Inside

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ tôi đang ngồi trong xe Kirk và KhunSam cũng ở trong xe. Trên đường đi, tôi ngồi thẫn thờ. Tôi thực sự thoải mái nhiều hơn khi đi xe buýt về nhà hơn là trong chiếc xe hơi sang trọng này.

"Nhà em xa quá. Làm thế nào đến công ty? Em thức dậy lúc mấy giờ để đi làm?"

Kirk hỏi tôi sau khi dùng Google Maps để ước lượng đường đi. Khun Sam đang thắc mắc nhìn vào gương chiếu hậu chờ câu trả lời của tôi.

"Em phải thức dậy lúc 4 giờ sáng để tắm và thay đồ. Vì vậy, em rời khỏi nhà lúc năm giờ, và em phải làm việc lúc bảy giờ. Sau đó em ăn sáng."

"Trời ơi. Khó quá. Trông cứ như game sinh tồn ý. Xa quá mà sao em không tìm kiếm một công việc gần nhà hơn?"

Vì gần nhà tôi không có Khun Sam. Dù sao, tôi đã thay đổi tâm trí của tôi bây giờ.

"Em đang suy nghĩ về nó."

Sự im lặng chói tai giữa chúng tôi Khun Sam nhìn tôi và nói thứ gì đó.

"Nếu em nghĩ vậy, tại sao em lại nộp đơn vào công ty? Nó làm cho người khác bỏ lỡ cơ hội làm việc ở đây."

Chị nói một cách lạnh lùng và mỉa mai.

"Em xin lỗi."

"Tại sao em lại xin lỗi?"

"Có vẻ như em lại làm chị tức giận." 

Tôi nói điều này với một giọng run run và tôi nhìn vào hai lòng bàn tay tôi.

"Tôi không tức giận." 

Nhưng giọng nói của chị ấy không biết nói dối. Kirk thấy tình hình căng thẳng nên ho để làm gián đoạn chúng tôi.

"Sam không giận em. Nếu cô ấy tức giận, cô ấy sẽ không ở trong xe với tôi để chở em về nhà. Thông thường, cô ấy sẽ quay trở lại nhà của mình ngay."

Khun Sam lườm Kirk. Kirk đang cố gắng cải thiện tình hình, nhưng nó không có tác dụng. Khoảng một tiếng rưỡi sau khi chiếc ô tô dừng lại trước cửa nhà tôi. Khun Sam và Kirk nhìn vào hàng rào của tôi và hỏi:

"Ở một thủ đô như Bangkok làm sao có một ngôi nhà gỗ dễ thương như trong truyện thế này?"

"Nó khá cũ, không dễ thương chút nào."

"Đáng sợ!" 

Chị ấy nhìn vào nhà tôi và nói nhỏ.

"Nửa đêm sẽ có tiếng động như có người đi lại, và sẽ có thứ gì đó bò từ tầng gầm dưới tấm giường gỗ ..."

"Sam, đây là nhà của Mon." Kirk ngắt lời khi cô ấy tưởng tượng mọi thứ. 

"Và Mon sống ở đây. Cậu nói ngôi nhà thật đáng sợ. Em ấy sẽ cảm thấy thế nào?"

"Có một cái lỗ dưới gầm giường của em, bé con? Xem ra nếu một cái gì đó bò ra ngoài..."

"Không, không có cái lỗ nào dưới gầm giường của em cả."

"Tốt, bởi vì nó thật đáng sợ. Nếu em đã từng nằm trên giường và tình cờ bị ngã, ở đó sẽ có một bàn tay dài trong lỗ chờ kéo em vào."

"Sam, nhà của Mon không bị ma ám."

Tôi nhìn chị ấy một lúc và nghĩ rằng chị ấy thật dễ thương làm sao. Nhưng tôi giả vờ là thất vọng khi tôi nhớ những gì chị ấy nói trong xe.

"Vì vậy, tốt hơn là em nên vào nhà ngay bây giờ. Cảm ơn anh chị rất nhiều vì đã chở em về nhà."

Tôi ra khỏi xe. Nop, người đang đợi trước cửa nhà tôi đang gọi tôi, ngạc nhiên rằng tôi đã ra khỏi một chiếc xe hơi sang trọng.

"Tại sao cậu lại bước ra từ trong chiếc xe này?"

"Boss của tôi đã đưa tôi về nhà."

"Họ thật tốt bụng... Chúc ngủ ngon." 

Nop chào họ. Kirk từ từ kéo cửa sổ  

"Cảm ơn vì đã đưa Mon về nhà."

"Không có gì đâu. Chúng ta phải hòa giải với em ấy vì cô gái nhỏ này."

 Kirk mỉm cười nhìn Khun Sam. "Cô ấy không biết làm thế nào để hòa giải vì vậy tôi phải làm điều đó cho cô ấy."


"Người đang nói chuyện, chúng ta có thể về ngay bây giờ không?"

Kirk cười và nháy mắt trước khi rời đi. Nốp nhìn tôi bối rối không biết gì.

"Hòa giải?"

"Tôi không biết."

"Vậy tại sao cậu lại về chung với họ?"

"Tôi thực sự không biết tại sao. Không thoải mái khi ở trong chiếc xe đó." 

Tôi thở dài . "Có lẽ tôi sẽ bỏ công việc đó."

"Tại sao chứ? Công việc không dễ dàng, nhưng Khun Sam ở đó."

"Chị ấy sẽ là lý do khiến tôi bỏ công việc đó."

"Huh?"

"Cần phải nghỉ."

"Tại sao cậu giận tôi?"

Tôi trả lời cậu ấy bằng sự im lặng. Tôi cảm thấy như tôi không tốt với cậu ấy, mặc dù cậu ấy đã lo lắng và chờ đợi tôi. Nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng tốt, thậm chí mặc dù tôi đã ở cùng xe với Khun Sam.

Chuyện kỳ ​​lạ giữa tôi và Khun Sam vẫn chưa kết thúc. Vào ban đêm, tôi tiếp tục nhận nhãn dán trên  của cô ấy, luôn vào lúc 1 giờ sáng. Tối nay, tôi không bật chế độ im lặng, vì tôi muốn biết liệu Khun Sam có gửi tôi nhãn dán hay không ...

Tại sao tôi nghĩ một người phụ nữ xấu xa như chị ấy sẽ lại gửi cho tôi những hình dán?... Và chị ấy đã làm. Tôi chỉ nhìn nhãn dán của chị ấy, nhưng tôi không trả lời. Chỉ đánh dấu là tin nhắn đã xem. Và vâng, Khun Sam cứ gửi cho tôi từng phút.

Boss: Sao còn chưa đi ngủ?

Đây là câu đầu tiên chị ấy viết sau khi gửi hàng chục nhãn dán tôi đọc nó và bối rối không biết có nên trả lời hay không.

Mon: Ai đó gửi cho em những hình dán để làm phiền em vào lúc này.

Câu trả lời của tôi khiến cuộc trò chuyện im lặng trong ba phút và cuối cùng tôi cũng nhận được câu trả lời từ chị ấy.

Boss: Sao em lại trả lời tôi?

Có ai như vậy không? Tôi nhìn vào tin nhắn và trả lời, nhưng không ngay lập tức. Chúng ta đang làm gì? Chiến tranh tâm lý thông qua ứng dụng?

Mon: Em sợ chị sẽ cảm thấy bị bỏ rơi nếu em để chị nói chuyện một mình.

Boss: Coi chừng có thứ gì đó bò ra khỏi cái lỗ dưới gầm giường của em.

Tôi mỉm cười với điện thoại và nghĩ rằng chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, mặc dù chúng tôi hiếm khi nhìn nhau hay nói chuyện trong văn phòng. Ngoài hôm nay, chị ấy đến bàn của tôi với một số đồ uống.

Mon: Bò dưới gầm giường còn hơn bò trên trần nhà. 

Chị ấy đọc nó và im lặng rất lâu, giờ tôi đang lo lắng cho chị ấy.

Mon: Giường của chị là giường đôi à?

Boss: Ừm.

Mon: Quay sang hướng khác cẩn thận kẻo thấy ai nằm bên cạnh chị... Chúc chị ngủ ngon.

Tôi cười đặt điện thoại di động của tôi sang một bên. Từ màn hình điện thoại di động tôi vẫn có thể nhìn thấy rằng chị ấy đang cố gắng gửi cho tôi một cái gì đó. Nhưng tôi không đọc. tôi muốn làm người phụ nữ cô đơn này sợ hãi sau khi làm tôi buồn cả ngày. Và nó đã có tác dụng... sáng hôm sau khi tôi gặp Khun Sam, chị ấy trông giống như chưa ngủ chút nào. Ngay cả khi trang điểm, tôi có thể thấy rằng chị ấy rất mệt mỏi. Khi chị ấy bước vào văn phòng, chị ấy nheo đôi mắt sắc bén của mình khi lườm tôi, bước đi về phía tôi lườm tôi đầy thù hận.

"Tối qua em không đọc tin nhắn của tôi à?"

Tôi cười khẩy mà không có bất kỳ biểu hiện trên khuôn mặt của tôi.

"Em buồn ngủ quá mà nhà em lại xa nên em cần đi ngủ."

"Vậy thì tại sao em lại trả lời và nói chuyện với tôi?"

"Chị nói chuyện với em trước đúng không?"

"Vậy tại sao em lại nói có một con ma nằm cạnh tôi?"

" Chị đã làm điều đó đầu tiên. Một con quái vật dưới gầm giường."

Chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào nhau như thể chúng tôi  đánh nhau. Chị ấy phồng hai má của mình lên . Rồi cô ấy quay lại.

"Hôm nay chắc chắn tôi sẽ đau đầu vì không ngủ được."

Nói xong chị lập tức vào phòng thay tường thành chế độ mờ, để duy trì sự riêng tư. Ngoài ra, một điều tôi biết rõ hơn tạp chí là chị ấy sợ ma. Và từ những gì tôi thấy sáng nay, chị đã không ngủ đêm qua. Chị ấy chắc chắn sẽ bị bệnh. Không... tôi sẽ không lo đâu. Chị ấy sẽ đổ lỗi cho tôi vì đã cố gắng đến gần chị ấy. Nhưng hôm nay Boss ML im ắng hơn mọi khi, kể cả giờ nghỉ trưa chị ấy cũng không đi ra ngoài ăn trưa. Khi mọi người rời đi, tôi tiếp tục giả vờ bận rộn với công việc của mình và đợi mọi người ra về. Khi không có ai khác trong văn phòng, tôi đến gặp Khun Sam. Chị ấy thế nào? 

Cốc.. Cốc.. Cốc...

Không trả lời. Đầu tiên, tôi nghĩ đến việc quay trở lại bàn làm việc, nhưng sau đó tôi tập trung lại lấy hết can đảm trong giây lát để mở cửa, chỉ một tiếng kẽo kẹt. Tôi thấy Khun Sam nằm trên ghế sofa, chị ấy đưa tay lên trán để che đi đôi mắt của mình từ ánh sáng. Đau đầu vì mất ngủ đêm qua.

"Hãy vào nếu em thích."  

Bỏ tay ra khỏi trán.

"Trốn như một kẻ tâm thần."

"Không ngủ được à?"

"Đau đầu quá không ngủ được."

Tôi tự hỏi ai đã gây ra chuyện này? Tôi bước vào, nhìn chị ấy tội lỗi nhưng làm như không có.

"Vâng, ai đã gây ra chuyện này?"

"Tại sao em lại đến đây?" 

Tôi choáng váng. Khi tôi tìm kiếm câu trả lời, chị ấy nói tiếp.

"Em có lo lắng về tôi không?"

"Không."

"Em còn nói nếu tôi chết trước mặt em thì em sẽ không quan tâm đến, phải không? Làm sao tôi có thể tin em được?"

"Vậy thì... tốt hơn là em nên rời đi."

Tôi nhìn chị ấy giận dữ. Và khi tôi đi, Khun Sam, người khó gần khó hiểu, nói điều gì đó.

"Đói bụng."

"Tôi muốn ăn mì gà rán từ Nong Ann ở Plubplachai [một khu vực gần Bangkok] hoặc cơm gà ở Watergate."

"Đói bụng."

Tôi đang hít một hơi thật sâu và nhìn lại khuôn mặt giận dữ của chị ấy, nhưng chị ấy rất đáng yêu vào lúc đó.

"Tốt hơn nên gọi một dịch vụ giao hàng."

"Tôi muốn ăn tối nay, không phải bây giờ. Nhà hàng mì gà rán Nong Ann mở cửa vào đêm khuya."

"Được rồi, em sẽ ghi chú rằng nó sẽ mở vào ban đêm."

"Ăn một mình không hay đâu."

Đây có phải là một lời mời? Tôi đảo mắt và không biết phải trả lời như thế nào.

"Nếu tôi ăn và uống thuốc, tôi sẽ cảm thấy khỏe hơn và có lẽ tôi sẽ có thể lái xe."

"Tốt cho chị."

"Thật là ngon."

"Vâng."

"Nó thực sự rất tốt."

"Không chỉ là mì gà rán, nó còn có hoành thánh giòn, và nếu em không thích cả hai, cũng có suki khô..."

"Là mời em?"

Tôi hỏi chị ấy một cách thành thật. Và chị ấy im lặng một lúc.

"Không, tôi không. Chỉ làm một phân tích thôi, như blog ẩm thực."

"Đó là một phân tích tốt. Bây giờ đã quá muộn để Mon đi ăn trưa..."

"Hay muốn đi ăn mì đỏ gần Sao Chingcha. Nó cũng rất ngon."

"Em có thể đi với chị?"

Tôi hỏi chị ấy để kết thúc cuộc trò chuyện của chúng tôi. Xấu hổ là tất cả những gì tôi có, nhưng giờ nó đã biến mất.

"Em muốn đi với tôi. Tôi sẽ để em đi với tôi chỉ vì em yêu cầu. Hẹn gặp em ở bãi đậu xe vào buổi tối. Ồ! Khi em ra ngoài ăn trưa, xin vui lòng mua cho tôi một cái gì đó để ăn. Tôi cần uống thuốc."

Khun Sam lại đặt tay lên trán sau khi hoàn thành cuộc hội thoại. Tôi bị choáng váng...Có người phụ nữ nào như vậy không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro