Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Phúc ngồi trên sô pha xem TV. Nhưng cậu không chỉ xem có một kênh mà liên tục đổi qua đổi lại. Điều khiển từ xa đang ở trong tay của cậu. Cậu thích xem cái gì thì bật qua cái đó. Mân Hạo thì có lẽ là do tính tình tốt nên cũng không đôi co với cậu. Vậy nên việc xem TV kiểu này đã trở thành thói quen của Long Phúc. Đổi không dưới 5 kênh, Mân Hạo lúc này mới điềm nhiên mở miệng:"Felix, vừa rồi cái kia có giám định quốc bảo rất đáng xem." Long Phúc nhìn anh trai liếc mắt một cái:"Đáng xem sao?" Mân Hạo gật đầu. Long Phúc có chút ảo não đổi đến kênh 2 trung ương, chính là kênh giám định quốc bảo. Quả thật cả hai người bọn họ đều thích tiết mục này, mỗi ngày một lần, chương trình Trung Quốc năm ngàn năm văn minh, mỗi lần một kì. Đây cũng là khoảng thời gian quý báu mà hai người không cãi nhau.

Hôm nay tiết mục giới thiệu là quốc hoạ. Tống Triều quốc hoạ xem như rất nổi danh, bên trong đang tại giới thiệu Phạm Khoan với [ Khê Sơn Hành Lữ Đồ]. Phạm Khoan là đại sư vẽ sơn thủy nổi tiếng thời Bắc Tống. Còn bức họa này là này tác phẩm tiêu biểu của ông. Cậu vừa rồi biết thêm nhiều điều liền cảm thấy thú vị với quốc bảo này. Nhưng là, Mân Hạo cũng thích! Cậu bắt đầu phát hiện, cậu cùng Mân Hạo chính là khắc tinh. Mân Hạo thích cái gì cậu liền thích cái đó. Mân Hạo thích vẽ màu nước, cậu cũng thích! Mân Hạo thích quốc hoạ, cậu cũng thích. Dạ dày Mân Hạo không thể ăn canh trứng gà, cậu cũng vậy! Mân Hạo thích Lễ Chí. cậu cũng thích! Bọn họ hai người vậy mà cùng thích một nữ nhân.

Bức tranh chép [Khê sơn hành lữ đồ] (tạm dịch: "Đường qua ngọn Núi dòng Suối"), kiệt tác của Phạm Khoan ( Phạm Trung Lập) thời Bắc Tống]

Long Phúc thực ảo não, vừa tức vừa giận. Cậu tuy thích cướp đồ của Mân Hạo, nhưng không lần nào cướp được. Lễ Chí cũng là thích Mân Hạo không thích cậu, trong khi cậu cùng nàng tuổi xấp xỉ, lại có nhiều sở thích giống nhau. Vô luận chính mình cố gắng như thế nào, tốt như thế nào, nàng đều thích Mân Hạo, coi mình chỉ như là em trai, rõ ràng cậu chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi!

Cũng tại vì cậu đã có nhiều chuyện quá phận nên cũng không còn mặt mũi nào gặp lại Lễ Chí. Lễ Chí tuy không biết chính mình từng làm những việc đó, nhưng quả thật thời khắc kia là cậu có ham muốn. Cậu cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Phải chăng là do cậu uống quá nhiều. Thấy nàng uống say chậm rãi ghé vào bàn mình ngủ, không còn mang bộ dạng là một đàn chị hay giảng giải cho cậu nữa. Lúc ngủ, khuôn mặt lộ ra nhiều điểm khả ái mà bình thường khó thấy được. Đã không thể trấn định bản thân, Long Phúc theo bản năng đem nàng lên giường. Có lẽ trong một khắc kia hắn thật sự muốn làm chuyện ấy với Lễ Chí, thật sự muốn! Chẳng qua hôn một cái cũng chưa kịp liền bị Huyễn Thần phát hiện! Long Phúc chính mình cắn cắn môi, đáng đời!

Con mẹ nó! Cậu hận chết Hoàng Huyễn Thần! Nếu cậu không định khi dễ Lễ Chí, cậu chắc chắn sẽ không vướng vào tên khốn kia!!!!!! Long Phúc cắn răng ngồi, thân thể đều cứng ngắc. Cậu trong lòng rối rắm, nếu không có cái thai này thì mọi chuyện sẽ tốt, sẽ tốt hơn nhiều. Cậu nhất định sẽ tìm cách tránh xa hắn ra, cả trước kia lẫn bây giờ, dù sao hiện tại Lễ Chí cũng không thích mình.

Mân Hạo nhìn ra cậu không ổn nên hỏi:" Felix, chương trình học của em bận lắm sao? Tiểu Hồng nói là em hay thức tới nửa đêm để vẽ."

Long Phúc khụ khụ thanh âm nói:"Ừ, bận lắm."

Mân Hạo nghiêng đầu nhìn cậu:"Em vừa chuyển khóa, cứ chậm rãi thích ứng, đừng tự làm khó mình."

Long Phúc nhìn y:"Em biết.......Anh" Vẫn là không nghĩ gọi y là anh. Mân Hạo nhìn thoáng qua đã biết cậu không được tự nhiên liền cười:"Thật là đứa trẻ nghịch ngợm." Long Phúc cũng chẳng biết làm sao. Tại sao trước mặt Mân Hạo như thế nào cũng đều cường ngạnh không được, như thế nào đều cảm giác chính mình khác người, như thế nào mọi hành động quá phận vào trong mắt Mân Hạo chỉ như một đứa trẻ nghịch ngợm! Cậu mấy hôm nay chịu nhiều ủy khuất, rốt cục đối diện với Mân Hạo cũng không cảm thấy ghê tởm mấy! Cả đầu Long Phúc hỗn loạn nên cậu thở phì phì rồi đứng bật dậy:"Em muốn về vẽ!"

Mân Hạo cũng che miệng ngáp một cái:"Được rồi, anh cũng mệt rồi. Em đừng làm gắng sức"

Long Phúc hừ một tiếng rồi đi. Mân Hạo tắt TV lắc đầu cười cười rồi lên lầu, không có việc gì thì cảm thấy tiểu hài tử cũng rất có ý tứ. Cáp, ai bảo y tịch mịch, ai bảo y thân thể không tốt, không thể ra ngoài vui chơi, không thể đi du lịch Thiên Nam Hải Bắc đi. Nhưng ai khiến y mấy năm nay lại chỉ có đứa em này để khi dễ đâu! Ai khiến y mấy năm nay chỉ có thể cùng đằng kia làm bạn? Lúc này, chính mình bất chợt cảm thấy vô vị ảm đạm cùng những mệt mỏi do bệnh tật lâu ngày gây ra. Đứa em này tuy mang đến cho y thật nhiều rắc rối, nhưng lại là sức sống của y.

Long Phúc buổi sáng ngủ nhiều nên chiều không ngủ được nữa. Cậu cảm thấy mệt chết đi, vì đang trong kì thi lớn chuyển khóa, từ hệ Tiếng Anh chuyển qua kiến trúc, thách thức quá lớn, không thể nhảy qua được. Cũng là do cậu ương ngạnh, làm Lý Thời Hách nổi giận liền không thèm nhờ người chuyển khóa nên phải mệt như vậy. Long Phúc mím môi cầm bút máy xoàn xoạt vẽ, đánh đường cong cho bối cảnh! Cho nên tổng thể bức tranh chủ yếu là những nét cong mềm mại! Cậu không chấp nhận việc kia vì dưa hái xanh không ngọt! Cậu biết mọi thứ của cậu đều là cưỡng cầu.[ Hiểu đơn giản là: Cố gắng làm một việc gì đó mà bản thân biết chẳng bao giờ đạt được]. Nhưng là, Long Phúc chưa bao giờ nhận thua! Bởi vì chưa có ai cho cậu cái gì!

Khóa Long Phúc học là khóa một, chương trình học tương đối hỗn độn, không chỉ là phác hoạ màu nước, còn có nhiều chương trình khác phụ trợ, tỷ như lâm viên cảnh quan, thiết kế hoàn nghệ, kết cấu cơ học... Lão sư của bọn họ cũng khá nghiêm khắc, không chỉ mỗi tuần bố trí tác nghiệp còn có yêu cầu cực kỳ cao, nói cái gì mà trong nghệ thuật hội họa, phải coi trọng nhất là kết cấu bố cục. Long Phúc cùng Mân Hạo hai anh em, từ nhỏ thứ bắt đầu học đã là quốc hoạ thư pháp, lấy tâm làm gốc, ý tùy tâm sinh, vạn vật cho phép, luyện được tâm cảnh. Yêu như thế nào liền làm như thế. Hết thảy đều do trời định. Quốc hoạ phiêu dật vô căn, nhưng là nếu áp vào ngành kiến trúc cậu đang theo học kia liền hoàn toàn tương phản, quy hoạch đồ họa kiến trúc cùng thi công phải liên hệ cùng một chỗ! Đều cần dựa trên định nghĩa nghiêm khắc, cho nên hậu kì thi công phụ trách, nếu làm không đúng sẽ khiến phòng ốc sập, rất nguy hiểm. Cho nên bình thường lão sư trong việc giảng dạy đều cứng rắn, biết rõ tri thức là từ vô số lần tôi luyện mà ra, không có bất kỳ kỹ xảo nào, không thể có bất cứ may mắn nào, liền như vậy, khi xây dựng một tòa tháp, người ta không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thiếu một cây cột, tòa tháp sẽ không thể trụ vững, gây ra đại họa!

Cho nên Long Phúc mỗi tuần đều đầy tiết. Cậu là học viên mới chuyển qua hệ kiến trúc, cho nên xem như qua mấy tháng sinh hoạt như vậy, cũng không có oán giận, cũng không có thời gian để oán giận. Học kỳ sau rất nhanh liền muốn kết thúc. Cậu hận không thể tự mình đếm ngược thời gian kết thúc từng khóa được. Vì như vậy không có mặt mũi. Cậu luôn mơ ước sau khi tốt nghiệp, sẽ cầu hôn Lễ Chí. Chỉ là, chỉ là, có phải hay không còn khả năng nữa?! Long Phúc theo bản năng sờ bụng mình. Hôm nay một cảm giác đều không có, cậu tuy rằng không biết phá thai ra sao, nhưng biết là không ai bình tĩnh như cậu! Có phải là đứa bé mất rồi hay không?! Long Phúc cầm bút máy đè mạnh lên giấy, giấy lập tức đứt đôi! Long Phúc dùng sức ném bút, đem giá vẽ quăng xuống đất, hung hăng ném! Tiểu Hồng vội bước nhanh tới đau lòng:" Felix, cậu chủ làm sao, có chuyện gì từ từ tính, bức vẽ này cậu vẽ nữa tháng nay mà! Này.....Này....!"

Long Phúc nhìn nàng sốt ruột nhặt lên, bức vẽ sắp hoàn thành giờ đây biến thành đống hỗn độn, là cậu vẽ nửa tháng a! Tiểu Hồng đau lòng liên tục dậm chân:"Đáng tiếc, đáng tiếc." Long Phúc cứng ngắc đứng đấy, trong lòng khó chịu. Khó chịu mà không có ai chia sẻ. Tiểu Hồng nhìn cậu:" Felix, cậu làm sao vậy? Ai khi dễ cậu, nói cho tôi biết, tôi đi nói với lão gia."

Long Phúc nhìn nàng hốc mắt đều đỏ:"Chị Hồng!" Long Phúc chỉ là thì thào kêu hai tiếng. Tiểu Hồng vỗ vỗ đầu cậu:"Có ủy khuất gì nói cho tôi biết đi." Long Phúc lắc lắc đầu, không có cách nào để nói, cũng không thể nói. Cậu ủy khuất đến mức chẳng thể thốt lên lời.

Tiểu Hồng nhìn cậu im lặng không lên tiếng đành phải an ủi:"Hảo, đừng tức giận, có cái gì phiền lòng nói cho tôi biết đi. Vẽ thì có thể vẽ lại. Nếu không, kêu Hoàng tiểu thư lại đây giúp cậu được không? Đừng dấu diếm tôi điều gì để rồi tự bản thân cậu lại phải chịu uất ức!" Long Phúc bị nàng chế nhạo nở nụ cười:"Chị à!" Tiểu Hồng một lần nữa trải giấy lại cho cậu:"Hảo, không náo loạn, chúng ta vẽ lại một lần nữa." Xem Long Phúc ngồi xuống thành thành thật thật vẽ, Tiểu Hồng cười đi xuống. Long Phúc cũng đã thật lâu không có như vậy làm nũng như vậy. Kì thực cậu mới 19 tuổi, vẫn là trẻ con, tháng 9 năm nay là sinh nhật vừa mới qua. Vô luận cậu hằng ngày mạnh mẽ ra sao thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.

Long Phúc bắt đầu vẽ lại. May mắn cậu chỉ là người mới học, không phải người dày dặn, chỉ là vẽ thôi, cho nên không cần nhiều tâm tư, chỉ cần nhẫn nại. Đến buổi tối cậu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại. Cậu nghĩ nhất định ngày mai phải đi tìm Phương Xán, vô luận như thế nào cũng muốn phá bỏ cái thai này. Nếu Phuơng Xán nói không được, chính mình đi mua thuốc. Cái kia Phương Xán với Hoàng Huyễn Thần cùng một phe, ai biết trong đầu y nghĩ cái gì đâu. Chuyện của mình vẫn là chỉ có chính mình làm thì mới yên tâm. Long Phúc chính mình an ủi một hồi, quay ra ngủ mất. Bản thân cậu không biết tại sao gần đây luôn muốn ngủ.

Cậu ngủ rất ngon, nhưng có một người không ngủ được. Bên trong nhà Phương Xán, y nhìn hắn la lên:"Jospeh, sao cậu không về nhà đi?"

Huyễn Thần nằm ở sô pha trông có chút chán chường. Phương Xán không nề hà nói:"Ngày mai hãy dẫn cậu ta đến đây tái khám. Như vậy được chưa." Huyễn Thần lấy gối đặt lên đầu:"Anh nói xem, nếu hài tử vẫn còn, vậy phải làm sao bây giờ?" Phương Xán nhún vai, có thể làm sao được, quản toàn chuyện gì đâu, ai bảo hắn làm mà không lường trước, giờ hỏi làm sao? Hơn nữa, tìm ai không tìm lại tìm nhị thiếu gia nhà họ Lý! Người đó động vào lắm sao!

Phương Xán trong lòng rít gào, trên mặt lại đành phải an ủi hắn:"Nếu hài tử vẫn như vậy thì sinh nó ra thôi"

Huyễn Thần nhìn hắn, Phương Xán xoay mặt đi:"Cậu trừng tôi cũng không có ích gì. Đây là sự thật a." Huyễn Thần lắc đầu:"Cậu ta muốn đi học, muốn đến trường. Nếu cậu ta là người thường thì có tốt hơn không"

Phương Xán nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Nếu là người thường tìm một chỗ để giam, đến khi sinh xong thì thả đi thôi. Tên hỗn đản này có ý tưởng thực bỉ ổi! Đáng tiếc, sự thật thì kẻ đang mang trong mình giọt máu của hắn, bất hạnh thay, lại chính là Lý nhị thiếu gia.

Phương Xân có chút sung sướng khi thấy hắn gặp họa:"Joseph a Joseph, tôi nghĩ cậu nên đi lấy lòng cha vợ cậu đi. Có lẽ làm cha vợ vui vẻ, cậu sẽ dễ dàng được thông qua. Còn có thể tay trái ôm mỹ nhân, tay phải ôm hài tử cùng nhau về nhà. Vẹn toàn đôi bên."

Huyễn Thần đem gối đầu ném tới mặt y:"Biến! Chấm dứt ngay cái chủ ý điên rồ của anh đi!" Huyễn Thần đứng lên:"Tôi về." Phương Xán gật đầu:"Hảo, trở về hảo hảo nghỉ ngơi, hai ngày nay cậu cũng không ngủ rồi." Huyễn Thần đưa lưng về phía y nhếch nhếch khóe miệng, ngủ cái rắm! Còn có tâm trí ngủ sao! Huyễn Thần vặn nắm cửa đi ra còn ngoái đầu lại nói:"Ngày mai buổi sáng, tôi dẫn cậu ta đến. Anh nhớ ở nhà chờ"

Phương Xán gật đầu:"Biết rồi."

Huyễn Thần cho tay vào túi áo khoác đi ra ngoài. Tháng 9, nửa đêm có chút gió lạnh, Huyễn Thần lấy di động ra nhìn thời gian, quả nhiên đã quá 12 giờ. Mân Hạo nhất định đang ngủ. Huyễn Thần vào xe rồi gửi tin nhắn cho Long Phúc, tìm tên cậu hơn nửa ngày đều không có, thì ra bấy lâu nay hắn không có số cậu? Huyễn Thần cười nhạo, thật sự là khốn kiếp! Mắng xong chính mình liền nở nụ cười, từ khốn kiếp không biết dành tặng ai! Mắng Long Phúc, hay là hắn tự mắng bản thân đây a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro