Chapter 5. Loạn nhịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một buổi tối tháng Mười, mẹ Hoàng gọi Phúc qua nhà chơi để dùng thử món chè chuối mẹ Hoàng vừa nấu. Hương nước cốt dừa và chuối thơm nức bay phảng phất khắp nhà. Quả thật, mẹ Hoàng rất có tài nấu nướng.

Hoàng và Phúc mỗi người cầm một chén chè lại ghế ngồi và bật TV lên xem. Khi bật lên là vừa ngay lúc phóng sự đang nói về lễ hội hoá trang mà giới trẻ thường gọi là Halloween. Hoàng chợt nhớ khu phố mình đang ở cũng sẽ tổ chức Halloween cho các gia đình trong khu nhà. Mẹ đã dặn là gia đình sẽ tham gia cho vui. Khi còn ở nước ngoài, năm nào cũng vậy, mẹ và bà đều bắt Hoàng tham gia, tuy rằng sau khi lấy được kẹo về thì mẹ cũng không cho ăn.

Hoàng xắn một miếng chuối đưa vào miệng. Nó mềm và không quá ngọt, không khiến người ăn bị gắt cổ. Nhìn qua Phúc, Hoàng thấy Phúc hình như cũng có ý nghĩ như mình.

"Ngon quá bác ạ. Ngon hơn cả mấy tiệm chè nổi tiếng." Phúc lên tiếng trầm trồ về chén chè đang ăn. Hoàng nhìn thấy một chút nước cốt dừa còn dính trên môi Phúc.

"Trời ơi, con lúc nào nói chuyện cũng ngọt hết." Mẹ Hoàng nói cảm kích.

"Không, cháu nói thật ạ." Phúc cười và tiếp tục thưởng thức chén chè.

"À...Phúc?" Hoàng gọi. "Phúc bị dính...trên môi kìa." Hoàng cố gắng giải thích.

"Oh" Phúc có vẻ bất ngờ, nhưng rồi khúc khích cười, "Trời ạ, Hoàng vừa thấy một cảnh chỉ trên phim Hàn Quốc mới có phải không? Em không cố tình đâu nhé."

"Hoàng cũng thắc mắc là có cố tình hay không" Hoàng cười. "Để Hoàng giúp Phúc."

Hoàng đặt chén chè xuống bàn, với lấy hộp giấy cạnh đó, và khi Phúc chưa kịp nói gì, Hoàng đã một tay giữ lấy mặt Phúc, tay còn lại rút tờ giấy ra và chậm lên môi Phúc.

"Chà, một đôi uyên ương." Giọng chị Phương bất ngờ vang lên.

Giật mình, Hoàng vội buông Phúc ra.

"Chị Phương, tới rồi hả?" Hoàng bối rối nói như muốn đổi chủ đề. Chị Phương đưa Hoàng một cái nhìn đầy hiểu biết. Hoàng nhìn qua Phúc thì thấy Phúc đang liếm môi. Hoàng liền nhìn qua phía chị Phương thì thấy chị Phương vẫn còn đang nhìn mình. Mặt Hoàng nóng bừng lên vì ngượng.

"Mẹ nấu chè và Phúc ăn bị...và—"

"Biết rồi," chị Phương cắt lời Hoàng. "Hồi nãy bác có gọi chị. Giờ chị đi lấy một chén đây." Chị Phương đi ngang qua chỗ Hoàng ngồi và vỗ nhẹ lên vai Hoàng.

Phúc cười vì thấy Hoàng thật ngây ngô, còn Hoàng thì không hiểu vì sao mình lại run đến thế. Hoàng thú thật với chính mình là trong vài giây ngắn ngủi đó, đã có một ý định loé lên trong đầu Hoàng. Nếu chị Phương không đến đúng lúc, chắc Hoàng cũng đã muốn thực hiện nó.

Khi Phúc chuẩn bị về, mẹ Hoàng nhất quyết gói lại hai hộp chè chuối để biếu cho ba mẹ Phúc, mặc cho Phúc có giải thích rằng ba mẹ mình ít khi ở nhà. Hôm đó, Hoàng xin mẹ về phòng ngủ, thay vì đưa Phúc về. Hoàng nghĩ sau việc tự nhiên cái ý định ấy hiện lên trong đầu, Hoàng không nên ở một mình với Phúc nữa. Vào phòng nằm một thời gian nhưng không thể chìm vào giấc ngủ. Lăn tới lăn lui trên giường, Hoàng ngẫm nghĩ về việc hồi nãy. Hoàng đã muốn chạm vào môi Phúc ngay lúc đó. Có phải điều đó có nghĩa là Hoàng đã thích Phúc hay không? Chị Phương có thể nào nhận ra không? Bộ nó rõ ràng đến thế à?

Hoàng quyết định nhắn tin cho Phúc, vì dù sao Hoàng cũng nghĩ đến Phúc mà mãi không ngủ được.

Phúc ngủ chưa? Hoàng gửi tin nhắn.

Chưa đầy 10 giây sau, Hoàng nhận được hồi âm.

Phúc - Nhà kế bên: Chưa ngủ.

Hoàng: Vậy mình nói chuyện được không?

Phúc - Nhà kế bên: Ok

Hoàng: Vậy gặp Phúc ở ban công.

Gió đêm tháng Mười khá mát, nếu không muốn nói là se lạnh. Hoàng nhìn Phúc bước ra ban công với nửa thân trên cởi trần và quần short ngắn. Đột nhiên Hoàng chợt thấy nóng.

"Bộ Phúc không lạnh hả?" Hoàng ngại ngùng chỉ về phía Phúc.

"Mặc đồ dài thì ngủ không thoải mái."

"Hoàng ngủ không được." Hoàng thú nhận.

"Em cũng vậy." Phúc đồng tình.

Lý do Hoàng muốn nói chuyện giờ này cũng chỉ vì Hoàng muốn gặp Phúc. Hoàng cố gắng nghĩ ra một chủ đề để nói chuyện. Rồi Hoàng nhớ tới ngày Halloween sắp tới.

"Phúc có định tham gia lễ Halloween khu phố mình tổ chức không?"

"Chắc là không. Người ta tổ chức cho gia đình, cho mấy đứa nhỏ. Em đâu có ai." Phúc trả lời.

"Đi với gia đình Hoàng đi." Hoàng ngỏ lời. "Dù sao mẹ cũng bắt cả nhà phải tham gia để làm quen với lối xóm. Phúc đi cùng luôn, cho vui."

Suy nghĩ một hồi, Phúc gật đầu. "Vậy thì vui quá."

Hài lòng, Hoàng nói tiếp. "Phúc nhớ phải hoá trang đó nha."

"Vậy em sẽ hoá trang thành nhân vật em yêu thích, Harry Potter!" Phúc cười rạng rỡ.

"Phúc và nửa dân số trên trái đất sẽ hoá trang thành Harry Potter." Hoàng chọc.

"Harry Potter lúc nào cũng nổi nhé!" Phúc nhấn mạnh.

Hoàng mỉm cười. Lại có thêm thời gian nói chuyện với Phúc.

***

Lễ hoá trang chẳng mấy chốc đã tới.

Hoàng đến nhà Phúc để giúp Phúc chuẩn bị. Lần đầu tiên vào nhà, Hoàng không khỏi bỡ ngỡ vì độ giống nhau của hai bên.

"Sao ngộ quá. Hai căn giống y như nhau, chỉ có điều là căn kia nhỏ hơn nhiều thôi." Hoàng thắc mắc.

"Vì bố mẹ em xây căn đấy cho em. Bố mẹ nghĩ nếu như em cần khoảng không gian riêng, thì em có thể qua bên đấy ở. Mà Hoàng biết câu chuyện này nó trớ trêu thế nào rồi." Phúc cười.

"Phúc có đồ để mặc chưa?" Hoàng nhanh chóng đổi chủ đề.

"Em tìm được cái áo len màu đỏ, nên em đã in chữ H cho Harry và đính nó lên." Phúc khoe cái áo khi hai người bước vào phòng Phúc. "Giống cái áo len mà bà Weasley đã tặng cho Harry đó. Em cũng tìm được nhánh cây khô để làm đũa thần."

"Phúc đúng là con mọt sách." Hoàng nói.

Phúc cầm cái áo lên và ướm vô người. "Sao, nhìn được chưa?" Phúc hỏi Hoàng.

"Chưa đủ. Phúc cần vết thẹo của Harry nữa." Hoàng quan sát. "Đưa Hoàng cái gì đó để vẽ đi."

Phúc tìm được cây chì kẻ môi trong bao trang điểm của mẹ và đưa cho Hoàng.

"Đứng yên nha." Hoàng nói.

Nhẹ nhàng, Hoàng vén tóc mái của Nhi qua một bên, để lộ ra phần trán cần được vẽ. Bởi vì Hoàng cao hơn Phúc, nên Hoàng nhẹ nâng mặt Phúc lên để vẽ cho dễ. Căn phòng bỗng nhiên im ắng đến lạ thường, tiếng động duy nhất Hoàng có thể nghe có lẽ là nhịp tim đang đập rất nhanh của mình. Hoàng vẽ được nét đầu tiên. Hoàng có thể cảm thấy hơi thở của Phúc, vì hai người đang đứng rất gần. Hoàng vẽ thêm nét nữa. Nét cuối cùng thật khó để vẽ. Hoàng cố gắng chú tâm để vẽ một đường thẳng, nhưng không thể nào làm được vì tim Hoàng như muốn vỡ ra ngoài. Môi của Phúc nhìn thật mềm, và Hoàng nghĩ rằng nếu như Hoàng không giải toả những cảm xúc trong lòng thì chắc Hoàng sẽ điên lên mất. Hoàng dùng vài giây tiếp theo để suy nghĩ mình nên làm gì, không biết có nên làm theo cảm xúc của mình không. Nhưng chưa kịp nghĩ xong, tiếng mèo kêu đã làm gián đoạn trận chiến tâm lý đang diễn ra trong đầu Hoàng.

Hoàng không biết từ lúc nào con mèo của Phúc đã vào phòng, và bây giờ nó đang nằm chễm chệ trên giường nhìn hai người.

Nhưng mà Hoàng biết chắc chắn một điều: Nhất định con mèo này nó ghét Hoàng.

"Um, một nét nữa." Hoàng nói nhẹ, rồi phát hiện Phúc thở ra một hơi sâu sau đó.

Lễ hội Halloween rơi vào ngày thứ Sáu nên ai cũng vui mừng. Chẳng ai phải dậy sớm để đi làm, đi học vào thứ Bảy cả. Phúc trầm trồ thán phục cả nhà Hoàng vì ai cũng hoá trang thành các nhân vật hoạt hình. Hoàng là con sói, mẹ Hoàng là cô bé quàng khăn đỏ, anh Bằng là thợ săn còn bà Hoàng là bà của cô bé. Cả nhà đi hơi trễ vì anh hai phải làm việc đến tận 8 giờ, nhưng khu phố vẫn đầy các gia đình đi chơi và xin kẹo. Khi chị Phương đến, Phúc khá phấn khích bởi chỉ cần nhìn, Phúc đã biết chị Phương hoá trang thành ai.

"Chị là Hermione Granger phải không?" Phúc hỏi.

"Đúng rồi. Cưng là Harry Potter phải không nè." Chị Phương cười. "Suy nghĩ giống nhau ghê!"

Phúc cười toe toét rồi quay sang Hoàng, người mà đang lắc đầu. "Biết Phúc muốn nói gì rồi."

"Vâng. Em, chị Phương, và một nửa dân số trên trái đất!" Phúc nháy mắt.

***

Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài Phúc cảm nhận được niềm vui gia đình. Không quan trọng là Phúc có đi cùng gia đình mình hay không, không quan trọng là có vài gia đình vừa nhìn thấy họ liền đóng cửa. "Chỉ cho con nít thôi" Một bác đã nói vậy trong lúc đang ngậm một cây kẹo mút. Quan trọng là Phúc đang ở đây với Hoàng, một người chẳng biết từ đâu đến, lại đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của Phúc chỉ mới gần một tháng nay mà không có sự báo trước nào. Phúc cảm nhận được sự thay đổi ở thái độ của Hoàng dạo gần đây, và Phúc cũng cảm thấy dường như mình cũng có cảm giác gì đó với Hoàng. Nhưng Phúc không biết đó là cảm giác gì. Phúc chưa từng trải qua chuyện như vậy. Phúc đã được nghe và đọc nhiều chuyện tình buồn. Chuyện về những người bạn thân, về tình cảm không được đáp lại, về kết thúc không có hậu. Ở cái tuổi này, những điều đó là những điều Phúc hoàn toàn không muốn trải qua. Tuy nhiên càng ở gần Hoàng, thì tim càng đập loạn nhịp. Phúc nghĩ, mình có nên gạt bỏ những cảm giác đó qua một bên?

Nhưng rồi khi nhìn vào mắt Hoàng, ý định đó lại biến mất. Ngay cả trong bóng tối của màn đêm, mắt Hoàng sáng như sao trên trời và nó càng làm tim Phúc đập mạnh. Phúc chợt cười khi nghĩ đến bộ trang phục của Hoàng, một con sói. Phúc cứ như cô bé quàng khăn đỏ, chẳng thể nào cưỡng lại con sói đó.

Và Phúc hiểu được rằng mình đã gặp nguy.

Điện thoại Phúc đột ngột vang lên và Phúc ngạc nhiên khi thấy mẹ gọi cho mình. Bắt điện thoại lên, Phúc dạ vâng vài câu rồi cúp máy.

"Chết rồi, em phải về liền đây." Phúc báo với Hoàng. Phúc không biết rằng hôm nay bố mẹ lại về nhà.

"Sao vậy Phúc?" Hoàng hỏ với giọng lo lắng.

"Bố mẹ em về rồi. Em không có nói chuyện đi ra ngoài tối nay."

"Có cần bác nói với ba mẹ không con? Nếu ba mẹ biết con đi với gia đình bác thì chắc không sao đâu." Mẹ Hoàng hỏi sau khi nghe được Phúc nói chuyện với Hoàng.

"Không sao đâu bác ạ, cháu lo được chuyện này. " Phúc lễ phép từ chối, vì Phúc biết rằng bố mẹ sẽ không nhận bất cứ lời giải thích nào. Nhưng cho dù Phúc có nói gì, thì Hoàng cũng đòi đi theo. Hoàng bảo, "Vì Hoàng mời nên Phúc mới bị la, nên Hoàng phải ở cùng Phúc để giải quyết chuyện này chứ."

Phúc cầu mong bố mẹ sẽ không phản ứng thái quá.

Chiếc xe Range Rover màu trắng đậu bên ngoài là báo hiệu rõ ràng chứng tỏ bố mẹ Phúc thật đang ở nhà. Hoàng nắm lấy tay Phúc để trấn an nhưng Phúc buông ra, không muốn bố mẹ thấy.

Cửa mở và bố mẹ Phúc đi ra với biểu cảm khó đọc được trên mặt. Phúc cúi mặt, không dám nhìn thẳng.

"Phúc," Mẹ Phúc lên tiếng. "Con vừa đi đâu đấy?"

"Bạn ấy—" Hoàng lên tiếng nhưng Phúc huých nhẹ vào tay.

"Con tham gia lễ hội hoá trang với mọi người trong khu phố." Phúc trả lời cẩn thận.

"Còn cậu bạn này là ai?" Mẹ Phúc hỏi, nhìn sang Hoàng, mặt nhăn nhó có tí khó chịu.

"Đây là bạn Hoàng. Nhà bạn ấy thuê nhà mình kế bên." Phúc vẫn chưa dám nhìn lên bố mẹ.

"Phúc, bố mẹ thật là thất vọng đấy. Chẳng phải con đã biết nguyên tắc của nhà mình rồi sao?" Mẹ Phúc mắng. "Tối thứ Sáu là phải ở nhà làm bài tập. Cho dù không có bài tập để làm đi nữa, thì giờ này cũng là quá giờ rồi. Còn chẳng hề gọi điện báo một tiếng!"

"Mấy giờ là quá giờ?" Hoàng hỏi nhỏ Phúc.

"Mười." Phúc thì thầm.

"Con đã 18, đừng để bố mẹ phải lo mãi thế. Phải biết chịu trách nhiệm chứ." Bố Phúc bắt đầu lên tiếng.

"Hai bác cũng có bao giờ quan tâm Phúc đâu.." Hoàng lẩm bẩm.

"Ơ, cậu này.. " Mẹ Phúc thốt lên. "Đây là chuyện gia đình chúng tôi. Tôi đang dạy con tôi thì liên quan gì đến cậu?"

Thở dài, Phúc nói, "Hoàng à, em nghĩ Hoàng hãy về nhà đi."

Bây giờ Phúc cũng chẳng dám nhìn Hoàng.

"Phúc, họ thật vô lý với Phúc đó. Phúc có làm gì sai đâu." Hoàng giận dữ.

"Làm ơn đi mà. Em năn nỉ Hoàng đó." Phúc nói như muốn khóc.

"Được rồi." Hoàng hạ giọng. "Phúc không cần thì Hoàng về đây."

Hoàng quay lưng và bước đi. Ngay lập tức Phúc cảm thấy hối hận. Hai người vừa có những bước đột phá mới trong mối quan hệ, thế mà đêm nay Phúc đã phá hỏng nó.

"Vào nhà mau, Phúc." Mẹ Phúc ra lệnh.

Từ lúc bước vào nhà đến khi về phòng, Phúc cứ suy nghĩ không biết mình đã phá huỷ cơ hội của mình với Hoàng hay chưa. Cho dù Phúc cũng chưa biết đó là cơ hội gì.

-Hết chap.5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro