14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con đã hiểu. Cảm ơn appa!

- Không có gì. Wonho, mai cậu hãy chuẩn bị tốt vào nhé?

- Vâng, thưa Chủ tịch!

Tất nhiên khiếu hài hước của ông Chae cũng không kém ai là bao. Ông biết thừa Hyungwon lấy lí do đó chỉ là cái cớ, ông chỉ giả vờ như không biết Hyungwon thích Wonho thôi, ông thừa độ tinh tế để hiểu được phần nào tâm tư của con trai ông. Và câu cuối ông cố tình đệm thêm cho Hyungwon được quả ghen tuông kinh hoàng.

- Chắc anh thích cô tiểu thư Park Jihyo lắm nhỉ Wonho?

- Tôi không nói vậy mà.

Hyungwon lại giở cái giọng ghen tuông đặc sệt ra sau khi đã ra khỏi phòng ông Chae. Còn Wonho thì khổ sở chống đỡ con rùa đanh đá này!

- Chúc anh kết hôn với cô ấy hạnh phúc!

- Chae Hyungwon!!!

.

.

.

Hyungwon đã trưởng thành, nên cậu muốn tự kiếm cho mình một công việc tử tế, cậu thật không muốn dựa dẫm vào appa mình một chút nào cả. Vậy nên tất nhiên Wonho đã giúp Hyungwon đi tìm việc, và cậu sẽ chính thức làm việc ở một toà soạn báo nổi tiếng tại Hàn Quốc, nhờ học văn tốt và học bạ sạch sẽ suốt cả quá trình đi học của Hyungwon.

Ông Chae tất nhiên rất hài lòng về việc này. Ông càng ngày càng tâm đắc về Wonho hơn, rồi lại cảm thấy tự hào về mình, vì đã tìm đúng người như vậy. Ông Chae có thói quen xoa chiếc cằm nhẵn thín của mình khi tâm đắc một điều gì hoặc đang rất băn khoăn về điều gì đó. Và lần này ông xoa cằm là vì tâm đắc!

Hyungwon có vẻ làm việc rất bận rộn, vì cậu có vẻ khá mệt mỏi. Wonho tất nhiên nhận ra sự khác thường đó, vì công việc biên tập viên đòi hỏi phải sử dụng đầu óc nhiều, mắt phải nhìn màn hình máy tính và giấy tờ nhiều nữa.

.

- Hyungwon, cậu có muốn đi đâu đó để giải toả không?

Wonho chợt nghĩ ra, anh thấy cậu chủ của mình cần được nghỉ ngơi một chút sau những ngày làm việc này, mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía trước trong khi Hyungwon vẫn như mọi khi, ngồi trên chiếc xích đu và Wonho đứng bên cạnh.

- Anh còn phải về trước 1 giờ trưa để đi gặp phu nhân nữa cơ mà...

Hyungwon đánh mắt về hướng khác. Cái giọng sặc mùi ghen tuông kìa. Chae thiếu gia lại đang dỗi đấy ư? Wonho biết khi nào cậu chủ nhỏ dỗi anh mà, vì giọng cậu chủ nhỏ sẽ hơi ngập ngừng, kiểu như đang suy nghĩ mình có nên dỗi hay không vậy!

- Tôi đâu có nói cô ấy sẽ kết hôn với tôi chứ...

Wonho liếc mắt xuống nhìn Hyungwon, người bây giờ khuôn mặt đang rất khó coi. Tốt nhất bây giờ nên chuyển sang chủ đề khác, Wonho khẽ hắng giọng:

- Uhm.. Chúng ta đi ra sông Hàn nhé?

- Tuỳ anh!

.

• 15 phút sau - Bờ sông Hàn.

Wonho ngồi bệt xuống nền đất ven bờ sông Hàn. Không khí ở đây luôn thoáng mát và dễ chịu như thế, đấy là lí do tại sao Wonho lại thích ra sông Hàn mỗi khi thấy khó chịu trong người.

Ngồi được một lúc lâu, Wonho vẫn chưa thấy cậu chủ nhỏ ngồi xuống cạnh mình liền nhìn lên tìm Hyungwon. Ồ, hoá ra hôm nay Chae ba tuổi nhà chúng ta mặc một cái quần khá ngắn, và lại là một cái quần màu trắng nữa, nếu ngồi bệt xuống nền cỏ quần sẽ bẩn nên không thể ngồi được.

- Wonho ah...

Hyungwon nhìn Wonho bằng ánh mắt cầu cứu. Tất nhiên Wonho biết mình phải làm gì ngay. Thời tiết hôm đó khá lạnh, nên Wonho đã mặc tận 3 cái áo liền. Đầu tiên, anh cởi chiếc áo khoác ngoài cùng ra, để sang cạnh mình. Anh cầm chiếc áo khoác ngoài cùng của mình lên, nhìn Hyungwon:

- Cậu còn đứng đó nữa, ngồi xuống đây ăn mau đi!

- Ngồi? Ngồi lên... áo của anh á?

- Ừ.

Mặt Hyungwon hơi đỏ lên, rồi cậu cũng từ từ hạ người xuống. Bây giờ cũng chưa tối hẳn nên mọi người đi lại cũng khá đông, ngoài Wonho và Hyungwon đang ngồi đó ra nữa thì cũng có thêm vài cặp đôi khác cũng ngồi ở đó giống họ. Điều này làm Hyungwon thấy hơi ngượng.

Wonho để ý ngay đến dáng ngồi khó khăn của Hyungwon, anh nhanh chóng cởi chiếc áo tiếp theo của mình ra, phủ lên chân của Hyungwon để cậu có thể ngồi tự nhiên hơn. Tối hôm nay Hyungwon hơi bất ngờ vì hành động của Wonho, cũng có phần cảm động nữa. Tự dưng Wonho trở thành một người ấm áp hơn trong mắt cậu.

- Cảm ơn anh...

- Không có gì.

Wonho ngả người ra sau, chống hai tay xuống nền đất phía sau mình. Anh ngửa đầu lên trời, ngắm nhìn những vì sao, rồi nhắm mắt lại, hít thở cho không khí trong lành nơi đây lấp đầy bờ ngực. Trong khi đó Hyungwon chỉ ngồi bó gối, mắt nhìn đăm đăm về phía trước, thi thoảng lại liếc Wonho xem anh ấy đang làm gì.

Bỗng Wonho lên tiếng, mắt vẫn hướng lên bầu trời đêm đầy sao kia:

- Hyungwon này...

- Huh?

- Tôi chỉ tò mò thôi, nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao... Nhưng, mẹ cậu đâu?

Hyungwon hơi giật mình khi nghe Wonho nhắc tới mẹ cậu. Trong đầu Hyungwon lại tua đi tua lại những hình ảnh đó, những hình ảnh mà đến chết Hyungwon cũng không thể nào quên được. Thấy Hyungwon vẫn im lặng hồi lâu, Wonho lại lên tiếng làm Hyungwon có chút giật mình:

- Ừm... Ý tôi là, tôi đã ở cùng cậu trong suốt 14 năm nay, từ ngày cậu mới chỉ 8 tuổi. Nhưng tại sao chưa một lần tôi nhìn thấy phu nhân? Tôi chỉ tò mò thôi...

Wonho ngồi thẳng người dậy, quay sang nhìn Hyungwon, rồi bất chợt giật mình khi nhận ra ánh mắt Hyungwon có gì đó rất khác, nó đượm buồn, và có vài giọt nước mắt chảy xuống gò má cậu.

Như một phản xạ có điều kiện, Wonho cảm thấy bối rối khi Hyungwon khóc, anh vội nhích lại gần Hyungwon, vòng tay qua vai cậu, nhẹ nhàng đẩy đầu Hyungwon cho cậu dựa vào vai mình, rồi vuốt ve tóc cậu, anh không muốn thấy Hyungwon khóc một chút nào hết. Chỉ là không ngờ nhắc tới mẹ cậu thì cậu lại có phản ứng như vậy mà thôi. Giọng Wonho ôn nhu dịu dàng dỗ dành:

- Đừng khóc... Tôi xin lỗi, nếu cậu không muốn chia sẻ cũng không sao hết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro