【H】 chuyện lãng mạn ngày hạ chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hạ chí lãng mạn sử - hoài đao tự tuyết

có H





huang renjun vừa kết thúc giờ nghỉ trưa ngắn ngủi của mình thì nhận được một cuộc gọi. buổi trưa hè oi ả khiến con người ta lúc nào cũng cảm thấy uể oải, tỉnh giấc rồi cũng không thể nào ngay lập tức phấn chấn tinh thần được, huang renjun chống tay lên đầu nhìn chằm chằm vào bản số liệu kê khai và hằng hà những con số đang chay trên màn hình máy tính, tiếng chuông điện thoại đột ngột phát lên phá tan không khí đang chùng xuống của văn phòng.

người gọi đến là lee donghyuck. huang renjun định nhấc máy nói hôm nay là cậu nấu cơm đừng có gọi đồ ăn ở ngoài nữa, buổi tối ăn sườn lợn hầm ngô và thịt gà teriyaki, không có canh kim chi hầm. không ngờ giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia không phải là giọng nói quen thuộc.

"thật ngại quá, tôi là đồng nghiệp của donghyuck, na jaemin. cậu ấy phát tình rồi, tôi đang trên đường đưa cậu ấy về nhà, tôi nghĩ là mình cần phải báo cho cậu biết, tình hình của cậu ấy bây giờ không được tốt cho lắm."

"à, cậu đừng quá lo lắng nha, cậu ấy không có tự làm mình bị thương."

"chỉ là mùi nồng quá, đầu óc của cậu ấy cũng không được tỉnh táo, dọa cho vài omega trong công ty sợ chết khiếp..."

"xin lỗi, xin lỗi." huang renjun cầm điện thoại trên tay, trong đầu cậu chỉ nghĩ tới tình trạng của người kia ở bên đầu đây bên kia. "phiền cậu quá jaemin, hiện giờ cậu đang ở đâu? tôi lập tức trở về ngay. nếu như cậu có viêc gấp cứ đưa anh ấy vào nhà giùm tôi, tôi sẽ nhắn cho cậu mật khẩu. cảm ơn cậu nhiều!"

"uầy, không phiền gì đâu." giọng người đàn ông bên kia điện thoại như đang cười, "tôi chưa từng thấy thằng nhóc này như thế này bao giờ cả, đầu óc không tỉnh táo nhưng bất ngờ là cậu ấy khá an phận, hai mắt tối sầm lại nhưng chỉ ngồi yên tự ôm lấy chân mình, mồm thì liên tục gọi injunie injunie. hahah, cậu yên tâm tôi chắc chắn sẽ đưa cậu ấy về nhà an toàn."

~

na jaemin thực sự đến trước khi huang renjun về tới nhà, phía bên này hắn liên tục báo nghỉ việc cho sếp biết, giờ cao điểm làm đường trở về nhà cũng mấy suôn sẻ lắm. huang renjun đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cậu do dự đứng trước cửa một lúc lâu mới cúi đầu bước vào mua vài hộp gì đó mà ai cũng có thể hiểu được là hộp gì, sau khi thanh toán tiền xong trên gương mặt cậu vẫn còn sót lại một chút xấu hổ.

thật là, biết chọn thời gian thấy ghê.

kỳ nhạy cảm của lee donghyuck lúc nào cũng khí thế hừng hực, đe dọa và phóng túng. hai năm qua kể từ lúc hai người bọn họ yêu nhau, huang renjun thường nhận được rất nhiều cuộc gọi bắt buộc cậu phải đột ngột dừng công việc của mình lại, làm cậu phải đối diện với những ánh mắt kì thị và những lời đàm tiếu không hay của đám đồng nghiệp. cấp trên cũng cảm thấy khó chịu với điều này, thế nhưng biết làm sao được. thế giới đã quy định rằng nếu như một alpha hay omega mà tới kì phát tình thì bạn tình của họ bất cứ giá nào cũng phải kề cận chăm sóc.

trong kì mẫn cảm, các alpha tương đối mong manh dễ vỡ, không khác gì omega trong kì phát tình. sự sáng tạo của tự nhiên đôi khi khá là khó hiểu, alpha ở trạng thái bình thường phát ra bao nhiêu hào quang mạnh mẽ, cường thế thì alpha ở kì mẫn cảm alpha sẽ yếu đuối mỏng manh bấy nhiêu.

bất kỳ động thái nhỏ nào của bạn đời trong giai đoạn này có thể là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà.

lần cuối lee donghyuck rơi vào thời kì mẫn cảm đã gọi cho huang renjun, nó gọi cho cậu khi đang còn khỏe mạnh, chưa có phát tình. sau đó, dần dần lee donghyuck trở nên mất ổn định, có tiếng nức nở, nghẹn ngào đầy yếu ớt.

"injunie, anh đang ở ngã tư công viên nhân dân, em mau tới đón anh về đi."

huang renjun không hề nghe thấy sự bất thường nào trong câu nói của lee donghyuck cả, cậu lấy làm khó chịu khi nó cứ gọi cho cậu rồi nói mấy câu vô nghĩa trong giờ làm. huang renjun định dập máy nhưng đầu dây bên kia lại phát lên một tiếng hít mũi thật sâu.

"tôi.. tôi tên là lee donghyuck, làm ơn gọi vào máy của injunie giúp tôi với... ôi, huhu anh sợ quá, injunie mau tới đón anh..."

"anh nhớ em, injunie... mau tới đây liền đi, anh sắp chết rồi." đầu dây bên kia phát ra một tiếng động lớn, lee donghyuck vừa khóc vừa nói, "mau tới cứu anh, anh sắp không ổn rồi."

mặc dù sau vụ đó có đánh chết lee donghyuck cũng không chịu thừa nhận rằng người đã ở ngã tư đường của công viên vừa khóc mếu máo vừa gọi điện cho huang renjun chính là nó. huang renjun thì ngược lại với lee donghyuck, cậu rất thích thú và vui vẻ khi nhìn thấy dung nhan của lee donghyuck hồi tháng một. mặc dù trong thời kì mẫn cảm lee donghyuck không khác gì cái vòi nước hình người nhưng có nhiều nết đáng yêu mà lúc bình thường nó chẳng bao giờ lộ ra trước mặt huang renjun hết.

~

ánh đèn chiếu sáng từ hành lang cho tới phòng khách, hai chiếc giày bị lee donghyuck đá bay nằm trước cửa, na jaemin loang choạng dìu nó vào nhà. trong không khí đều là mùi hương nồng đậm của lee donghyuck. mùi của nó là một mùi hương cam quýt rất đặc biệt, vị chua ngọt và đắng chát hòa quyện vào nhau, nó giống như một quả quýt xanh nhỏ chưa đủ chín đã bị lột vỏ, ép lấy nước.

huang renjun chưa bao giờ tin vào chuyện pheromone đại diện tính cách con người, ít nhất thì cậu cảm thấy pheromone của mình không hợp với tính tình của mình lắm (chỉ một mình lee donghyuck nghĩ là nó hợp), nhưng mà cậu lại cảm thấy rằng pheromone của lee donghyuck tương thích 100% với nó. mỗi khi ngửi thấy mùi hương này cậu liền nghĩ tới vị cam quýt chua chua, nghĩ tới gió biển mùa hè phả vào gương mặt, nghĩ tới lee donghyuck.

huang renjun bước vào, cậu cởi áo khoác ngoài ra, càng đi sâu vào phòng ngủ huang renjun càng ngửi được mùi pheromone nồng nặc xộc vào khoan mũi. huang renjun nhanh bước, mở cánh cửa bị đóng chặt, lee donhyuck đang vùi mặt trong đống áo phông của huang renjun, không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng có thể nghe được tiếng khóc thút thít của nó.

"donghyuck." huang renjun bước đến khéo alpha thần trí đang không ổn định ra khỏi núi quần áo, "em về rồi, đừng khóc nữa. ngoan, nghe lời em."

khuôn mặt lee donghyuck đỏ bừng, ngơ ngác nhìn omega trước mặt mình, cố gắng kết nối hình ảnh của cậu với bộ não đang rối như tơ vò của mình. người trước mặt nó có mùi rất thơm, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cây dành dành, có lông mày thanh tú, nhỏ nhắn xinh đẹp.

lee donghyuck nhận ra đó là huang renjun. đột nhiên, sự bất bình muộn màng tràn ngập, lee donghyuck nắm chặt cổ tay omega và nói: "tại sao...bây giờ, em mới về nhà? anh rất, tức giận, bởi vì em không có ở nhà, em cùng người khác, hẹn hò..."

giọng lee donghyuck nghẹn lại, không thể nói thành câu, đây hoàn toàn không phải kiểu bông đùa giả vờ khóc thường ngày mà là kiểu nghẹn ngào uất ức trong kì mẫn cảm. huang renjun biết được cách làm sao để vỗ về alpha đang trong thời kì khó chịu của mình, cậu ngồi trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy alpha đang khóc, dỗ dành như một đứa trẻ:

"anh nghe ai nói là em đi hẹn hò vậy hả?"

"anh không biết nữa huhuhuhu"

"bọn họ lừa anh đó, em không đi hẹn hò với ai hết. em chỉ hẹn hò với một người tên là lee donghyuck, anh quên rồi à?" huang renjun ôn nhu vuốt ve bên người alpha, điều này sẽ khiến lee donghyuck cảm thấy bình tĩnh.

lee donghyuck lau nước mắt trên vai huang renjun: "...vậy em đi ra ngoài làm gì?"

huang renjun lấy trong túi ra những viên kẹo đủ màu sắc, đưa trước mặt lee donghyuck như dỗ một đứa nhỏ: "Bởi vì donghyuck rất nghe lời, đồng nghiệp của anh nói hôm nay anh cư xử tốt, em mua kẹo thưởng cho anh."

alpha chớp chớp đôi mắt đẫm lệ do dự: "thật sao?"

"thật mà." huang renjun ngậm viên kẹo vào trong miệng, nâng đầu alpha của mình lên và hôn. vị sữa của viên kẹo nhanh chóng tràn ngập khoang miệng, cậu ngậm lấy lưỡi của lee donghyuck, chiếc lưỡi khéo léo luồn vào nhau. lee donghyuck cũng bị mùi vị ngọt ngào của sữa thúc đẩy, nó ôm lấy eo của huang renjun, đặt mông cậu ngồi lên đùi của mình.

nụ hôn này kéo dài rất lâu, người rõ ràng không phải đang trong kì phát tình huang renjun có chút bối rối. trong kì mẫn cảm, lời nói và hành động của lee donghyuck đều giống như một đứa trẻ, thế nhưng kỹ năng hôn thì không hề giảm, vẫn là cái kiểu hôn cực kì ngang tàng bạo ngược, bá đạo, như thể muốn nuốt chửng lấy đối phương.

huang renjun ngượng đỏ mặt, khi lee donghyuck đã tỉnh táo thì không đến lượt mình đi trêu chọc, nên tranh thủ cơ hội này, cậu mới dám trêu chọc alpha của mình: "ngọt không hửm?"

lee donghyuck được omega xoa dịu đã ổn định rất nhiều nhưng cũng chỉ khá hơn một chút, nó không trả lời, dùng sống mũi cạ lên da cổ của huang renjun. cậu vẫn chưa được đánh dấu hoàn toàn, trong kì phát tình lúc làm tình cũng đeo bao đầy đủ, chưa làm tới bước cuối cùng.

huang renjun luôn cảm thấy chuyện đánh dấu hoàn toàn là một vấn đề trọng đại, không thể dễ dàng bị hormone chi phối được. hai năm hẹn hò, nhiều tai nạn tác chiến cũng đã xảy ra, nhưng luôn được kìm lại rất tốt. ở cái thời đại thích kết hôn và sinh con muộn này, hai người quen nhau khi vừa bước sang tuổi hai mươi tám đã ngầm hiểu với nhau sẽ không nhắc tới chuyện kết hôn. huang renjun không bị ám ảnh bởi hôn nhân, dù không kết hôn nhưng cậu và lee donghyuck vẫn sẽ được giữ mối quan hệ ổn định và sống một cuộc sống hạnh phúc.

môi của alpha lang thang trước khuôn ngực bằng phẳng và trần trụi của omega, mặt lưỡi thô ráp của lee donghyuck liếm láp một bên ngực của huang renjun, hạt đậu nhỏ được môi và lưỡi của lee donghyuck cọ xát, khuôn ngực nhợt nhạt lấp lánh nước trông thật xinh đẹp. bên kia ngón tay của nó cũng không hề yên phận, vân vê hạt ngọc làm nó sưng tấy, đỏ ửng. lưỡi của lee donghyuck đánh một vòng, cảm giác ngứa ngáy khiến huang renjun chịu không nổi, ôm chặt cái đầu đang dán lên ngực mình, nỉ non: "hừm, đừng giỡn nữa.."

môi của lee donghyuck lấp lánh nước, người ta nhìn vào da thịt nóng cả lên, dù vậy, ánh mắt nó vẫn rất thuần khiết: "vợ ơi, sao chỗ này không có sữa"

cút, huang renjun mắng. cậu cũng không muốn biết vì sao không thể, cậu là một omega chưa có kết đôi, làm sao có thể có mấy cái thứ đó.

"anh muốn renjunni làm vợ anh." lee donghyuck đột ngột nói, vị trí này từ góc nhìn từ trên xuống dưới của huang renjun, mắt nó hơi tròn và trông ngây thơ.

gì chứ, huang renjun nói thầm. cậu không biết trong đầu của vị alpha nhạy cảm nhà mình đang nghĩ cái gì nữa.

chiếc quần dài bị kéo xuống dưới đầu gối tuột dần, huang renjun ngồi trên đùi của lee donghyuck, cậu có thể nhận ra thứ vừa cứng vừa nóng dưới mông mình. lee donghyuck nhẹ nhàng cắn vào vai huang renjun trong khi bàn tay còn lại của anh đã đút vào cái mông đầy đặn của omega, ba ngón tay của nó dễ dàng đâm vào, tạo ra một âm thanh chóp chép của nước.

huang renjun cụp mắt xuống chạm vào lee donghyuck, lòng bàn tay mềm mại, vuốt ve rất phù hợp, dù sao ở bên nhau lâu như vậy, bọn họ cũng đã biết rõ về nhau. lee donghyuck đặt nó vào tay của huang renjun, thì thầm vào tai cậu nói muốn thoải mái. tay của huang renjun vuốt ve tới đau mà nó vẫn chưa bắn, lee donghyuck cắn vào tai cậu, tủi thân nói: "anh muốn vào, muốn vào bên trong vợ cơ."

huang renjun rên rỉ, muốn đi lấy bao: "ưm, chờ chút.. em có mua, ở, trong túi.."

"anh không muốn." lee donghyuck vòng tay ôm chặt eo huang renjun, ánh mắt có chút rời rạc thế nhưng huang renjun lại có cảm giác lee donghyuck đang rất nghiêm túc.

"không đeo bao nhé, được không?" alpha đè chặt omega dưới thân của mình ngã xuống tấm nệm êm như mây, tiếng khóc ngày càng trở nên nặng nề hơn, cũng không biết lại có chuyện gì khiến cho nó nghĩ không thông suốt nữa rồi.

huang renjun không còn cách nào khác, lee donghyuck oằn người ôm lấy eo omega gầy yếu giống như thân rễ của một đóa hoa xinh đẹp, mỏng manh đến muốn phá hủy. alpha tiết ra pheromone, mùi cam quýt nồng nặc khiến người ta không cưỡng lại được, lee donghyuck sờ lên cái bụng phẳng lì của huang renjun rồi từ từ cho vào.

đây là lần quan hệ đầu tiên giữa họ mà không sử dụng bao cao su, huang renjun siết chặt cánh tay lee donghyuck, nước mắt rơi không thể kiểm soát.

"anh đúng là cái đồ chết tiệt.." huang renjun há miệng thở dốc, đôi mắt ửng hồng xinh đẹp. lee donghyuck đặt hai tay đang giãy dụa của huang renjun ra sau, nó kẹp chặt hai đùi, khoang sinh sản đóng rồi lại mở mời gọi nó,nơi này trước đây nó chưa từng được tới thăm. huang renjun bị đè dưới thân chỉ có thể rên rỉ một cách khó khăn.

huang renjun nhận ra lần này lee donghyuck thực sự quyết tâm đánh dấu cậu, không phải cậu không muốn làm điều này, mà là cậu không muốn lee donghyuck đưa ra quyết định trong tình trạng này, cậu sợ nó sẽ hối hận.

sức mạnh của alpha rất ngang tàng và thô bạo, nó cúi người hôn huang renjun, nước bọt chảy ra từ khóe môi khi hai chiếc lưỡi giao nhau, nó nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của omega dưới thân, như nhận ra điều gì đó, nước mắt lại trào ra: "anh xin lỗi, anh xin lỗi renjunni ..."

"anh quên mất em không muốn..." sự đau thương của lee donghyuck một lần nữa ngược dòng xuất hiện, "em còn chưa sẵn sàng, sao có thể, đồng ý..."

"nhưng mà anh rất rất rất thích renjun, anh muốn renjun làm vợ anh. cục cưng, anh muốn vợ sinh cho anh em bé có được không, hở?" động tác bên dưới của lee donghyuck không ngừng lại, trong lòng huang renjun cười khổ, có phải là cậu chưa từng tiếp xúc với omaga khác hay không, kì mẫn cảm của các alpha có giống như thế này không? tại sao alpha của nó lại giống như một cái vòi nước hình người bị hỏng thế này.

huang renjun nhớ lại lần đầu tiên gặp lee donghyuck là ở ga tàu điện ngầm hai năm trước, cậu đến một thành phố mà cậu không hề quen thuộc, cậu kéo theo một chiếc vali nặngnhưng nó lại bị rơi ra giữa một cái cầu thang thật dài. ức chế nhất là tất cả đồ dùng cá nhân đều bị rơi ra khắp mặt đất thế nhưng cậu nhìn xung quanh chỉ nhận được ánh mắt hờ hững của mọi người, không ai sẵn sàng giúp cậu.

vào ngày hạ chí hai năm trước lee donghyuck xuất hiện, nó vốn chỉ là người đi ngang qua, nhưng lee donghyuck đã ngồi xổm xuống để giúp cậu nhặt thứ bị văng xa nhất. huang renjun gấp rút thu dọn, lee donghyuck giúp cậu nhấc thùng xe taxi lên và cười toe toét nói với cậu rằng nó chưa từng thấy omega nào một mình xách chiếc vali nặng như vậy.

em đồng ý, em đã sớm đồng ý lấy anh rồi.

trong lòng huang renjun nghĩ, bởi vì lee donghyuck không hề hỏi cậu nên cậu mới không nói ra. huang renjun đang nhìn tên alpha ngốc nghếch nhà mình đang lau nước mắt, tại sao kì mẫn cảm lee donghyuck lại ngốc như vậy, còn không thông minh bằng một phần mười của ngày bình thường.

nhưng cậu vẫn rất thích lee donghyuck. huang renjun ngẩng đầu lên, kiên quyết hôn lên môi lee donghyuck, gương mặt xinh đẹp của omega có chút khó chịu, cậu hỏi: "làm sao anh biết em không muốn?"

huang renjun nói: "còn anh thì sao? có muốn kết hôn với em không?"

cậu nghĩ, có thể hai người bọn họ là cặp đôi duy nhất trên thế giới cầu hôn vào thời điểm này cũng nên. ở mức độ này thì cả hai đều là đồ ngốc đúng không?

end.















mình đi xin per nhiều người rồi mà người mình cảm thấy dễ thương nhất chắc là hoài đao á, hồi đầu mình đi xin per tri kỷ mẻ còn rep tiếng anh cho mình, kiểu bù lu bù loa lên trong khi mình đã cố dùng hết chất xám để xin bằng tiếng trung =)))) mình biết ơn bạn í lắm vì bạn là người đầu tiên mình xin per, tạo động lực cho mình dũng cảm đi xin per những bạn tác giả khác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro