Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Huyễn Thần lần nữa cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh, không cần đi đánh Lý Long Phúc, vì trong bụng của cậu có đứa con của hắn.

Trong bụng tên khốn kiếp này có con của hắn. Mà cả hai người đều chán ghét đối phương.

Nhưng cả hai không thể thay đổi sự thực, sự thật này long trời lở đất, người khác khó có thể chấp nhận được.

Lạnh lùng như Huyễn Thần, lãnh huyết như Long Phúc.

Hai người mới nãy còn đánh nhau thiếu sống thiếu chết đã bị tin này làm cho hoàn toàn chấn động.

Phương Xán nhìn hai người ngây người ra, đẩy đẩy tròng kính, tròng kính phát ra một tia sáng, nhìn Lý nhị thiếu gia Lý Long Phúc đang ngồi ở trên giường, lại nhìn nhìn Hoàng đại thiếu gia, hai người đều mang nét mặt âm trầm, vì thế y không tiện mở miệng. Y vừa rồi đã muốn đem lời nói rõ ràng, nhưng hai người này phản ứng rất kỳ quái, đương nhiên gặp được loại sự tình này không thể nào không kỳ quái. Chỉ là, hai người kia luôn luôn không có cùng xuất hiện, như thế nào sẽ hôm nay cùng một chỗ, còn trở thành tình trạng này.

Cả hai đều mang thương tích, gương mặt xinh đẹp sắc bén của Long Phúc kia bị đánh, ách, khóe miệng sưng lên, gò má đều có vết máu ứ đọng, mang theo tơ máu, trên mặt như vậy, trên người cũng không cần phải nói, ngay cả bụng đều bị đánh vài quyền. May mắn không động đến thai nhi. Phương Xán theo bản năng nhìn bụng cậu, thường thường thản thản, vô luận từ nơi nào xem, đây đều là một nam nhân thứ thiệt nha, azz!

Phương Xán rời ánh mắt, một người khác cũng không khá hơn chút nào, Phương Xán có một chút hả hê, Hoàng đại thiếu gia trưng ra bộ mặt lạnh lùng kia nhìn thật là đẹp mắt. Bởi vậy có thể thấy được, Long Phúc đúng như cái tên, tuyệt tình nhẫn tâm độc ác, toàn nhắm thẳng trên mặt mà đánh. Hai người này rốt cuộc là có hận thù gì đây, lại có thể đánh thành như vậy. Đều không cần thể diện nữa sao! Trách không được chạy tới nhà mình mà không dám đến bệnh viện. Cũng may là không đi bệnh viện. Nếu không sẽ trở thành tin tức vô cùng nóng. Chẳng qua, Phương Xán lại đẩy đẩy kính mắt, người khác không biết nhưng y biết, có phải hay không sau này y thảm, biết được bí mật Lý thiếu gia, hẳn là rất thảm a.

Bọn họ nơi này có một quy định bất thành văn, đắc tội với ai cũng đừng đắc tội nhị thiếu gia. Không phải cậu ta lợi hại, mà là thủ đoạn quá mức tàn nhẫn. Nghe nói Lý gia trước có người hầu một lần sau lưng nói này nói nọ tiểu thiếu gia lúc nhàn rỗi, trùng hợp bị tiểu thiếu gia nghe được, kết cục của người đó nghe nói thực thảm. Tai điếc, hàm răng cũng bị mất đến vài cái. Nói tóm lại, từ đó về sau không ai dám nói gì sau lưng nhị thiếu nữa. Lúc đấy nhị thiếu gia mới vỏn vẹn 14 tuổi, vẫn là một hài tử, liền có như vậy mà tàn nhẫn ra tay. Càng đừng nói hiện tại. Phương Xán cảm thấy hai bàn tay đầy mồ hôi, y trong lòng tự an ủi, may mắn, may mắn y là người của Hoàng gia, không liên quan gì tới Lý gia bên kia, chứ nếu không thì giờ phút này, nhìn qua nét mặt của Long Phúc, phỏng chừng đã muốn đem y diệt khẩu.

Phương Xán trong lòng có chút sung sướng khi người gặp họa, có sự kích động a. Một nam nhân có thể sinh con a, có thể nói là xưa đến nay chưa từng được chứng kiến. Đối với một bác sĩ mà nói đây chính là một cơ hội quý báu. Nhưng này nếu không phải Lý Long Phúc, y phỏng chừng đã muốn kích động đến mức nhảy dựng lên, cũng may mà là Long Phúc. Long Phúc lãnh huyết đem kích động của y áp xuống dưới.

Y không thể không nói cho Long Phúc cái đáp án không thể tưởng tượng được, biểu tình thất kinh vừa rồi thật muốn khiến cho Long Phúc phải hoài nghi. Tuy nhiên, mạch tượng rất rõ ràng, hai cái tim đập, màu siêu âm cũng rõ ràng, trong bụng này rành mạch thực sự là thai nhi, cư nhiên đứa bé mới chỉ có một tháng! Nhưng đứa bé này quả thực có một sinh mệnh mãnh liệt. Đánh nhau rùm beng như vậy mà vẫn chưa bị hư thai, có thể thấy được thể chế của Long Phúc rất tốt.

Nhưng kế tiếp nên làm cái gì bây giờ a? Y phải làm cái gì a. Phương Xán rơi vào thế khó xử, một đôi tay thon dài đặt bút viết, vẽ vòng vòng trên hồ sơ bệnh lý.

Thời gian trôi qua vô cùng gian nan, Phương Xán thời điểm này nghe thấy được thanh âm khàn khàn của Long Phúc: "Bác sĩ Phương, khụ". Chính thanh âm ấy khiến y kinh người, thấy vậy, cậu hạ tông xuống, giọng nói cũng cùng dịu đi: "Bác sĩ Phương, anh xác định trong bụng tôi có một đứa bé sao!" Ngữ điệu thực tối nghĩa.

Phương Xán ngẩng đầu nhìn cậu, không hề nghĩ tới cậu ta đã bình tĩnh nhanh như vậy, gương mặt lạnh lùng chằng chịt vết thương lớn nhỏ nhưng lại mang vẻ ân cần, ánh mắt kia không cần trừng cũng thấy lạnh lẽo, Phương Xân liếc qua gương mặt liệt cơ của Huyễn Thần, khuôn mặt bất động đầy hắc tuyến, Phương Xán không biết được đây chính là cái loại tình huống gì, Lý gia nhị thiếu đang rất bực tức, thế nhưng không có đuổi y đi. Phương Xán đành phải cẩn cẩn thận thận trả lời Long Phúc: "Đúng vậy, Lý thiếu gia. Tôi vừa rồi đã giúp cậu làm kiểm tra qua. Xác định là một thai nhi." Ánh mắt Phương Xán bình tĩnh, nhìn một loạt bằng chứng khách quan trước mắt khiến cậu một lần nữa điên lên. Cậu biết ý tứ Long Phúc, y phỏng chừng tình nguyện trong bụng là u ác tính đều không nguyện ý đó là một thai nhi, nhưng là, chỉ có thể nói là thai nhi. Một có sinh mệnh không phải thai nhi thì là cái gì? Quái thai, quái vật đều không dễ nghe, cho nên vẫn là nói thành thai nhi ...

Long Phúc nhìn y, ánh mắt tối sầm, Phương Xán kiên trì khiến cậu có thể chấp nhận, loại sự tình này y biết Long Phúc không tiếp thu được, đừng nói là Long Phúc không dám tin ngay cả y khi vừa mới bắt phải song mạch cũng không dám tin, đều đem tất cả máy móc hiện đại ra dùng. Y là một bác sĩ giỏi, năm nay vừa tròn 30 tuổi, là bác sĩ riêng của Hoàng gia, bệnh nan y tạp chứng đều đã từng gặp qua! Nhưng tối hôm nay chính là lần đầu khiến y kinh ngạc, ngay cả chính bản thân mình sờ được mạch hỷ cũng tưởng mình hồ đồ rồi!

Không tin cũng đành phải vậy, ban nãy khi Long Phúc bỗng nhiên thấy đau, môi đều cắn nát, trên giường lăn lộn, làm Hoàng thiếu gia xưa nay bình tĩnh cũng phải sợ hãi. Vì thế bọn họ náo loạn gần 3 giờ, sau đó đưa ra kết luận đầy kinh hãi. Quả nhiên y trầm mặc khiến sắc mặt Long Phúc càng thêm tái nhợt, Phương Xán cẩn thận nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hỏi: "Lý thiếu gia, bụng còn có đau hay không?"

Huyễn Thần nhân lúc y nói nhìn bụng Long Phúc, Long Phúc mím đôi môi mỏng manh của mình, gắt gao cắn răng. Cặp mắt xinh đẹp lại hiện ra tia tàn nhẫn. Cậu giờ khắc này hận chết Hoàng Huyễn Thần. Cậu không quan tâm lúc này đây Huyễn Thần đang nhìn mình thành cái dạng gì, trong đầu cậu chỉ hiện lên hai chữ Quái vật! Phải! Trong bụng của cậu có một con quái vật! Long Phúc chậm rãi đem tay chuyển qua bụng, năm ngón tay thon dài vuốt ve qua lại vùng bụng, Huyễn Thần chợt đứng lên, hành động quá nhanh khẽ động đến miệng vết thương, cơ hồ ngã trên mặt đất, thế này mới nhớ tới hắn bị Long Phúc đánh thực nghiêm trọng. Long Phúc nhìn Huyễn Thần nhếch miệng, đoạn quay đầu nhìn Phương Xán: "Bác sĩ Phương, nếu anh đã biết, thì đem đứa bé này phá dùm tôi." Từng chữ từng chữ được nặn ra trong kẽ răng cậu! Xấu hổ khó chịu! Trái tim Phương Xán băng giá, chưa kịp phản ứng gì liền thấy Huyễn Thần nhanh chóng bắt được tay cậu, như là sợ cậu dùng năm ngón tay bóp chết trong bụng hài tử, thanh âm so Long Phúc khàn hơn: "Đây là đứa con của ta!"

Bác sĩ Phương cảm giác tối nay mình đã phải chịu quá nhiều kích thích. Ngón tay đều phát run, hưng phấn, kích động, khẩn trương. Buổi tối này chứng kiến một kịch tình cẩu huyết rung động, tất cả mọi thứ đều được y thấy hết. Trời ơi! Ai tới đập chết y đi! Y nhất định sẽ bị diệt khẩu.

Phương Xân im đứng bất động, vì thế trơ mắt nhìn Lý nhị thiếu một bàn tay tát Hoàng thiếu gia. Thanh âm thanh thúy, động tác quen thuộc, vừa thấy chính là thường ngày luyện ra. Bị người mình ghét tát, trước đây chưa từng có, Hoàng thiếu gia nhanh chóng phản xạ định đáp trả như lúc trước. Phương Xán theo bản năng kéo lại: "Joseph, Joseph, không được đánh, không được đánh.........." Phương Xán dưới tình thế cấp bách hét lên, kêu lên nhũ danh của hắn.

Huyễn Thần bị kéo lại nhìn Phương Xán đang che hạ thân Long Phúc, trong mắt Long Phúc hận ý đều không hề giấu diếm, ý chỉ nếu hắn không đánh chết cậu, cậu nhất định sẽ tẩn chết hắn ta, Huyễn Thần nhắm chặt mắt xoay người muốn đi, Phương Xán định mở lời kêu hắn quay lại nhưng không biết làm thế nào. Cũng may Hoàng đại thiếu đi tới trước cửa thì dừng lại, dùng tay đập lên cánh cửa, vang lên tiếng "binh binh", Phương Xán quay đầu đi chỗ khác, không đi là tốt rồi.

Y quay đầu xem Long Phũ. Long Phúc không có phản ứng, hành động phá cửa của Huyễn Thần một chút đều không ảnh hưởng tới cậu. Cậu lấy tay che bụng, ngón tay gắt gao đặt trên bụng hiện ra mấy khớp xương vô cùng rõ ràng, Phương Xán vội vàng đi phía trước đi vài bước:" Lý thiếu gia, cậu không sao chứ?"

Lý Long Phúc nói không ra lời, cảm thấy đau, lại bắt đầu đau, đau muốn chết! Mồ hôi từng chút một toát ra, Phương Xán muốn xoa bóp cho cậu, nhưng bị cậu đẩy ra, Phương Xán cắn răng, không cùng tiểu hài tử so đo! Tiểu hài tử a! Phương Xán nhìn này cậu thanh niên gần 19 tuổi không biết phải nói cái gì, đả kích lớn như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Vậy mà cậu thanh niên này đủ bình tĩnh, bình tĩnh gần như lãnh huyết.

Phương Xán cưỡng chế đem cái đệm đặt sau lưng cậu, để cậu lui về phía sau rồi đặt cậu nằm ngang,nhẹ nhàng vuốt bụng theo chiều kim đồng hồ. Long Phúc đại khái là cảm giác dễ chịu cho nên cũng không có phản kháng. Phương Xán nhìn vẻ mặt của cậu điều chỉnh lực mát xa, Long Phúc sắc mặt tốt hơn nhiều, không ra mồ hôi nữa, bàn tay nắm chắt cũng buông lỏng ra, Phương Xán theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Long Phúc lúc này trải qua cơn đau xong nói không ra lời, điều này làm cho Phương Xán lo lắng. Y biết mình chỉ là người ngoài cuộc nên không thể khuyên can hai vị thiếu gia, cũng không biết xử trí như thế nào, Lý Long Phúc làm việc cực đoan, Hoàng Huyễn Thần cũng là đại thiếu gia, từ nhỏ không có cái gì ủy khuất, cái tát vừa rồi chính là lần đầu tiên trong đời hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro