Chapter 23. Ngày định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngủ mà có cảm giác như có ai lay thân người.

Từ từ mở mắt ra, Phúc thấy người đang lay mình dậy là Hoàng. Nhìn nét mặt của Hoàng, hình như có điều gì hối hả.

"Phúc, mẹ em qua tìm." Hoàng thông báo, giọng có hơi run.

Phúc nhìn quanh, định thần lại xem mình đang ở đâu. Phúc nhớ rằng tối qua uống hơi nhiều và Hoàng đã dìu mình về. Đầu bây giờ còn hơi đau, nhưng tiếng qua lại lớn ở phía cửa làm Phúc chú ý. Cố gắng đứng dậy, Phúc thấy còn hơi chao đảo nên Hoàng lại giúp Phúc đi ra đến cửa.

Mẹ và bà Hoàng cũng đang đứng ở cửa, trao đổi với mẹ Phúc. Đi lại gần hơn thì Phúc mới nghe rõ mẹ đang nói những gì.

"Cảm ơn gia đình chị đã quan tâm tới con tôi, nhưng sau này không cần vậy nữa. Chị hãy quan tâm và quản lý con mình là được rồi."

Phúc mím chặt môi để không lỡ lời với mẹ trước mặt mọi người.

Thấy Phúc ra, mẹ đưa ánh mắt nhìn. Phúc biết trước mặt mẹ Hoàng và bà, mẹ sẽ không lên tiếng mắng. Dù sao mẹ cũng muốn giữ sĩ diện. Về nhà thì mọi chuyện sẽ khác.

"Cảm ơn chị, Hoàng nhà tôi ngoan lắm. Gia đình tin tưởng cháu."

Phúc chực chờ chỉ muốn đi về ngay, thà nghe mẹ mắng chứ không muốn mẹ Hoàng phải khó xử.

"Mình về thôi mẹ." Phúc lên tiếng. Hoàng níu tay Phúc, muốn nói gì đó nhưng Phúc vỗ vào tay Hoàng, ám chỉ Hoàng hãy yên tâm.

"Chào bác, chào bà cháu về." Phúc thưa rồi kéo tay mẹ trở về nhà.

***

Vừa vào đến nhà, cửa chưa kịp đóng, thì mẹ đã lên tiếng mắng.

"Con với cái, chẳng bao giờ nghe lời! Có nhà không ngủ, lại thích ngủ ở nhà người khác."

Phúc không cãi lại, vì biết lần này mình sai. Đáng lẽ ra hôm qua không nên uống nhiều như thế.

"Vì sao lúc nào cũng làm mẹ khổ tâm với con vậy hả? Vì sao có một đứa con, nuôi nó lớn thế này rồi đến tuổi này nó lại thích chống đối bố mẹ mình?"

"Mẹ đâu phải chỉ có một đứa." Phúc lầm bầm.

"Con vừa mới nói cái gì?"

Cô Hiền thấy thế liền can. "Phúc, con vào rửa mặt đi. Cô có nấu cháo gà nè. Lẹ ra ăn cho nóng."

Nghe lời cô Hiền, Phúc bỏ vào phòng tắm, dù sao Phúc cũng chưa muốn phải đối mặt với mẹ để hỏi rõ việc này. Nhưng chưa đi được vài bước thì mẹ Phúc đã nói. "Con đứng lại đó."

Phúc dừng bước.

"Hồi nãy con nói cái gì, nói lại cho mẹ."

"Con không có nói gì hết." Phúc trả lời.

"Con nói đâu phải chỉ có một đứa là như thế nào?" Mẹ lập lại câu nói của Phúc.

Phúc thở dài, cảm thấy chán nản với những câu hỏi mà mẹ rõ ràng biết câu trả lời. "Mẹ biết con đang nói đến ai mà. Mẹ có ấn tượng với cái tên Quân không? Là Quân đó."

Sắc mặt mẹ Phúc lập tức thay đổi, từ giận dữ đến hốt hoảng rồi từ từ thành trắng bệch. Hai chân chao đảo không thể đứng vững, trông thấy thế cô Hiền liền chạy ngay đến đỡ và dìu mẹ Phúc sang ghế ngồi. Cô lại tủ lấy chai dầu xanh ra để xoa đầu cho mẹ Phúc.

Đột nhiên Phúc cảm thấy mình đã thấy hình ảnh này ở đâu rồi.

Trong đầu lúc này có đoạn ký ức chợt ùa về. Mẹ mặc áo đen, cô Hiền ngồi cạnh thoa dầu cho mẹ. Phúc nhắm mắt lắc đầu, cố nhớ thêm nhưng không thành.

Có phải đó là những hình ảnh vào hôm đám tang của em Quân?

Đầu lại cảm thấy nhói đau, Phúc đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ở trong đó một thời gian, khi ra ngoài Phúc đã không thấy mẹ đâu nữa. Hỏi cô Hiền thì cô bảo mẹ bận đi công chuyện rồi. Cô múc cho Phúc một tô cháo gà nóng hổi. Phúc cảm ơn cô. Sau cả ngày hôm qua không muốn ăn gì, chỉ có một ly mì trong bụng thì hôm nay tô cháo này với Phúc trông rất hấp dẫn.

Phúc vừa ăn vừa suy nghĩ, không biết chuyện của Quân thế nào mà mẹ lại có phản ứng như thế.

"Cô Hiền," Phúc gọi, "Con có thể nào biết về Quân không?"

Cô Hiền đang cho Dâu ăn, đứng dậy nhìn Phúc.

"Cô vào làm lúc Quân đã mất, cũng không rõ thằng bé thế nào." Cô đi rửa tay, rồi quay lại ngồi cùng bàn với Phúc. "Mai mốt con đừng nhắc đến Quân trước mặt mẹ nữa. Con thấy rồi đấy, mẹ con vẫn không quên được."

"Nhưng con nghĩ con cũng có quyền biết được tại sao em con mất?"

"Tốt nhất là con không nên thắc mắc. Có những chuyện biết rồi ta lại mong mình có thể quên sạch." Cô Hiền nói, nét mặt rất khó hiểu. "Thôi, con ăn nhanh kẻo nguội rồi đi học. Cô đi ủi đồ đây."

Phúc gật đầu, ngồi ăn hết tô cháo, nhưng trong lòng vẫn không ngừng đưa ra những câu hỏi về em Quân.

***

Đi học về, Phúc ra vườn tưới hoa. Cũng đã lâu không chăm sóc gì cho chúng. May là Sài Gòn lâu lâu lại mưa nên chúng cũng không bị thiếu nước cho lắm. Hoàng vào nhà cất cặp sách rồi cũng ra vườn ngồi xem. Ngoài đây chắc là nơi an toàn nhất. Hai người vẫn có thể gặp nhau, và mẹ Phúc có hỏi thì Phúc cũng có lý do rằng mình chỉ ra vườn chơi. Thật ra cũng thoải mái hơn ở trong nhà rất nhiều, vì ở ngoài này không có cảm giác bị gò bó hay áp lực bởi những trách nhiệm vô hình. Ở trong nhà bị bao vây bởi bốn bức tường, nhiều khi cảm thấy rất ngột ngạt.

Ở ngoài vườn, nhìn quanh thì thấy trời đất thật bao la.

Tưới xong hoa, Phúc lại ngồi cạnh Hoàng.

"Em có muốn nói về chuyện hôm qua không?" Hoàng hỏi.

Phúc với tay lấy một bông hoa có bốn cánh.

"Hoa đẹp không Hoàng?"

"Đẹp." Hoàng đồng ý.

"Nhà em cũng đã từng đầy đủ như thế này." Phúc nói, rồi lấy tay ngắt một cánh. "Nhưng bây giờ chỉ còn như vậy thôi. Hoa bốn cánh thành ba. Tự nhiên có một khoảng trống thật lớn." Hoàng lấy bông hoa từ tay Phúc, cầm nó xoay xoay. "Ý em là..."

"Là nhà em đã từng có bốn người. Có bố mẹ, em, và em Quân. Nhưng đứa em này đã mất rồi."

Hoàng nắm lấy tay Phúc, vì hiểu được nỗi đau này.

"Em cũng mới biết hôm qua. Tính đi tìm Hoàng, mà thấy Hoàng đang bận làm gì đó với Dương, nên thôi..."

"Vậy nên hôm qua em bỏ đi một mình hả?"

Phúc gật đầu.

"Đợi Hoàng một lát, lấy cho em cái này." Hoàng nói rồi chạy vào nhà. Vài phút sau, Hoàng đem ra một cái bánh kem được phủ với lớp kem màu hồng nhạt. Trên đó có ghi "Chúc bạn hạnh phúc" bằng chữ màu trắng.

"Hôm qua Dương nhờ Hoàng giúp Dương làm cái này để tặng em. Hằng tính làm xong qua tìm em để nói xin lỗi nhưng không liên lạc được với em. Lúc đó Hoàng gọi điện cho em rất nhiều nhưng em không bắt máy. Lo lắng cả đêm."

"Ra là vậy ư, em nghi oan cho Dương rồi." Phúc nói, tự trách mình.

"Hoàng đã nói chuyện với Dương rồi và em ấy cũng đã hiểu. Sáng nay em ấy đã đi sớm. Em ấy muốn đi du lịch vòng quanh Việt Nam trước khi ra về."

Hoàng đưa cho Phúc một chiếc muỗng.

"Em thử đi, vị em thích đó."

Phúc cầm lấy muỗng và múc một miếng bánh đưa vào trong miệng. Lớp kem ngọt dịu, có mùi hương vani khá nồng. Màu sắc và hương vị làm Phúc nhớ đến một cây kẹo bông gòn.

"Không biết sao mùi hương này luôn mang đến cho em một cảm giác an toàn. Tuy là em chưa bao giờ được ăn một cây kẹo bông gòn nào cả. Bố mẹ luôn bảo nó không hợp vệ sinh."

Đột nhiên lại có một đoạn ký ức chập chờn ùa về.

Đứa bé nắm tay Phúc đi đến chiếc xe bán kẹo bông gòn. Đứa bé mua một cây và đưa cho Phúc. Đứa bé dẫn Phúc đi đâu đó.

"Phúc?" Hoàng gọi làm Phúc giật mình.

"À không, em chợt nhớ lại vài thứ." Phúc múc thêm một miếng bánh nữa.

"Còn việc hồi sáng, mẹ em có la không?" Hoàng hỏi, lo lắng. Cả ngày đi học không thể hỏi thăm.

"Mẹ la được vài câu thôi. Khi em nhắc đến Quân thì mẹ phản ứng lạ lắm. Em nghĩ chuyện em Quân mất còn nhiều uẩn khúc." Phúc nói. Thấy không khí bắt đầu ảm đạm, Phúc chủ động chuyển chủ đề.

"Mình tìm cái gì vui nói đi. Hoàng có hay ăn kẹo bông gòn không?"

"Hồi nhỏ cũng hay ăn, nhưng bây giờ không ăn nữa. Tuy là cũng có một kỷ niệm đẹp với nó."

"Kể cho em nghe được không?" Phúc tò mò.

"Hồi đó hay coi phim siêu nhân làm mình cũng muốn trở thành siêu nhân để giúp người ta. Có đợt ngồi thổ lộ với ba và ba đã ra một ý kiến rất hay để chắp cánh cho ước mơ của Hoàng, đó chính là vào mỗi dịp sinh nhật, thay vì nhận quà từ người khác thì mình sẽ tự lấy tiền để mua quà tặng cho người ta." Hoàng kể. "Có một năm, bà ngoại cho tiền sinh nhật, Hoàng đã lấy số tiền đó để mua một cây kẹo bông gòn cho một bạn. Lúc về nhà liền chạy đi khoe ngoại. Cảm giác đó thích lắm." Phúc tự nghĩ trong đầu, câu chuyện này có chút gì đó thân quen.

Ngồi nói chuyện mà trời chuyển tối lúc nào không hay. Phúc và Hoàng nói tạm biệt. Bây giờ có lẽ sẽ hạn chế ngủ lại nhà nhau, khi mà mẹ Phúc vẫn còn nóng giận. Phúc vào nhà, ôm bài tập ra làm để không còn phải suy nghĩ về những chuyện không vui nữa. Làm bài một hồi cô Hiền gọi xuống ăn tối. Dùng bữa xong Phúc phụ cô Hiền rửa chén bát rồi quay lại làm nốt phần bài tập. Khi làm xong nhìn lên cũng đã hơn 10 giờ tối nhưng bố mẹ chưa về. Hôm nay bố mẹ lại đi không về chăng? Phúc cũng có phần lo lắng cho mẹ. Hồi sáng khi vừa nhắc đến em Quân mặt mẹ đã trắng bệch, không biết bây giờ ra sao.

Đang suy nghĩ thì Phúc nghe tiếng bấm chốt xe. Chạy ra ban công xem thì thấy xe của bố mẹ đã về. Phúc lật đật chạy xuống nhà xem tình hình, nhưng không thấy mẹ đâu, chỉ thấy bố với nét mặt uể oải.

"Bố, bố không đi với mẹ sao?" Phúc hỏi.

"Mẹ con tối nay không về." Bố Phúc trả lời. Phúc không hỏi thêm mẹ đi đâu vì Phúc biết có hỏi bố cũng sẽ không nói.

Nhưng có một chuyện Phúc biết nếu Nhi hỏi bố thì có thể sẽ nhận được câu trả lời. Tuy bố ít nói nhưng luôn dễ mềm lòng hơn mẹ.

"Bố có thể cho con biết về chuyện của em Quân không? Vì sao em mất?"

Bố nhìn Phúc một hồi lâu, ánh mắt khó đoán. Nó như là vừa giận, vừa thương. Cuối cùng, bố cũng thở hắt một hơi dài rồi đi vào phòng.

Phúc tưởng lúc đó, bố cũng như mọi người, không muốn cho Phúc biết gì về chuyện của em, nhưng rồi bố bước ra từ phòng, tay cầm cái gì đó. Bố tiến lại gần hơn thì Phúc mới thấy rằng trên tay bố đang cầm vài tờ báo.

"Con đọc đi, rồi hiểu." Bố đưa cho Phúc, rồi lại lẳng lặng về phòng.

Tay run run, Phúc nhìn vào bài báo đầu tiên.

trai ba tuổi chết ngạt tại khu vui chơi công viên.

Phúc lật qua tờ thứ hai.

Cậu ba tuổi thiệt mạng do sự bất cẩn của gia đình.

Tờ thứ ba.

Cái chết thương tâm của cậu tại sân chơi trẻ em.

Trong những bài báo đó, bài nào cũng có hình em Quân nhưng mặt đã được làm mờ.

Phúc đọc kĩ những bài báo đó hơn để tìm hiểu lý do vì sao em mất.

Bé trai được tìm thấy vào rạng sáng ngày 5 tháng 7 khi người dọn dẹp công viên phát hiện cháu bé ở trong nhà banh tại khu vui chơi. Được biết nguyên nhân tử vong của bé trai là do ngạt thở.

Vào ngày hôm trước, bố mẹ bé trai đã lên trình báo với cảnh sát rằng cháu bé đã mất tích và họ nghi ngờ rằng cháu bị bắt cóc. Nhưng sau khi cảnh sát tiến hành cuộc điều tra thì không thấy có bằng chứng nào nói lên đây là một vụ bắt cóc tống tiền.

Đọc đến khúc này mà nước mắt nhỏ giọt xuống bài báo. Cô Hiền lại xoa lưng an ủi Phúc. Phúc quay qua ôm cô khóc nức nở như mưa. Thì ra là như vậy. Thì ra em chết thê thảm như vậy.

"Sau hôm đó," Cô Hiền lên tiếng. "Tinh thần mẹ con bị sốc nặng. Vì bố con bận chăm sóc mẹ, lo cho cả công ty và đám tang, nên ngày hôm sau liền tìm cô về chăm sóc cho con đến bây giờ."

"Sao con không nhớ gì hả cô?" Phúc sụt sùi. "Sao con không nhớ gì về đứa em này?"

"Chuyện này cô cũng không hiểu tại sao. Lúc dự đám tang của em, con còn hay đi theo và hỏi mẹ rằng em đâu rồi. Nhưng sau đó vài ngày, con như là một người khác. Hoàn toàn không nhắc đến em nữa. Cứ như mọi ký ức về em, con đem cất ở đâu đó rồi quên luôn. Mọi người thấy vậy nên cũng không nhắc về Quân trước mặt con nữa."

Phúc khóc nấc, không nói nên lời. Cô Hiền cũng đưa tay dụi mắt, không cầm được lòng.

Đêm đó Phúc cầm ba bài báo, đọc đi đọc lại đến khi mắt mỏi. Lúc đi ngủ, Phúc vẫn không khỏi suy nghĩ về đứa bé nắm tay mình trong những giấc mơ. Đó có phải là Quân? Có phải những giấc mơ đó là một phần ký ức đã chôn giấu?

Phúc mở tủ đầu giường, lấy cái túi thơm Hoàng đã tặng và hít một hơi sâu. Hy vọng tối nay nó sẽ cho Phúc một giấc ngủ an lành.

-Hết chap.23-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro