27. Thật xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Có những từ ngữ thô tục (bạo lực tình dục)

- Cân nhắc khi đọc !

Nghe ả Triệu Tĩnh Hy nói vậy Mẫn Hách không khỏi lo sợ, biết là vô ích nhưng vẫn không ngừng dãy dụa, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Bây giờ phải làm sao, lẽ ra cậu không nên đối chấp với cô ta. Cơ thể vốn không được khỏe giờ đây còn bị tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần đã trở nên suy sụp đi không ít, nhưng tự dặn lòng cậu tuyệt đối không được gục ngã, phải đợi Thái Hanh Nguyên, hắn sẽ đến cứu cậu ra khỏi đây, phải đợi hắn. Trong khi Triệu Tĩnh Hy đi ra ngoài làm gì đó, cậu cứ nghĩ làm cách nào để thoát khỏi đây. Càng lúc nơi bụng dưới lại càng nhức nhối khó chịu nhưng cánh tay bị trói chặt ra sau không cách nào xoa dịu cơn đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng và nói nhỏ với tiểu sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, chúng ta phải cố gắng, cha con nhất định sắp tới rồi

Cánh cửa lại bật mở, Triệu Tĩnh Hy một lần nữa đi vào nhưng lần này không chỉ có mình cô ta mà theo sau là mấy tên đầu trâu mặt ngựa hung hăng gớm ghiếc, họ đang nhìn cậu bằng ánh mắt quái vật thèm thuồng đói khát

" Cô... Cô thả tôi ra, cô lại định làm gì? " - Mẫn Hách sợ hãi dãy dụa kịch liệt, làn da trắng nõn nơi cổ tay bị dây trói hằn lên vết tím bầm khó coi

Bằng một giọng như cười như không đầy bỡn cợt, Triệu Tĩnh Hy cúi người tới gần khuôn mặt không chút huyết sắc của cậu, thản nhiên nói

" Thả ra cậu ra? Việc này không có khả năng nha "

" Tôi cầu xin... cầu xin chị hãy thả tôi ra, muốn thế nào tôi sẽ cố gắng đáp ứng "

" Muộn rồi, cậu phải chết. Bằng một cái chết nhục nhã nhất "

Mẫn Hách liên tục lắc đầu, vẫn không ngừng van xin, Triệu Tĩnh Hy đứng đó, tay chóng ngực hả hê cười lên nỗi sợ cùng vẻ thảm hại của cậu, đến khi đã thỏa thuê, trước khi rời đi ả buông lại một câu chỉ loài súc vật mới nói ra được trong tình cảnh này

" Chúc vui vẻ "

Mẫn Hách kinh hãi nhìn cánh cửa đóng lại, cậu bây giờ bị giam cầm chung với một lũ 'quỷ dữ', là một kẻ ngốc cũng biết được sắp sửa xảy ra chuyện gì, lúc những bàn tay ghê tởm đáng sợ đụng chạm vào cơ thể cậu, nước mắt tuyệt vọng cùng lúc trào ra, một giọt lại một giọt mặn chát lăn xuống, lòng cậu tan nát, cậu sẽ bị vấy bẩn, nhưng trên hết là bé con của cậu, phải làm sao đây? Không mất đến một giây để chúng xé toạc chiếc áo trên người mặc cho cậu yếu ớt cầu xin

" Tôi... Tôi có thai, cầu xin các người, đừng đụng vào tôi... "

" Làm ơn... Dừng lại đi... Tôi van xin các người "

Mẫn Hách khóc lớn, cố gắng dãy ra và hết lời van nài nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt chứa đầy dục vọng chỉ muốn cắn xé cậu, vấy bẩn cậu cho thõa mãn bản năng cầm thú

" Tiện nhân, mày tưởng bọn tao là lũ ngốc hay sao? Mày là nam, là nam có thể có thai sao? Mà cho dù là phụ nữ mang thai bọn tao cũng chưa chắc đã tha, ha ha... "

Gã hung hăng dùng dao cắt tháo sợi dây trói, lôi Mẫn Hách xuống nền nhà lạnh lẽo, cậu cố gắng thoát ra nhưng mấy tên còn lại đâu phải là không khí, chúng nhanh chóng giữ lấy rồi đè cậu xuống, giải khai y phục. Trong phòng tràn ngập tiếng khóc cùng cầu xin xé lòng thê lương nhưng hiển nhiên mọi thứ không dừng lại, bọn chúng không dừng lại

" Cưng đẹp lắm, thật tiếc khi ta không thể giữ lại cho riêng mình "

Gã cầm thú gằn rỡ sờ soạng lên da thịt mềm mại nhẵn bóng của cậu, giây phút thứ kinh tởm kia tiến vào, cậu chỉ muốn lập tức chết đi cho xong, quá đau đớn nhục nhã, nỗi đau đớn này là không thể dùng lời diễn tả, không thể chống đỡ nổi nữa. Liều mạng dãy dụa nhưng vô dụng, muốn giữ lấy bụng, giữ lấy tiểu sinh mệnh đáng thương của cậu nhưng không thể, cậu chỉ có thể tuyệt vọng để nước mắt chảy ra dàn dụa. Bị thứ gớm ghiếc tởm lợm của đàn ông khác xuyên xỏ, đau còn hơn cả đau. Cậu không muốn, không muốn chút nào, thật ghê tởm, cả bản thân cậu cũng sẽ trở thành thứ ghê tởm như vậy

" Con mẹ nó chặt quá, làm tao thích chết đi được, lại còn chảy máu, đây không phải là lần đầu tiên của mày chứ? " - Gã mặt sẹo rít lên đầy thõa mãn, làm bọn đàn em một bên đợi tới lượt không khỏi nao núng nuốt từng ngụm nước bọt

Trong ý thức mơ hồ, dường như cậu đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt nhỏ bé ấy, con ơi... Thật xin lỗi! Trong phòng hỗn độn những tạp âm, tiếng khóc rất nhỏ, tiếng gã 'cầm thú' gào rú vì khoái lạc, tiếng va chạm thân thể...

Hanh Nguyên, làm sao đây? Em không thể giữ được mình, ê là cũng không thể giữ được con... Thật sự không xong rồi!

Triệu Tĩnh Hy vừa đến cổng biệt thự thì bất ngờ chạm mặt Thái Hanh Nguyên, đám thuộc hạ của hắn nhanh chóng vây lấy cô ta, ả giờ phút này lại thản nhiên không chút nào sợ hãi, biểu tình nào cũng không có

" Không ngờ anh vẫn tìm được, nhưng ê là muộn rồi "

Có cảm giác như dây thần kinh nhẫn nại đã căng ra đến cực điểm, nếu có thời gian có lẽ hắn đã ngay tại đây mà băm xác cô ta rồi. Thái Hanh Nguyên chạy vào bên trong, cho đến khi nghe thấy tiếng gào kinh hoàng của một người đàn ông, dẫn dắt hắn nhanh chóng vọt vào

Cảnh tượng trước mặt lúc này đối với chính bản thân hắn hay với cậu là điều mà cả đời không thể nào quên. Mẫn Hách áo quần rát nát, da thịt lõa lồ bị đặt dưới thân người đàn ông cao to xấu xí, gã ta đang ôm một bên mắt hét thảm. Bằng một cách nào đó, khi bọn chúng sơ ý nới lỏng cánh tay cậu đã sờ soạng và nắm được một chiếc đinh sắt, không chút do dự dùng chút sức lực còn lại đâm thẳng vào mắt gã. Dòng máu bẩn thỉu chảy xuống, từng giọt từng giọt dính lên khuôn mặt nhợt nhạt không có chút huyết sắc nhưng đổi lại là nụ cười nhàn nhạt bị phẫn của cậu. Giây phút sau, gã muốn làm gì đó, chắc là muốn ngay tức khắc bóp chết cậu, thế nhưng vừa lúc một thân ảnh quen thuộc vọt vào, cú đá xuất thần dán vào lồng ngực làm gã ngã vật ra sau. Đám người kia chưa kịp hiểu chuyện gì đã nhận thấy trong phòng có sự xuất hiện của rất nhiều người đang giương thẳng nòng súng sẵn sàng tiễn bọn chúng lên đường nên không dám làm ra động tĩnh gì. Thái Hanh Nguyên cắn răng đau đớn, nhanh chóng cởi áo khoác bao lấy thân hình gầy yếu của cậu, giúp cậu kéo quần lên ... ︶︿︶

" Thật xin lỗi... anh đến muộn rồi "

Vòng tay run run ôm lấy Mẫn Hách vào lòng, thẳng lưng bế cậu lên. Mẫn Hách theo bản năng cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc khẽ rúc vào vòm ngực rắn chắc của hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi, bàn tay nắm chặt vải áo của hắn đến mức những ngón tay trở nên trắng bệt ra, người cậu ao ước muốn thấy giờ phút này xuất hiện trước mặt mà cả người cậu lại cứng ngắc không thể nói được gì. Quá mệt mỏi, ước gì mọi chuyện chỉ là giấc mơ

" Anh ở đây rồi, em cố gắng lên, chúng ta đi bệnh viện "

Hắn bất an nhìn cánh tay người trong lòng buông thõng xuống, bế cậu đi nhanh thẳng ra cửa. Không quên ra lệnh bắt hết tất cả những người có liên quan đến chuyện này.

Hãy thở đi, khi còn có thể!

***

Mệt rồi, tới đây thôi !

Xin lỗi Mẫn Hách, xin lỗi con !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro