Chap 12 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiếc giường trắng, hai chàng trai mệt mỏi ngồi tựa vào nhau. Renjun dụi đầu vào ngực Haechan, hai mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Haechan thì ôm chặt lấy bờ vai mỏng manh kia, tự hỏi đôi vai này làm sao có thể gánh lấy bao nhiêu trách nhiệm nặng nề.

"Chúng ta như vậy...sau này phải làm sao đây?" - Renjun nói.

"Không làm sao cả, chỉ cần tớ và cậu ở bên cạnh nhau thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi!"

"Nhưng..."

"Sụyt, cậu hãy để cho tâm hồn mình được thả lỏng đi Renjun à. Xin cậu hãy nhớ không gì có thể chia cắt chúng ta nữa, dù có chuyện gì xảy ra tớ sẽ mãi mãi không bỏ rơi cậu nữa đâu!"

Haechan chặn lại bờ môi định nói gì đó của Renjun, cậu muốn Renjun được thoải mái tận hưởng từng khoảnh khắc ở bên cậu. Không cần phải lo nghĩ bất kỳ điều gì, không cần phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì. Chỉ đơn giản hạnh phúc ở bên cậu.

Haechan cúi đầu hôn lên đôi môi ửng hồng kia, tách mở từng kẽ răng, quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè của Renjun. Cậu ôm lấy gò má gầy gò của Renjun, nâng chiếc cổ mềm mại lên, trao cho cậu ấy từng hơi thở ấm áp nồng nàn.

Cơ thể nhạy cảm của cả hai bắt đầu có phản ứng. Cứ thuận theo tự nhiên, hai người bắt đầu đưa đẩy lẫn nhau, những tấm vải mỏng che thân đều nhanh chóng rơi xuống đất. Hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau, vuốt ve lẫn nhau.

Đến khi hơi thở cả hai không thông nữa, Haechan mới chống người dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao trên trời của Renjun, thốt từng chữ thật rõ ràng: "Tớ yêu cậu, Renjun à!"

Từng chữ một len lỏi vào tai Renjun, cậu bật khóc. Cậu ôm mặt khóc thật nhiều, thật nhiều. Cậu không dám tin thứ gọi là tình yêu, cái thứ thật quý giá, lại có ngày, có người trao cho cậu thứ quý giá ấy. Cậu sợ hãi, suy nghĩ thật lâu mới dám thì thầm thật nhỏ: "Tớ cũng vậy!"

Những cái ôm thật chặt lại được trao cho nhau, Haechan nhẹ nhàng nâng cặp chân gầy của Renjun lên. Cậu cầm lấy côn thịt đã cứng rắn từ lâu chậm rãi đưa đẩy vào bên trong người cậu yêu. Cậu muốn trao cho Renjun tất cả mọi thứ mà cậu có, cậu muốn sưởi ấm con tim băng giá của Renjun.

Từng cơn tê dại từ từ ập đến nhưng Renjun không khó chịu, cậu vui sướng, cậu muốn nhiều hơn nữa. Thật nhiều những thứ của Haechan. Cậu đẩy hông lên cao như thể muốn nuốt trọn từng ngóc ngách của cái thứ bên trong cậu.

Hai bộ phận vô cùng khớp nhau mà thúc đẩy, tạo ra từng âm thanh khoái cảm mê người. Những đợt sóng hưng phấn dâng lên, cả hai đều thở dốc rên rỉ. Haechan gia tăng tốc độ, Renjun nắm lấy phần thân cứng cáp phía trước của mình tự an ủi. Giọng nói đứt quãng của cả hai không ngừng vang lên: "Ng..ha...Donghyuck....hah...Dong...hah"

"Hah...Renjun...hah...tớ...yêu cậu...hah...ưn..hah"

Haechan nắm lấy bàn tay đang tự an ủi bản thân của Renjun. Cậu dùng lực giữ chặt lấy phần thân nóng bỏng kia, ra sức vuốt thật nhanh. Renjun không chịu nổi sự tác động ở hai nơi cùng lúc, bắt đầu van xin: "Ah...đừng...ah tớ khô..ng chịu nổi mất..ah"

Bỏ ngoài tai lời nói của Renjun, Haechan chỉ chú tâm dâng cao ngọn sóng hưng cảm. Cậu kéo tay Renjun để cho cậu ấy tự nâng chân của mình lên, cậu thì dùng bàn tay còn lại vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ kia. Rồi lại xoa bóp điểm hồng trên ngực Renjun, vừa kéo vừa xoay.

Toàn thân đều được kích thích mãnh liệt, Renjun không nhịn nổi muốn bắn ra. Nhưng Haechan lại dùng ngón cái chặn lại đỉnh đầu của côn thịt kia: "Đợi một chút...ưn...một chút...rồi chúng ta cùng nhau bắn"

"Ng..ha...không.. không được..tớ muốn bắn..cho tớ bắn đi mà"

Renjun nài nỉ Haechan trong vô vọng. Khoái cảm do bị chặn vậy mà lại cứ không ngừng khiến cậu hưng phấn hơn. Chiếc hông không ngừng vặn vẹo, côn thịt trong tay Haechan run lên kịch liệt mong muốn được bắn ra, đỉnh đầu bắt đầu rỉ nước.

Haechan thúc mạnh thêm vài cái rồi thở dài một hơi phóng thích dòng nước ấm áp vào sâu bên trong Renjun. Cùng lúc này cậu mới buông tay để cho phần thân của Renjun cùng phóng thích. Cả hai cùng đạt cao trào giống như thật sự đã hoà làm một với nhau vậy.

Những nụ hôn dịu dàng lại được hạ xuống trên người Renjun, từ trán tới mũi xuống cổ, xuống bụng, cuối cùng là chạm tới những dịch thể vừa được Renjun phóng ra. Haechan đưa lưỡi liếm dọc đường bụng Renjun, nếm luôn cả những dịch thể kia. Cậu vòng tay ôm lấy eo Renjun, tựa đầu lên chiếc bụng phẳng lì kia. Nhắm mắt cảm nhận sự tồn tại của đối phương.

Renjun vuốt ve mái tóc mềm của Haechan rồi nâng mặt cậu lên, im lặng ngắm nhìn. Haechan dụi đầu vào lòng bàn tay kia, mỉm cười: "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là...tớ không dám tin...cũng có ngày tớ lại hạnh phúc như vậy!"

Haechan đau lòng cầm tay Renjun hôn nhẹ lên: "Sau này, cậu sẽ còn được hạnh phúc hơn nữa, tin tớ!". Cậu mỉm cười nhìn Renjun rồi cuối xuống hôn lấy phần thân xinh xắn của cậu ấy. Từng nụ hôn nồng say chạy dọc từ đỉnh đầu xuống phía dưới, cậu nhẹ nhàng ngậm lấy hương vị nóng bỏng của Renjun. Chiếc lưỡi lướt qua từng ngóc ngách của côn thịt, cố gắng quấn hết trụ dài cứng rắn. Haechan đè tay lên đùi trong của Renjun vuốt ve rồi lại xoa nắn khối tròn dưới hạ thân cậu ấy.

Từng dòng điện khoái cảm chạy dọc sóng lưng Renjun, cậu ưỡn người, vô thức nâng eo lên. Hạ thân ướt át, cảm nhận rõ nét từng nhịp thở của Haechan, cảm nhận rõ sự mềm mại trong khoang miệng kia, thật dễ chịu. Cậu nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Haechan, cảm giác như đang có ánh sáng chói rọi tỏa ra từ khắp nơi soi chiếu cái động nhỏ tối đen của cậu. Cậu cảm thấy thật bình yên, thật ấm áp.

Ngón tay thon dài của Haechan di chuyển xuống lỗ nhỏ đang thấp thỏm vẫn còn chứa đầy dịch trắng. Từng ngón tay dễ dàng thâm nhập vào trong, gần như tất cả những điểm nhạy cảm trên người Renjun đều đã nằm trong sự điều khiển của Haechan. Cậu chỉ cần cong ngón tay một chút liền chạm được tới vách động mềm mại nhạy cảm.

Hưng phấn tột độ, Renjun không nhịn nổi rên rỉ liền hồi. Những âm thanh ướt át không ngừng vang lên từ lỗ nhỏ kia, phần thân phía trước bị Haechan ngậm lấy cũng phát ra âm điệu liếm mút. Phần thân của Renjun càng lúc càng thô căng, từng sợi gân xanh nổi lên run rẩy như đang nén nhịn.

Haechan lại ngay lúc này mà nhả phần thân đó ra, cậu liếm môi cười với Renjun: "Cậu muốn bắn không?"

"Ha...muốn!" - Renjun mím chặt môi, cong eo khó chịu.

"Nhưng mà tớ muốn nhìn dáng vẻ cậu bị tớ đâm tới bắn, có được không?" - Haechan cúi đầu sát bên tai Renjun thì thầm. Renjun xấu hổ lí nhí: "..được.."

Nụ cười trên môi, Haechan gác một chân của Renjun lên vai mình làm cho lỗ nhỏ kia lộ ra trước mắt cậu thật rõ ràng. Phần thân Renjun vẫn luôn cứng rắn nặng nề nghiêng sang một bên theo cơ thể. Haechan thúc một cái toàn bộ côn thịt thô to của cậu liền lọt vào sâu bên trong Renjun. Lực hông mạnh bạo thúc đẩy kịch liệt, tác động đến cả người Renjun cũng lắc theo.

Renjun trợn mắt cảm nhận toàn bộ sự mãnh liệt mà Haechan mang đến, cậu hưng phấn đến la hét liên hồi. Tay cậu run rẩy cố nắm lấy vai của Haechan để cản bớt lực đẩy nhưng Haechan lại bắt lấy cánh tay kia, ép nó nắm lấy côn thịt cứng cáp đang nằm nghiêng kia.

"Dùng tay giữ lại, đừng để thứ này phóng thích quá sớm" - Haechan thở dốc nói.

"ưm..kh...a..a..a ông..a.a..đượ...a" - Renjun cố gắng nói nhưng cậu không thể nào thốt được thành câu. Khoái cảm quá cao trào làm cho cậu không còn đủ tỉnh táo nữa, cậu chỉ có thể rên rỉ la hét.

Haechan kiên trì thúc tới, cũng không biết sức lực từ đâu ra mà cậu lại có thể đẩy mạnh như vậy. Chiếc giường trắng to lớn cũng phải kêu cót két không ngừng. Cậu có thể cảm nhận được sự từng thớ thịt bên trong lỗ nhỏ kia, nó đang ép chặt, cố nuốt lấy cậu. Càng ép chặt cậu lại càng thích thú lại càng ra sức đẩy nhanh hơn, mạnh hơn.

Phần thân trong tay Renjun bị đẩy tới mức không chịu nổi nữa, mặc cho ngón cái Renjun đang đè trên đỉnh đầu, một dòng chất trắng nóng ẩm vẫn phun trào vấy bẩn một mảng ga giường. Khoái cảm được phóng thích làm cho Renjun bắt đầu thấy mệt mỏi, cậu xụi lơ áp sát người vào nệm, để cho Haechan xỏ xuyên tùy ý. Trông thấy Renjun hết sức, Haechan cũng nhanh chóng đẩy thêm vài cái rồi bắn ra, bên trong Renjun được lắp đầy tới tràn ra ngoài.

Haechan thở dốc nằm xuống ôm lấy Renjun vào lòng, cả hai cơ thể ướt át, mệt mỏi tựa vào nhau mà ngủ. Một giấc ngủ thật sự yên bình thật sự ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro