2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunjin rảo bước nhanh hơn, và những tiếng rít nhỏ liên tục của chú mèo con khiến anh chạy nhanh hơn về căn hộ của mình. Trong lúc di chuyển một cách nhanh chóng và cố gắng không làm chú mèo bối rối quá, anh thì thầm những điều ngọt ngào để mèo con bình tĩnh lại, đồng thời nghĩ cách giúp nó. Con mèo dường như có một vết thương đang chảy máu vậy nên chắc chắn Hyunjin phải cần một dung dịch khử trùng phù hợp với động vật mà anh ấy không hề có.

"Nghĩ đi nào, Hyunjin." Anh tự thì thầm với bản thân, nhìn về phía chiếc hộp. Anh mơ hồ nhớ có một cuốn sách thú y ở nhà và có lần, anh đã nhìn thấy Minho chăm sóc một chú cún con; nó không giống nhau, tất nhiên, anh không phải là bác sĩ thú y như bạn của mình, nhưng anh cần chăm sóc cho chú mèo càng sớm càng tốt và anh không thể nhờ Minho giúp đỡ, dù sao thì hiện tại cũng đã là 3 giờ sáng, anh sẽ gọi cho bạn của mình ngay khi mặt trời mọc.

Vì vậy, anh sẽ phải tự lo liệu một mình.

"Anh hứa sẽ chăm sóc em." Hyunjin lại thì thầm, mặc dù anh biết mèo con không thể hiểu được. Anh thực sự không biết là mình đang nói với chú mèo con hay là đang tự cổ vũ bản thân hãy mạnh mẽ lên, nhưng những lời đó giúp anh vượt qua sự lo lắng.

Cuối cùng khi nhìn thấy tòa nhà nơi mình sống, anh không thể không thở phào nhẹ nhõm. Họ sắp về đến nhà rồi.


Hyunijn lấy chùm chìa khóa, đôi tay run run đưa tay vào túi quần jean, tóc mái ướt nhẹp gần như che khuất tầm nhìn và cố gắng mở cánh cửa căn hộ của mình, cố xoay xở để mở được cửa chính của căn hộ, với một chiếc hộp nặng trên tay và mắt thì mờ, là một việc không dễ dàng chút nào.

Con mèo dường như đã hiểu rằng mình đang ở một nơi an toàn hơn, bởi vì khoảnh khắc Hyunjin xoay xở để vào được căn hộ và đóng cánh cửa phía sau lại, nhanh chóng bật đèn và ném chìa khóa lên chiếc kệ trống bên cạnh lối vào, tiếng rên rỉ của nó đã ngừng lại và chóp đuôi của nó ló ra từ dưới áo khoác của anh.


"Chúng ta đã về nhà rồi đây." Hyunjin nói với con mèo, bước vào phòng khách để đặt chiếc hộp lên bàn cà phê. Anh nhanh chóng gỡ chiếc áo khoác đen bên trên chiếc hộp ra và chiếc đầu nhỏ màu caramel của mèo con lộ ra. Con mèo rõ ràng là đang run rẩy và toàn thân thì căng thẳng, nhưng đôi tai của nó dường như không còn dựng đứng nữa mà cụp xuống, như thể mèo con biết Hyunjin đang ở đây để giúp nó.

"Anh sẽ quay lại ngay," Hyunjin lẩm bẩm sau khi đặt con mèo xuống, đi tìm những thứ cần thiết. Món đầu tiên anh lấy ra là cuốn sách thú y lớn từ thư viện của mình. Anh đã đọc nó từ mấy năm trước vì một vấn đề cá nhân đơn giản và vẫn còn nhớ một số chi tiết, nhưng anh muốn hoàn toàn chắc chắn về những gì mình sẽ làm trước khi chạm vào con vật sợ hãi. Trong khi mở cuốn sách ra, anh đi lòng vòng quanh căn hộ và nhanh chóng lấy một vài chiếc khăn sạch, chú mèo phải được giữ ấm.


Anh nhanh chóng lướt qua cuốn sách và những câu chữ, anh nhận ra mình thực sự cần một dung dịch khử trùng thích hợp cho động vật; bước vào phòng tắm và lấy bộ dụng cụ khẩn cấp, anh có thể đọc được một số lựa chọn thay thế nhanh chóng cho các chất khử trùng thương mại - đó không phải là giải pháp cuối cùng và phù hợp nhất, nhưng Hyunjin phải sát trùng vết thương càng sớm càng tốt và Minho chỉ có thể đến xem chú mèo con vào sáng hôm sau.

Vì vậy, Hyunjin đi vào bếp và đặt mọi thứ lên bàn, nhanh chóng mở bộ dụng cụ để kiểm tra xem mình có dung dịch muối vô trùng hay không, khi nhận ra mình không có, anh nhanh chóng đi vào bếp và đổ đầy một ấm đun nước, thêm nửa thìa muối để tạo dung dịch muối. Anh lại nghe thấy tiếng mèo kêu và ngay lập tức để ấm nước ở đấy để đem chiếc hộp mèo đặt lên bàn bếp.

"Anh vẫn ở đây mà, bé con," Hyunjin thì thầm khi nhìn vào mắt nó. Anh muốn cưng nựng nó nhưng anh biết tốt hơn là không nên chạm vào con vật vào lúc này, vậy nên anh chỉ mỉm cười rồi trải một chiếc khăn lên bàn để đặt con mèo lên. Anh nhìn vào ấm đun nước và khuấy hỗn hợp, để mắt đến chú mèo con vẫn còn trong hộp. Khi chắc chắn rằng muối đã tan hết, Hyunjin tắt lửa và ấm nước đã sẵn sàng, anh đem cái nồi đặt lên bàn.

"Được rồi, anh cần em hợp tác nhé, bé con." Hyunjin thì thầm, nhìn thẳng vào mắt con mèo. Tai mèo con giật giật yếu ớt, dường như muốn nói với anh rằng nó đang nghe, và Hyunjin cười khúc khích.

"Anh sẽ đặt em lên bàn, được không? Anh phải chạm vào em," Hyunjin lại thì thầm, nhìn mèo con và đôi tai của nó lại giật giật một lần nữa. Con mèo kêu meo meo, tiếng kêu khác với trước, và Hyunjin không biết có nên tin rằng con vật đang thực sự trả lời mình hay không, anh thận trọng vươn tay đến gần con mèo. Tay anh run lên và Hyunjin không biết là do bản thân sợ làm con mèo bị đau hay nó sẽ cắn anh, nhưng dù sao đi chăng nữa, anh vẫn đang ngày càng lại gần hơn, cho đến khi đầu ngón tay của anh sượt qua lông con mèo và, ngoại trừ phát ra một âm thanh nhỏ và yếu ớt khác, con mèo dường như không có phản ứng nào khác. Một cách thận trọng, tay anh ôm lấy con mèo và nó để anh làm điều đó một cách dễ dàng, cho đến khi Hyunjin xoay xở để đặt được nó lên bàn và quấn nó bằng một chiếc khăn khác, lớn hơn, chừa lại vết thương ở phía sau.

"Cậu bé ngoan." Hyunjin thì thầm sau khi chắc chắn rằng đó là một con mèo đực.

Đặt thêm một bàn tay lên bộ lông của con mèo, một cách nhẹ nhàng, Hyunjin kiểm tra lông bàn chân của nó và nhận ra nó có một vết cắt, dài nhưng không quá sâu. Máu dường như đã khô trên bộ lông, vì vậy có nhiều khả năng là máu không còn chảy nữa. Chậm rãi cầm lấy chiếc kéo trong bộ dụng cụ, dưới ánh mắt cảnh giác của chú mèo, Hyunjin nhẹ nhàng tỉa gọn phần lông xung quanh để nhìn rõ hơn vết thương đồng thời nhìn vào cuốn sách thú y, anh nhận ra rằng, một khi anh đã xác định được vết thương không quá nghiêm trọng, anh ấy có thể xử lý nó.

Anh từ từ lấy dung dịch nước muối mà anh đã chuẩn bị và để nó đủ nguội để có thể dùng được, đổ đầy chất lỏng vào một ống tiêm mới và sạch. Anh dùng ống tiêm để rửa kỹ vết thương và chú mèo kêu lại meo meo; Với sự tập trung, anh xịt chất lỏng lên vết thương và cẩn thận không làm chú mèo khó chịu quá. Những giọt mưa trượt dài trên trán cùng với mồ hôi vì căng thẳng và tay anh hơi run, nhưng mọi chuyện vẫn ổn.

Khi nghĩ rằng vết thương đã đủ sạch, anh lấy một miếng vải và nhúng nó vào dung dịch, lau lên vết thương của mèo con - nó rít lên, nhưng vẫn nằm yên và để cho anh tiếp tục. Hyunjin làm sạch vết cắt và khen ngợi chú mèo con.

"Em giỏi lắm, bé con." Hyunjin thở hắt ra, lau trán bằng chiếc áo sơ mi ướt và ấn vào vết thương một lần nữa, để chắc chắn rằng không có bất kỳ cái xương nào bị gãy.

"Bây giờ chúng ta sẽ băng nó lại." Hyunjin thì thầm, cúi xuống với miếng gạc vẫn còn bọc kín trong bộ cấp cứu. Vết thương dường như đã được làm sạch và khử trùng và việc duy nhất cần làm là băng lại bằng gạc vô trùng. Con mèo kêu lên một lần nữa và mặc dù Hyunjin lo rằng nó sẽ hoảng sợ, nhưng nó có vẻ yên lặng, bình tĩnh hơn so với khi anh tìm thấy nó trong chiếc hộp đó. Hyunjin lấy băng gạc và nhẹ nhàng quấn quanh chân con mèo.

"Em sẽ ổn thôi, bé con." Hyunjin thì thầm khi anh buộc băng gạc lại đúng cách. Anh nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi con mèo, cái mõm của nó đang hiếu kỳ chạm vào chiếc băng trắng - thật đáng yêu, và nhìn vào đống hỗn độn quanh họ, khăn bẩn, bộ dụng cụ mở toang, nước đọng trên sàn nhà bởi thực tế, ngay khi họ bước vào nhà, anh thậm chí vẫn ướt nhẹp. Anh thở dài, đưa mắt nhìn sang chú mèo hiện tại đã được chữa trị.

"Chúng ta cần tìm cho nhóc một chỗ." Hyunjin lẩm bẩm, nhìn xung quanh một lần nữa. Việc chăm sóc cá nhân của anh ấy có thể để sau.

Chỉ sau khi anh nhẹ nhàng đặt được con vật lên một chiếc gối ấm áp bên cạnh giường của mình, nhóc mèo con mệt mỏi đến mức gần như ngủ say, Hyunjin mới cho phép mình thực sự thở phào.

Anh quan sát mèo con lần cuối, dém lại chiếc khăn, kiểm tra băng và thận trọng nhìn phần còn lại của cơ thể nó để xem có vết thương khác ở đâu không, cố gắng không đánh thức nó. Đó là một đêm khó khăn đối với Hyunjin và chắc chắn là khó khăn hơn đối với chú mèo. Hyunjin thở dài, đưa tay vuốt mái tóc đã khô và nhìn đồng hồ treo tường trong phòng ngủ. Bây giờ là 4:30 sáng và có nghĩa là trong vòng chưa đầy hai giờ nữa anh phải thức dậy và chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh ấy quá mệt mỏi và lo lắng về chú mèo con mà anh ấy đã không nghĩ rằng mình có thể làm được.

Nước nóng từ vòi hoa sen nhẹ nhàng đổ xuống cơ thể anh và những cơ bắp đang căng thẳng của anh được thả lỏng: nó giống như cứu cánh trong đêm dài vô tận này. Trời vẫn không ngớt mưa và Hyunjin chưa từng thấy thời tiết như vậy trong nhiều năm, cơn bão ngày càng mạnh hơn đến mức khiến anh gần như lo sợ - anh chỉ mong chú mèo con được ngủ yên, không bị những tiếng sấm chói tai làm phiền.

Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, anh không còn đủ thể lực để làm bất cứ điều gì nữa. Anh nhanh chóng lau khô tóc bằng khăn, cho đến khi tóc chỉ còn hơi ẩm và nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ ấm áp. Anh chỉ muốn nhảy lên giường ngay lập tức và nhắm mắt lại.

Khi anh bước vào phòng, ánh mắt anh nhìn sang vật nhỏ ngay lập tức. Nó vẫn đang say ngủ, đó là một dấu hiệu tốt, và mặc dù nó đang co mình lại, giống như lúc anh tìm thấy nó, nhưng anh có thể cảm nhận được nó đã thả lỏng hơn, có thể là do hậu quả của sự chấn thương. Khi nằm trên giường, dưới lớp chăn ấm, anh tự hỏi con mèo đó là ai, nó bị thương như thế nào và chính xác nó đang làm gì trong một chiếc hộp, dưới cơn bão đó, trong con hẻm heo hút đó. Anh chắc chắn hơn rằng ai đó đã bỏ rơi con vật. Anh cũng tự hỏi tên của nó là gì.


✦✧✦✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro