Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại cuối cùng là hiểu rõ hai người này một thân trọng thương vì sao mà đến. Phương Xán gió chiều nào che chiều ấy, bởi vì bụng của Long Phúc, lập tức đồng tình theo phe Long Phúc cho nên ra sức mát xa cho Long Phúc thực ôn nhu, người ngoài nhìn vào còn tưởng cha hài tử trong bụng Lý nhị thiếu là y. Huyễn Thần hướng trên tường hung hăng đánh mấy quyền, ngực phát hỏa, giật giật tóc, lấy ra điếu thuốc, vừa định châm lửa, liền nghe thấy di động vang lên. Huyễn Thần đành phải bỏ điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi đến, gương mặt trở nên ôn hòa. Không thể phủ nhận, dù trong hoàn cảnh nào, ba chữ Lý Mân Hạo luôn là thuốc an thần của hắn.

Huyễn Thần cầm điện thoại: "Mân Hạo.” Khụ, cổ họng đau như bị xé rách, đành phải che loa rồi ho khan, bên kia Lý Mân Hạo bắt đầu nghi ngờ: ”Làm sao thế? Cổ họng cậu bị gì sao?” Huyễn Thần ho khan vài tiếng sau đã tốt hơn: ”Không có. Cậu gọi có việc gì không?” Mân Hạo nở nụ cười, ngữ khí nhất quán bình tĩnh: ”Cậu còn nói sao, cậu bảo sẽ mang tài liệu của giáo sư đến cho mình, kết quả này 9 giờ rồi vẫn chưa thấy bóng dáng.”

Huyễn Thần sực nhớ ra chuyện tài liệu. Hoàng thiếu gia nhắm chặt mắt, lúc đánh nhau lỡ làm rơi xấp tài liệu trên mặt đất! Con mẹ nó! Lúc sau tên hỗn đản kia đau bụng làm hắn quên luôn! Fuck! Huyễn Thần gõ mạnh vào đầu, lại động trúng vết thương, Huyễn Thần hít vào một hơi, tên kia ra tay thật con mẹ nó tàn nhẫn! Hai huynh đệ dòm thế nào cũng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thế quái nào lại cùng một người sinh ra!

Mân Hạo ở bên kia nghe thấy được âm thanh của hắn có chút kỳ quái:”Joseph, cậu làm sao vậy?”

Huyễn Thần cắn chặt răng, đôi mày nhíu lại, ánh mắt tràn đầy tia lửa, thế nhưng ngữ khí lại ôn hòa vô cùng:"Mân Hạo, không có việc gì, tư liệu, tớ quên mất. Tớ sẽ bảo người mang sang”

Mân Hạo nở nụ cười: ”Được rồi, gấp cái gì a, dù sao ngày mai là cuối tuần, cậu mang sang cho tớ là được rồi.”

Huyễn Thần theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, nếu đêm nay đưa qua hắn thật đúng là không có cái gì đưa, phần tư liệu kia khá nhiều, cũng không chỉ là tin tức trên mạng, còn có tư liệu trong thư viện, tất cả đều viết bằng tay. Mất hết! Huyễn Thần hận chỉ biết cắn rang! Đang bực mình liền nghe thấy Mân Hạo thì thào nói: ”Đêm nay làm sao, cậu không có tới đây, Felix cũng không thấy, tối rồi mà thằng nhóc này vẫn chưa về nhà. Di động gọi cũng chẳng thèm trả lời…… Cậu chưa thấy mặt ba tớ đâu, ông vô cùng tức giận.” Huyễn Thần cầm di động lập tức bất động, hắn cứng ngắc dựa vào tường, nhìn thoáng qua người đang nằm ở trên giường, Long Phúc nằm xem ra thực thoải mái, thủ pháp mát xa của Phương Xán xem ra rất tốt. Huyễn Thần có chút ngẩn ra, bên kia Mân Hạo nói lời từ biệt: ”Hảo, Joseph, ta cúp máy đây.” Huyễn Thần gian nan phun ra vài chữ: ” Mân Hạo, Long Phúc đang ở chỗ tớ.” Mân Hạo quả nhiên giật mình: ”Felix ở chỗ của cậu?”

Huyễn Thần phát hiện chưa từng cùng Mân Hạo nói chuyện gian nan như vậy, vẫn nói tiếp, Long Phúc cái dạng này không thể về nhà! Huyễn Thần khụ thanh cười nói:  ”Ân, Long Phúc ở chỗ tớ. Cậu ta chẳng phải sắp lên đại học năm hai sao? Nói là có chút việc muốn hỏi tớ.”

Mân Hạo tuy rằng nghi hoặc, nhưng là ngẫm lại cái kia cũng có lý, tuy rằng quan hệ giữa hai người cũng không tốt, đành trả lời: ”Hảo, kia phiền toái cậu đem em ấy về giúp mình đi. Cậu không biết mặt ba tớ đen tới cỡ nào đâu! Để tớ xuống nhà nói với ông.”

Huyễn Thần đôi mày nhíu lại, đôi mắt bốc ra lửa bạo phát, dáng vẻ lạnh lùng hiện rõ vô cùng nặng nề, đáng tiếc bên kia Mân Hạo không biết, bởi vì Huyễn Thần chưa từng trước mặt y có bộ mặt như thế lời nói luôn luôn ôn hòa, vì hắn sợ thanh âm lớn có thể làm Mân Hạo kinh sợ, ha ha, Mân Hạo đâu biết hắn nghĩ gì, cẩn thận nở nụ cười:”Hảo, nhớ kỹ mang Felix về nhà sớm, ngày mai là cuối tuần, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Huyễn Thần trong lòng là đau thương hỗn chiến thiên nhân phân cao thấp, vẫn là ôn hòa ngăn cản hắn: ” Mân Hạo, cũng trễ thế này, cậu ta phải ờ đây một đêm rồi, mình ngày mai mang tài liệu đến sẽ dẫn cậu ta về luôn”

Mân Hạo ngẫm lại: ”Cũng là, tốt lắm. Tớ gác máy trước. Tớ xuống nói với ba một tiếng để ông khỏi trông”

Rõ ràng nói chuyện điện thoại lưu loát, không có nửa điểm nghi ngờ, quang minh lỗi lạc, trước sau như một. Huyễn Thần có đôi chút cô đơn. Cũng chính là trầm thấp một hồi lâu, Huyễn Thần cũng hồi phục lại, trước mắt có càng thêm phiền toái.

Long Phúc đã muốn đứng lên, cậu hồi phục so với hắn nhanh hơn, gương mặt lạnh như băng, ngay cả thanh âm cũng mang sự lãnh lẽo: ” Phương tiên sinh, nhờ anh giúp tôi phá bỏ.” Phương Xán há miệng thở dốc không biết làm sao được, y theo bản năng nhìn Hoàng Huyễn Thần, Huyễn Thần muốn đi tới, cao cao thân ảnh tại cửa, cơ hồ bao phủ Phương Xán, làm áp lực tăng cao. Biểu tình trên mặt Huyễn Thần đã muốn khôi phục, lạnh lùng xa cách. Xem ra hai người đều không muốn hài tử này. Hài tử này, không thể tồn tại. Đừng nói hai người kia không tiếp thu được, gia tộc của họ chắc chắn cũng không tiếp thu nỗi. Này thật là hài tử a, mặc kệ bọn họ là như thế nào, lúc học y học cũng không phải lần đầu tiên, nam nhân sinh hài tử cũng không phải chưa từng có. Tại y học sử thượng này cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là là Phương Xán lần này mới tận mắt chứng kiến! Một hài tử có sinh mệnh, có nhịp đập, qua 6 tháng liệu có thể bình an chào đời được không! Phương Xán luyến tiếc, không biết luyến tiếc này là luyến tiếc hài tử hay luyến tuyến một vụ y học kì lạ.

Phương Xán nắm đầu ngón tay, vô luận có ngạc nhiên ra sao cũng không thể can thiệp chuyện của hai người họ. Vô luận là Lý gia hay Hoàng gia y đều đắc tội không nổi.

Phương Xán gian nan đã mở miệng:” Lý thiếu, tình huống này cậu không thể giải phẫu……” Phương Xán mở miệng có chút gian nan, cậu là nam nhân, sanh non nạo phá như người bình thường căn bản không thể tiến hành được. Long Phúc thông minh, nhìn biểu tình chần chờ trên gương mặt y khiến mặt cậu càng đen lại. Này từ không cần Phương Xán nói cậu cũng biết không phải từ ngữ tốt đẹp gì, Long Phúc cắn răng nở một nụ cười lạnh nhạt:”Nào vậy uống thuốc đi. Đem dược lợi hại nhất tới cho tôi.”

Phương Xán nhìn thoáng qua Huyễn Thần, Huyễn Thần vẫn cương trực đứng ở cửa, cao cao, nhà y cũng không hẳn là lớn, không duyên cớ cảm giác ủy khuất Hoàng đại thiếu gia, Hoàng đại thiếu gia cũng hiểu được chính mình lúc này không được tự nhiên, gương mặt không chút biểu cảm, ngọn đèn phía trên đổ hắc vào gương mặt hắn, ánh mắt đen kịt nhìn không ra cái gì. Phương Xán đành phải dùng y đức của mình đi khuyên Long Phúc:” Lý thiếu gia, cậu đêm nay thân thể không tốt, muốn hay không cũng phải hoãn lại, đợi thân thể khỏe rồi uống thuốc, loại thuốc này làm tổn thương thân thể cậu đó.” Long Phúc nhíu nhíu mày: ”Liền đêm nay đi,vừa lúc mới đánh xong, có lẽ đi cũng sẽ nhanh hơn.”

Huyễn Thần rốt cuộc cũng có phản ứng, hai tay nắm chặt. Hắn đang bị nghẹn trước lời nói vô tâm nào đó, một cái gì cứ chặn ngang cổ họng. Phun cũng không phải, nuốt cũng không xong. Hắn bị Long Phúc hoàn toàn ngăn cách bên ngoài, hài tử kia dù không muốn nhận cũng là hài tử của hắn. Huyễn Thần dùng sức cắn răng, cổ họng ho khan đau đớn.

Huyễn Thần không nói lời nào, biểu cảm mặc kệ cái thai, Phương Xán đành phải đứng dậy đi tìm dược. Hắn hy vọng trong phòng khi chỉ còn lại hai người có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng.

Nhìn đến Phương Xán đi ra ngoài, Huyễn Thần mới đi đến bên người Long Phúc, Long Phúc cúi đầu không hề nhìn hắn. Huyễn Thần nhìn cậu rồi gắt gao mở miệng: ”Felix, chuyện này chúng ta thương lượng không được sao?”

Long Phúc ngẩng mặt lên, gương mặt tinh xảo bị trầy trụa bởi vài vết thương, chỉ có duy nhất ánh mắt vẫn hung tợn như trước, miệng phun ra lời nói càng đáng giận:”Biến.”

Huyễn Thần nhắp mắt, tay nắm chặt, tên hỗn đản này càng ngày càng không đem hắn để vào mắt, lúc trước nếu cậu có gặp hắn trên đường đi cũng miễn cưỡng gọi là Hoàng ca, hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp kêu hắn biến! Tên này càng ngày càng khốn kiếp!

Nếu không phải xác định chuyện này liên quan tới mình, hắn cũng là một chút đều không muốn nhìn thấy cậu ta! Thật đúng là tên khốn đáng chết.

Hắn một chút đều không muốn cùng Long Phúc có chút quan hệ nào. Một chút cũng không. Hắn không muốn nhìn thấy cậu ta, nhưng do vẫn còn chút tâm của con người nên không nhìn không được. Hắn từ nhỏ cùng anh cậu ta - Lý Mân Hạo cùng nhau lớn lên, bọn họ hai nhà đều có thế lực, theo lý thuyết cậu là em Mân Hạo, như vậy cũng coi như là em hắn. Đáng tiếc, hai người chưa từng có một mối quan hệ tốt. Mỗi một lần nhìn thấy cậu ta đều thấy cậu thương tổn Mân Hạo. Thủ đoạn cực kỳ âm hiểm. Từ nhỏ đến lớn, Mân Hạo thích gì đó tên em trai kia đều một mực hủy diệt. Lý Mân Hạo là anh cậu, đối với cậu luôn nhường nhịn, này cậu ta vẫn là được nhường một bước lại muốn tiến hai bước. Mỗi lần đoạt thứ gì đó còn khoe khoang. Mân Hạo thân thể vốn không tốt, không thể đi vườn trà càng không thể khom người, cậu hết sức trào phúng, tranh thủ lòng phụ thân. Mân Hạo bệnh chậm chạp chưa khỏi có thể thấy được cũng nhờ một phần công lao do cậu!

Huyễn Thần nghiến răng, Lý gia gia sự hắn nhúng tay không được, huống chi Long Phúc là Lý nhị thiếu gia, hắn cũng không thể trực tiếp giáo huấn. May mà, Mân Hạo rất hiểu chuyện. Cũng không thay đổi được gì, bởi vì mẹ Mân Hạo là dì của mình, trong tay cậu luôn có hậu phương vững chắc. Cho nên, Long Phúc vô luận như thế nào nhảy nhót, cũng nhảy nhót không đến nơi nào đây. Huyễn Thần như là người đứng xem cậu ta diễn trò như tên hề, nhìn cậu ta cùng Mân Hạo tranh đoạt công lao, nhìn cậu ta dù có làm chuyện gì cũng không thể lấy lòng phụ thân, nhìn cậu lần nữa thất vọng, trong lòng là có chút sung sướng khi thấy cậu ta gặp họa. Như vậy một cậu nhóc hiểm độc cũng không là vấn đề với hắn.

Một tiểu sửu (tên hề) nhảy nhót không tất yếu để bụng chi, phụ thân cậu ta còn không để bụng, huống chi là người khác. Lý gia cùng Hoàng gia giống nhau đều là dòng dõi truyền thống cực kỳ nghiêm khắc, cho nên quan niệm dù là con thứ có tài giỏi ra sao cũng không bằng con trưởng. Vô luận cậu có làm bao nhiêu việc tốt, đều không thay thế được vị trí Mân Hạo.

Hắn là một người ngoài nhìn vào cũng rõ ràng nhận ra, người này chưa từng từ bỏ ý định, một lần lại một lần ra tay, về sau càng làm càng lố, thế nhưng đả kích nhất chính là dám nhắm vào em gái của hắn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, chuốc say nàng để làm chuyện bậy bạ trông chính đêm mừng sinh thần Lý Mân Hạo! Tiểu nhân khốn kiếp! Lúc đó hắn tâm trạng không tốt, ra tay đánh Lý Long Phúc một bạt tai. Cái tát đó dùng lực rất mạnh, trực tiếp đem cậu ta ngã xuống đất, hắn vốn đối với cậu cũng không có cái gì hảo cảm, nhìn em gái đang nằm say trên giường lại càng thêm hận! Hắn đối với đứa em gái này từ nhỏ đã chiều chuộng hết mực, nàng cũng chưa từng chịu ủy khuất nào! Nhưng là tên hỗn đản này lại, lại, nếu hắn muộn vài giây chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!

Huyễn Thần nhìn Long Phúc đã bị hắn đánh gục còn muốn cho cậu thêm mấy đá, tên khốn kiếp gượng đứng lên, nội tâm cùng gương mặt cười như không cười vô cùng tương xứng, ngữ khí nhất quán: " Hoàng ca, tôi làm như thế chính là đang giúp anh”

Huyễn Thần không hề xúc động, nhưng là kia một khắc nghe hắn phun ra lời nói giống như rắn rết, hắn vẫn là theo theo bản năng tay nắm chặt, thanh âm đều cứng ngắc: ” Lý Long Phúc! Nếu không phải tôi coi lão Lý là người nhà, hôm nay có lẽ đã đánh chết cậu. Cậu cho rằng đối xử với em tôi như vậy, nàng sẽ hứng thú với cậu! Cậu không phải mẫu người em tôi thích! Cho nên cậu đời này cũng đừng vọng tưởng!”

Hắn thật sự tức giận. Những việc này quả thật bẩn thỉu! Hành động lời nói của cậu ta đều bẩn thỉu.

Như hắn suy nghĩ sắc mặt Long Phúc quả nhiên thay đổi, gương mặt xinh đẹp đầy vết thương bắt đầu vặn vẹo. Cái tát kia quả là hiệu quả, nửa bên mặt cậu dần dần sưng lên, nhìn rất hả dạ! Trên mặt cậu biểu tình khó hiểu làm cho người ta thống khoái. Mấy năm nay hai nhà đều có mối quan hệ tốt, hơn 20 năm, hắn xem như nhìn tên hỗn đản này lớn lên, tên hỗn đản này yêu nhất sĩ diện, chán ghét nhất người ta nói cậu vọng tưởng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cho nên, Long Phúc bị hắn đả kích, bụm mặt trầm mặc một hồi, lúc lâu sau, lại tưởng đánh không chết con gián, bộ mặt âm hiểm hiện ra, lời nói âm trắc trắc:”Tôi là vọng tưởng, nhưng anh lại càng vọng tưởng hơn, này một đời đều là vọng tưởng. Ha ha.”

Huyễn Thần lạnh lùng nhìn Long Phúc, Long Phúc nhìn hắn cười, trầm thấp kiêu ngạo, châm chọc ghê tởm, giống như thấy con chuột trong cống rãnh: ”Tuy tôi không phải anh ấy nhưng cơ bản quan niệm giống nhau, đó chính là truyền thống. Anh thích anh tôi, sẽ đem anh ấy hù chết. Anh tôi nếu biết bấy lâu nay có một hảo huynh đệ thầm thương trộm nhớ, ngày đêm muốn anh tôi, anh nói đi anh tôi sẽ có phản ứng như thế nào! ha ha ha ha ……”

Tên khốn kiếp cười đến co giật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro