Begging

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm thế nào tôi có thể đi ăn mì đỏ với Khun Sam? Vì chúng tôi đã lên kế hoạch cho buổi tối, lần đầu tiên tôi giả vờ như đã quên và bắt đầu chuẩn bị về nhà, nhưng như thể chị ấy biết tôi sẽ làm điều đó. Rồi chị ấy nhắn tin cho tôi.

[Hẹn gặp lại trong xe của tôi.]

Cuối cùng thì tôi cũng ở trong chiếc xe hơi sang trọng của chị ấy, chiếc xe mà Nop và tôi đã nói chuyện với nhau ngày trên xe buýt. Chúng tôi không trao đổi một lời nào cho đến khi thức ăn được mang đến. Tại sao lại như vậy cô ấy quá khó hiểu?

"Khun Sam."

Khun Sam đặt món mì đỏ của mình sang một bên và nhìn tôi với ánh mắt màu nâu xinh đẹp của chị ấy.

"Hửm?"

"Trông em đang đói."

Chị ấy nói rằng chị ấy muốn có bạn cùng ăn tối, vì vậy ít nhất chị ấy nên nói chuyện với tôi.

"Và em không ăn bất cứ thứ gì"

Vì nó quá cay. Tôi chỉ đang nhìn nó với rất nhiều cái bụng đói của mình.Mặt khác, Khun Sam ngày càng cho nhiều tương ớt, như thể chị ta không thể sống được nếu như không có ớt. Từ những gì tôi thấy trên tạp chí,  ấy không ăn được đồ cay. Tại sao chúng ta lại khác nhau như vậy?

"Nó quá cay."

"Nó chưa đủ."

"Chị có đến đây thường xuyên không?"

"Không. Chỉ khi tôi cảm thấy muốn ăn." 

Chị ấy bỏ thêm hạt tiêu khi chị ấy trả lời. Chị ấy đang làm tôi sợ.

"Đó không phải là loại thực phẩm chị ăn thường xuyên."

"Ý em là gì?"

"Em cho rằng chị luôn đến những nhà hàng sang trọng và nổi tiếng hoặc ăn một số loại thức ăn đặc biệt của hoàng gia."

"Tôi là một Mhom Luang. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ăn thức ăn hoàng gia. Mhom Luông cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác."

Chị cắn thêm vài miếng nữa rồi đặt đũa và thìa sang một bên.

"Làm ơn đừng nói với ai là tôi đã ăn ở đây."

"Em sẽ không. Kể cả khi em nói điều đó, sẽ không ai tin điều đó. Tại sao chị lại mời em thay vì Kirk?"

"Anh ấy không thích thức ăn đường phố. Và tôi cũng không ăn món đó thường xuyên nó đã từng là một thời gian dài kể từ lần cuối cùng. Em thích đặt câu hỏi hả?"

"Em chỉ muốn nói chuyện thôi."

Tôi lại tò mò à? Khi chị ấy thấy tôi nhìn xuống, chị ấy móc chân tôi với cô ấy dưới gầm bàn.

"Tôi không đổ lỗi cho em về bất cứ điều gì. Tôi chỉ trả lời. Đúng rồi... Tiếp tục nói với tôi đi."

Khun Sam ngồi thẳng trên ghế và duỗi thẳng cột sống chị ấy xác định rằng nó làm cho tôi cảm thấy khó chịu.

"Chị quá nghiêm túc để nói chuyện. Em không biết phải nói gì nữa."

"Bất cứ điều gì. Nói với tôi bất cứ điều gì em muốn."

"Bất cứ điều gì?" Tôi cười. 

"Chị có biết đền Suthat không?"

"Tôi biết. Nó không xa đây lắm."

"Chị biết không? Nó có một nhà hàng nổi tiếng nổi tiếng như Red Tee Noodles. Họ làm món Pad Thai Pratu Pi ngon tuyệt."

"Tôi biết. Tôi đã nếm thử. Em có muốn đến đó ăn không? Chúng ta có thể đi, nhưng chúng ta có lẽ sẽ phải đợi lâu, vì nhiều người đến Pratu Pi mỗingày."

"Không, em không muốn. Em chỉ hỏi thôi." Tôi di chuyển để làm cho bản thân mình thoải mái hơn. 

"Và... em có biết tại sao họ gọi nó là Pad Thai Pratu Pi không?"

"Tôi không biết."

"Bởi vì trong quá khứ, họ gọi khu vực đó là Pratu Pi (Cổng ma) bên trong Triều đại vua Rama II, có một trận đại dịch. Theo quy định, bạn không thể đốt xác bên trong thành phố. Sau đó, họ đưa tất cả các thi thể đến ngôi đền Suthat. Cánh cửa mà họ sử dụng để vận chuyển các thi thể được gọi là PratuSố Pi. Có rất nhiều kền kền trên khắp thành phố. Bởi vì? Bởi vì họ đã đến cho món ăn. Ý em là... bởi các thi thể."

Tôi kể một câu chuyện dài về Pratu Pi và chị ấy chăm chú lắng nghe nên tôi nhận ra chị ấy đáng yêu làm sao. Trước buổi hẹn hò của chúng tôi, tôi đã tìm trên Google xem Red Tee Noodles ở đâu định vị và tình cờ đọc được một bài viết về Pratu Pi, tôi đã cố nhớ mọi thứ chỉ để nói với chị ấy như một câu chuyện kinh dị.

"Và có một câu chuyện khác về những ngạ quỷ của chùa Suthat. Họ rất cao, gầy và miệng rất nhỏ, giống như lỗ kim. Họ đi ra ngoài vào ban đêm và gây ồn ào. Tiếng ồn của chúng nghe như tiếng huýt sáo." Tôi huýt sáo cho cô xem. 

"Ngoài ra, họ thích những người sống trong những ngôi nhà rộng lớn. Bởi vì? Bởi vì chúng hoàn hảo cho những ngạ quỷ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ vì chiều cao của chúng..."

"Em biết rõ điều đó, em có một người bạn ma?"

Ối...

"Không, em không. Em chỉ đang kể cho chị nghe một câu chuyện thôi."

"Tôi không muốn biết."

"Vậy còn Mar Nak thì sao?" [Một câu chuyện nổi tiếng của Thái Lan về ma.]

"Tôi sẽ đánh em."

Khun Sam nhìn tôi với vẻ mặt khiến tôi bật cười, thật tuyệt khi thấy cô ấy nói 'Tôi sẽ đánh .

'"Được rồi  không kể chuyện kinh dị nữa. Chị sợ nhìn như một cô gái nhỏ bé" 

Tôi tiếp tục nói chuyện với chị ấy trong khi nhấm nháp nước bằng ống hút. Chị ấy bẹo má chị và nói.

"Đừng gọi tôi là dễ thương."

"Vậy em sẽ gọi là gì?"

"Xinh đẹp."

Nghẹt thở! Tôi bị sặc nước. Một số nước cuối cùng bắn tung tóe vào mặt chị ấy. Sau đó chị ấy lấy khăn giấy để lau mặt và cũng không quên đưa cho tôi một cái.

"Thật không hay khi nhổ vào mặt người khác như thế."

"Em xin lỗi (Khụ Khụ)." 

Tôi vẫn đang ho. Chị ấy cau mày khi nhìn tôi với đôi mắt nâu của chị ấy. Chị ấy đứng dậy và đi về phía tôi và vỗ nhẹ nhàng vào lưng tôi.

"Em đã quá già để bị nghẹn."

"Em chỉ ngạc nhiên là chị nói nó rất đẹp."

"Mọi người gọi tôi như vậy." Chị ấy nhìn một cách khó hiểu. 

"Em nghĩ tôi là trò đùa? Bạn bè tôi luôn nói tôi dở đùa."

"Không cần đùa. Bản chất chị là một người pha trò. Sâu thẳm... sâu thẳm thực sự."

Tôi cảm thấy đỡ hơn khi bịt miệng đồng thời giao tiếp bằng mắt với Khun Sam, người vẫn tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng tôi chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau chừng hai giây, rồi CÔ GÁI DỄ THƯƠNG vươn vai và nói:

"Chúng ta nên về thôi. Tôi rất hài lòng."

"Được rồi, muộn rồi. Nếu chúng ta ở lại lâu hơn, chúng ta có thể gặp một con ma đói thực sự."

Khun Sam không nói gì trước khi rời đi để thanh toán hóa đơn. Gần 9 giờ rồi. Khi chúng tôi lên xe, chị ấy vẫn im lặng. Vì vậy, tôi là người đầu tiên bắt đầu cuộc hội thoại.

"Chị không cần phải đưa em về nhà. Rất là xa. Chỉ cần thả em xuống một trạm xe buýt nào đó. Nó sẽ tốt hơn."

"Tôi bị đau đầu."

"Nghiêm trọng?" 

Tôi ngạc nhiên khi nhìn cô ấy.

"Chị có ổn không?"

"Tôi không."

"Chị có thể để em ở đây. Vì vậy, chị có thể đi thẳng về nhà của chị." 

Chị ấy không trả lời tôi và tiếp tục lái xe.

"Đầu tôi rất đau."

"Chị có cần đến bệnh viện không?"

"Tôi sẽ khỏe lại sau khi uống ít thuốc."

"Vâng, thế mới bảo để em ở đây, rồi em bắt taxi. Nó sẽ hơi tốn kém, nhưng như vậy chị sẽ về nhà sớm hơn để nghỉ ngơi."

"Đi taxi rất nguy hiểm. Đã quá muộn."

"Nhưng nhà em ở xa quá. Chị đưa em đến đó cũng chẳng ích gì đâu."

"Tôi đau lắm... chắc là chứng đau nửa đầu."

Tại sao cuộc trò chuyện của chúng ta cứ lặp đi lặp lại? Hình như chị ấy muốn nói điều gì đó, nhưng chị ấy từ chối nói ra.

"Em nên làm gì?"

"Tôi không thể đưa em về nhà. Nó quá xa và quá nguy hiểm để tôi quay lại một mình."

"Chị có thể để em ở đây..."

"Bây giờ đã rất muộn."

"Em sẽ đi taxi."

"Nó rất nguy hiểm."

"Được rồi, cứ để em ở đây..."

"Tôi bị đau đầu."

Chúa ơi, tôi ở trên trời. Tôi đang nói chuyện với một người máy sao? Tôi không biết làm thế nào để đối phó với chị ấy.

"Vậy em nên làm gì đây?"

"Tôi bị đau đầu."

Trời ạ! Tôi sẽ khóc với cơn thịnh nộ.  ấy muốn gì ở tôi? tôi phải làm một cái gì đó để thoát ra khỏi chu kỳ này.

"Em sẽ ở lại nhà chị ."

Trên đường đến nhà chị ấy, chúng tôi không nói gì nữa. Khi chị ấy đỗ xe, tôi liếc nhìn đồng hồ trước khi bước ra ngoài. Bây giờ là 10 giờ tối. Điện thoại của tôi đang đổ chuông. Nó là Nop. Cậu ấy hẳn đã mong đợi tôi.

[Mon, cậu đang ở đâu? Chiều nay.]

"Tôi đang ở nhà Khun Sam. Chúng tôi ra ngoài ăn tối và chị ấy bị đau đầu."

[Cậu vẫn ở đó chứ? Khi nào cậu sẽ trở lại? Rất là xa. Mon?]

"Cũng không xa lắm. Tôi đi taxi về..."

"Đau đầu." Chị ấy ngắt lời tôi.

"Tôi sẽ chết đêm nay."

"Chị thực sự không ổn sao?"

"Thật kinh khủng, tôi thậm chí có thể nôn mửa. Nó xảy ra khi nó trở nên tồi tệ hơn." 

Chị ấy đã nói với tôi về các triệu chứng của chị ấy và tôi lo lắng, trong khi Nop vẫn tiếp tục dài dòng. 

"Nhưng em đã nói với tôi rằng ngay cả khi tôi chết, em sẽ không để tâm đến. Tại sao tôi lại khổ sở khi sống ở đây một mình."

Thật là một câu chuyện buồn...


"Nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi. Ngày mai là ngày nghỉ. Tôi sẽ ở đây một mình nếu nó không trở nên tốt hơn. Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân mình. Tôi có thể."

"Chờ đã, Nop." Tôi nhìn Khun Sam với sự đồng cảm. 

" Chị ở đây một mình à?"

"E hèm, nhìn đèn kìa. Họ tắt hết rồi. Không có ai ở đây cả."

"Chị bị đau đầu và chị sẽ ở đây một mình, thật tội nghiệp."

"Không ai chăm sóc tôi cả." 

Chị ấy chạm vào đầu mình."

Tội nghiệp tôi, nhưng tôi cần phải mạnh mẽ, ngay cả khi tôi ngã xuống cầu thang, tôi sẽ kéo bản thân tôi lại."

"Nếu không phiền, tối nay em ở lại đây bầu bạn được không?"

"Tôi không quan tâm."

Chị ấy ngắt lời tôi khi tôi đang nói, như thể chị ấy đã chờ đợi điều này. Tôi bây giờ bối rối vì có vẻ như nỗi đau của chị ấy đã biến mất.

"Em sẽ gọi báo cho bố em biết trước. Bố em không bao giờ cho phép em ở ngoài qua đêm."

Bởi vì ông ấy tin rằng nếu một đứa con gái ngủ xa nhà, nó có nghĩa là cô ấy ở với một người đàn ông.

"Tôi nói chuyện với bố của em cho em."

Chị ấy xin số điện thoại của tôi. Vì vậy, tôi yêu cầu Nop vào nhà của tôi và đưa điện thoại di động cho bố tôi. Vì vậy, Khun Sam nói chuyện lịch sự với bố tôi.  Cuối cùng, chị ấy trả lại điện thoại cho tôi.

"Bố em đồng ý. Sau đó, em sẽ quay về vào ngày mai."

"Bố đồng ý?"

"Đúng." Chị bước vào nhà như chưa bao giờ bị đau đầu. Sau đó,  quay về phía tôi.

"Mon."

 "Vâng?"

 "Em có thích tôi không?" Tôi bất giác lùi lại một bước. Chị ấy nhìn tôi và nói: 

"Bố của em đã nói với tôi. Thật kỳ lạ khi tôi có một người hâm mộ"

Chị ấy bước vào nhà và bỏ mặc tôi sắp chết. Tôi biết bố mẹ tôi sẽ làm gì nếu họ có cơ hội. Sam hành động như thể chị ấy đã bắt được tôi. Tôi vào nhà chị. Một ngọn đèn trắng bất ngờ được thắp sáng bởi chị ấy tất cả đều được thiết kế bởi một nhà thiết kế nội thất chuyên nghiệp, đồ nội thất. Ít hơn là nhiều hơn. Có vẻ như phong cách của chị ấy...

"Hmm. Em sẽ ngủ ở tầng dưới."

"Không phải."

Chị ấy đang đi lên cầu thang trong khi nhìn tôi một cái.

"Nếu em ăn trộm một cái gì đó, làm sao tôi biết được?"

"Em không phải là tên trộm."

"Tôi không tin tưởng em. Đi qua đây. Ở trên lầu với một người nữa trên giường của tôi." 

Tôi không biết tại sao tôi cảm thấy rất xấu hổ khi tôi nghe thấy lời mời của chị ấy, Khun Sam thấy tôi không di chuyển, trêu chọc nhưng không nở nụ cười 

"Cái gì vậy, fan của tôi? Tại sao  không theo tôi?"

"Chị đang trêu chọc em."

"Tôi rất ngạc nhiên khi biết rằng em đến làm việc cho công ty vì em yêu tôi." 

Chị ấy đang đứng dậy khi nói. Tôi đang nhìn người phụ nữ ốm yếu trong trước mặt tôi và tôi hít một hơi thật sâu.

"Em nghe nói những người bị chứng đau nửa đầu không thể nói nhiều vì cơn đau nghiêm trọng, nhưng chị.... trông khác hẳn."

"Nghiêm trọng?"

"Chị không có chút nào đau chứ?"

"Tôi không đau? Vậy tại sao tôi lại gọi em đến đây? Đến lượt của tôi. Tôi mỉm cười và khoanh tay khi tiếp tục đứng yên.

"Chị sợ ma."

"Cũng không hẳn."

Chị ấy trả lời tôi ngắn gọn. Khiến tôi chắc chắn về lý do thực sự mà tôi ở đây...

"Vậy thì, em đi ngủ đây. Ở tầng này."

"Không.  không thể."

"Vậy..." tôi mỉm cười. 

"Năn nỉ em đi."

"Cái gì?"

"Xin em lên lầu với chị. Vậy thì em  đi."

Chúng tôi nhìn nhau trong giây lát, nhưng tôi không thể cưỡng lại đôi mắt mạnh mẽ của chị ấy, vì vậy tôi nhìn xa. Bởi vì? Tôi là người luôn thách thức chị ấy nhưng luôn kết thúc trong thua cuộc.

"Làm ơn.."

"Gì cơ?" Tôi nhìn lên. Và chị ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách nghiêm túc.

"Tôi xin em ở lại với tôi đêm nay, trên lầu... Làm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro