2.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng sinh nhật em bé của chị, năm nay vẫn như năm ngoái, vẫn mong em mãi là một em bé hạnh phúc 💙



"Nếu em ấy chán những tác phẩm của em rồi thì sao? Nếu em ấy không thích thì làm sao bây giờ?"

Chan nhấn một vài phím trên bàn phím và trả lời với sự một kiên nhẫn, "Anh chắc chắn rằng em ấy sẽ thích bất cứ thứ gì em làm cho em ấy, ngay cả khi đó là một tờ giấy trắng."

Rên rỉ, Hyunjin lăn lộn trên giường của Chan và úp mặt vào gối.

Một vài phút trôi qua, Chan thử một vài hợp âm và Hyunjin âm thầm than thở cho số phận của mình.

"Anh biết đấy," Hyunjin buột miệng. Chan ậm ừ để thể hiện rằng anh đang lắng nghe và Hyunjin tiếp tục. "Hồi em còn là một đứa ngốc nóng nảy, việc tặng quà cho em ấy dễ dàng hơn. Tại sao vậy nhỉ?"

"Anh không chắc nữa," Chan đáp, "nhưng chẳng phải bây giờ em vẫn là một tên ngốc si tình sao?"

Hyunjin há hốc mồm. Chan vừa gọi cậu là đồ ngốc!

Khi Chan quay mặt lại, Hyunjin thấy anh ấy đang nở nụ cười toe toét tự mãn.

"Anh nói sai hở?"

"Ờ," Hyunjin hậm hực. "...Nhưng cũng không dễ dàng đến thế."

Chan cười khúc khích. "Này, nghiêm túc đấy. Em ấy sẽ thích bất cứ thứ gì em tặng cho em ấy thôi."









Ngón tay cậu vừa nhấc khỏi chuông cửa thì cánh cửa đã bật mở.

"Xin chào – oof ."

"Hai người vừa mới gặp nhau vài giờ trước trong bữa tối thôi đấy," Jeongin nói trong khi đang nằm sấp trên trường kỷ. "Tại sao hai người lại như thế này chứ."

"Mấy người có thể mang cái này vào nhà được không," Seungmin lên tiếng từ đâu đó phía sau Hyunjin. "Tay tui mỏi rồi."

"Chà, mấy người không muốn tụi này được hạnh phúc tí nào cả."

Felix bật cười, thả Hyunjin ra khỏi cái ôm và lùi lại để cho họ vào.

"Nhân tiện thì tui đã giúp đỡ với cái này." Seungmin nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên tay. "Ít nhất 50%."

"Mài nói như thể tao không ghi công mài vậy."

Tuy nhiên, bất cứ điều gì Seungmin định nói để đáp lại đều bị bỏ ngoài tai, khi Hyunjin bắt gặp hình ảnh Felix đang nhìn khung tranh trên tay cậu một cách hào hứng.

Cậu giơ nó lên, mặt đỏ bừng khi Felix ríu rít vui vẻ.

"Cái này đẹp quá, Hyun. Đây có phải là chì không?"

"Than chì," Hyunjin nói. "Anh muốn thử một cái gì đó khác biệt."

Jeongin xuất hiện bên cạnh Felix và nheo mắt nhìn vào bức tranh. "Đây là cảnh hai người chịch nhau sao? Ở Paris?"

Ở đâu đó trong phòng, Chan bị sặc nước miếng và Changbin bật cười khúc khích.

"Không," Felix đáp, mỉm cười. "Sau khi chịch cơ!"

Hyunjin nghĩ rằng sự ngượng ngùng – mà Jisung chắc chắn sẽ trêu chọc cậu cả tháng sau khi phát hiện ra cái này – cũng đáng nếu nó đồng nghĩa với việc được nhìn thấy Felix hạnh phúc như thế này.

"Giúp anh quyết định chỗ treo cái này nhé?"

"Tốt nhất là ở sau cửa phòng mài í," Seungmin lên tiếng. "Tao không muốn thấy cảnh mài chịch mỗi lần đến gọi mài đi ăn."

"Sau khi chịch," Felix sửa lại, nhưng lông hoàn toàn không xù lên. Em nắm lấy cổ tay Hyunjin và dẫn đường về phòng của mình.

Vào tới phòng, Felix đặt khung tranh vào giường và nhìn lên tường. Hyunjin nhìn thấy bức tranh đầu tiên mà cậu tặng Felix và ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

"Nếu em chuyển một vài thứ..." Em quay sang Hyunjin và cười rạng rỡ. "Này, nếu đặt món quà năm ngoái và món quà năm nay cạnh nhau, chúng sẽ thành một câu chuyện về chúng ta đấy!"

"Anh sẽ vẽ cho bạn mỗi năm một cái," Hyunjin hứa.

"Em nghĩ là bức tường sẽ hết chỗ vào năm thứ 5," Felix trầm ngâm, nhưng bước lại gần và đặt một nụ hôn ướt át lên má Hyunjin.

Sau khi di chuyển một số bức ảnh mà Felix đã dán lên tường, cả hai nhanh chóng treo bức tranh lên.

"Em thích nó," Felix tuyên bố, và ngay lập tức bị điện thoại của Hyunjin cắt ngang khi chuông báo thức cài đặt sẵn vang lên.

Hyunjin nắm lấy một tay của Felix nhưng vẫn im lặng, và sự tò mò nhanh chóng hiện lên trên mặt Felix.

Tuy nhiên, em vẫn kiên nhẫn, nỗi lo lắng dần dần thay thế sự tò mò.

"Hyunjin? Có –"

"Chúc mừng sinh nhật, em bé." Cậu tiến lại gần và nhẹ nhàng véo mũi Felix. "Xin lỗi, anh đang cố nhẩm đếm đúng một phút. Anh hy vọng mình không đếm sai."

Felix mở miệng, rồi ngậm lại, rồi kéo tay Hyunjin ôm lấy mình. Tựa đầu lên vai cậu, em siết chặt lấy đối phương và nói, "Cảm ơn bạn. Vì tất cả."

"Anh sẽ dời cả núi vì bạn," Hyunjin nói. "...Hoặc ít nhất là cố gắng. Núi cũng khá là nặng."

Vai của Felix rung lên vì cười. "Ghi nhận sự cố gắng."

Hyunjin hôn lên đỉnh đầu em và vuốt ve nhẹ nhàng. Thật đáng yêu khi Felix vừa khít trong vòng tay của cậu; cậu sẽ đứng như thế này hàng giờ đồng hồ nếu có thể.

Ngoại trừ một loạt tiếng gõ cửa làm gián đoạn dòng suy nghĩ thú vị của cậu.

"Lee Yongbok! Birthday boy! Đến giờ ăn bánh rồi, vì vậy hãy ngừng chim chuột nhau và chiêu đãi khách của mài đi!"

"Tới đây," Felix ới lại. Em tách khỏi cái ôm và ép gương mặt của Hyunjin vào lòng bàn tay. "Cảm ơn. Yêu bạn. Thật hạnh phúc khi em có thể trải qua một sinh nhật nữa cùng bạn."

Hyunjin hôn em, ngay trên những nốt tàn nhang xinh đẹp. "Anh không thể đợi đến năm sau được."

Felix nhìn qua bức tường lần cuối rồi đi vòng qua Hyunjin để mở cửa. Hai người bước ra ngoài, nhưng ngay khi họ vừa bước vào bếp, Hyunjin kéo tay em lại.

"Cái bánh... nếu nó có vị dở, thì tất cả là lỗi của Seungmin."

Một chiếc khăn ăn bằng bông bay về phía họ và đập vào ngực Hyunjin. Seungmin ném thêm một cái nữa khi Hyunjin lè lưỡi với cậu, nhưng Chan đã chặn nó lại và đặt nó xuống bàn với một tiếng cười khó che giấu.

"Em đảm bảo hương vị sẽ rất tuyệt," Felix nói, tiến lại bàn, nơi Minho đang thắp nến, động tác vẫn rất ổn định mặc dù có một Jisung ngái ngủ đang lủng lẳng trên lưng.

"Được rồi," Minho tuyên bố. "Ước một điều đi."

Hai tay đan vào nhau và cúi đầu, Felix nhận ra rằng em không thực sự cần bất cứ thứ gì khác ngoài những gì em đang có lúc này. Chắc chắn, em có thể ước có thêm thời gian nghỉ ngơi, để gia đình em đến thăm em hoặc ngược lại, nhưng em thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Vì vậy, em ước cho niềm hạnh phúc này kéo dài càng lâu càng tốt.

Em mở mắt và thổi tắt nến, rồi ngay lập tức thấy mình đang cố gắng đỡ lấy sức nặng của Jisung.

"CHÚC MỪNG SINH NHẬT SINH ĐÔI," Jisung hét vào tóc em. "Tui rất tự hào về pạn. Pạn đang làm rất tốt. Mọi người yêu pạn, cả nhóm yêu pạn, và..."

Felix quay sang và mấp máy cậu ấy say à? với Minho. Minho chỉ nhướn mày và nhún vai.

"Tránh ra nào," Changbin ngắt lời. "Đến lượt anh."

Từng người một, các thành viên của em - gia đình của em - lần lượt ôm em, và cả một nụ hôn nồng nhiệt từ Jisung lên má và một nụ hôn lên trán từ Chan.

Hyunjin chờ đến lượt mình.

Cuối cùng, khi cậu giành lại được Felix, cậu hôn em, trong sáng và dịu dàng, đồng thời chúc em sinh nhật vui vẻ một lần nữa.

Nhưng trước khi Felix kịp trả lời, Minho đã xen vào và dúi con dao cắt bánh vào tay em.

"Nếu anh phải nhìn thấy cái mặt đó của Hyunjin thêm một giây nào nữa, anh thực sự có thể sẽ nôn ra cả cái bánh đấy."

"Nói cho mà biết," Hyunjin phẫn nộ lên tiếng, "Em có ảnh của anh với cái mặt y hệt như thế đấy. Có thể là hàng tá, nên nếu anh –"

Minho lao tới và cậu hét lên, trốn ra sau lưng Chan để tự cứu mình.

"Cắt bánh đi," Seungmin lầm bầm, ủn Felix về phía trước. "Cứu tất cả chúng ta."

Bật cười lớn, Felix bước tới và vung con dao nhựa lên.





END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro