Chapter 19. Chỉ đơn giản là yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vài tiếng động phát ra từ đâu đó làm Hoàng tỉnh giấc.

Mở mắt ra nhìn bên cạnh mình, Phúc vẫn nằm ngủ say. An tâm, Hoàng ôm Phúc nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng vừa nhắm mắt, lại nghe tiếng gì đó, âm thanh như là tiếng chụp hình phát ra từ điện thoại.

Dụi mắt, Hoàng nhìn bao quát thì liền phát hiện Dương đang cầm điện thoại và chụp hình hai người. Hoàng nhanh chóng bật dậy, chạy lại chỗ Dương định giật lấy điện thoại nhưng không thành.

"Em làm gì vậy?" Hoàng hỏi nhỏ, không muốn đánh thức Phúc.

"Thấy hai người tình thương mến thương quá nên chụp lại để dành." Dương vừa nói vừa xem lại chiến lợi phẩm mình chụp được trong điện thoại.

"Nói thật đi, em về đây có ý đồ gì?"

"Em nói em muốn hàn gắn với Hoàng, Hoàng có tin không?"

"Chúng ta đã chia tay lâu rồi. Tôi không còn tình cảm với em nữa." Hoàng nói dứt khoát.

"Chưa thử sao biết?" Dương để hai tay lên vai Hoàng, muốn tiến tới. Hoàng gạt tay Dương bỏ xuống.

"Tôi rất nghiêm túc với Phúc. Xin em đừng hành động lung tung."

Không bỏ cuộc, Dương cười rồi nói, "Dù sao cũng còn hai tuần nữa, Hoàng đâu thể đoán trước được điều gì." Nói xong, Dương bỏ ra ngoài.

Hoàng quay lại chỗ ngủ xem tình hình của Phúc. Phúc vẫn còn đang ngủ say sưa. Hai tay ôm lấy cái mền như thay thế cho Hoàng, trông rất đáng yêu. Hoàng mở rèm cửa ban công cho sáng hơn, quay lại thì thấy nét mặt Phúc có chút thay đổi. Hai mày đang chau lại, còn mí mắt thì liên tục chớp nháy. Lo lắng, Hoàng vuốt nhẹ má Phúc, nhưng khi thấy tình hình không khá hơn Hoàng liền giục Phúc dậy. Vài giây sau Phúc giật mình mở to mắt, thở hổn hển.

"Lại mơ nữa hả?" Hoàng hỏi.

Phúc gật đầu. "Lại thấy đứa nhỏ đó, khung cảnh đó. Thấy cả bố mẹ."

"Chết rồi." Nhắc đến bố mẹ mới nhớ. Phúc với lấy cái điện thoại để trên tủ đầu giường để bật nguồn lên, quên mất rằng hôm qua đã tắt nguồn. Bố mẹ chắc chắn sẽ giận lắm. Nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ rưỡi, Phúc vội đứng dậy xếp gọn lại mền gối với sự giúp đỡ của Hoàng và chạy về nhà.

Cô Hiền có vẻ đang ngóng Phúc vì vừa thấy Phúc trước nhà cô đã mở cửa chạy ra.

"Trời ơi, con đi đâu mà gọi hoài không được." Cô Hiền trách.

"Bố mẹ con sao rồi ạ?" Phúc hỏi thăm tình hình. Cô Hiền chỉ biết lắc đầu. Lúc đó, Phúc biết mình đã gặp rắc rối to.

Đi vào nhà mà tim đập thình thịch. Vừa vào đến phòng khách đã thấy Mai ngồi sẵn ở đó thì xác định sẽ không yên với bố mẹ. Không biết từ nãy giờ Mai đã nói những gì. Phúc tiến lại gần, đứng sau lưng bộ ghế bố mẹ đang ngồi. Mai đã nhìn thấy Phúc, nhưng bố mẹ thì chưa.

"Lần sau cháu vào Sài Gòn nữa thì cứ báo với hai bác. Hai bác sẽ lo tiền vé và chi phí ăn ở cũng như đi lại cho cháu." Phúc nghe mẹ nói.

"Cảm ơn tấm lòng của hai bác, nhưng chắc cháu sẽ không vào nữa." Mai nói, cố tình đưa mắt nhìn Phúc. "Hướng dẫn viên của cháu đợt này tệ quá, bỏ cháu giữa chừng. Đã vậy người yêu của bạn ấy còn đến hù doạ này nọ."

"Người yêu?" Bố mẹ Phúc hỏi cùng một lúc.

"Vâng, người hôm qua đến kéo bạn ấy về."

"À, chắc là cháu nói thằng bé thuê nhà kế bên. Chỉ là bạn thôi. Phúc chưa có người yêu đâu. Bác thấy hai đứa cũng xứng đôi lắm, cháu mà muốn quen con trai bác là bác gật đầu ngay." Mẹ Phúc cố gắng thuyết phục.

"Con trai của hai bác yêu con trai thật sao hai bác?" Mai phá lên cười.

"Không, làm gì có chuyện ấy. Cháu thấy nó vậy mà yêu con trai gì chứ." Mẹ Phúc lúng túng trả lời Mai. Hai tay Phúc nắm chặt.

"Thôi cháu thấy hai bác nên bỏ thời gian cho bạn ấy đi chữa bệnh càng sớm càng tốt. Còn cháu bây giờ phải ra sân bay đây. Cũng may có thể mua vé về sớm vào buổi sáng." Mai đứng lên, tiến lại phía Phúc. Lúc này bố mẹ Phúc mới nhìn theo và phát hiện Phúc đang đứng sau lưng.

"Bệnh không chữa được thì chúc bạn vui bên bạn trai của mình vậy."

"Cậu...Cậu có giỏi thì —"

"Phúc! Im mồm cho mẹ!" Mẹ Phúc tức giận lớn tiếng. Mai nhếch mép cười rồi đi khỏi nhà, trước khi đi còn không quên tặng cho Phúc một câu, "Thật bệnh hoạn."

Phúc tức đến nỗi, muốn chạy lại và đàm phán với Mai cho ra lẽ, nhưng mẹ kéo tay Phúc lại.

"Con chưa thấy đủ mất mặt hay sao mà còn muốn lên tiếng?" Mẹ Phúc mắng. Bố Phúc thở một hơi dài rồi đứng lên đi thẳng vào phòng làm việc.

Mẹ thì đỏ mặt vì tức giận. "Tối qua đến giờ đi đâu?"

Phúc lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với mẹ. "Con ở bên Hoàng."

"Hoàng. Lại là Hoàng. Lần nào có chuyện cũng vì nó. Bố mẹ cảm thấy thật mất thể diện vì con."

"Mẹ có biết bạn Mai đó hôm qua đã làm những gì không? Bạn ấy lợi dụng đụng chạm sờ mó con đấy! Hoàng chỉ tới giải nguy cho con thôi!"

"Con liệu hồn đấy. Từ giờ đến sáng mai đi học không được ra khỏi nhà, rõ chưa?" Mẹ quát. Bực tức, Phúc quay mặt chạy một mạch lên phòng.

Đóng sầm cửa lại và ngồi bệt xuống cạnh cánh cửa, nước mắt Phúc chảy dài. Bố mẹ luôn có định kiến với Hoàng và chẳng bao giờ chịu nghe những lời giải thích hay nhìn vào khía cạnh tốt. Còn Mai, những lời nói vừa rồi của Mai thật rất khó nghe. Nếu như mẹ không kéo lại thì chắc Phúc đã không kiềm chế được và cho một bạt tay. Phúc biết trong cái thế giới mình đang sống thì khó mà làm tất cả mọi người chấp nhận mối quan hệ của mình được. Nhưng người Phúc cần sự cảm thông nhất là bố mẹ, mà họ cũng không đồng cảm với Phúc, thì bây giờ Phúc biết tìm ai?

Có tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Ai đấy?" Phúc hỏi.

"Là cô." Cô Hiền đáp lại từ bên ngoài. Phúc vội lấy tay lau nước mắt và đứng lên mở cửa cho cô vào. Phúc bỏ lên giường ngồi. Cô Hiền cẩn thận đóng cửa bấm chốt rồi vào ngồi cạnh Phúc. "Có chuyện gì muốn tâm sự với cô không?"

Phúc lắc đầu.

"Lúc nãy cô nghe hết rồi. Con với người bạn đặc biệt đó. Con với Hoàng, hai đứa như thế nào?"

Nghe được đến đây thì Phúc oà khóc. Cô Hiền thấy vậy liền ôm Phúc vào lòng vỗ về.

"Tội nghiệp chưa." Cô vuốt lưng Phúc cho Phúc dịu bớt. "Ngoan. Kể cô nghe."

Phúc lấy tay dụi mắt, vẫn còn nấc nghẹn vì bao nhiêu buồn tủi trong lòng như muốn tuôn trào ra. "Nói rồi...con sợ...cô ghét...con." Phúc khóc nấc.

"Cô hứa là cô không ghét. Làm sao ghét con được chứ. Nhìn thấy con lớn lên từ nhỏ, cô coi con như là con của cô rồi." Cô Hiền vuốt tóc Phúc an ủi.

Suy ngẫm lời nói của cô Hiền. Dù sao trong căn nhà này, chỉ còn có cô Hiền là người duy nhất sót lại có thể chấp nhận Phúc. Từ nhỏ đến lớn cô luôn thương Nhi hết mực. Có thể, Phúc nghĩ, có thể cô sẽ hiểu. Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Phúc bắt đầu.

"Hơn hai tháng trước...bạn ấy xuất hiện trong cuộc sống của con. Lần đầu tiên gặp mặt khá là đặc biệt. Bạn ấy không vui vẻ như mọi người khác, chính xác là hôm đó bạn ấy còn chẳng thèm nói chuyện với con. Nhưng vì thế nên làm con khá tò mò. Ngày thứ hai gặp mặt, bạn ấy cũng trốn tránh không muốn nói chuyện với con. Lúc ấy trong đầu con luôn suy nghĩ vì sao bạn ấy lại sợ con đến thế?" Phúc lau giọt lệ còn đọng lại trên mi. "Cô biết đấy, những gì càng bí ẩn, con người ta lại càng muốn tìm hiểu. Mỗi lần nhìn bạn ấy, con luôn cảm thấy bạn ấy có rất nhiều tâm sự. Thế rồi con quyết định đi tìm hiểu bạn ấy. Mới đầu con cũng không có dự định gì, chỉ có một suy nghĩ dù sao cũng là hàng xóm của nhau, nên kết thân để cho cuộc sống thêm vui hơn. Nhưng khi càng nói chuyện, càng ở gần thì con càng bị bạn ấy cuốn hút. Rồi cứ mỗi ngày như thế tim con lại đập nhanh hơn mỗi khi gặp bạn ấy, đập nhanh đến nỗi con không thể kiểm soát được. Những ngày đó đêm nào trước khi ngủ con cũng suy nghĩ thật lâu. Con suy nghĩ vì sao mà tim con lại đập nhanh như vậy? Và thế là hình ảnh bạn ấy lại hiện lên trong đầu con như cho con câu trả lời. Con phát hiện không biết từ lúc nào con đã để ý đến những thứ thuộc về bạn ấy. Nụ cười của bạn ấy, giọng nói của bạn ấy, cách bạn ấy vén tóc, cách bạn ấy nhìn con, tất cả đều làm tim con loạn nhịp. Những đêm đó con mong được đi ngủ sớm để buổi sáng đến thật nhanh, nhưng tâm trí con luôn nghĩ về bạn ấy và con bắt đầu tự mình mộng tưởng đến những việc như nắm tay bạn ấy, ôm lấy bạn ấy, hay là hôn bạn ấy sẽ có cảm giác như thế nào. Con như một con bé vừa bị thần tình yêu bắn một mũi tên và không thể nào lấy nó ra được. Nghe như bao câu chuyện tình yêu khác đúng không cô?"

Cô Hiền không nói gì, vẫn vuốt nhẹ lưng Phúc.

"Nhưng bạn ấy là con trai." Phúc cười buồn.

"Và đó là bạn Hoàng của con." Cô Hiền nói, và cô đã hiểu được câu chuyện.

"Bố mẹ không ai hiểu. Họ không hiểu tình cảm của con dành cho bạn ấy. Con không có bị bệnh. Tình cảm của con là những gì con cảm nhận được trong lòng. Cũng như các bạn nam nữ khác. Họ gặp nhau, họ có tình cảm với nhau, và họ đến với nhau. Con cũng vậy, con không khác họ. Nhưng sao bố mẹ không chịu hiểu. Bố mẹ luôn cho Hoàng là người xấu."

"Con không trách bố mẹ được. Con có bao giờ kể cho họ nghe câu chuyện của con chưa?" Cô Hiền hỏi. Phúc lắc đầu. "Con không kể, làm sao mà bố mẹ hiểu được."

"Cô Hiền thì sao? Cô có ghét con không?"

"Câu chuyện của con làm cô nhớ về thời học sinh của mình. Cô cũng đem lòng yêu một anh lớp lớn, và cũng như con, cô luôn mong được đến trường để gặp anh ấy, để được nghe giọng nói và được thấy anh ấy cười. Anh ấy cuối cùng cũng nói lời yêu cô, và cả hai đã từng có khoảng thời gian rất hạnh phúc. Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao hả cô?" Phúc tò mò.

"Nhưng mà học xong hết cấp ba thì gia đình anh ấy đi sang nước ngoài định cư. Từ đó cô không còn liên lạc nữa."

"Xin lỗi cô..."

"Cô không kể chuyện này ra để con cảm thấy buồn. Bây giờ cô cũng không còn nhớ nhung anh ấy nữa, nhưng cô vẫn giữ những kỷ niệm trong lòng vì đó từng là một mối tình đẹp."

"Vậy cô hiểu cho con?" Phúc hồi hộp, hy vọng người duy nhất còn lại trong căn nhà này có thể đồng cảm với Phúc.

"Tuy cô theo đạo, nhưng khi nghe câu chuyện con kể với cô, cô thấy tình cảm của con dành cho bạn Hoàng đó cũng giống như tình cảm cô dành cho anh bạn lớp lớn ấy, và cũng giống như tình cảm của mọi người dành cho người mình yêu. Cô biết cảm giác xa người mình yêu đau thế nào. Cô đâu thể nào nhìn con đau mà không hiểu cho con." Cô Hiền nói dịu dàng. "Mới đầu chắc có lẽ không quen, nhưng con hãy giới thiệu Hoàng với cô, để cô còn dặn dò Hoàng phải đối xử tốt với Phúc của cô nữa chứ."

Phúc nở nụ cười nhỏ vì cảm thấy nhẹ lòng. "Bạn ấy tốt với con lắm. Ngoài cô ra thì chỉ có bạn ấy và gia đình bạn ấy là tốt với con."

"Con đừng nói vậy. Bố mẹ cũng thương con. Họ có nỗi khổ, họ bị dằn vặt, họ không thể nói. Cô biết trong lòng họ luôn có con."

"Bố mẹ có nỗi khổ?"

"Thôi, không nói nữa. Ngoan, cô hiểu rồi. Bạn Hoàng của con thật là đặc biệt đó." Cô Hiền hôn lên đầu Phúc và đứng dậy đi ra khỏi phòng, để Phúc ngồi đó với một đống thắc mắc.

Bố mẹ có nỗi khổ gì?

Khóc nhiều quá khiến Phúc cảm thấy nhức đầu, Phúc mở hộc tủ tìm chai dầu xanh và xoa lên hai bên thái dương. Cho tay vào túi lấy điện thoại ra thì thấy ba tin nhắn từ Hoàng.

Hoàng<3: Em có sao không?

Hoàng<3: Mẹ kéo Dương đi chơi rồi, mình gặp nhau được không?

Hoàng<3: Đợi em ở ban công nha.

Ba tin nhắn này được gửi cách đây gần 20 phút. Phúc định nhắn lại Hoàng, nhưng nhìn ra ban công qua tấm rèm trắng thì thấy được bóng Hoàng vẫn còn ở đó. Phúc vén màn, mở cửa bước ra.

"Đợi em nãy giờ." Hoàng mừng rỡ nói, nhưng nhìn thấy mặt Phúc, Hoàng lại chau mày.

"Em khóc à?"

"Có khóc một tí. Nhưng em khóc xong rồi."

"Ba mẹ la hả?"

"Như mọi lần." Phúc thở dài. "Em bị cấm đi ra ngoài rồi. Tối nay không qua được."

Phúc không nói thẳng, nhưng Hoàng cũng biết Phúc muốn nghe Hoàng xử lý sao về việc của Dương.

"Tối nay Hoàng sẽ tìm mọi cách để ra khỏi phòng, em đừng lo."

Xấu hỗ, Phúc quay mặt đi. "Gì chứ. Em đâu có lo gì đâu!"

Và Phúc nghe tiếng Hoàng cười từ đằng sau. Tiếng cười của Hoàng lập tức đỡ tâm hồn Phúc đứng dậy, và Phúc không thể nào làm gì khác ngoài việc hòa giọng cười của mình với giọng cười ấy.

***

Nguyên cả ngày Phúc nhốt mình trong phòng. Phúc không muốn phải đối mặt với bố mẹ. Phúc cô Hiền lên gọi Phúc xuống ăn cơm, Phúc đã nhờ cô mang hộ thức ăn lên phòng.

Cô hiểu nên gật đầu chiều ý. Phúc vùi đầu vào làm bài tập, để mình không phải suy nghĩ đến những việc khác nữa. Lâu lâu Hoàng có nhắn tin hỏi thăm, và có vài tin nhắn về Dương làm Phúc nhoẻn miệng cười.

Hoàng<3: Dương vừa rủ xem phim nhưng Hoàng bảo Tú bận rồi.

Hoàng<3: Dương dẫn Sam đi bộ, nhưng nó không chịu đi. Chắc là Sam cũng nhớ em rồi.

Hoàng<3: Con mèo của em đang liếc Dương đây.

Đọc tới đây Phúc mới nhớ đến Dâu. Từ lúc về nhà đến giờ không nghe tiếng nó trước cửa đòi vào. Thì ra là qua bên Hoàng.

Phúc: Làm bài đi, ngày mai đi học đó.

Hoàng<3: Biết rồi.

Tối đến, Phúc nằm lăn qua lăn lại, nhắm mắt ngủ rồi lại mở mắt ra, chỉ mới có 10 phút trôi qua chứ không phải là một tiếng như mình nghĩ. Bên ngoài, trời đã bắt đầu chuyển mưa. Phúc có ý định lại xem nhà bên kia như thế nào, nhưng lại không dám.

Không ngủ được, Phúc lại nhìn lên trần nhà đếm sao.

"1...2...3..." Phúc đếm thầm trong đầu từ hàng này qua hàng khác, từ trên xuống dưới. ".....49...50...51..."

Mưa đổ xuống làm ồn cả không gian. Phúc bị phân tâm và mất dấu, không biết mình đã đếm qua những ngôi sao nào. Quyết định không đếm nữa, Phúc trùm chăn qua đầu, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng mưa và hy vọng nó sẽ ru mình vào giấc ngủ.

Nhưng không biết sao, tiếng mưa như gọi tên Phúc.

"Phúc ơi!"

Không, thật ra đang có ai đó gọi tên Phúc.

Vung chăn ra, Phúc đi lại phía ban công để xem, mong được thấy một người. Vén màn nhìn qua ban công phía bên kia mà không thấy ai. Phúc nghĩ chẳng lẽ mình đã lầm?

"Phúc!"

Nhi nhìn xuống dưới khu vườn thì thấy Hoàng đang cầm dù đứng ở đó. Gió đang thổi rất mạnh, cây dù Tú đang che cũng không giúp được gì. Hoàng đưa tay chỉ vào trước nhà, ý muốn Phúc mở cửa. Phúc gật đầu rồi rón rén mở cửa đi xuống dưới nhà. Không may rằng, vừa chuẩn bị xuống cầu thang thì nghe tiếng TV còn mở. Phúc lén nhìn sau bức tường, bố vẫn còn ngồi xem TV. Rón rén chạy lại lên phòng, Phúc ra ngoài thông báo tin xấu với Hoàng.

"Bố em còn đang xem TV dưới nhà."

Phúc nói không quá to để tránh có người phát hiện. Hoàng cầm dù đứng suy nghĩ, rồi chạy lại vào trong nhà mình. Phúc tưởng Hoàng đã bỏ cuộc nên đành trở vô tìm điện thoại để nhắn tin với Hoàng. Cầm lên xem thì thấy có tin nhắn của Hoàng từ nửa tiếng trước nhưng vì để rung nên Phúc không biết.

Phúc lại nghe tiếng ngoài ban công như hai vật gì vừa chạm vào nhau.

Vội chay ra ngoài, Phúc thấy Hoàng đang làm chắc chắn một cái thang để leo lên.

"Trời ơi Hoàng, ngã bây giờ." Phúc nói trong hốt hoảng. Trời ở ngoài đang mưa gió khá to mà Hoàng lại đang tính leo lên bằng một cái thang.

"Em ở trên đó vịn lại dùm Hoàng đi. Cái thang bốn chân lận không sao đâu." Hoàng nói.

Hoàng không còn che dù nữa. Mưa đổ xuống xối xả làm Hoàng ướt hết. Phúc cố sức giữ chặt cái thang qua những khe hở. Gió thổi tứ phương làm Phúc cũng bị ướt một chút.

"Ráng tí, sắp lên tới rồi." Hoàng cẩn thận bước từng chân một lên. Khi lên được phía trên, Phúc đỡ Hoàng leo qua hàng rào và bước vào bên trong. Hoàng lên đến nơi rồi Phúc mới kịp định thần lại.

"Hoàng nghĩ gì vậy! Mưa gió thế này nguy hiểm chết đi!" Phúc đánh nhẹ vào vai Hoàng. "Em không thích thế đâu!"

Hoàng kéo tay và ôm Phúc vào lòng. "Xin lỗi, chỉ muốn gặp em thôi. Phòng mình đã bị chiếm, thôi đành qua ở tạm bên này vậy."

"Cái thang, ở đâu Hoàng lấy ra cái thang vậy?" Phúc hỏi.

"Nó nằm trong nhà kho." Nói tới đây Hoàng sực nhớ. "À, phải kéo nó lên rồi xếp lại đã, để vậy người ta phát hiện mất."

Trong lúc Hoàng kéo cái thang lên, Phúc chạy vào nhà tắm lấy mấy cái khăn khô vào phòng. Phúc mang lại lau tóc cho Hoàng khi Hoàng vẫn còn đang hì hụi xếp cái thang. Lau xong phần Hoàng, Phúc cũng lấy cái khăn khô khác lau cho mình.

"Xong, sáng mai chỉ cần dậy sớm một tí, gọi anh hai mở cửa là được."

"Gan quá." Nhi lắc đầu, vẫn không thể tin được là Hoàng leo từ ngoài vào đây. Hoàng xoay người lại, hai tay bẹo má Phúc.

"Ah đau."

"Chỉ muốn qua nhìn mặt em như thế
này thôi nè."

"Không vui!" Phúc bĩu môi.

Hoàng kéo Nhi vào lòng một lần nữa, mặc cho Phúc dỗi. Phúc đẩy Hoàng ra, nhưng Hoàng ôm Phúc rất chặt. Nước mưa từ đồ Hoàng thấm hết qua người Phúc.

"Cho Hoàng ôm em một tí thôi. Mới có hơn nửa ngày mà nhớ lắm rồi."

Chỉ với một câu nói đó mà cả hai đứng suốt như thế không biết trong bao lâu. Mặc cho quần áo có ướt, mặc cho gió thổi có lạnh.

Hôm nay trời mưa mà lòng không hề buồn.

-Hết chap.19-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro