Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Âu Dương lão sư giáo huấn bọn họ xong, hưng trí giảng một đoạn dài, quên mất đi bọn họ chỉ mới là sinh viên năm hai, trực tiếp giảng đến điêu khắc sử thượng Trung Quốc đồ sộ điêu khắc kỳ tích: Tần tượng binh mã. Nói đến tần tượng binh mã, Âu Dương giáo sư khó mà châm chọc. Cho nên Long Phúc vẫn là thực khốn, u hồn dường như nghe xong nhất đường khóa, đầu óc tương hồ, thật vất vả ngóng trông Âu Dương giáo sư nói xong, Long Phúc ghé mặt lên bàn, ngược lại là Hàn Văn phía trước vẫn thanh tỉnh, quay đầu trêu chọc cậu:"Long Phúc, Long Phúc, còn ngủ a! Như thế nào lại dám ngủ nữa!" Long Phúc trong lòng hừ một tiếng: Chính là bởi vì y có thể ngủ cho nên cậu mới ngồi sau, có người ngủ trước sẽ tản đi sự chú ý của mọi người, ai ngờ cả hai đều bị đứng lên chứ!

Hàn Văn cằn nhằn một hồi vẫn là đần độn vô vị quay đầu về. Y cùng Long Phúc, Chí Thành đều xem như bạn học, đừng nhìn tên của y như vậy mà nghĩ y văn nhã, kỳ thật y không hề giống như vậy, rất nổi loạn, như nhà giàu mới nổi, ba y là kĩ sư xây dựng, đem y nhét vào trường học này, muốn cho con mình có chút kiến thức về kiến trúc, Hàn Văn không bằng lòng, vốn không có năng khiếu hay hứng thú, nên đến đây nơi này không gì vui mà chờ đợi, chẳng qua có thể cùng Long Phúc, Chí Thành trở thành bạn cùng lớp, coi như là duyên phận a. Lúc trước Hàn Văn vì có chuyện nên không thể đi chơi cùng hai người, Chí Thành rất bực bội, Long Phúc mỗi ngày đều lên lớp như thường lệ, không hiểu sao mấy bữa nay lại chạy tới sau y ngồi, không cùng Chí Thành ngồi cùng bàn, như thế khiến Hàn Văn cao hứng một hồi. Cậu ta bây giờ cùng chính mình giống nhau, thích ngủ, ân rất tốt. Hàn Văn cao hứng cầm điện thoại chơi game.

Trương Gia Nhuận nhìn thoáng qua thấy Long Phúc tiếp tục ghé vào trên bàn ngủ, Long Phúc ngủ cũng không nhìn Gia Nhuận, cậu ôm lấy cánh tay rồi ngủ quên trời quên đất, Trương Gia Nhuận có chút kỳ quái, y là đại hán Sơn Đông thô cuồng, cũng hiểu được Long Phúc nhìn rất đẹp, bộ dáng vô cùng đẹp, cứ như người trong tranh vẽ, ân, cái kia người Giang Nam nam hay nữ đều nhìn rất xinh đẹp. Trương Gia Nhuận kỳ quái không hiểu tại sao cậu chịu ngồi cùng bàn với mình, Long Phúc còn đe dọa là nếu hỏi sẽ đuổi đi, vì thế sau này cậu chiếm luôn nới này. Mấy ngày này đều không có cùng nhau nói chuyện. Cậu không mở miệng cho nên Gia Nhuận cũng không dám nói. Đại thiếu gia này tính tình không được tốt, ngay cả Hàn Văn cũng cảm thấy vô cùng xa cách. Dù sao người ta cũng là bạn học từ cấp hai mà!!!!

Sang tiết hai, Trương Gia Nhuận vẫn cẩn thận kêu cậu dậy, Long Phúc vừa tỉnh một lát cũng rất bình thường, sau khi tỉnh trưng ra bộ mặt chán ghét, nhướn lông mi, đôi mắt phượng cũng nhướn lên, đôi lông mi dài cong muốn rũ xuống, vì thế thanh âm đều lạnh lẽo:"Làm gì!" Trương Gia Nhuận biết mình nói hơi lớn, vì thế thật cẩn thận đè thấp thanh âm:"Phải lên lớp. Tiết này vẫn là Âu Dương lão sư." Chương trình đại học đáng chết, hệ kiến trúc đáng chết! học kiến trúc mà thôi, còn phải học phác hoạ! còn phải học điêu khắc! còn phải học tượng binh mã gì đó! Long Phúc trong lòng mắng một phen. Trên mặt biểu tình không tốt, Trương Gia Nhuận nhìn cậu rối rắm! Tính tình đều rất xấu! Trương Gia Nhuận trong lòng lắc lắc đầu, đại thiếu gia tính tình không được tốt a.

Long Phúc mở sách giá khoa, còn dùng sức bấm bụng mình một phen, cũng tỉnh. Rốt cuộc cũng kết thúc tiết học gian khổ. Long Phúc ôm sách giáo khoa đi ra ngoài, Chí Thành vượt qua cậu:"Felix!" Đoàn Tình hạ giọng:"Chí Thành." Chí Thành nhìn cậu:"Đi đâu ăn cơm? Vẫn là ăn cơm bên ngoài trường học?" Hai người lúc trước đều ăn ở ngoài, đại thiếu gia nhà ta không ăn được cơm ở căn tin. Chí Thành thực tự nhiên lôi kéo cậu đi ra ngoài, lần này Long Phúc chần chừ:"Tớ muốn về nhà ăn." Chí Thành kinh ngạc:"Về nhà?" Y một tuần không có tới, Long Phúc không chỉ đổi bàn, thói quen cũng đổi. Chí Thành nghi hoặc nhìn cậu, Mân Hạo chắc giờ đã sớm về, y buổi sáng và chiều giống cậu có hai tiết.

Ai đón cậu về nhà, lại giữa trưa chỉ có hai tiếng nghỉ ngơi, buổi chiều bọn họ có 4 tiết. Chương trình năm hai rất nhiều, vì bồi dưỡng tài năng, đem trọng tâm dồn vào năm nhất năm hai, muốn trước khi tốt nghiệp phải có đủ kiến thức, cũng là muốn cho bọn họ sang năm ba có thể biết nhiều kiến thức thực tiễn hơn, cho nên chương trình học rất nhiều. Buổi chiều hai tiết tiếng Anh, hai tiết kiến trúc công trình kinh tế. Một Một giờ rưỡi phải lên lớp, Chí Thành nghi hoặc nói:"Tới kịp sao?" Long Phúc không muốn nói cho y biết mình đang ở nhà Huyễn Thần, mấy ngày này trốn y chẳng lẽ y nhìn không ra? Chí Thành nhìn ra được, y cùng Long Phúc học chung nhiều năm, như thế nào có thể nhìn không ra! Bàn cũng không ngồi chung nữa! Chí Thành đứng ở đối diện nhìn cậu, Long Phúc chột dạ trước nói câu:"Ca ca ta không có đi, ta, ta cùng hắn cùng nhau."

Chí Thành đút tay vào túi áo khoác:"Vậy được rồi." Nhìn thấy Long Phúc nghi hoặc nhìn y, Chí Thành cảm giác chính mình khẩu khí quá mức kỳ quái vì thế nở nụ cười:"Buổi chiều đừng ngủ quên, khóa tiếng Anh a, có điểm danh a!" Long Phúc khụ:"Yên tâm, tớ sẽ không ngủ quên đâu! Đi đây." Chí Thành thả cậu đi.

Long Phúc nhẹ nhàng thở ra, ứng phó với Chí Thành không tốt lắm, vẫn là tên ngồi cùng bàn ngồi với mình hiện giờ ngây ngốc. Long Phúc bắt đầu về nhà Huyễn Thần, y nói quả không sai, Mân Hạo thực sự ở đây. Lúc trước đều về nhà, mấy ngày nay ngược lại là ngày nào cũng đến, Long Phúc có điểm không bằng lòng, bởi vì so với Chí Thành đến, Mân Hạo cũng không tốt hơn gì. Đặc biệt đối với một bàn đồ ăn. Tuy rằng Mân Hạo cùng chính mình đều có khẩu vị ăn không sai biệt, khẫu vị thanh đạm, đặc biệt này thời tiết mấy ngày nay nóng, Huyễn Thần làm cơm đặc biệt thanh đạm, hai người cũng không biết khi nào thì mua đồ ăn, chương trình học nghiên cứu sinh của bọn họ thật thanh nhàn, chỉ có hai tiết.

Long Phúc loạn thất bát tao, bưng cơm ăn một chén. Mân Hạo gắp đồ ăn cho cậu:"Felix, khóa hôm nay nhiều hay không, buổi chiều còn có khóa sao?" Long Phúc gật gật đầu: "Còn có 4 tiết." Mân Hạo cảm thán:"Nhanh thôi sẽ qua năm hai. Vậy em ăn nhiều một chút, buổi chiều không đói." Vì thế lại múc chop Long Phúc một chén cơm, Long Phúc gian nan nuốt nuốt nước miếng:"Không muốn ăn, ăn no rồi." Mân Hạo kỳ quái:"Mới ăn một chén a." Long Phúc trong lòng buồn bực phải chết, y ngồi đó sao mà dám ăn! Huyễn Thần nhìn vẻ mặt của cậu muốn cười:"Ăn không hết liền tính. Mân Hạo cậu ăn nhiều một chút." Long Phúc liên tục gật đầu:"Ân, ăn nhiều một chút."

Huyễn Thần nhìn cậu rời bàn ăn, bắt đầu xem TV, vẫn là cái tật xấu kia, đổi ba kênh liên tiếp rồi quay trở lại kênh đầu. Mân Hạo xem mắt mệt, lắc đầu:"Cùng em ấy xem TV, không đến một năm cũng cận thị." Long Phúc rỗi rãi đáp:"Ai nói, cậu đâu bị cận thị. Tớ cũng không có." Mân Hạo cười:"Đó là bởi vì cậu không có mỗi ngày ghé vào mặt trên." Long Phúc cắt lời, cảnh tượng hai huynh đệ đấu võ mồm Huyễn Thần thường xuyên gặp, một chút việc nhỏ đều có thể nói tiếp, anh một câu em một câu, nói không vừa lòng thì bắt đầu cãi nhau, khung cảnh thân cận kia tràn đến, Huyễn Thần trong lòng thực thân thiết, nhưng là thân thiết một hồi cảm giác không phải tư vị. Long Phúc rõ ràng biết người hắn thích là Mân Hạo, nhưng vẫn có thể trước mặt hắn cãi nhau với Mân Hạo, còn cùng ngủ chung giường. Cậu trong lòng một chút khúc mắc đều không có sao? Vẫn là một chút đều không để ý chính mình? Cậu một chút đều không để ý chính mình, lại cùng chính mình ngủ!!!

Huyễn Thần niết chiếc đũa có chút cứng ngắc, Mân Hạo hỏi thanh:"Gần đây bề bộn nhiều việc sao? Hoàng bá phụ còn muốn cậu đi làm tiếp?" Huyễn Thần lắc đầu:"Cuối tuần này không có đi, vừa khai giảng, qua vài ngày nữa liền dàn xếp lại."

Mân Hạo cười nói:"Là Felix gây thêm phiền toái."

Y nói có chút khách khí, phảng phất nhìn thấy huynh đệ bọn họ là chí thân, Huyễn Thần cảm giác chính mình chui sừng trâu, dám cười cười:"Ai nói a, mỗi ngày cậu ấy đều có khóa, chính là buổi tối trở về mà thôi, theo tớ nghỉ ngơi cơ bản giống nhau." Mân Hạo gật gật đầu:"Vậy là tốt rồi." Huyễn Thần cười cười. Hai người nói chuyện này một hồi, không có nghe thấy Long Phúc động tĩnh, Huyễn Thần nhìn thoáng qua, quả nhiên là ngủ. Chân dài không duỗi thẳng ra, nằm tại sô pha thượng, Huyễn Thầb đứng lên dùng hai tay ôm cậu đứng lên, Mân Hạo khụ, Huyễn Thần lập tức ngây ngẩn cả người, ôm cậu có chút cứng ngắc, Mân Hạo nhìn hắn cũng có chút cứng ngắc, ánh mắt rõ ràng là nhìn Long Phúc. Huyễn Thần trong nháy mắt cảm thấy quái dị nên cười miễn cưỡng:"Felix đứa nhỏ này, nói ngủ liền ngủ, ở trong này không thoải mái, vẫn là lên lầu đi ngủ đi. Mân Hạo, cậu ngồi đi, tớ mang lên phòng." Mân Hạo nở nụ cười:"Được." Y có tâm cũng vô lực, Mân Hạo cứ như vậy nhìn Huyễn Thần dễ dàng đem cậu ôm vào lòng, Long Phúc ngủ thực trầm, thế nhưng không có tỉnh. Mân Hạo đứng ở phòng khách có chút mất mát.

Huyễn Thần đem cậu nằm lên giường, lấy chăn phủ lên, nhìn một hồi liền đi xuống lầu, dưới lầu còn có Mân Hạo, Huyễn Thần bồi Mân Hạo nói chuyện chút rồi khuyên y đi nghỉ một chút, thời tiết không nóng không lạnh, độ ấm thích hợp, cho nên thân thể y tốt lên một chút, cả ngày không hề ho khan, hơn nữa là ở chỗ của Huyễn Thần, cho nên Lý phu nhân cũng không có ép y về.

Mân Hạo chọn phòng ngủ Long Phúc:"Joseph, tớ cùng Felix ngủ một cái phòng được rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi." Huyễn Thần theo bản năng nhẹ nhàng thở ra:"Được." Nếu Mân Hạo ngủ ở phòng mình thì chắc chắn hắn phải bò ra phòng khách.

Mân Hạo đóng cửa lại rồi nhìn Long Phúc, tư thế Long Phúc ngủ vẫn rất chân thật, Huyễn Thần đem cậu nhích vào phía trong. Chăn cũng bị đạp ra. Mân Hạo ngồi ở mép giường giúp cậu đắp chăn, cười cười, có chút xót xa. Cậu từ nhỏ đến lớn đều là ngủ một mình, lúc còn rất nhỏ ngủ ở giường nhỏ, bốn phía có rào chắn,cậu không thể lăn xuống đất, cho nên ngủ một mình. Đến khi không ngủ được ở giường nhỏ, liền đổi giường lớn, khi đó cậu nghịch ngợm lật tới lui, kết quả rớt xuống không ai biết, chính cậu cũng không biết, thảm rất dày, cũng không có đau. Bảo mẫu ở bên cạnh ngủ hô hô, chăn cũng không đắp cho cậu! Thời điểm đó y còn ôm được cậu, tuy rằng bộ dạng mập mạp, nhưng là vẫn là có thể ôm được. Ôm đến phòng hai anh em ngủ cùng nhau. Tiểu hài tử không có thói quen ngủ với người khác, đá y tỉnh rất nhiều lần, cuối cùng cũng thật sự mệt mỏi, hai người đều ngủ, chăn bị cậu đá văng, hai người mặc đồ ngủ mỏng manh ngủ tới hừng đông. Buổi sáng cậu cũng không bị lạnh, vẫn thanh âm khóc hoạt bát khả ái thực vang dội. Ngược lại là y bị cảm mạo, thiếu chút nữa lấy mạng của y rồi. Miễn dịch của y quá kém, quá kém...... Từ đó về sau, Lý phu nhân không bao giờ cho phép bọn họ cùng nhau ngủ nữa.

Mân Hạo hít vào một hơi, cảm giác trong lòng chợt tràn ngập phiền muộn. Y che khẩu cúi đầu ho khan vài tiếng, cầm lấy cuốn sách tiếng Anh của Long Phúc trên bàn, tâm bình khí hòa xem. Y không thể nghĩ quá nhiều, bệnh ho suyễn tuy lớn mà nhỏ, nếu thể chất tốt một chút có lẽ tốt hơn, nhưng là gặp gỡ y liền không tốt, căn bệnh này quá dài, vĩnh viễn không trị hết được. Mấy năm nay cậu sinh và lớn lên tại bệnh viện, ngày ngày đêm đêm dưỡng, không có chuyển biến xấu, không có nguyên nhân nên không dẫn đến tình trạng tắc tính dãn phế quản hòa mạn tính phế của bệnh tim, này đã là rất tốt, rất tốt.

Long Phúc ngủ không đàng hoàng, tay còn quơ quớ đánh vào y, Mân Hạo nắm tay cậu nở nụ cười. Cùng trước kia giống nhau, mỗi lần y thân thể không tốt chỉ có thể nhốt tại trong phòng, cậu sẽ chạy vào phòng y. Tuy rằng toàn phá hư, tuy rằng là đông tìm tây phiên làm loạn cả phòng, nhưng là, y trong lòng cao hứng. Cao hứng vì cậu chơi với y. Sau khi bị Lý phu nhân cùng bác sĩ cấm, còn nguyện ý đến chơi với y. Y nhìn cậu chơi một mình trong phòng mình, trong lòng cũng chua xót, tiểu hài tử này cùng y giống nhau rất tịch mịch. Lý Thời Hách quản giáo cậu rất nghiêm, cơ hồ không cho phép cậu đi ra ngoài chơi, ngay cả nhà trẻ đều không có đi. Ông mời giáo viên tới nhà dạy. Cậu năm 6 tuổi, nhưng là một đứa bạn đều không có. Đã không có bạn, không có người chơi mới bất đắc dĩ chạy đến vào phòng y.

Mân Hạo nắm tay cậu hít một hơi thật sâu, y hẳn là cám ơn Lý Thời Hách, cám ơn Lý Thời Hách quản cậu nghiêm như vậy, tước đoạt thơ ấu của tiểu hài tử, khiến cậu bất đắc dĩ cùng mình sinh hoạt cùng nhau. Tiểu hài tử này cũng nhất định chán ghét y, chán ghét y suốt ngày nằm một chỗ, không thể giống như người ta cùng anh trai chơi chạy xe lửa, bắn súng, chơi trốn tìm, ra ngoài chạy nhảy, thậm chí không thể ôm một cái nữa. Thậm chí, cùng cậu chơi đùa thời gian đều rất ngắn, đều phải lén lút. Một khi bị bác sĩ cùng Lý phu nhân phát hiện, tiểu hài tử liền muốn nói vài câu, sau đó liền sẽ bị bảo mẫu mạnh mẽ ôm đi.

Mân Hạo hốc mắt có một chút ướt át, y nhớ rõ có lần, tiểu hài tử này nói thế nào cũng không chịu đi, gắt gao ôm khung cửa, không cẩn thận bị bảo mẫu dẫn bị cửa kẹp tay, khóc kinh thiên động địa. Y thấy lo lắng nên bị ngã xuống giường, kinh động bác sĩ. Y thành thành thật thật nằm ở trên giường bệnh lo lắng cho cậu, kết quả buổi tối lại thấy cậu vụng trộm chạy tiến vào, đã không còn khóc. Trên tay cũng băng bó. Lần này ngược lại là thành thật, ngồi ở trên giường nhìn y, sắc mặt thối thối, nói lời không dễ nghe:"Anh sẽ không chết, phải không?." tiểu hài tử 6 tuổi a, không biết nói gì, nói lời nói rất thành thật, là sợ y chết đi. Mân Hạo vươn tay đến sờ sờ đầu của cậu:"Yên tâm, anh sẽ không chết." Tiểu thí hài yên tâm, cao hứng:"Vậy là tốt rồi. Em đi đây." Mân Hạo kéo lại:"Ở đây chơi một hồi đi, anh cho em ăn bánh bích quy, chocolate." Y muốn lưu cậu lại, thế cho nên dùng thủ đoạn này, tiểu hài tử chính là thích ăn ngọt, Lý Thời Hách không cho cậu ăn nhiều. Quả nhiên tiểu hài tử vừa nghe có chocolate bánh bích quy ăn, lập tức cao hứng. Mân Hạo đem chocolate bánh bích quy toàn bộ đều cho cậu, tiểu hài tử ôm nhất đống bánh bích quy, ngồi xuống đất. Ăn đến miệng bẩn hết. Mân Hạo nhìn cậu cười, trong lúc nhất thời cảm giác trên người ốm đau cũng có thể chịu đựng. Felix vẫn thích ăn đồ ăn vặt, hơn nữa thích đồ ngọt, từ nhỏ đến lớn vẫn đoạn không đổi, vô luận hay bị đau răng đều không đổi được. Đêm hôm đó, cậu ăn rất nhiều, kết quả bị đau răng. Náo loạn nửa buổi tối, nhưng là ngày hôm sau thời điểm vẫn là nguyện ý cùng y chơi.

Mân Hạo xấu hổ, nhớ tới này chuyện cũ đều mặt đỏ. Y nhìn thoáng qua Long Phúv, trên mặt mồ hôi lấm tấm, trách không được luôn đá chăn. Mân Hạo buông sách thay cậu lau mồ hôi. Y nhẹ nhàng hôn lên cái trán bóng trơn, giống như trước đây, đơn thuần chân thật, không pha tạp bất cứ thứ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro