29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonho kéo lại quần áo cho Hyungwon, nhưng nó chỉ còn là vài mảnh tơi tả. Anh cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người Hyungwon, cố gắng không nhìn vào bộ phận nhạy cảm trên người cậu. Những giọt nước mắt của hối hận, của thương yêu bắt đầu lăn trên má Wonho..

Sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt Wonho... Anh gục đầu xuống, lần đầu tiên Wonho khóc trước mặt Hyungwon, chỉ vì tự trách mình đã không đến sớm, để Hyungwon bị thương, môi còn rớm máu. Wonho lẩm bẩm khi nhìn vào bàn chân nhỏ nhắn đã bị chảy máu của Hyungwon, không ngừng lấy tay xoa nhẹ lên vết thương, quên cả bản thân mình cũng đang bị chảy máu:

- Thật ngu ngốc. Tôi lại đến muộn... Tại tôi mà em...

Nhưng Hyungwon đã khẽ đẩy cằm Wonho lên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Khẽ chạm vào má của người đối diện, Hyungwon vừa cầm lấy bàn tay Wonho đang xoa lấy chân cậu, đặt vào lòng bàn tay mình, vuốt nhẹ vu bàn tay Wonho:

- Đừng tự trách mình.. Cảm ơn Wonho đã đến, nếu Wonho không đến thì không biết hắn sẽ làm gì em nữa...

- Chỉ.. chỉ vài giây nữa thôi là hắn có thể đã cưỡng hiếp em rồi.. Xin lỗi, xin lỗi em...

Wonho nhìn sâu vào con mắt của người đối diện, anh thật sự đã mê đắm con người tên là Chae Hyungwon này nhiều lắm rồi.

Hyungwon vẫn lắc đầu, mỉm cười dịu dàng. Cậu cầm bàn tay Wonho đặt lên đùi mình, vuốt mu bàn tay anh. Do lúc nãy Wonho đã dùng tay không đấm vỡ kính nên những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ vẫn còn găm trong tay anh, nhưng Wonho không bận tâm đến điều đó, anh chỉ quan tâm Hyungwon có làm sao không thôi...

- Ngốc.. Lúc nãy sao không quấn một cái khăn hay mảnh giẻ vào tay mà lại để bị thương thế này?

Hyungwon nhẹ nhàng lên tiếng trách móc. Cậu biết Wonho chắc chắn đã phát điên lên khi nhìn thấy Jiyong định làm tổn thương cậu. Cậu thực sự thấy biết ơn và cảm động trước hành động của Wonho, và trong ánh mắt của Wonho lúc nãy, dường như trong mắt anh chỉ có mỗi hình ảnh của một mình cậu.

Sau hôm nay, chắc chắn Hyungwon sẽ li hôn với Jiyong, mặc kệ hắn muốn làm tổn thương cậu thế nào đi chăng nữa. Thậm chí cậu có thể ra tòa kiện hắn vì tội cưỡng dâm, kể cả cậu có là vợ hợp pháp của hắn hay không nữa.

- Trong đầu tôi lúc đó chẳng nghĩ thêm được gì khác cả...

Wonho ngừng lại, lưỡng lự.

- Ngoài em...

Wonho ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hyungwon. Hyungwon mỉm cười, nụ cười đẹp tựa thiên thần, đưa tay lên áp vào má Wonho.

- Wonho làm thế là vì nghĩa vụ vệ sĩ của mình. Hay là.. có lí do nào khác?

Ai cũng có thể nhận ra Hyungwon đang gợi ý cho Wonho, chỉ không biết tên ngốc này có hiểu hay không thôi, hay là vẫn ngu ngu như trước? Nhưng Wonho biết, đến giờ phút này, anh không thể buông tay được nữa.. Người con trai trước mặt anh, người con trai đã khiến anh gần như phát điên lên chỉ trong vài phút... Shin Wonho, biết là giờ phút này anh không thể lùi bước được nữa...

- Không phải vì nghĩa vụ của tôi. Tôi yêu em, Chae Hyungwon. Tôi sẽ không cố trốn tránh tình cảm của mình nữa, mặc dù biết em không dành cho tôi.. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc em sẽ đáp lại tình cảm của mi...

- Shh..

Hyungwon đã nhẹ nhàng rướn người, áp môi mình vào môi Wonho, làm anh không nói tiếp được nữa. Khẽ đặt tay lên má Hyungwon, Wonho kéo Hyungwon vào nụ hôn sâu hơn nữa. Anh dùng đầu lưỡi tách môi Hyungwon ra.. Hai chiếc lưỡi như hòa quyện vào nhau.. Wonho có thể thấy môi Hyungwon thật ngọt, nhưng lại xen lẫn vị tanh của máu, vị mặn của nước mắt... Trong nụ hôn, Wonho dường như đã nhận ra Hyungwon vì mình đã chịu khổ nhiều biết nhường nào..

Nụ hôn ngày càng nóng bỏng khi Hyungwon nhịp nhàng phối hợp với Wonho. Cậu không nhận ra chiếc áo khoác Wonho khoác lên người mình đang dần tuột xuống.. Bờ vai trắng trẻo mịn màng của Hyungwon hiện ra trước mắt Wonho, như một liều thuốc mê vậy.. Hương thơm tỏa ra từ người Hyungwon làm Wonho trong một phút như mù quáng... Không, đến đây thôi... Wonho cần phải dừng lại, anh biết vậy, nhưng sự quyến rũ của Hyungwon gần như đã che mù mắt anh.

Nhẹ nhàng tách khỏi nụ hôn, Wonho mỉm cười trước khi hôn lên đôi môi của Hyungwon lần nữa. Anh vòng tay ra sau tấm lưng trần của Hyungwon, kéo lại chiếc áo khoác của mình lên, kín đáo che đi vùng ngực của Hyungwon. Hai người lại chìm vào một nụ hôn nóng bỏng nữa, tiếng đá lưỡi ẩm ướt rõ mồn một trong căn phòng... Cả Wonho và Hyungwon cùng mỉm cười, gần như cùng một lúc. Họ biết, đây là đích đến rồi.

- Ngốc.. Không đáp lại tình cảm của Wonho sao? _Hyungwon cười, rướn người hôn nhẹ lên chóp mũi Wonho, rồi lại dây dưa dưới môi anh ấy một lúc nữa. Vị ngọt của môi Wonho chính thức trở thành vị ngọt mà cậu thích nhất.

- Ừ thì.. Tôi đã bao giờ nghĩ em cũng giống tôi đâu...

Mặt Wonho đã đỏ bừng lên, lần đầu tiên Wonho biết ngại, vì Hyungwon chủ động với anh.

- Aw... Khúc gỗ nhỏ đáng yêu của em... _Hyungwon véo nhẹ lên chóp mũi Wonho, bật cười khúc khích khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Wonho.

- Tại sao.. tại sao lại là khúc gỗ?

- Wonho không biết sao? _Hyungwon nheo một bên mắt tinh nghịch nhìn Wonho.

- Ngày trước Wonho lạnh lùng quá nên Youngjae đã đặt cho Wonho biệt danh này đó.. Mà em nghĩ nó cũng đúng thôi.

Hyungwon bật cười. Wonho của 7 năm trước, vẫn lạnh lùng như ngày đầu tiên khi Wonho đến nhà cậu, 14 năm trước.. Chỉ khi Hyungwon lớn lên, và có sự thay đổi, lúc đó mọi chuyện mới khác.

- Hừ.. Không có biệt danh khác sao?

Wonho giận dỗi nói, đôi mày hơi cau lại, cái gì mà khúc gỗ chứ, chẳng đáng yêu chút nào.

- Hồi trước em nhớ là.. dáng đi của Wonho giống con gì ấy...

Hyungwon suy nghĩ, vẻ rất trầm tư.

- À, đúng rồi, con thỏ!

Wonho lại cau mày, cái gì mà thỏ? Anh đi giống thỏ bao giờ chứ?

- Thỏ đáng yêu của em... Yêu Thỏ!

Hyungwon lại rướn người tới trước, hôn nhanh lên môi Wonho rồi lại bật cười khúc khích. Thế này thì Wonho cũng phải nghĩ lại một biệt danh nào đó cho Hyungwon thì mới công bằng chứ nhỉ? Hơn nữa, từ nãy giờ, hình như Chae cà chớn cứ lợi dụng thời cơ để hôn lên môi anh thì phải?

- Nhìn em trông cũng rất giống động vật Hyungwon à... Con rùa, đích thị là một con rùa rồi còn gì nữa.

Wonho bật cười, con rùa.. rùa đáng yêu mà. Nhưng Wonho nghĩ là Hyungwon của anh còn đáng yêu hơn cả con rùa nữa cơ.

- Rùa ít ra còn đáng yêu hơn thỏ.

Hyungwon bĩu môi ra tỏ vẻ giận dỗi, hai cánh môi chìa ra như đang mời gọi Wonho vậy.

"Chụt."

Lần này thì đến lượt Wonho hôn trộm lên môi Hyungwon, làm con rùa giật mình, đánh bùm bụp lên người Wonho.

- Yahhh! Dám hôn em?

- Nãy giờ em hôn tôi còn nhiều hơn đấy...

Wonho bật cười, khiến Hyungwon cũng khúc khích cười theo.

Gần như trong căn phòng còn lưu lại đầy vết tích, những mảnh vỡ dưới sàn nhà, quần áo bị xé toạc, một tên vẫn còn đang ngất xỉu dưới sàn nhà, nhưng trong mắt Wonho và Hyungwon thì chỉ có mình hai người họ...

Điểm dừng cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro