Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Phúc nghi hoặc một hồi mới hiểu được Huyễn Thần nói gì đó, nở nụ cười, ngữ khí lạnh lạnh, mang theo chút cay nghiệt:" Anh làm thế nào đây?" Có thể đem này hài tử của cậu chuyển qua cho hắn sao?

Huyễn Thần giễu cợt:"Tôi sẽ nói cho ba cậu biết, sau đó liền chiếu cố cho cậu cùng hài tử này"

Long Phúc nhìn hắn như tên bệnh thần kinh:"Anh điên sao." Nhìn đến Huyễn Thần bị hắn làm cho bất động liền bổ sung thêm một câu:"Đồ có bệnh như anh, cũng đừng lôi kéo người khác chết chung!" Huyễn Thần cúi đầu quát lớn:"Felix!" Long Phúc nhìn hắn một cái:"Thực xin lỗi, tôi nhịn không được. Thấy anh tôi không nhịn được cơn giận." Trong giọng nói ngay cả một chút ý xin lỗi đều không có. Huyễn Thần nhéo nhéo tay:"Vậy cậu nghĩ bây giờ làm sao?" Nói ra điều kiện càng tốt! Hắn không sợ. Hết thảy nếu có thể dùng điều kiện giải quyết. Cậu càng hẳn là thích không phải sao! Huyễn Thần hết sức không chế mình.

Long Phúc nhìn hắn xiết chặt tay cười:"Hoàng Huyễn Thần, chuyện của tôi không cần anh quản."

Huyễn Thần nhìn cậu bất giác mím môi, không biết cậu đang nghĩ gì. Long Phúc liền tiếp:"Chúng ta căn bản không có gì với nhau nên tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Anh không cần ủy khuất mình như vậy. Anh yên tâm, tôi sẽ không dùng đứa nhỏ này uy hiếp Hoàng gia hay anh đâu."

Huyễn Thần liền như vậy nhìn cậu không nói gì. Lạnh lùng trên mặt không cợt nhả có thể cho người ta thấy một loại uy nghiêm. Đáng tiếc Long Phúc một chút cũng không sợ hắn, cậu buông lời nói lạnh nhạt xong thì nhoẻn miệng cười:"Hoàng thiếu gia yên tâm, lời nói của tôi lần này hết thảy đều là thật, chuyện này lộ ra cả đôi bên cũng chẳng có lợi gì."

Nhìn thấy Huyễn Thần biểu tình có một chút thả lỏng, Long Phúc lạnh lùng cười, nói tốt như vậy, không hổ là Huyễn Thần, muốn chịu trách nhiệm với cậu, bỏ qua việc hắn là nam không nói, bỏ qua một bên phụ thân không nói. Trước nói về hắn, Hoàng gia nhân như thế nào có thể sẽ đồng ý. Mẹ hắn không phải chán ghét chính mình sao, hắn cũng như vậy. Cậu không thích Lý phu nhân, cũng không thích chị của Lý phu nhân, là mẹ Hoàng Huyễn Thần. Cậu rõ ràng không thích. Hoàng phu nhân cũng vậy, nếu như quả thật Huyễn Thần chịu trách nhiệm thì mẹ của hắn nhất định sẽ tức chết. Ánh mắt Long Phúc lập tức liền lạnh, theo miệng Huyễn Thần nói ra lời này thì ngay cả con chó cũng không tin nổi, haha.

Huyễn Thần không nghĩ cậu có thể nói chuyện đàng hoàng như vậy. Hắn tưởng cậu sẽ đưa ra điều kiện hủy hoại mình, lại không nghĩ đến chuyện kết thúc như vậy.

Long Phúc nhìn hắn giật mình liền cười cười:"Vì vậy về sau hai ta không liên quan. Cho nên về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. Về phần..." Long Phúc cắn cắn môi cười:"Về phần lần trước, tôi sẽ giải thích cho Lễ Chí." Từ nay về sau cậu với hắn không có bất cứ quan hệ. Cậu biết lần gặp gỡ này mình sẽ là người chịu thiệt, cậu không phải kẻ ngốc, ngược lại còn cảnh giác cao độ như kẻ thần kinh, bị tổn thương một lần tuyệt đối sẽ cố tránh xa nó. Đánh không lại người khác cậu nhận, ai bảo cậu không có bản lãnh, bị thua thiệt hẳn cũng là đáng đi!

Long Phúc đứng lên, xoay người liền nghe Huyễn Thần cúi đầu nói:"Chuyện đó đó, tôi không có nói cho em ấy." Long Phúc dừng lại một chút rồi đi ra ngoài. Mặc kệ đêm đó Lễ Chí có biết hay không, cậu đời này căn bản không thể tới gần nàng thêm một lần nào nữa. Cậu không muốn có bất cứ sự giao tiếp nào với Hoàng gia. Bất quá Lễ Chí không biết chuyện đêm ấy. Thật tốt. Kia chính mình về sau không cần trốn tránh nàng, không cần có cảm giác mất mặt?

Cuối cùng cũng có chút ánh sáng, Long Phúc cười cười, vẻ sầu khổ dần biến mất trên gương mặt, chính cậu đều nhìn không ra, đừng nói chi người khác. Sự tình gì đều có thể qua đi. Long Phúc ra khỏi quán cà phê liền gọi xe taxi, trở về nhà. Lúc đưa tiền còn suy nghĩ, bây giờ nên tiết kiệm một chút, đợi đến khi chính mình bụng lớn đến che dấu không được có thể đi tìm một chỗ trốn, đến một nơi không ai biết sinh hạ, sau đó, sau đó bóp chết đứa bé! Vậy là cuối cùng cũng có thể tự tay mình kết thúc hết mọi chuyện.

Long Phúc vẫn như trước, cũng chả bao nhiêu thời gian khiến cậu sầu xuân bi thu. Nghỉ hè đến, bọn họ được lão sư giao thêm bài tập. Kiến trúc so với tiếng Anh còn tàn khốc hơn. Giáo sư Âu Dương lại cho một đống bài vẽ, khiến cả lớp đều hô cha gọi mẹ:"Lão sư a, 20 bài vẽ lận a! Dù gì tụi em cũng học năm nhất, nhân đạo chút đi a!" Giáo sư Âu Dương cười nhạo:"Các anh chị cho rằng không nhân đạo? Mấy người không lẽ vẽ mấy bản vẽ cũng không nổi? May là ta còn cho mấy em đi tới công trường đấy"

Học sinh giáp tiếp tục khóc nháo:"Nhưng là, nhưng là, nhưng là, chúng ta không phải sinh viên sao? Sinh viên không phải đều nhàn rỗi sao? Đại học không phải hưởng thụ sao?" Học sinh cả lớp bắt đầu mê man nghe cậu ta nói xong cười ầm lên...

Long Phúc cũng không khỏi mím môi cười, cùng Chí Thành ngồi cùng bàn cũng cười:"Sinh viên đại học như vậy sao!" Long Phúc cúi đầu nhìn một đống bản vẽ không có tâm tình tốt gì. Chí Thành tay chống lên bàn lười biếng nhìn cậu:"Cậu nói xem tại sao lại chuyển hệ. Tớ bị ba bắt tới kiến trúc, còn cậu đừng nói là theo lão tử ta đây nha?"

Long Phúc nhìn y cất tiếng:"Ai theo, ảo tưởng!" Chí Thành luôn luôn không phải bộ dáng này, phó thị trưởng trưởng công tử, gia giáo lương hảo, hôm nay thế nào lại vui đùa như thế. Xem ra đều bị cuộc sống đại học biến thái áp bức làm cho suy sụp. Haiz. Đây quả nhiên là đại học tốt nhất Hàng Châu, ngay cả một hệ kiến trúc cũng nghiêm khắc như vậy.

Long Phúc thu dọn sách quay sang hỏi y:"Nghỉ hè cậu đi đâu chơi?" Chí Thành suy nghĩ một lúc rồi trả lời:"Nóng như vậy không muốn đi đâu cả. Còn cậu?" Long Phúc ngẫm lại chính mình trong tình huống này, cậu cũng chẳng muốn đi đâu. Chí Thành nhìn cậu không đáp lại quyết định:"Như vậy đi, nghỉ hè tớ qua nhà cậu chơi sẵn tiện hai ta cùng nhau vẽ 20 bài kia. Mỗi ngày một bản."Lời của y nghe rất bình thường, Long Phúc gật gật đầu:"Hảo."

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, đi ngang qua Hoàng Lễ Chí, Long Phúc thói quen giúp nàng xách túi:"Lễ Chí, đồ trong ký túc xá nặng không, tớ giúp cậu mang về nhà." Hoàng Lễ Chí nhìn cậu cười:"Felix, không cần, đợi lát nữa anh tớ sẽ đến đón." Long Phúc nghe được tên người không nên nghe, rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng:"Hảo, vậy tớ về trước."

Rời khỏi phòng học, Chí Thành nhìn cậu cười:"Thì ra cậu chuyển hệ vì ai kia. Tớ còn tưởng là vì mình chứ!" Chí Thành cười rộ lên rất đẹp, ánh mắt mảnh dài, màu da trắng trẻo, đôi môi mỏng manh, ân, Long Phúc từng có kết luận: Vừa thấy y thì liền nghĩ ngay đến con người bạc tình bạc nghĩa. Chí Thành cũng không phản bác, cười tươi. Xem ra là cha nào con nấy. Ba của y Thành Vũ là phó thị trưởng, mỗi lần xuất hiện tại TV đều là bộ dáng ân cần tươi cười. An ủi các địa phương nghèo khó, nắm tay của mấy chú bác nghèo khổ an ủi.

Long Phúc nghe y trêu chọc đâm ra túng túng, trên mặt đã có một chút đỏ. Chí Thành khẽ nhắm mắt. Long Phúc nhìn rất đẹp, dáng người vừa phải, cũng cao giống mình, một mét bảy mươi mốt. Một đôi mắt mang theo trời sinh quý khí, mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng, đôi môi đỏ mọng nhưng khi nói chuyện là khách khí cùng sắc bén, xứng thượng tinh xảo đến không có một khuyết điểm, làm cho người ta cảm nhận được con người như từ tranh bước ra. Cậu đẹp đến bức người! Bức người chín mươi dặm! Vừa khiêu chiến vừa câu dẫn lòng người.

Long Phúc không để ý tới ánh mắt y, đi vài bước thấy y còn đứng tại chỗ liền hỏi "Đi! Cậu không muốn về ký túc xá à?"

Chí Thành thu hồi ánh mắt không khỏi có chút lúng túng:"Không cần, ký túc xá cũng chẳng có gì. Hai ta tới thư viện mượn tư liệu đi." Long Phúc quay đầu nhìn y một cái:"Thôi, tớ đi một mình được rồi, cậu muốn sách gì nói đi, tớ mượn giúp cho."

Chí Thành nghĩ nghĩ:"Cũng được. Vậy lát nữa hai ta cùng nhau về nhà, cậu mượn xong ra trước sân trường đợi, tớ sẽ tới rước."

Long Phúc đáp ứng. Cậu nguyện ý cùng Chí Thành cùng nhau. Thứ nhất vì thân phận y tốt, con phó thị trưởng, chính mình kết giao hữu ích vô hại! Thứ hai cả hai xem nhau như bạn học, học trung học chung 3 năm, không ngờ lên đại học cùng một ban. Cũng khó trách Chí Thành có ngữ khí thoải mái như vậy với cậu.

Vị trí xây dựng thư viện nhìn rất có thế lực, tư liệu được lưu trữ đầy đủ từ cổ chí kim tới nay, vì thế sinh viên trong trường ngày nào cũng đều đến đây tìm tư liệu.

Long Phúc đi ở trên đường bất ngờ gặp gỡ Huyễn Thần. Huyễn Thần hai tay trống trơn, đút ở trong túi áo, một bộ dạng thực khiêm tốn. Long Phúc giả bộ không thấy hắn, từ tiểu lộ đi ra ngoài. Thật may là thư viện được xây có cửa bốn phía. Long Phúc sau khi đi vào nhẹ nhàng thở hắt ra, vẫn là nơi này hoàn cảnh tốt, rất tốt, hoa viên, cây xanh làm cho người ta yên tĩnh.

Long Phúc bước vội. Lão sư cho bọn họ danh sách tư liệu, Chí Thành sửa sang lại thực đầy đủ. Long Phúc cầm tờ giấy tìm rất nhanh. Tiên hạ thủ vi cường, bọn họ nghĩ phỏng chừng trước đó đã bị mượn sạch sẽ, không ngờ vẫn còn. Long Phúc nghĩ dù sao đó là quyết định của chính mình, ít ra sẽ không phải gặp cái tên ghê tởm kia nữa.

Long Phúc tìm sách xong ra khỏi thư viện thì thấy Huyễn Thần đứng ở dưới tàng cây, hơi chút dựa vào tường, biểu tình nặng nề, một bộ dáng thực không kiên nhẫn. Thấy hắn bước tới chỗ mình, Long Phúc nhìn nhìn:"Anh tìm tôi?" Huyễn Thần đem tay theo trong túi áo lấy ra:"Ân, tôi giúp cậu ôm đống sách." Long Phúc mặt đen lại, nhớ tới vừa rồi chính mình cũng hành động ôm sách dùm Lễ Chí, cả người đều lạnh, nói lời nói trước sau như thường lệ "Biến!"

Huyễn Thần chìa tay ra cũng lập tức cứng lại, hắn phát hiện chính mình càng ngày càng không hiểu tên hỗn đản này rốt cuộc nghĩ như thế nào, vì cái gì cậu ta không thể giống người bình thường thông tình đạt lý. Rõ ràng cùng Mân Hạo là cùng một gia đình, như thế nào liền như vậy khó có thể câu thông! Huyễn Thần cắn răng nhìn Long Phúc cũng không quay đầu lại đi, hung hăng nhéo nhéo tay, nếu không phải lỗi của hắn, hắn liền ra tay rồi! Nếu không phải hôm đó......!!!! Thì bây giờ đâu cần tìm đến xui xẻo!

Hay cậu ta thích làm gì thì cứ để cậu ta làm đi. Nếu đã muốn cùng chính mình cắt đứt mọi quan hệ, kia liền không quan hệ đi! Hắn liền không thèm nghĩ đến nữa! Huyễn Thần khẽ cắn môi cùng Long Phúc đi ngược chiều nhau, cũng không quay đầu lại, đi một nửa liền chợt phản ứng, quên mất là phải rước em gái về nhà. Cũng tại bị tên Lý Long Phúc làm cho hồ đồ! Huyễn Thần quay trở lại, từ xa xa nhìn Long Phúc ôm một đống sách đi về bãi gửi xe. Tới nơi gửi xe, Huyễn Thần cũng quay đầu lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro