1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 5 là tháng gấp rút chuẩn bị cho Circus, lịch trình mới cho chuyến lưu diễn Nhật Bản và quay SKZ CODE.

Giữa những giờ dài dằng dặc, Hyunjin và Felix cố gắng hết sức để giải quyết mối quan hệ giữa hai người. Tuy nhiên, mọi chuyện có vẻ không suôn sẻ lắm, khi mà Felix thì muốn hai người ở bên nhau còn tất cả những gì Hyunjin có thể nghĩ đến là hàng nghìn hướng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Cậu biết rằng mỗi một lần cậu nói với Felix bất kỳ từ 'không' nào cũng đồng nghĩa với việc cậu đang làm tổn thương em, nhưng cậu có thể nói gì khác đây? Họ không thể ích kỷ, không phải ở thời điểm hiện tại.

Về mặt tích cực ư? Kỹ năng diễn xuất của cả hai được cải thiện hơn rất nhiều. Không nhân viên nào hỏi về họ, cũng như fans cũng không suy đoán được gì về những thay đổi trong cách họ cư xử với nhau. Các thành viên thực sự là một phước lành – nếu không có mọi người và sự giúp đỡ của họ, Hyunjin chắc chắn rằng bây giờ cả hai người đều đã chìm sâu vào vũng lầy.

"Em sụt cân rồi," một ngày, Changbin nói.

"Em sẽ không bao giờ uống thứ protein lắc kinh khủng đó của anh đâu," Hyunjin nhấn mạnh, nhanh chóng né một gói cà phê hòa tan chưa mở mà Changbin ném về phía cậu.

Changbin bật ra câu trả lời trong vô thức, như thể họ đã chơi trò này hàng trăm lần rồi. Có thể lắm chứ. "Nó không kinh khủng, và nó tốt cho em."

Hyunjin nhướn mày và mở tủ lạnh ra. Đã muộn rồi và họ có chuyến bay vào ngày mai, nhưng cậu lại lên cơn thèm dưa hấu dữ dội, và cậu khá chắc rằng vẫn còn một vài quả ở đâu đó.

Cậu đã thành công trong công cuộc tìm kiếm của mình, tìm thấy chiếc hộp đựng được giấu ở phía sau kệ dưới cùng.

"Dưa hấu về cơ bản là nước."

Hyunjin lấy ra một chiếc đũa duy nhất từ ​​ngăn kéo và quay mặt về phía Changbin. "Nó được gọi là dưa hấu (watermelon) là có lý do."

Với một tiếng thở dài buồn phiền, Changbin chỉ vào chiếc ghế đối diện và nói, "Ngồi xuống đi, anh sẽ nấu mì cho em."

"Hở? Nhưng em không đói. Em chỉ muốn ăn dưa thôi."

"Ngồi xuống, nếu không anh sẽ ép em phải uống nốt protein lắc của anh."

Hyunjin ngồi xuống, ôm chặt lấy chiếc hộp như phao cứu sinh. Cậu nhai trái cây trong lúc Changbin đang nấu, và chẳng mấy chốc đã có một cái nồi nghi ngút khói đặt xuống trước mặt cậu. Ngay khi cậu ngửi thấy mùi nước dùng, cơn đói đang ngủ yên bỗng dưng trỗi dậy.

"Hôm nay em chưa ăn tối, đừng nói dối là không đói."

"Em ăn rồi mà," Hyunjin nói, đặt miếng dưa hấu sang một bên và nhận chiếc đũa còn lại từ Changbin.

"Ba miếng cắn từ cái bánh sandwich thứ hai của Jisung không được tính."

Đây là một cuộc tranh luận mà cậu không thể thắng, vì vậy Hyunjin quyết định tập trung vào thức ăn của mình.

Cậu ăn được nửa chừng thì Changbin lên tiếng, "En phải chăm sóc bản thân tốt hơn, em biết đấy."

Câu Em ổn mà nằm trên đầu lưỡi của Hyunjin, nhưng cậu nuốt chửng nó cùng với sợi mì.

Thay vào đó, cậu nói, "Em đang cố."

"Anh biết. Anh chỉ nhắc vậy thôi."

Hyunjin ậm ừ, đầu cúi xuống nồi. Cậu tiếp tục ăn cho đến khi hết sạch, sau đó giơ nó lên cho Changbin nhìn để xác nhận.

"Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi," Changbin nói, cầm lấy cái nồi từ tay cậu và đặt nó vào bồn rửa. "Em phải tin là thế."

Hyunjin nhìn chằm chằm vào anh, vào cái cách mà Changbin luôn tỏ ra kiên định và mạnh mẽ.

"Em sợ," Cậu thốt lên, chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút. Nhưng Changbin vẫn nghe thấy, ngay cả với tiếng nước chảy rào rào từ vòi. Changbin dừng lại, xối sạch xà phòng trên tay và quay lại nhìn cậu.

"Điều gì?"

"Em sợ một ngày nào đó, Felix sẽ yêu cầu em lựa chọn."

"Vậy tại sao việc đó lại làm em sợ?"

"Bởi vì em sẽ luôn chọn em ấy, và em không thể đưa ra lựa chọn đó ở thời điểm này."

Hyunjin không thích những lời hứa hẹn sáo rỗng, nhưng khi sự im lặng giữa họ kéo dài, cậu bỗng ước Changbin sẽ cho cậu một lời.





Hyunjin khá là ngạc nhiên khi Jeju thực sự mang lại một chút thời gian nghỉ ngơi.

Đó không chính xác là một kỳ nghỉ đúng nghĩa, không phải khi họ đang trong một lịch trình được lên kế hoạch cẩn thận và đi cùng với một nhóm quay phim và nhân viên. Nhưng đó vẫn là một kỳ nghỉ nhiều hơn những gì họ có ở Seoul.

Được đắm mình dưới ánh nắng mặt trời, bao quanh bởi không khí đậm mùi muối và tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ, tạo nên sự kỳ diệu với những cơ bắp vốn đã căng thẳng của Hyunjin.

Ngày đầu tiên là một sự náo loạn, nhưng vốn dĩ bọn họ lúc nào chẳng vậy?

Họ ăn, chơi trong hồ bơi và lén có vài giấc ngủ ngắn. Hyunjin tình nguyện phụ bếp nướng trong bữa tối để có chút không gian riêng, da cậu ngứa ran vì sự gần gũi liên tục với Felix suốt cả ngày hôm nay.

Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi có Jisung làm bạn cùng phòng. Cũng không có gì to tát khi cả hai phát hiện ra mình sẽ ngủ chung giường, mặc dù khoảnh khắc nghịch ngợm ngắn ngủi phát sinh đó cũng khá là thú vị.

Là người cuối cùng tắm xong, Hyunjin đã sẵn sàng ngã nhào lên giường và đánh một giấc ngon lành trong vài giờ. Cậu sẽ phải dậy sớm để đi câu cá (cái quái gì vậy chứ), nhưng đó là vấn đề của Hyunjin ngày mai.

Quá đắm chìm trong suy nghĩ về giấc ngủ, cậu không nhận ra rằng người trên giường không phải là Jisung cho đến khi người nọ lên tiếng.

"Huyn?"

Hyunjin suýt đánh rơi chiếc khăn tắm của mình.

"Felix? Bạn đang làm gì ở đây thế?"

Cậu xoay người để nhìn ra ngoài cửa, nhưng hành lang trống rỗng. Tất cả mọi người đã về phòng của mình. Khoảnh khắc cậu quay lại với Felix và nhìn thấy đôi mắt nai đó đang dán chặt vào mình, mọi sự do dự trong cậu đều tan biến.

Hyunjin đi qua giường để kiểm tra kỹ xem máy quay đã tắt chưa, sau đó ném chiếc khăn sang một bên và leo lên giường.

Cậu ngay lập tức chìm vào cái ôm của Felix, hai cánh tay em quấn chặt quanh cổ cậu, đầu gối ấn vào phần hông. Nó hẳn sẽ bầm tím vào sáng mai, nhưng Hyunjin không quan tâm.

"Em đã nhờ Jisung đổi với em. Em xin lỗi, em biết bạn muốn đi ngủ, nhưng em thực sự cần làm điều này."

"Đừng xin lỗi." Hyunjin kéo eo Felix sát vào người mình, những ngón tay xòe ra vuốt dọc lưng em, Felix ngả người vào cái ôm. Em đắm mình trong sự hiện diện của đối phương, làn da ấm áp sau khi tắm và chiếc áo thun oversize mềm mại phủ lên cổ tay em.

Cảm giác kéo dài như vô tận, họ chỉ đơn giản là ôm lấy người kia, hơi thở hoà vào nhau.

"Gần đây bạn thực sự căng thẳng," Felix thì thầm. "Dù bạn có cố gắng che giấu thì em vẫn có thể nhận ra. Có phải vì em không?"

Hyunjin áp môi mình vào đường cong trên cổ Felix. "Không bao giờ là tại bạn hết. Do hoàn cảnh thôi."

Phản ứng của Felix là ôm cậu chặt hơn.

"Bạn có nghĩ rằng em đã sai khi kể cho bạn về giấc mơ không?"

"Được biết bạn yêu anh đã là một món quà rồi, Felix, không gì hơn cả."

Cậu ước mình có thể nói với Felix rằng họ sẽ tìm ra cách giải quyết, nhưng cậu không muốn hứa hẹn một điều mà cậu có thể sẽ không làm được.

"Chúng ta nên đi ngủ thôi," thay vào đó cậu nói. "Bạn có chắc là muốn ngủ lại đây không? Anh phải dậy sớm đấy."

"Em muốn ở lại."

Họ đã ngủ chung nhiều lần trước đây, nhưng lần này thì khác.

Felix không hề che giấu ý định của mình. Khi đèn đã tắt và chăn được kéo lên vai, em lăn người vào lòng Hyunjin và hôn cậu. Dưới màn đêm bao trùm và bên trong sự bảo vệ của bốn bức tường này, Hyunjin bị cuốn theo Felix và đáp lại nụ hôn bằng tất cả những gì cậu có.

Tiếng rì rầm nho nhỏ trong não bộ Hyunjin khi lần đầu tiên Felix chạm vào cậu giờ đây bùng nổ thành một dòng điện chạy khắp từng inch trên cơ thể cậu. Cậu ấn Felix xuống gối và Felix ngay lập tức di chuyển để thích nghi với Hyunjin, luồn những ngón tay vào tóc cậu và vuốt dọc sống lưng căng cứng của cậu.

Là một nghệ sĩ, Hyunjin vốn đã in sâu dáng hình đôi môi của Felix trong mắt mình. Lần đầu tiên họ hôn nhau là quá tải để cậu có thể nắm bắt được chuyện gì đang thực sự xảy ra – nhưng giờ đây, cậu đã có cơ hội để ghi nhớ xúc cảm trên môi em, cách đôi môi của em hé ra cho phép cậu tiến vào, những âm thanh nhỏ mà em thốt ra khi Hyunjin chiếm lấy mọi thứ mà em cho đi.

Họ hôn nhau như thể không có hậu quả gì, như thể mỗi hơi thở họ chia sẻ là một bí mật giữa họ và những vì tinh tú.

Xuyên qua màn sương mù trong tâm trí, Hyunjin đã nghĩ. Nghĩ về việc bản thân đã từng yêu như thế nào trước đây, yêu nhiều người khác nhau ở nhiều mức độ khác nhau, nghĩ về tình yêu của Felix làm lu mờ mọi thứ cậu đã từng trải qua như thế nào.

Họ sẽ đi đến đâu đây?





Trời sáng, và Jisung đến đánh thức họ dậy.

Felix phải quay trở lại căn phòng vốn được phân cho em.

Trong ánh sáng yếu ớt, Hyunjin đặt một nụ hôn lên trán Felix và trượt ra khỏi giường, biết rằng lúc này sẽ dễ dàng hơn khi rời đi trong khi Felix vẫn còn đang say giấc nồng.

"Cảm ơn."

Jisung chạm vai Hyunjin và đợi cho đến khi cậu ra khỏi phòng rồi mới gọi Felix dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro