Chapter 22. Đâu là sự thật?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi việc đang xảy ra không như Phúc mong tưởng.

Cầm tờ giấy khai sinh thứ hai lên mà không tin vào mắt mình. Trên tờ giấy đó có tên của bố, có tên của mẹ, và tên của một bé trai.

Bé trai tên Quân, sinh sau Phúc hai năm. Nơi sinh là Hà Nội. Nếu nhìn theo giấy tờ, thì người này chính là...em trai của Phúc.

Mình có em trai sao? Phúc tự hỏi. Tại sao Phúc không hề có một chút ấn tượng gì về đứa em này? Bây giờ đứa em này đang ở đâu? Vì sao lại không sống cùng với mọi người?

Phải chăng nó là đứa bé mà Phúc thường thấy trong những giấc mơ của mình?

Phúc lấy điện thoại từ trong túi ra và chụp hình tờ giấy khai sinh lại. Phúc biết bây giờ chỉ có một người có thể giải đáp thắc mắc cho Phúc, người đó chính là cô Hiền. Sắp xếp giấy tờ gọn gàng và cất lại vào trong tủ, Phúc bước ra khỏi phòng bố mẹ như chưa có việc gì xảy ra.

Lúc đó cô Hiền đã đi chợ về. Trông thấy Phúc bước ra từ phòng bố mẹ, cô khá bất ngờ.

"Con sao vậy? Sắc mặt kém quá." Cô vừa nói vừa nhặt rau.

"Cô...cô có biết một đứa bé nào tên là Quân không?"

Câu hỏi của Phúc làm cô Hiền đứng im bất động.

"Quân, nhỏ hơn con hai tuổi, cô có ấn tượng không?"

"Sao tự nhiên con lại hỏi vậy?" Cô Hiền tiếp tục công việc, lảng tránh ánh mắt của Phúc.

"Con tìm được một tờ giấy khai sinh trong phòng bố mẹ. Trên giấy tờ ghi đứa bé đó chính là em của con." Phúc tiến lại, mở điện thoại đưa hình chụp cho cô Hiền xem. "Cô có biết gì về nó không?"

"Cô không biết. Con chưa ăn gì hết, cô làm đồ ăn sáng con ăn nha." Cô Hiền mở nước lên rửa tay và vội vã mở tủ lạnh tìm đồ ăn để nấu. "Con muốn ăn trứng hay là...à quên cô có mua bún bò Huế. Đúng rồi, hâm nóng bún bò Huế cho con nha." Phúc có thể thấy cô Hiền đang rất bối rối. Phúc nắm tay cô khiến cô dừng lại mọi việc, nhưng cô vẫn không đưa mắt nhìn Phúc.

"Có chuyện gì hả cô?" Phúc hỏi, trong lòng đang nóng như lửa đốt. Phản ứng của cô Hiền cho Phúc biết chuyện của đứa bé này không đơn giản như Phúc đã nghĩ.

"Cô cho con biết đi. Có phải cô biết chuyện gì không?"

Đóng tủ lạnh lại, cô Hiền nhìn Phúc một hồi lâu rồi thở một hơi dài. Cô nắm tay Phúc, kéo lại ghế ngồi, như muốn Phúc chuẩn bị tinh thần cho những gì cô sắp nói ra.

Y như những gì Phúc đoán được, cô Hiền xác nhận danh tính của đứa bé ấy.

"Quân là em trai của con."

Cho dù đã biết được khi nhìn vào tờ giấy khai sinh đó rồi, nhưng nghe chính miệng người khác nói ra thì vẫn không tránh khỏi bị sốc.

"Quân là em trai của con." Phúc lặp lại câu nói của cô Hiền. "Con có em trai. Vậy bây giờ em đang ở đâu hả cô?" Phúc hớn hở hỏi cô Hiền nhưng không để ý lúc này sắc mặt cô cũng rất kém. Cô lắc đầu, không muốn trả lời Phúc. "Bố mẹ cho em để người khác nuôi hả cô? Hay là em vẫn đang ở Hà Nội với họ hàng? Em có biết đến con không cô?"

Cô Hiền đột nhiên bật khóc sau những câu hỏi của Phúc.

"Em con..." Cô run rẩy nói, "Nó chết rồi."

Phúc không biết phải đón nhận tin này như thế nào.

Chỉ gần nửa tiếng trước mới biết được mình có đứa em cơ mà?

"Con không hiểu. Cô giải thích cho con nghe, sao lại như vậy.. Vì sao em lại mất rồi?"

Cô Hiền lắc đầu rồi đứng dậy bỏ đi vào phòng, không nói thêm một từ nào khác.

***

Phúc ngồi ngớ người ra cả buổi. Tú gọi điện đến thì chỉ bảo rằng mình ổn và cúp máy. Cô Hiền cũng ở trong phòng không ra ngoài. Con Dâu thấy Phúc ngồi sững ra như thế thì cũng lại nằm cạnh Phúc, đôi lúc lấy tay khều khều như muốn Phúc chú ý đến nó. Phúc cũng chiều và gãi đầu nó, nhưng thật ra trong đầu Phúc chỉ có hàng ngàn câu hỏi tại sao?

Bụng đói cồn cào phát ra tiếng khiến Phúc nhìn lên đồng hồ. Ngồi như thế mà mới đây đã hơn 4 giờ chiều. Cả ngày chưa ăn gì, đói bụng nhưng không muốn ăn. Phúc cầm điện thoại nhắn tin cho Hoàng.

Phúc: Hoàng đang làm gì đó?

Khoảng gần 1 phút sau mới có tin nhắn trả lời của Hoàng.

Hoàng<3: Hoàng đang bận làm cái này. Hẹn em buổi tối nhé?

Không muốn hỏi Hoàng đang bận cái gì, Phúc đành ra vườn ngồi phơi nắng. Dù sao cũng gần hết ngày.

Mở cửa bước ra, Phúc thấy Sam đang chơi một mình ở ngoài vườn. Sam thấy Phúc, lập tức chạy đến mừng rõ. Phúc ngồi xuống bãi cỏ để cho Sam chạy vòng quanh. Cả ngày hôm nay không thấy ai vui vẻ, nên nhìn thấy Sam cũng nâng tinh thần Phúc lên chút đỉnh.

Sam lại bắt đầu trò chơi ưa thích của nó, đào những cái hố nhỏ xung quanh. Nhiều lúc Phúc không biết nó muốn tìm cái gì ở dưới. Phúc cầm một nhánh cây rơi gần đó và thảy ra xa, Sam biết được phải làm gì liền chạy theo và nhặt lại cho Phúc. Cứ như thế mấy lần, cho đến một lần nó nhặt về cho Phúc một cái cây que, không phải là nhánh cây Phúc đã thảy đi.

Thấy lạ, Phúc lấy cây que trong miệng nó ra. Kích cỡ như một cây đũa. Phúc đoán là Sam đã đào nó lên từ dưới vườn vì cây que này dính bẩn bùn đất. Xem kĩ thì thấy trên đó có ghi gì đó, hình như là số. Con chữ khá nguệch ngoạc làm Phúc không tài nào đọc được trên đó ghi gì ngoài số 4 và số 7. Thấy có chút gì đó tò mò với cây que này, Phúc đem vào nhà, rửa sạch và mang lên phòng cất. Sẵn tiện đang ở trong phòng, Phúc đi ra ban công ngắm nhìn, phòng Hoàng đã tắt đèn, không có dấu hiệu có người bên trong. Phúc suy nghĩ không biết chuyện của Dương giờ này thế nào?

Tâm trí đã thoải mái hơn một chút, Phúc quyết định qua nhà tìm Hoàng. Ra ngoài vẫn thấy Sam chơi một mình. Phúc thắc mắc tự hỏi Hoàng đâu mà hôm nay Sam lại ở ngoài thế kia?

Đi đến trước nhà Hoàng, chưa kịp đến cửa bấm chuông thì thấy có bóng ai đó thoáng qua cửa sổ. Phúc nhìn vào, Dương đang đứng ở nhà bếp như đang nấu ăn. Không giống như hôm qua, hôm nay Dương đang cười rất tươi. Vài giây sau Phúc thấy Hoàng đi lại đứng cạnh Dương, tay đang làm gì đó, Phúc đoán là cũng đang làm bếp với Dương. Cả hai cười nói vui vẻ.

Chẳng hiểu sao nhìn thấy cảnh đó lòng lại chợt buồn. Định tìm Hoàng tâm sự nhưng giờ đã đổi ý. Phúc lằng lặng gọi taxi đi khỏi nhà.

Taxi chạy mấy vòng Sài Gòn rồi mà Phúc vẫn không biết mình muốn đi đâu. Bây giờ người ta đi đâu cũng có đôi có cặp. Không phải cùng người yêu thì bạn bè. Có nơi nào cho Phúc đến một mình hay không? Trời đã tối, bụng biểu tình một lần nữa làm Phúc sực nhớ hôm nay chưa ăn gì. Phúc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, tìm chốn đế dừng.

Chiếc xe dừng ngay đoạn đèn giao thông và Phúc thấy có một tiệm Ministop. Phúc xin bác tài xế cho xuống xe và bước vào tìm gì đó ăn. Nhìn tất cả các món không thấy có gì ngon miệng, Phúc chọn ly mì ăn tạm. Nhìn qua tủ đựng nước, Phúc chọn cho mình một chai bia.

Phải rồi, đây chính là cái cảm giác một mình, Phúc nghĩ trong lúc chán chường, nâng đũa hút vài sợi mì. Những ngày bên Tú làm Phúc quên hẳn đi cái cảm giác một mình này nó khó chịu đến thế nào. Nhìn ra đường thấy ai cũng bận bịu, có người bận đến mức cả đèn đỏ cũng không dừng lại. Còn những người khác, đồng hồ đếm ngược chưa xong đã vội vàng bóp kèn báo hiệu cho những người đứng trước để mà đi tiếp. Sài Gòn phải vội vậy sao?

Ăn một hồi chưa xong mà chai bia đã
uống hết, đứng dậy lấy thêm hai chai nữa,
Phúc quay lại ăn hết ly mì. Phúc không biết đã ăn nó trong bao lâu mà nước mì đã lạnh hết. Lâu lâu cũng có người lại ngồi cùng bàn ăn chung, nhưng họ cũng như bao người, vội vã ăn và vội vã ra về. Cuối cùng cũng chỉ có mình Phúc.

Uống hết chai thứ ba, thấy đầu có vẻ hơi choáng, Phúc quyết định rời khỏi tiệm, đi bộ hít thở không khí. Đi được một hồi có vài chiếc xe máy chạy chầm chậm theo Phúc. Phúc không để ý họ mà cứ đi tiếp. Một người con gái ngồi sau xe SH lên tiếng.

"Anh trai, cần em chở về nhà dùm không?"

Phúc không trả lời.

Những chiếc xe đó vẫn cứ bám theo.

"Nè, tối rồi nguy hiểm lắm. Anh về nhà em ngủ một đêm nha."

"Để tôi yên!" Phúc quát lại họ. Điều đó làm họ tức giận. Có một người dừng xe lại và xuống xe kéo Phúc theo. "Đi theo em, đi đi."

Phúc dùng dằng, cố gạt tay người đó ra để đi tiếp, nhưng đầu óc cứ quay cuồng. Có lẽ quyết định đi bộ này thật là một sai lầm.

Đúng lúc đó, có tiếng quát. "Ê mấy con quỷ! Có tin tao báo công an không?"

Là Thành.

Phúc, và cả nhóm người đó đều nhìn qua hướng của giọng nói. Thành đang đi cùng vài người bạn.

"Giỡn chơi thôi làm gì dữ vậy." Một người nói.

"Biến đi! Để người ta yên."

Thấy Thành la lớn, lúc này cũng có một số người nhìn, nên những người đó lên xe và bỏ đi.

Phúc cảm thấy đứng không vững nữa, suýt ngã thì Thành chạy lại đỡ Phúc. Với tính cách của Thành, cũng không quên la Phúc vài câu.

"Gì mà giờ này nhậu xỉn lại còn dám đi một mình. Bị cướp rồi bị giết chết thì tính sao?"

Vừa nghe chữ "chết" là Phúc oà lên khóc tức tưởi.

Cả ngày hôm nay thật ra không thể nào nghĩ thông được.

Thành không hiểu gì, nhưng cũng vuốt lưng Phúc vỗ về. "Ờ thôi, tui xin lỗi. Tui, tui không cố tình la bạn đâu. Tính tui vậy đó bạn đừng trách."

Thấy Phúc không có dấu hiệu nín khóc, Thành lấy điện thoại ra nhờ bạn gọi cho Hoàng đến.

Hơn 20 phút sau Hoàng mới đến được tới nơi. Thấy Hoàng, Thành liền trách. "Mày đi đâu mà để Phúc nó đi một mình rồi uống say thế này." Thành chuyền Phúc qua cho Hoàng. "Trả người yêu lại cho mày!"

Nhưng Phúc lại đẩy Hoàng ra.

"Sao thế?" Hoàng không hiểu. Phúc chỉ lắc đầu rồi lại suýt ngã vì đứng không vững. Thành lần nữa phải chạy lại đỡ.

"Mày giúp tao tí. Để tao gọi taxi đã." Hoàng nói với Thành.

Khi taxi đến, Thành giúp Hoàng dìu Phúc. Hoàng cảm ơn Thành rồi Thành tiếp tục đi với bạn, để lại Phúc cho Hoàng chăm. Về đến nơi, Hoàng đưa Phúc thằng vào bên mình mà không suy nghĩ. Từ lúc lên xe đến giờ Phúc cũng đã không còn chống cự nữa, nhưng cũng không nói tiếng nào.

Dìu Phúc vào phòng tắm rửa mặt, đột nhiên Phúc hôn Hoàng và nhanh tay cởi áo của mình ra.

"Em làm gì vậy?" Hoàng đẩy Phúc ra, rồi cúi xuống nhặt áo Phúc lên mặc lại vào người cho Phúc. Phúc nhất định không chịu.

"Hoàng có yêu em không?" Phúc hỏi.

"Em say rồi. Mặc áo vào đi." Hoàng lấy áo mặc lại lần nữa cho Phúc, vừa qua khỏi đầu Phúc lại cởi bỏ và đè Hoàng ra hôn tiếp. Hoàng lại đẩy ra một lần nữa.

Lần này Hoàng làm Phúc khóc tức tưởi.

"Không ai thương em hết."

"Sao em lại nói vậy? Thương em mới không muốn em chịu thiệt thòi. Em say lắm rồi, vệ sinh xong đi ngủ thôi."

Phúc thút thít, nước mắt vẫn chảy, nhưng không nói thêm gì nữa. Thấy Phúc đã yên, Hoàng lấy áo mặc vào cho Phúc và ra ngoài để Phúc vệ sinh cá nhân.

Dương từ trên lầu đi xuống, thấy Hoàng liền hỏi thăm tin tức của Phúc.

"Tìm được bạn ấy rồi hả?"

"Ừ," Hoàng thở phào nhẹ nhõm. "Chiều tới giờ gọi không được cứ sợ có chuyện gì. May mà không sao."

"Còn cái bánh thì sao?" Dương hỏi, "Mai em đi sớm rồi, không biết có cơ hội nói lời xin lỗi không đây."

"Không sao, có gì Hoàng nói với Phúc cho. Em đi ngủ đi, còn có mấy tiếng để ngủ nữa thôi."

Dương  quay lên, nhưng rồi dừng lại và hỏi. "Phòng Hoàng thì sao? Có muốn em để lại cho hai người đêm nay không?"

"Em ngủ đi, Hoàng với Phúc ở dưới này được rồi. Em là khách mà, đừng lo." Gật đầu, Dương trở về phòng.

Một lúc sau Phúc bước ra. Mặt mũi có vẻ tỉnh táo hơn nhưng vẫn đứng không vững. Hoàng dìu Phúc lại ghế sofa và đi rót cho Phúc một ly nước lạnh. Đi đến tủ thuốc ở bếp, Hoàng lấy cho Phúc hai viên thuốc nhức đầu, có chất gây buồn ngủ. Uống thuốc xong, Phúc ngoan ngoãn nằm xuống ghế. Có lẽ Phúc cũng đã cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài. Hoàng mở tủ lấy gối và mền ra, nhẹ nhàng kê đầu và đắp cho Phúc.

Hoàng nhìn Phúc, thắc mắc không biết hôm nay đã có chuyện gì. Vì sao lại đến nông nỗi này? Nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ. Tự mình cũng thấy buồn ngủ nên Hoàng đi tắt đèn và ngồi ngủ ngay ghế cạnh Phúc.

Còn Phúc, đêm đó, khi chìm vào giấc ngủ, Phúc nghe ở đâu đó loáng thoáng có tiếng rao.

"Chỉ cần cùng nhau ăn hết cây kẹo này, tình yêu của các bạn sẽ mãi mãi bay xa...

-Hết chap.22-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro