, ngõ 5.

Vậy là đến nhà anh rồi, vậy là phải chia tay rồi. Anh lịch sự cúi đầu chào tôi, nói lời tạm biệt:

- Cho phép tôi về nhé. Cảm ơn cậu đã đi cùng tôi.

- Vâng, cảm ơn anh Renjun. Anh về an toàn nhé.

Tôi cũng cúi đầu xuống, chào lại anh. Rồi tôi cứ đứng đó, nhìn thân hình nhỏ nhắn tay ôm con mèo nhị thể càng xa dần, rồi biến mất. Trong lòng tôi có chút tiếc nuối. Số điện thoại đã cho nhau, danh sách bạn bè trên mạng xã hội cũng đã có tên của nhau. Nhưng liệu tôi có đủ can đảm để mời anh một ly cà phê, gặp mặt nhau trực tiếp?

Bước chân thong thả đi về nhà, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ. Mới gặp nhau lần đầu, nhưng anh Renjun đã để lại nhiều ấn tượng sâu đậm trong lòng tôi. Tôi bỗng nhớ nụ cười của anh, nụ cười đẹp như đóa hoa hồng tươi trong vườn. Tôi bỗng nhớ ánh mắt của anh, ánh mắt long lanh như chứa cả một dải ngân hà. Tôi bỗng nhớ mái tóc của anh, mái tóc mềm mại tựa đám mây. Tôi nhớ giọng nói của anh, giọng nói trong trẻo tựa tiếng chim hót.

Đêm muộn, tôi thao thức mãi mà chẳng thể chìm vào giấc ngủ, tâm trí cứ nhớ về người bạn mới quen. Xoay người sang bên trái, lại thấy nụ cười của anh hiện diện trong trí óc. Sang bên phải thì là thân hình nhỏ nhắn thân quen, nhìn là muốn bảo vệ, chở che. Cứ như thế, tôi đã say giấc nồng từ lúc nào không hay.

Sau hôm ấy, con mèo chẳng sang nhà tôi thường xuyên như trước đây nữa, mà chỉ thi thoảng mới đến. Mà nó ở lại trong thời gian rất ngắn, sau bữa trưa thì đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa.

Thiếu vắng bóng hình con mèo nhị thể, lòng tôi trống trải. Tôi nhớ nó, nhớ cả anh nữa.

Một buổi sáng Chủ Nhật. Đã vào độ cuối hè, nắng vẫn thật chói chang làm đau đôi mắt trần. Tôi đeo chiếc kính râm màu đen, ra vườn hồng tưới tiêu cho những đoá hoa. Ánh nắng vàng chiếu lên dòng nước đang chảy từ bình tưới, đọng lại trên những tán lá xanh, những cánh hoa hồng, lấp lánh tựa những viên ngọc tỏa sáng, tuyệt đẹp.

Tay vẫn còn dang dở việc tưới tiêu, bỗng có tiếng chuông cửa khiến tôi phải dừng lại. Tôi đặt bình tiêu về chỗ cũ, tháo đôi găng tay cao su, chỉnh sửa lại trang phục rồi chạy đến mở cửa nhà.

- Ơ, anh Renjun à?

Tôi bất ngờ trước sự xuất hiện của anh, đôi mắt mở to. Tay phải anh xách chiếc lồng, mèo mập đang chơi đùa trong đó. Anh cười tít mắt, lấy tay còn lại đánh vào vai tôi khiến tôi bừng tỉnh:

- Ấy, sao lại bất ngờ thế?

- Tại anh đến đột ngột quá thôi mà.

Tay gãi đầu, tôi cười một cách ngại ngùng. Rồi tôi mời anh Renjun ngồi xuống ghế sô pha, liền vào bếp pha hai ly trà đào. Hôm nay trời nóng, vậy nên thay vì hâm nóng như lần đầu tôi gặp anh, thì tôi bỏ đá vào, ngựa ngựa trang trí lá bạc hà lên.

- Nay cậu pha trà mát hả? Ngon lắm đấy.

Vừa nhâm nhi ly trà đào đá, anh nhìn tôi. Tôi khẽ đáp "cảm ơn anh", rồi không khí cứ lặng yên như thế cho đến khi tôi chủ động mở lời:

- Dạo này em thấy mèo mập ít đến nhà em hẳn anh ạ. Mọi lần thì cứ hai ngày lại đến, có lần sang liên tục bốn ngày liền, lại còn ngủ qua đêm. Bây giờ hơn một tuần em vẫn chẳng thấy nó đâu.

Tôi kể lể. Anh Renjun vẫn ngồi đó, cẩn thận nâng ly trà, lắng nghe tôi. Tôi cũng nhìn anh.

Áo thun trắng rộng làm lộ một phần da thịt trắng trẻo. Chiếc quần bò dài đến ngang đùi, khoe đôi chân thon thả, mịn màng.

Tôi nuốt nước miếng, lấy tay vuốt mặt vài cái rồi rời đôi mắt đang nhìn vào đôi chân của anh mà nhìn vào gương mặt anh, tâm trí cố quên đi cảnh tượng ban nãy. Người bạn mới quen, tuyệt đối không được suy nghĩ bậy bạ.

- Tôi nghĩ chắc là do bữa nọ tôi và cậu gặp nhau, nên đâm ra nó ngại hơn. Chứ nó vẫn quý cậu lắm.

Anh vừa nói, vừa dõi theo con mèo đang đi vòng quanh, khi nó đến chỗ anh thì đưa tay ra, vuốt bộ lông mềm mại.

Suốt cả buổi, chúng tôi kể cho nhau đủ điều. Tay vừa vuốt ve con mèo, tôi vừa nhìn anh nói chuyện. Anh cười đẹp lắm, khiến tôi ngắm nhìn cả ngày chẳng biết chán. Cả giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai nữa, nghe thật thích. Tôi cảm nhận được trái tim đập liên hồi, như muốn xé toang lồng ngực tôi mà nhảy ra ngoài.

Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng hơn hai giờ ba mươi phút. Kim đồng hồ chỉ mười giờ sáng. Cũng đã gần trưa rồi. Anh Renjun hôn con mèo một cái lên trán, đặt nó xuống nền nhà, để cái lồng cạnh tấm nệm rồi đứng dậy:

- Cũng gần đến bữa trưa rồi, tôi vừa gọi đi có việc đột xuất nên xin phép về nhé. Để lại mèo mập ở đây nhờ cậu chăm sóc, ngày mai tôi đến đón.

Tôi gật gật đầu, lại vô tình nhìn phải đôi chân trắng thon của anh, phải nhanh chóng ngẩng đầu lên mà nhìn mặt anh, đôi tai không hiểu sao lại đỏ ửng lên:

- Vâng, em sẽ chăm sóc mèo mập thật tốt. Tạm biệt anh nhé, hẹn gặp lại.

Đứng trước cửa nhà, tôi dõi theo bóng dáng anh xa dần, tâm trí chợt hiện lên xương quai xanh trắng ngần của anh. Chẳng biết tôi nghĩ gì nữa, nhưng tôi thật lòng muốn cắn vào nơi đó. Với đôi chân đẹp hơn chân của phụ nữ kia...

Tự tát vào mặt mình mấy phát. Biến thái.

- Meo!

Tiếng mèo kéo tôi trở về với thực tại, nhắc nhở tôi về sự hiện diện của một vị khách đáng yêu. Tôi đóng cửa nhà rồi bước vào, ngồi xuống vuốt ve con mèo nhị thể.

- Hôm nay mày ăn cơm và ngủ qua đêm nhà anh nhé, mèo mập.

Một ngày trôi qua thật bình lặng, có mèo mập trong nhà. Sau khi đã chắc chắn rằng con mèo đã yên vị trên tấm nệm, tôi lên tầng, bước vào phòng ngủ rồi nhảy lên giường, tận hưởng sự êm ái của chăn gối và cái mát của điều hòa. Cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Đêm ấy, tôi mơ một giấc mơ...

Con mèo nhà hàng xóm tui mất tích rồi cả nhà oi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro