Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: limitless_lee
Nguồn: limitlesslee.lofter.com
Edit: Ayujun
———
Nguỵ hiện thực

OOC

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU
———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ] [VUI LÒNG KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC]

Ba

Sau khi buổi tập kết thúc, Lee Haechan trở lại ktx 127. Johnny mới tắm xong đi ra, phía dưới chỉ cuốn một chiếc khăn tắm, tám khối cơ bụng cực kì loá mắt.

Lee Haechan vô cảm nhìn chằm chằm.

"Hâm mộ ghê."

"Hôm nay thế nào?"

"Tập vũ đạo mới mệt muốn chết."

Lee Haechan trực tiếp ngã lên giường.

"Ngoài miệng kêu mệt nhưng làm rất tốt chứ gì."

Lee Haechan lật người lại rồi cười đến đắc ý.

"Đương nhiên. Em là Lee Haechan đó."

Nói xong cậu liền vắt tay che mắt lại, trong đầu thì nhớ đến bài hát phát ra từ di động của Renjun.

"Dù cho đau đớn thế nào đi chăng nữa / Chúng ta cũng không thể lật lại trang đầu của câu truyện này / Giấc mơ ngắn ngủi, những mảnh kí ức trong tôi / Dù ở hiện tại vẫn không thể nào quên / Giá như ngày mai có thể trở về ngày hôm qua......"

Lee Haechan biết Huang Renjun đang lo lắng cái gì, cậu quá thông minh, hơn nữa còn rất hiểu đối phương. Huang Renjun cũng biết điểm này, nhưng cậu không muốn bị Haechan nhìn thấu, cho nên mới che che giấu giấu như vậy.

———

Nội dung của buổi tập hôm nay là vũ đạo cho《119》.

Lee Haechan bước nhanh về phía Renjun. Huang Renjun thì giống như bị ép lùi lại nhìn đối phương hùng hổ hình dung.

"Phải có cảm giác giống như sắp bắt được nhau."

Na Jaemin và Lee Jeno đứng ở một bên nhìn cả hai rồi cười cười.

"Hiện tại nhìn Renjun như sắp bị vồ ấy."

Huang Renjun muốn cười lại cảm thấy có chút mất mặt. Cậu nhấp nhấp môi, xác thật có chút bị dọa sợ. Bởi một Lee Haechan khí thế rào rạt hướng về phía mình khiến cậu rất khó chống đỡ.

Hai người tiếp tục luyện tập. Để rồi đến động tác cánh tay giao nhau, trao cho đối phương một cái liếc mắt rồi tách ra, Lee Haechan liền nhìn thẳng vào Renjun, còn cậu thì chỉ có thể bật cười tránh đi.

Chủ yếu là khoảng cách quá gần, quá thân mật.

Hơn nữa Haechan vẫn luôn nhìn cậu.

Huang Renjun có chút cười không nổi. Cậu không chịu được ánh mắt của Haechan, nhưng cũng không muốn nhận thua. Cho nên cáo nhỏ chỉ có thể căng da đầu trừng lại.

Để rồi đúng lúc này, ánh mắt của Haechan rời đi. Huang Renjun thở phào nhẹ nhõm một cái rồi có chút mất mát.

Cậu cảm thấy bọn họ như gần như xa, có lúc cực kì thân mật, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.

Tuy nhiên, điều cậu không biết chính là, vẻ mất mát kia đã bị Lee Haechan thu hết vào đáy mắt.

Trong phòng tắm, Lee Haechan vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, để rồi mỉm cười khi nhớ lại bộ dáng tránh né và mất mát của Renjun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro