Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Phúc cảm giác ngủ được giấc dài, đem ngủ qua cả hai tiết tiếng Anh. Là Mân Hạo không nỡ gọi cậu dậy, đồng hồ báo thức vang vài tiếng thì cậu đã bắt đầu tỏ ra phiền phức, vì thế Mân Hạo giúp cậu tắt đồng hồ đi. Long Phúc vừa cảm giác đứng lên khi liên tục kêu:"Chết rồi....... lão sư điểm danh ...tiết tiếng Anh."

Mân Hạo khụ:"Không có việc gì đâu. Nghỉ một hai tiết cũng không sao." Long Phúc lườm y một cái:"Em đâu có giống anh, không đi cũng được!" Tiểu thí hài rời giường khí lớn như vậy, nói chuyện vô cùng lớn tiếng, Huyễn Thần liền nói:"Long Phúc, Mân Hạo là vì thương cậu, không nỡ kêu cậu dậy!"

Long Phúc vốn đang mơ mơ màng màng, hiện tại thanh tỉnh, thực thanh tỉnh, cho nên nhìn Huyễn Thần ánh mắt nhọn như lưỡi dao:"Huyễn Thần, anh không tư cách rống lên với tôi!" Lười nhìn hắn, Long Phúc cầm sách giáo khoa đi ra ngoài, chỉ còn hai người trong phòng. Mân Hạo gọi liên tục nhưng cậu không quay lại. Huyễn Thần há miệng không biết chính mình còn nói sai cái gì mà tên tiểu tử cư xử như có ai giẫm lên cái đuôi của cậu ta vậy, nhìn Mân Hạo trầm mặc an ủi:"Cậu đừng để ý, cậu ta là hài tử, không hiểu chuyện." Mân Hạo nở nụ cười:"Không có gì. Là tớ không tốt, Felix từ nhỏ đến lớn rất sĩ diện, chưa từng lên lớp muộn. Lúc trước còn bảo tớ chậm nên nhất quyết không đi chung xe"

Huyễn Thần nghe xong cũng cười:"Hiện tại tính tình càng ngày càng xấu." Mân Hạo nghe hắn nói như vậy liền quay đầu lại nhìn:"Vừa rồi là tớ không đúng, tính tình em ấy vốn không phải như thế. Mong cậu thông cảm. Cậu chờ em ấy về rồi hẵn về nhà." Huyễn Thần sửng sốt, nhớ tới vì Long Phúc nên mới bất đắc dĩ ở nơi này. Chờ cậu ta, chờ cậu ta về, mới được đi...... Hắn vừa rồi chỉ lo Mân Hạo, nói ra tâm tư cao ngạo của tiểu hài tử kia. Mân Hạo thở dài:"Hảo, tớ muốn về. Vốn là tưởng lên lớp, hiện tại chắc không cần." Huyễn Thần đưa y trở về, dọc đường đi hai người đầu tỏ vẻ trầm mặc.

Buổi tối Lý phu nhân lưu hắn ở lại ăn cơm, Huyễn Thần lắc đầu:"Con phải trở về ăn, Long Phúc cũng chưa ăn, con cùng em ấy ăn cơm được rồi." Lý phu nhân nghe hắn nhắc Long Phúc cũng không có nói tiếp, Huyễn Thần biết bà không thích Long Phúc vì thế cũng liền cáo từ. Về nhà không thấy Long Phúc, Phương Xán ngược lại là đúng giờ trở về, y ban ngày lo phòng khám, buổi tối mới về. Phương Xán theo thói quen hỏi Long Phúc, Huyễn Thần đang cầm di động, gọi mấy lần, Long Phúc tắt máy. Huyễn Thần sắc mặt dần dần trầm xuống, Phương Xán rửa tay hỏi hắn:"Đi đâu?" Còn không đến cuối tuần, chắc không phải về nhà ngày a. Huyễn Thần khụ:"Tôi đi ra ngoài tìm. Cơm chiều xong rồi, anh ăn trước đi." Phương Xán lắc lắc đầu:"Không cần, tôi chờ hai cậu, cần tôi đi chung không?" Huyễn Thần lắc đầu:"Không cần." Hắn cũng không biết cậu đi đâu. Chỉ là biết nếu đêm nay không tìm cậu trở về, hắn phỏng chừng tình nguyện ngủ phòng học cũng sẽ không trở về đây.

Huyễn Thần tìm vài nơi, trước tiên đến phòng học tìm một lần, lại đi đến phòng tự học, thư viện, tìm không thấy người nên bất đắc dĩ gọi điện cho em gái, Hoàng Lễ Chí ngược lại là thản nhiên, nói với hắn là có lẽ cậu ta đi chơi với vài đứa bạn. Hẳn là buổi tối sẽ trở về. Huyễn Thần muốn lấy số của Chí Thành, Huyễn Thần biết Chí Thành, chính là công tử phó thị trưởng, bọn họ đều biết nhau. Chỉ có thể nói Long Phúc giao bằng hữu đều là sổ thượng danh hào. Tiểu hài tử rất lợi hại! Huyễn Thần gọi điện thoại vẫn khách khí, dù sao Chí Thành vẫn là một công tử. Hắn khách khí, Chí Thành càng khách khí. Hai người nói vài câu cũng chưa vào vấn đề chính.

Long Phúc ngồi ở đối diện Chí Thành có chút cười lạnh, Chí Thành nhìn cậu một cái nở nụ cười:"Anh tìm tôi có chuyện gì sao?" Huyễn Thần khụ khụ:"Tôi nghe Lễ Chí nói cậu đang ở chung với Long Phúc?" Chí Thành nhìn thoáng qua thấy Long Phúc có điểm không kiên nhẫn chọn đồ ăn thì cười cười:"Đúng vậy. Đang ở chỗ tôi. Hoàng ca muốn tìm cậu ấy sao?" Huyễn Thần gật đầu:"Đưa điện thoại cho cậu ta, anh muốn nói mấy câu." Chí Thành nghe thanh âm cường thế của hắn có chút không vui, hơi hơi nhíu mày, vẫn đem điện thoại cho Long Phúc. Long Phúc không biết người bên kia là ai, chỉ có thể trách Chí Thành lo hàn huyên, cũng không nói tên cho cậu biết, bằng hữu cũng nhiều, đối với bất luận kẻ nào cũng đều là một bộ dáng hồ ly tươi cười, sau nghe rõ là thanh âm Huyễn Thần thì trực tiếp tắt máy, ngay cả hừ cũng không thèm!

Chí Thành nhìn cậu rõ ràng động tác lưu loát nở nụ cười:"Làm sao? Hoàng đại thiếu gia đắc tội cậu?" Long Phúc hừ một tiếng:"Không cần để ý đến anh ta. Chúng ta ăn xong rồi trở về." Chí Thành cười vui vẻ:"Được. Đêm nay cậu không muốn về nhà thì chúng ta đến kí túc xá. Phòng tớ hôm nay hình như không có ai." Long Phúc nghĩ xong miễn cưỡng đáp ứng nhà đó không thể về, nghĩ đến nhìn thấy bản mặt Huyễn Thần là lập tức ghê tởm. Hiện tại cũng chỉ có thể cùng Chí Thành ở ký túc xá. Long Phúc vô ý thức sờ soạng cái bụng, vẫn bằng phẳng.

Chí Thành nhìn cậu một cái, Long Phúc từ khi nghe xong điện thoại Huyễn Thần liền không cao hứng, vốn ban nãy cả hai đều cao hứng. Chí Thành cắn chặt răng đứng lên:"Hảo cậu không muốn ăn thì chúng ta không ăn, chúng ta trở về đi." Long Phúc theo y đứng lên, vốn không có cảm thấy khó ăn, nghe xong điện thoại liền cảm thấy khó ăn.

Hai người tính tiền rồi đi ra, sắc trời vẫn còn sớm, Chí Thành nhìn đồng hồ:"Felix, mới 8 giờ. Cậu có mệt không? Nếu không chúng ta đi đâu chơi chút đi?" Long Phúc nghĩ:"Được rồi, đi đâu?" Chí Thành suy nghĩ một chút:"Phía trước có nơi mới mở sân trượt băng, chúng ta đi nhìn xem?" Chí Thành nhớ rõ Long Phúc rất thích. Quả nhiên Long Phúc không ngáp mà từ tốn đáp:"Hảo, chúng ta đi nhìn xem."

Hai người đi vào sơn trang, "wutheringheights" (Đồi gió hú). Thoạt nhìn cái tên tiếng Anh có chút xa hoa quỷ dị, Long Phúc nhìn rồi nở nụ cười lạnh:"Đặt cái tên này đúng là lãng phí". Chí Thành nở nụ cười thanh:"Chính là như vậy." Long Phúc cười không nói cái gì, hai người đi vào, quả nhiên rất lớn, phân thành nhiều khu, giống như khu vui chơi giải trí. Chí Thành cùng cậu vào trong, quản lý thấy y đến rất quen thuộc mà chào hỏi:"Hàn thiếu gia, cậu đến." Chí Thành gật gật đầu:"Chúng ta đi tầng 3 trượt băng." Quản lý rất nhanh mang hai người đi lên. Hai người đi vào bên trong cảm giác rộng mở sáng sủa, mấy trăm thước vuông trượt băng, rất sạch sẽ chỉnh tề, người tuy rằng hơi nhiều, nhưng là bởi vì diện tích lớn nên thoạt nhìn cũng an nhàn, so bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Nơi đây vô cùng náo nhiệt. Long Phúc nở nụ cười:"Náo nhiệt như vậy." Chí Thành cười:"Nơi này vừa khai trương. Cho nên người nhiều." Hai người thay giày, tiến vào sân.

Chí Thành kỹ thuật không kém, Long Phúc cũng vậy. Hai người trượt rất đẹp, như đôi yến cùng bay, hai người trượt vòng quanh một vòng, hai vòng rồi Chí Thành lôi kéo cậu vào trung tâm, hai cái vòng tròn, hai người mỗi người một cái, trượt làm mọi người xung quanh cũng chỉ đứng nhìn hai người, âm nhạc cất lên bản nhạc [wutheringheights], có một chút không thích hợp, vì nó quá bi thương. Chí Thành trượt một hình cung, thật dài, đến gần Long Phúc rồi đứng đối diện, mang theo bao tay kéo tay cậu, nhìn cậu nhẹ nhàng mà nói:"Còn nhớ rõ lời hứa cùng nhau biễu diễn hồi trung học không?" Long Phúc thở hổn hển, thời gian dài như vậy hoạt động khiến cậu có một chút mệt. Gật gật đầu:"Thời điểm nguyên đán? Cái gì loạn thất bát tao, cậu cũng còn nhớ a." Chí Thành nhìn cậu cười:"Tớ cảm thấy rất được mà, tiếng Anh của cậu rất tốt a." Nói tới đây Long Phúc sắc mặt cũng không tốt:"Đều do lão sư tiếng Anh, ông ta không chịu cho mỹ nhân đối thoại với tớ, nên tớ nhất định rời đi!"

Chí Thành nở nụ cười:"Là vì tiếng Anh của cậu tốt. Trừ cậu ra không tìm thấy người thứ hai cùng đối thoại, haha." Thanh âm của cậu rất tốt, tính cách cũng đặc biệt giống nhân vật, ngôn từ kịch liệt vô cùng cố chấp. Long Phúc tránh tay y ra đi lại vòng quanh:"Không cho cậu nói tới nữa! cậu tốt rồi, cậu đối thoại chung với Heath! Mà người đối thoại với tớ là cái tên đáng chết Catherine!" Chí Thành nhìn cậu cười, Catherine nếu đáng chết, như vậy Heath không phải càng đáng chết hơn? Long Phúc kỳ thật thích sơn trang mang tên quyển sách kia, mà y thì không thích.

Long Phúc thở hổn hển muốn về, quả thật có chút mệt mỏi. Cậu cảm giác giày trượt hôm nay thật trầm. Cậu cúi đầu nhìn đôi giày nên không chú ý để tránh người đang trượt phía trước. Chí Thành muốn tới giúp nhưng ở xa nên trơ mắt nhìn hai người ngã sấp xuống sàn băng!"Felix!" Long Phúc trong nháy mắt cảm giác mất đi tri giác, đầu của cậu ngược lại là không có việc gì, vì cậu theo bản năng bảo vệ, chỉ có bụng là bị trầm trọng! Long Phúc cố hết sức nhìn người đè mình, là tiểu cô nương, tiểu cô nương là người mới học, ngã sấp xuống liền gắt gao lôi theo cậu, ngã ở trên người cậu! Long Phúc sau không kiên nhẫn đẩy nàng ra:"Đứng lên!"

Tiểu cô nương đó mang giày trượt băng đi vài lần đều không thành công, Long Phúc mặt lại càng đen lại. Cậu không kiên nhẫn khiến tiểu cô nương liên tục giải thích:"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tớ không phải cố ý, tại tớ không có thấy cậu nên không biết...... Ta......" Càng khẩn trương càng nói không thành lời, Long Phúc mặc quần áo vô cùng mỏng nên bị lớp băng làm cho lạnh thấu người.

Long Phúc ôm bụng mắng một tiếng:"Đáng chết!" Tiểu cô nương ngậm miệng một câu cũng không nói, không nghĩ qua người dễ nhìn như vậy lại nói chuyện vô cùng khó nghe. Chí Thành phía sau cũng lướt đến, đỡ nàng dậy, vội vàng ngồi xổm xuống xem Long Phúc:"Felix, không sao chứ?" Long Phúc cố hết sức đứng lên:"Không có việc gì!" Chí Thành vẫn là không yên lòng một phen sờ soạng:"Có ngã sấp xuống nơi nào, chân có đau hay không? Bụng đau sao?!" Long Phúc nhanh chóng gỡ tay y đang đặt trên bụng mình! Thấy Chí Thành sững sờ, Long Phúc khụ:"Tớ không sao, chúng ta trở về đi. Không muốn trượt nữa." Chí Thành rất nhanh liền khôi phục cười nói:"Tớ đưa cậu về." Lần này Long Phúc không có làm hành động gỡ tay y ra nữa, Chí Thành trong lòng có chút thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro