Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi Huyễn Thần đi tới cũng chưa đến giờ cơm. Lý phu nhân hảo nhất đốn bận việc. Huyễn Thần cười cản lại nàng:"Thôi dì, con đã ăn rồi." Lý phu nhân trừng mắt nhìn hắn:"Ta chẳng lẽ không hiểu, con chưa bao giờ ăn cơm bên ngoài. Mấy ngày này hẳn cũng không có về nhà đi!" Huyễn Thần giật mình cười:"Dì làm sao mà biết được? Không lẽ nguyên lai là thầy bói toán sao?"

Lý phu nhân vỗ hắn một cái:"Hài tử hỗn trướng này, mẹ con hôm qua gọi điện thoại cho ta! Mẹ con nói con không về cũng không chịu gọi điện thoại cho bà yên tâm."

Huyễn Thần cười:"Dì, con lớn rồi!"

Lý phu nhân giả vờ giận:"Dù có lớn thế nào vẫn là con của bà ấy!" Huyễn Thần quay sang nhìn Mân Hạo đang ngồi sô pha. Mân Hạo nhìn hắn cười lắc đầu, mẫu thân y mỗi ngày đều ở nhà nhàn rỗi, nên hay lải nhải! Huyễn Thần nhìn y làm khẩu hình miệng:"Cứu tớ!" Mân Hạo nhìn hắn chỉ cắt tiếng nói:"Đáng đời!"

Huyễn Thần nhướn mày, nhất trương góc cạnh rõ ràng mặt soái khí mười phần, mang theo ba phần bất cần đời, bảy phần thái độ. Như vậy một tên tỏ vẻ khiêm tốn nhưng y cảm thấy bên cạnh hắn rất yên bình, hắn có thể đem này bất cần đời cùng thế tục dung hợp chuẩn xác, khiến ai cũng chẳng thể nhìn rõ được con người thật của hắn. Yên bình là hắn, tiêu sái bất cần đời cũng là hắn. Hắn đem ba phần phản nghịch này cùng bảy phần đắn đo vừa tốt. Loại người này cũng không hẳn nói là tốt, tính tình vừa mềm vừa cứng, nhiều năm thế này không ở trong nhà, chi phí ăn mặc cơ hồ tất cả đều là do hắn tự kiếm. Từ việc này xem ra, tính cách hắn, là gì, nhân cách phân liệt chăng? Ha ha.

Mân Hạo lắc đầu đọc sách trong tay, không hề để ý đến hắn. Y cùng Huyễn Thần không cùng một dạng người, y đối Huyễn Thần là hâm mộ lẫn ghen tị. Liền cùng hắn ghen tị hâm mộ có thể sở hữu một thân thể khỏe mạnh. Y cũng hâm mộ Mân Hạo. Mân Hạo có thể nói là một viên minh châu trong lòng y, rắn chắc, bao một tầng lại một tầng, người ngoài nhìn không thấy, chỉ chiếu rọi ở sâu trong nội tâm, hoàn toàn bất đồng với Huyễn Thần, y hâm mộ tính cách hắn, hâm mộ hắn vĩnh viễn luôn có một bộ dáng hiền hoà tiêu sái.

Huyễn Thần như vậy y chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể bắt chước được. Thân thể y chỉ có thể tâm bình khí hòa, như vậy sẽ không sinh bệnh, mới có thể trưởng mệnh trăm tuổi. Như vậy mới có thể bảo vệ những người y quan tâm. Mân Hạo nhẹ nhàng mà thở dài tiếp tục nhìn sách. Y bình tĩnh mà vô tranh với Felix. Y sở hữu một loại tịch mịch, mà sự xuất hiện của hai người kia chính là sức sống của y. Y hâm mộ dương quang tỏa sáng trên người hai bọn họ.

Huyễn Thần nhìn y đọc sách cũng không có ý buông tha, im lặng ngồi xuống bên cạnh. Lý phu nhân nhìn hắn quả thực không ăn điểm tâm cũng không có miễn cưỡng, lại một lần nữa dặn hắn nhớ gọi điện thoại cho người nhà rồi liền đi ra ngoài cùng của nhóm chị em bạn dì đi dạo phố. Trước khi đi còn vỗ mặt đứa con thân yêu:"Mân Hạo, mẹ đi mua cho con thêm mấy bộ quần áo. Sẵn mua cho Joseph luôn. Hai đứa ở đây chờ, tối cùng nhau ăn cơm. Giữa trưa đừng quên uống thuốc. Joseph, ngươi nhớ giúp ta nhìn Mân Hạo uống thuốc."

Mân Hạo không thích ứng kịp động tác thân mật như vậy nên tránh né qua một bên. Lý phu nhân thấy liền thương tâm. Huyễn Thần ôm Mân Hạo cười:"Dì yên tâm, con sẽ trông chừng Mân Hạo từng giây từng khắc. Dì cứ việc ra ngoài chơi vui vẻ." Lý phu nhân vô cùng cao hứng ra cửa. Huyễn Thần đem cánh tay trên người y lấy xuống, cứ để như vậy một hồi, hắn liền không thể thoải mái động bả vai. Huyễn Thần trong lòng âm thầm thở dài, quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh Mân Hạo nhìn y sửa sang lại tư liệu:"Mân Hạo, mấy tư liệu tớ tìm dùng tốt không?"

Mân Hạo lấy bút một bên xem một lần câu:"Ân, rất tốt. Xem ra lão Kim Thái Hanh huấn luyện cậu không tệ"

Huyễn Thần gấp xấp tư liệu vỗ vào chân y, lực đạo nhẹ nhàng:"Đừng nói nữa, tớ viết luận văn một tháng vô cùng vất vả, lại bị lão nhân kia phê không đạt. Còn nói mấy đứa lớp nhỏ viết còn hay hơn, nói tớ mấy năm ăn học uổng phí, đúng là lão già khắc tinh."

Hắn nói thực nghiêm trang. Mân Hạo quả nhiên bị hắn chọc cười:"Kim giáo sư nói quá đúng. Ha ha."

Huyễn Thần nhìn y. Quả nhiên dưới góc độ này y không thấy ánh mắt bi trọng mà ảm đạm của hắn. Phảng phất vừa rồi mặt mày hớn hở là giả bộ. Huyễn Thần yên lặng nhìn y, y vân đạm phong khinh khiến hắn vừa luyến vừa khổ đến mức tận cùng. Mối quan hệ này không thể đi đến đích. Hắn không sợ ánh mắt người ngoài, lại càng không sợ gia nhân ngăn trở. Hắn sợ chính là y, sợ thân thể y không chịu nổi kích thích. Nếu y cũng thích hắn, hắn thật sự sẽ đem toàn bộ thế giới của hắn đều cho y, hắn thật sự sẽ vì y mà bình tĩnh vượt qua mọi trở ngại, cho y một cảm giác an nhiên. Nếu...Nếu...Nhưng hết thảy đều là nếu! Hắn không thể đem sinh mệnh y ra cá cược. Không dám cũng không thể. Trước kia hắn sợ, mà hiện tại lại càng không có khả năng.

Mân Hạo một khi đắm chìm trong sách liền mặc kệ tin tức bên ngoài. Huyễn Thần thay y cầm ly nước cùng thuốc kề đến bên miệng mới phản ứng:"A tớ tự uống. Nếu cậu chán thì lên lầu chơi đi." Huyễn Thần vận động eo một chút mỉm cười:" Vậy tớ đi ra ngoài một chút. Giữa trưa trở về cùng cậu ăn cơm. Cậu nhớ kỹ đọc sách xong thì đứng lên vận động một chút, đừng ngồi suốt." Mân Hạo lấy sách vỗ vỗ hắn:"Được rồi, tớ nghe mẹ tớ đã phiền, giờ lại còn tới cậu, mau đi đi"

Huyễn Thần không có né tránh, mặc y đánh. Mân Hạo cũng đánh có một cái:"Đi nhanh đi. Ra ngoài chú ý, trời đang nóng, đừng để thân thể bị cảm nắng."

Điệp khúc lặp lại cả nghìn lần. Huyễn Thần biết lời này thuần túy là thói quen, không phải do y quan tâm vì thế cũng không có để ý cười đi ra ngoài.

Đi đến sân trước nơi Long Phúc ở, vừa lúc gặp cậu đi ra. Vẫn là áo sơ mi tay ngắn cùng quần dài, đơn điệu nhưng không hề nhàm chán.

Cậu nhìn hắn rồi hỏi:" Phương Xán đang ở đâu?" Huyễn Thần trả lời:"Tôi đưa cậu đi." Long Phúc rất phối hợp đi ra ngoài, khiến Huyễn Thần sửng sốt. Hai người dọc đường đều không có nói chuyện. Huyễn Thần từ kính xe nhìn cậu một cái, mặt cậu không chút thay đổi, những tổn thương trên mặt ngược lại tốt hơn nhiều, vết thương đều biến mất, có chút trở lại bộ dạng lạnh lùng như ban đầu. Nhìn hình dáng này, Huyễn Thần hỏi thăm vài lần cậu đều nhất nhất không chịu đáp lời.

Cậu vốn cũng chẳng thân quen gì hắn. Thời điểm lúc chưa gặp cậu, hắn không thể nào nghĩ được cậu bé này sao độc ác đến thế. Lúc ấy, cậu nhìn Mân Hạo sắp chết giãy dụa cũng biểu thị thái độ thờ ơ. Khiến hắn trong lòng đều phát lạnh. Huyễn Thần vô thanh vô thức thở dài, từ sau kính xe lại tiếp tục nhìn cậu một cái. Long Phúc với hắn cũng không khá hơn là bao, từ đầu tới cuối đều không có nhìn mặt hắn. Kia khúc mắc hai người trong lòng biết rõ ràng, nhưng không có khả năng gỡ rối mà thôi. Vì thế theo ngày đó bắt đầu hai người mang theo thành kiến nặng như vậy. Cố chấp tưởng rằng đối phương chính là con người xấu xa cực điểm. Năm năm a, ngày qua ngày tích lũy, rốt cục nhịn không được bùng nổ, ngày đó buổi tối...... Huyễn Thần theo bản năng nắm chặt tay lái, buổi tối hôm ấy, hắn chính là điên rồi! Huyễn Thần trong đầu một mảnh hỗn loạn, tâm trạng bây giờ cùng buổi tối ngày đó giống nhau. Hắn gắt gao nhìn phía trước, muốn cho chính mình tận lực bình tĩnh trở lại, không cần lại hồi tưởng lại đêm kia.

Hắn không nói lời nào, Long Phúc lại càng không nói. Hai người một đường trầm mặc đến nhà Phương Xán. Nhà Phương Xán đối với Long Phúc mà nói chẳng phải điều tốt đẹp gì. Long Phúc thực kháng cự, không có uống thuốc của Phương Xán, chỉ là hỏi thẳng:"Thuốc này phá được rồi sao?" Không có bất cứ xung đột, nhưng là vẻ mặt của cậu khiến Phương Xán nhìn không ra cái gì, thực lý trí, rất lãnh tĩnh. Y nhìn cậu một cái cũng ăn ngay nói thật, hài tử không có phá được, vẫn còn.

Huyễn Thần có chút khẩn trương nhìn Long Phúc, ánh mắt lại theo Phương Xán tại nơi cổ tay đang bắt mạch. Sau đó Long Phúc đứng lên, Huyễn Thần lập tức theo cậu đứng lên la to:"Lý Long Phúc!"

Long Phúc không thấy hắn, thẳng đi ra ngoài. Huyễn Thần đi theo cậu phía sau. Thời tiết tháng 7 không phải nóng bình thường, mới bất quá 9 giờ cũng làm cho người ta nóng chết người Long Phúc cảm thấy mất hy vọng. Nếu ngày hôm qua còn có một chút hy vọng, thì đến hôm nay rốt cuộc cậu cũng cảm thấy bị hụt hẫng hoàn toàn. Phương Xán nói thể chất cậu đặc thù, không thể lấy ra như người bình thường. Cho nên thuốc không hề có tác dụng với cậu. Cho nên cậu chỉ có thể để nó ở trong bụng, chậm rãi đến khi quần áo không che được, chậm rãi bị người khác phát hiện cậu là quái vật, chậm rãi trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Không! Không thể như vậy. Không thể như vậy được. Nhưng là, kia rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, phải làm sao đây? Long Phúc trong lòng lạnh tanh. Hẳn là còn có biện pháp khác? Có lẽ Phương Xán nói không đúng? Nhưng là, bộ dáng như vậy không thể đi bệnh viện, thậm chí không thể cho bác sĩ Trần xem, càng không thể cho ba biết, cho Lý gia nhân biết! Cậu muốn mình phải là người thừa kế Lý gia. Mân Hạo, người anh ốm yếu này chỉ có thể sống được vài năm nữa, Lý phu nhân lại không thể sinh con! Cho nên, Lý gia nhất định sẽ là của mình, ha ha, người thừa kế Lý gia tương lai dĩ nhiên là một quái vật! ha ha ha. Rất đáng cười.

Long Phúc kiệt lực khống chế cơn điên cuồng đang ngày một mãnh liệt. Cậu tất yếu phải tỉnh táo lại, này không tính cái gì, không phải chỉ là hài tử thôi sao, không tính cái gì, không tính cái gì! Không tính cái gì! Thứ về sau sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của mình thì sao lại không tính cái gì!

Huyễn Thần dùng sức đem cậu kéo lại:"Felix!" Long Phúc lập tức đáp trả lại hắn, đụng vào ngực liền cảm thấy khó chịu. Đứng trong lòng hắn mới phát hiện, mình đang đứng giữa giao lộ, chung quanh rộn ràng nhốn nháo, xe đến xe đi.

Huyễn Thần nhìn không ra biểu tình trên mặt cậu, kéo cậu vào một nhà cà phê. Long Phúc vào cửa liền dùng sức tránh khỏi cái nắm tay hắn. Trong phòng thoải mái có điều hòa nên hỏa khí của hai người cũng vơi đi. Cả hai khi vào cửa vẫn mang bộ dáng nghiêm trang. Huyễn Thần tuy rằng trên mặt khó coi, nhưng là thói quen khiến tên hỗn đản này thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn không giống như là người xấu, vì thế phục vụ thấy hắn liền phấn khích, kêu Doanh Doanh ra tiếp. Long Phúc tìm một góc tối ngồi xuống. Huyễn Thần cũng đi đến ngồi, lo lắng không biết Long Phúc có giở trò điên khùng gì hay không. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi đã làm Long Phúc bình tĩnh. Huyễn Thần cảm thấy thật chẳng hề dễ, hắn nhìn không thấu tiểu thí hài này suy nghĩ cái gì, chỉ mong có thể cãi nhau một trận giúp cậu hả giận. Chỉ có đem sự tình đều nói ra mới có thể giải quyết. Nhưng hắn đối diện Long Phúc không nói được một lời, cầm thìa trầm mặc đảo qua đảo lại.

Long Phúc kỳ thật không có ý tưởng gì, ít nhất hiện tại thì không. Huyễn Thần lãnh tĩnh, mà cậu cũng trưng ra bộ dạng điềm đạm, có gia giáo.

Hai người ngồi một hồi, cà phê Huyễn Thần đều uống một nửa rốt cục nhịn không được mở miệng:"Long Phúc." Long Phúc phản xạ nhìn hắn một cái, trong mắt có một chút vô thần, Huyễn Thần trong lòng mềm nhũn, nhớ tới lời nói Mân Hạo, Long Phúc so với hắn nhỏ hơn 5 tuổi. Huyễn Thần giữ nguyên ngữ khí mềm mỏng:"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ giao chuyện này cho tôi." Là trách nhiệm của hắn. Tuy rằng hắn không muốn gánh trách nhiệm này, nhưng là, chính mình làm nên phải gánh vác hậu quả.

Long Phúc nghi hoặc một hồi mới hiểu được Huyễn Thần nói gì đó, nở nụ cười, ngữ khí lạnh lạnh, mang theo chút cay nghiệt:" Anh làm thế nào đây?" Có thể đem này hài tử của cậu chuyển qua cho hắn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro