Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyễn Thần sờ soạng một hồi, mắt Long Phúc nửa mở nửa khép, thủy khí sương mù. Huyễn Thần cúi đầu hôn cậu một cái, đứng lên cầm lấy khăn lông lau người cho cậu. Lần này may mắn là không có bị thương gì, Huyễn Thần tìm đồ ngủ giúp rồi giúp cậu thay.

Long Phúc rốt cục lúc này mới chịu nhìn hắn, Huyễn Thần nở nụ cười:"Cơm nguội hết rồi." Tiểu hài tử phản ứng một hồi rốt cục nghe rõ, khôi phục nguyên dạng, hung tợn nhìn hắn, Huyễn Thần vẫn cười:"Tôi đem đi hâm đồ ăn, lát nữa rồi xuống."

Huyễn Thần chạy trối chết chừa lại không gian cho cậu. Không thể không thừa nhận, bọn họ hai người không có chuyện gì để nói, thời điểm làm một câu đều không có, làm xong phát hiện càng không có chuyện gì để nói. Giải thích không đúng, nói lời yêu cũng sai, quá gấp gáp, vội vàng bận rộn bách bức, giống như cuộc hôn nhân này không có bà mối, cũng không chính thức. Hai người cảm tình theo không kịp đuổi theo tiết tấu như vậy, có phải hay không cả hai đều chỉ là tình một đêm của nhau? Huyễn Thần trở lại phòng mình thay quần áo, nhìn áo sơ mi bị mất mấy cái nút nở nụ cười, đối tượng tình một đêm này là tiểu miêu, còn là lão hổ chưa trưởng thành, nhưng lơ đãng giơ cái móng vuốt nhỏ, không thể chọc giận. Huyễn Thần thay quần áo xong đi xuống lầu.

Phương Xán thực hàm súc, nhìn hắn một cái:"Tôi đi ăn, để lại cho hai người một phần. Hâm lại rồi ăn, tuy rằng là mùa hè, nhưng thức ăn vẫn phải nóng." Huyễn Thần gật gật đầu:"Được." Phương Xán đi đến thang lầu quay lại hỏi:"Vậy đêm nay tôi có cần ở lại không?" Huyễn Thần khụ:"Ở lại đi." Phương Xán gật đầu, hắn cũng tính lưu lại, cũng có thể sang phòng Long Phúc. Phương Xán vô thanh cười cười, hai người như vậy quan hệ thoạt nhìn có điểm tiến triển. "Ân, như vậy cũng được."

Huyễn Thần trong lòng có chút không yên, đem đồ ăn một lần nữa bưng lên, Long Phúc cũng xuống dưới, ngồi ở trước bàn cơm, cầm chiếc đũa ăn cơm, hết sức chuyên chú ăn, toàn tâm toàn ý ăn, người nào đều nhìn không thấy, Huyễn Thầb gắp cho cậu miếng cá, cậu cũng không nói gì đem nó nuốt xuống. Huyễn Thần vì thế cũng không có nói chuyện, hai người trầm mặc mà ăn. Ăn xong cơm, Huyễn Thần rửa chén xong, ngồi xuống bên cạnh cậu, Long Phúc cầm điều khiển từ xa, lại là cái tật xấu kia, đổi đài tới lui, không biết xem kênh nào. Huyễn Thần có chút nhìn không được từ phía sau luồn tay qua eo nắm lấy tay cậu, Long Phúc lập tức giật bắn người:"Anh làm gì!" Phản ứng quá mãnh liệt, cơ hồ đem Huyễn Thần từ sô pha đất xuống đất, hai người đều có chút sửng sốt. Huyễn Thần nhìn cậu, Long Phúc giật giật miệng, một câu cũng không có nói ra.

Huyễn Thần đứng lên ngồi xuống phía bên kia. Hắn cũng không biết vì cái gì lại nhích tới gần cậu, thực tự nhiên cho nên quên kiêng dè, có phải hay không từng có đụng chạm da thịt nên mấy chuyện này là hết thảy đương nhiên? Nhưng về Long Phúc? Long Phúc trầm mặc ngồi xuống, không có đổi đài, hình ti vi chiếu chương trình thế giới động vật, là về gấu Bắc Cực, mang theo hai bảo bảo khả ái trên băng tuyết tìm kiếm thức ăn, hai bảo bảo đánh nhau lăn một thân tuyết, bổn bổn trên mặt đất truy nháo. Huyễn Thần nhìn thoáng qua Long Phúc, Long Phúc đại khái thích chương trình TV này, khóe miệng cũng dần dần cong lên. Sắc mặt nhu hòa, Huyễn Thần muốn lấy lòng cậu, vì thế khụ một tiếng:"Ngày mai là khai giảng. Bài tập hè cậu làm xong chưa?"

Long Phúc quay đầu nhìn hắn một cái gật gật đầu, hai người này xem như hòa hảo rồi sao? Huyễn Thần lại cảm giác chính mình không còn lời nào để nói, Long Phúc cũng vậy, hai người khô khốc ngồi trên sô pha. Phương Xán đại khái là nhịn không được đi ra kêu hai người bọn họ:"Lý thiếu gia, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai khai giảng bề bộn nhiều việc." Long Phúc đáp ứng đứng lên, đi lên lầu, Huyễn Thần đứng ở tại chỗ. Long Phúc không có đuổi hắn đi, phải chăng muốn lưu hắn lại, như vậy cũng là chuyện tốt, vì thế Huyễn Thần liền ở lại. Đương nhiên nằm ở bên cạnh cậu rồi.

Tháng 9 buổi tối đã bắt đầu trở lạnh, Long Phúc đáp trên người một cái chăn vô cùng mỏng manh cùng điều hòa, ngủ ở bên cạnh, một chút động tĩnh đều không có, như là không thèm để ý hắn nằm ở bên cạnh, xem như chỉ có mình cậu nằm, dĩ nhiên tiểu tử này nằm ở giữa cái giường, một chút không có ý tứ dịch vào trong, cũng may giường Huyễn Thần rất lớn, có thể năm được hai người. Chỉ là, Huyễn Thần sờ sờ mép giường, giật chăn trên người Long Phúc ra, Long Phúc bị hắn làm cho hoảng sợ:"Anh làm gì!" Tôi làm gì, tôi có khả năng làm được cái gì! Huyễn Thần một cánh tay ôm lấy eo Long Phúc, Long Phúc phản xạ tính phản kháng, Huyễn Thần dùng sức ôm lấy, rồi đắp chăn lên cả hai. Long Phúc quả nhiên không nói hai lời một bàn tay định đánh hắn thì bị hắn bắt được đem đặt ngay ngắn trên giường..

Long Phúc tức giận, ánh mắt tia ra lửa:"Vương bát đản! buông ra!" Huyễn Thần cúi đầu hôn cậu, Long Phúc quay đầu, nụ hôn dừng lại ở trên cổ. Huyễn Thần cũng không có để ý, dọc theo da thịt non mịn lưu luyến, Long Phúc bị hắn làm như vậy cả người phát run:"Cầm thú!" Huyễn Thần ngẩng đầu:"Felix, chúng ta đã là là vợ chồng." Long Phúc há mồm liền muốn mắng chửi người, bị Huyễn Thần chặn, gắn bó giao hòa, tư thế thân mật, thân thể tướng khấu.

Long Phúc chỉ là phản kháng lúc đầu rồi dần dần cũng bỏ mặc, Huyễn Thần dần dần hoãn khẩu khí, tính tình hắn chính là như vậy, càng phản kháng hắn lại càng muốn cưỡng chế, Long Phúc bắt đầu mềm mại, Huyễn Thần ngược lại nhu hòa. Buông Long Phúc ra, Long Phúc thở hồng hộc, Huyễn Thần xoa xoa khóe môi đang chảy nước của cậu, thời gian dài như vậy giao triền, khiến cậu hô hấp không nổi Long Phúc thân thể tinh tế phát run. Huyễn Thần từ phía trên người cậu xuống, ôm cậu vào lòng, xoa đầu cậu như hài tử, là sợ cậu sinh khí, làm tổn thương cơ thể. Huyễn Thần dùng thanh âm nhẹ nhàng như muốn dụ dỗ mấy đứa trẻ:"Đừng tức giận, từ bỏ, cậu ngày mai phải lên lớp." Kỳ thật vốn liền không muốn, chỉ là nhìn Long Phúc trải qua cơn hoan ái với hắn sẽ tỏ rõ thái độ, hắn cảm giác chịu không nổi, rõ ràng có quan hệ thân thiết như vậy, cậu vẫn lạnh lùng như vậy. Long Phúc phản ứng có gì đó không đúng, Huyễn Thần nhất thời không nghĩ ra không đúng chỗ nào, giống như có thứ gì cứ thoát ly suy nghĩ của mình, loại cảm giác này thực không thoải mái.

Long Phúc không biết bị hắn xoa đầu, cậu cũng không biết mình giận hay là nghĩ thông suốt, tránh khỏi ngực hắn, dùng sức cuộn mình vào chăn lăn vào góc giường, Huyễn Thần nhìn cậu tựa như mấy con kén tằm dở khóc dở cười, lấy tay mở chăn ra nhưng thất bại. Vì thế cũng liền buông lỏng tay. Chờ thời điểm cậu ngủ, Huyễn Thần từng chút một gỡ cái chăn ra, không có kinh động cậu, nhẹ nhàng chui vào cùng, cũng không dám dựa vào gần quá, hắn ngủ tướng rất xấu, vạn nhất đè nặng cậu là không nên. Chính mình ngay cả khi làm đều cố gắng không đè nặng bụng cậu, cho nên lúc ngủ không thể tùy tiện gác chân lên cậu được, thất bại trong gang tấc a!

Huyễn Thần nằm ngủ không được, bên ngoài tối như mực, chính hắn trợn tròn mắt ngủ không được, hắn mấy ngày nay rất ít nhìn Mân Hạo, vì bề bộn nhiều việc, ban ngày đi làm, Hoàng Chẩn Vĩnh đem hắn điều đến tầng dưới chót, hắn cùng một nhân viên phổ thông công không có gì khác biệt. Mỗi ngày đi công trường, mang theo nón bảo hộ màu vàng, kiểm tra công trình an toàn công trường, ghi lại tiến độ.. Ha ha, kỳ thật như vậy cũng hảo, không cần cả ngày thấy Lý Chẩn Vĩnh, cũng rất tốt. Hắn không cần mỗi ngày giả bộ bình tĩnh nhìn ba hắn, không cần mỗi ngày ứng phó Âu Dương Tuyết tươi cười đầy mặt quan tâm, hắn thật sự không biết chính mình nên lấy tâm tình thế cư xử với cô nữ thư kí này. Năm đó lúc hắn còn nhỏ, đã đánh nàng một bàn tay. Ha ha, đã qua 10 năm,10 năm, cái gì đều không có thay đổi, vô luận năm đó nháo đến khó coi, Âu Dương Tuyết thủy chung bên cạnh Hoàng Chẩn Vĩnh. Nàng không phải mĩ nhân, thậm chí chỉ hơi thanh tú, nhưng đã bên cạnh ba 15 năm.15 năm, cơ hồ thành một vị trí cố định, củng cố địa vị một lần nữa.

Huyễn Thần kỳ thật biết không thể oán Âu Dương Tuyết, nếu oán phải oán Hoàng Chẩn Vĩnh. Ai khiến Hoàng Chẩn Vĩnh hoa tâm đâu, Âu Dương Tuyết thậm chí không phải mẹ Lễ Chí, vậy mẹ Lễ Chí là ai? Đại khái trừ ba hắn thì không có ai biết.

Huyễn Thần khẽ thở dài một cái, nghiêng người nhìn Long Phúc, Long Phũ thật sự ngủ, Phương Xán nói người mang thai dễ ngủ. Hài tử hai tháng chính là thời điểm buồn ngủ, tình hình chung sẽ không dễ dàng tỉnh, Huyễn Thần có chút cẩn thận đem cậu ôm vào lòng, sợ cậu tỉnh dậy. Hắn đã không thể phân rõ ràng đối với Long Phúc là cảm tình gì. Hắn không phải là dạng xem đối tượng là tình một đêm, đó là con của hắn, hắn tất yếu phải gánh vác trách nhiệm. Mặc kệ hai bên có nguyện ý hay không, đây đều là tất yếu phải gánh vác. Khoảnh khắc hài tử này lưu lại, hắn không biết cảm giác mình là gì. Trốn tránh, buông tha, lại không thể nề hà tiếp nhận. Nếu tiếp nhận cũng chỉ có thể đi tiếp. Cho nên, một đời này, hắn đều không thể thích Lý Mân Hạo. Không có tư cách cũng không thể.

Huyễn Thần ôm Long Phúc trong lòng khó chịu, lo lắng khó chịu, thân thể dùng sức bao vây, tay nắm chặt cậu, sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, Long Phúc trong lòng an an ổn ổn ngủ, một chút đều không có ảnh hưởng đến. Huyễn Thần nằm một hồi, mới chậm rãi ngủ.

Buổi sáng, đồng hồ báo thức tiếng Huyễn Thần vang âm ỉ, Long Phúc nghe, nhắm mắt lại lấy gối của Huyễn Thần ụp lên mặt ngủ tiếp, gối đầu Huyễn Thần bị lấy đi nên ngồi dậy, nhanh chóng đứng lên tắt đồng hồ, ngoài cửa sổ có một tia ánh sáng, mông mông lung lung. Hiện tại mới 5h, Huyễn Thần lại tiếp tục nằm! hôm nay buổi sáng không cần đi làm sớm! hắn hiện tại nằm trên giường Long Phúc?! Huyễn Thần nghiêng người qua nhìn Long Phúc, Long Phúc bị đồng hồ báo thức đánh thức, không kiên nhẫn cau mày, miệng mân thành hình thoi, bộ dáng rối rắm, hình như đang sinh khí. Huyễn Thần nhìn cười ra tiếng, Long Phúc nghe thanh âm còn đánh, trực tiếp dùng lực đánh một cái, Huyễn Thần che nửa bên mặt nghiến răng nghiến lợi! Tên hỗn đản này! Lúc ngủ còn kém hơn cả hắn! Tay chân dang rộng, quần áo xộc xệch, nút thắt, khụ, nút áo rốt cuộc là ai cởi bỏ, chỉ còn một viên, trước ngực này, mấy dấu hôn đêm qua hiện lên, áo ngủ vén đến nửa người, lộ ra eo! Cậu chỉ mặc quần con màu đen, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp! Cậu quả thật không chịu để ý mình đang ngủ cạnh một thằng đàn ông hay sao =))))))))

Huyễn Thần gian nan dời đi ánh mắt, nhìn ra bên ngoài, sắc trời bên ngoài rọi vào đến khó chịu muốn mắng người! Là ai nguyện ý sáng sớm dậy làm điểm tâm cho cậu! Huyễn Thần rốt cuộc ngủ không được nữa, Long Phúc đánh xong lăn vào chăn, vùi đầu vào gối ra giữa nằm, chiếm cả cái giường lớn! Huyễn Thần sờ mặt xuống giường, quyết định đi sô pha ngủ! hắn không thể cùng cậu cướp chăn!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro