⁂ 3 ⁂. Anh có trân trọng em như anh nói?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở fic này Hyunjin sẽ lớn tuổi hơn Hanie nha~~ :D  

-----------------------------------------

" Thế nào là trân trọng tình cảm của một ai đó , khi anh chẳng thể làm gì khác ngoài một lời nói suông? " _ ........



Những năm tuổi 20 , thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sau những ngày vùi mình vào công việc , tôi tự cho phép mình nhớ về những ngày xưa cũ . Chúng tôi quen nhau từ thuở còn học cấp 3 , anh học trên tôi hai lớp . Tôi lên Seoul học đại học , anh chọn đến nước Anh xa xôi để tiếp tục theo đuổi lên học Master . Yêu xa - đó là khoảng thời gian mà ngày nào cả hai chúng tôi cũng nói chuyện , để biết trân quý những khoảnh khắc khi gần nhau . Nếu không là gặp mặt trực tiếp , thì cũng là những tin nhắn ngắn gọn mà chứa đầy những suy nghĩ . Anh ấy kể về cuộc sống hằng ngày tại trường , về những gì mà anh đã trải qua trong kí túc xá và cả những người anh gặp , nói chung là chẳng có gì để phàn nàn cả . Tôi cũng tâm sự nhiều hơn về những tháng ngày ngập ngụa trong đống công việc , những nỗi buồn trong các mối quan hệ . Theo thời gian , tôi cứ nghĩ mình đã hiểu anh hơn , biết anh lâu hơn , để rồi niềm tin mà em dành cho anh cứ tăng dần một cách đầy chớp nhoáng tự lúc nào .

Thế nhưng , tôi quên mất rằng cuộc sống này có một quy luật , khi ta quen biết một ai đó càng lâu , thì không có nghĩa là mình hiểu họ sâu , và cũng chưa chắc gì mối quan hệ ấy đáng để tin tưởng . Tình cảm , vốn gì là một chuyện gì đó rất mơ hồ , dù là thể hiện bằng lời nói hay hành động . 

Những ngày yêu xa , chúng tôi chỉ gặp nhau 3 - 4 lần trong 1 năm ở Seoul . Tôi đã tận hưởng những khoảnh khắc bên anh.....Hyunjin à! . Thế nhưng để biết mối quan hệ này kéo dài hay không , tất cả đều phụ thuộc vào thời gian . Khi anh chọn ở Anh mãi , khi anh chọn công việc mà không phải là tôi , khi anh quá ngán ngẩm vì nghe những nỗi trăn trở của tôi , tôi biết mình không còn là nguồn động viên mà anh mỉm cười mỗi khi nhớ về nữa . 

Có lẽ cái mệt nhất khi làm con người là phải suy nghĩ quá nhiều . Yêu tôi , anh chán ngán vì phải suy tính lắm rồi . Ngày chia tay , anh bảo anh chẳng biết làm gì để có thể bù đắp cho tôi và đương nhiên là tôi cũng vậy . Với anh , hình như yêu là để vui thôi . Nhưng Hyunjin , anh lại quên mất một điều rằng là con người đâu có ai vui mãi , đâu phải ai cũng chọn từ bỏ nhau giống như anh??



Tự hỏi , anh là gì trong tôi? Mà thực ra đó là vấn đề của thời gian . Chẳng có điều gì trắng - đen , đúng - sai tuyệt đối . Câu trả lời về tình cảm , đôi khi chỉ mang tính thời điểm mà thôi .

....................

Hôm nay , kỉ niệm một năm rời bỏ nhau , tôi ngồi lướt Kakaotalk , thấy News Feed hiện hình ảnh anh nhuộm màu tóc vàng bạch kim lạ lẫm , thấy anh chấp nhận selfie đầy sành điệu với chàng trai mang đầy hàng hiệu trên người , thấy anh huyên thuyên nói về những dự án mà anh đang làm , mới thấy anh thật khác làm sao . Có lẽ như ai đó từng nói với tôi :

- " Con người ta không dễ dàng thay đổi , chỉ là ngày ấy tôi không đủ tinh tế để nhận ra đó là mẫu người mà người đó thực sự muốn trở thành mà thôi . "

Khi một người quyết định thay đổi , khi họ làm những điều mà họ chưa từng làm trước đó , đó cũng là khi họ đã gặp đúng người-của-đời-mình .

......................

Điều đó cũng có nghĩa là : 

- " Hyunjin......anh không phải duyên nợ của đời em!! " _ Jisung







__________________END_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro