15. Chếnh choáng? Được, em thừa nhận. Nhưng say xỉn? KHÔNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Và ĐÓ là cách em tìm thấy anh đấy Dae. ĐỪNG BAO GIỜ nghi ngờ khả năng của những người hâm mộ theo đúng nghĩa đen, theo dõi chúng ta!" Seungri chỉ một ngón tay lên không trung. Nàng Tomboy, Chunhei, nhướng một bên mày và nghiến răng, mở miệng định gọi Seungri ra làm gì đó, nhưng bằng cách nào đó cậu ấy đã biết và hướng ngón tay chỉ vào cô ấy. "Không Chunhei. Tôi biết từ 'theo dõi' không nên được dùng một cách tùy tiện, và tin tôi đi, tôi có làm thế đâu. Họ bám theo chúng tôi khắp mọi nơi Chunhei, khắp – con mẹ nó – nơi. Nếu chúng tôi đi ăn kem thì- bùm! Tài khoản hâm mộ. Nếu chúng tôi muốn đi thăm mẹ? Chà, cả thế giới sẽ biết điều đó. Họ theo dõi chúng tôi, được chứ? Tôi không sử dụng từ đó tùy tiện đâu. Điều đó thật rùng rợn và kỳ quặc, nhưng cuộc sống mà. Họ mua album của chúng tôi."

Cô bĩu môi và lườm cậu một cái nữa, tay bắt chéo trước ngực khi gật đầu với những gì cậu nói. "Tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này, chàng công tử." Cô chế nhạo, lia mắt phán xét bộ vest hàng nghìn đô la. Cậu chỉ đơn giản đập tay như thể xua cô đi trước khi quàng qua vai tôi.

Seungri mở miệng như thể định đưa cho tôi những lời khuyên khôn ngoan nhảm nhí, như thường lệ- chỉ đủ giải trí cho tôi, thì đột nhiên điện thoại của cậu rung lên. Hơi nao núng, cậu từ từ rút điện thoại khỏi túi, co rúm lại trước cái tên. "Chờ em chút..." Cậu lẩm bẩm như một đứa trẻ sắp bị mẹ mắng. Tôi liếc qua màn hình và thấy tên của Jiyong nhấp nháy trên đó và khóe miệng tôi nhếch lên. Seungri đi qua chỗ quầy bar và áp điện thoại lên tai.

"Đâu, em có ở bữa tiệc điên khùng nào đâu."

"Không, em không có chơi threesome chết tiệt-"

"Trời ơi nghe này! Không! Yah! Này! Em KHÔNG say. Có hơi chếnh choáng, em thừa nhận, nhưng say xỉn á? KHÔNG. Còn lâu mới say. Anh biết sức uống em cao mà!"

Tôi cười khúc khích và quay trở lại nhóm đố vui.

"Mẹ cậu ta à? Hay bạn gái?" Tóc Húi Cua, người thực ra lại thích cái biệt danh ấy, cười thầm.

"Cả hai đều không phải... G-Dragon, trưởng nhóm chúng tôi." Tôi khịt mũi một chút, thực sự mong rằng không ai nhìn thấy bong bóng nước vừa thoát khỏi mũi tôi.

Seungri đột nhiên quay sang chúng tôi, "Này các bạn, thật vui khi được gặp các bạn, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ để tránh bất cứ cái máy ảnh nào bắt được khoảnh khắc tôi làm trò gì 'tồi tệ' bởi vì tôi thực sự không muốn móng vuốt của con mèo nào đó cào xé tôi khi tôi mắc kẹt với anh ấy trên máy bay đến Nhật Bản. Ồ, còn nữa Dae, Ji-hyung và Youngbae-hyung bảo anh đừng chơi muộn quá với những người bạn mới, đừng để họ ép anh phải làm những gì anh không muốn, nhưng cũng không cần quá căng thẳng, bla bla bla, mẹ- mẹ- mẹ." Cậu giở giọng chế nhạo ở phần cuối, tay khép mở như cái miệng và mắt trợn lên gớm ghiếc.

Tôi đỏ mặt, hơi xấu hổ khi quay lại với nhóm trong khi Seungri rời đi, ra dấu tay "hòa bình" qua vai.

*** *** ***

"Vừa nãy cô thực sự rất tuyệt..." Tôi bẽn lẽn nói khi người đẹp với mái tóc màu hồng, Yun- những từ ngữ tuyệt vời thoát khỏi môi tôi một cách trôi chảy, cô cười với tôi, thật rạng rỡ. Chúng tôi say sưa dựa vào bức tường gạch bên ngoài một quán rượu mà nhóm chúng tôi đã chuyển đến sau khi ban nhạc đã đóng gói xong hết đồ đạc. bây giờ đã là hai giờ sáng và số lượng thành viên đã tăng lên đến mười lăm người nhưng vì ai cũng tốt bụng và cởi mở, nên tôi chẳng có gì để phàn nàn cả.

Tôi cần hít thở không khí một chút, áp lực đè lên tôi đã vơi đi phần nào. Tôi nâng cốc lên môi để uống một ngụm nữa.

"Cám ơn!" Cô kiễng chân lên trước khi quay trở lại, hai tay xoắn vào nhau một cách lo lắng. Một điếu thuốc nằm hờ hững giữa môi cô. "Trông anh có vẻ rất vui... Tôi rất vui khi thấy anh trông vô tư như vậy, đặc biệt là sau... ừm. Tôi chỉ thích nhìn anh vui vẻ như vậy!"

Tôi nuốt nước bọt, lúng túng và lo lắng trước lời nói của cô, nhớ lại vụ tai nạn. Đúng, tai nạn. Một từ chính xác để hình dung hoàn cảnh lúc đó. Thật là một đống lộn xộn khủng khiếp và tôi không nghĩ mình có tư cách đứng đây khi anh ấy không thể. Tôi mới là người nên chết.

"Cuộc sống mỏng manh thật nhỉ? Như treo trên sợi tóc. Vài người trong số chúng ta thích tìm một chiếc kéo và tự cắt nó, thay vì để ngọn lửa tự nhiên thiêu rụi." Cô kẹp điếu thuốc lá giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhìn lên bầu trời, bằng cách nào đó như thể biết được chính xác điều gì đang diễn ra trong đầu tôi, đằng sau nụ cười giả tạo và trống rỗng của tôi. "Tôi đã từng thử, một lần, hồi cấp ba," cô tiếp tục, đưa mắt nhìn tôi, "Tôi đã trải qua ba tháng trong khu tâm thần tại bệnh viện, nơi tôi đang làm tình nguyện bây giờ. Tôi không muốn lũ trẻ mắc sai lầm như tôi. Chúng ta đều cần một chút giúp đỡ vào lúc nào đó trong đời nhỉ, một bàn tay ấm giúp ta đứng dậy. Một người bạn thân. Đó là việc Seungri đang làm cho anh, đúng không?"

Tôi nhíu mày, tôi chưa bao giờ nghĩ về Seungri theo cách đó. Cậu ấy chỉ là thành viên cùng nhóm. Người mà tôi ghét ít nhất. Bạn bè đã vượt quá giới hạn đối với tôi, một thứ không tồn tại chứ đừng nói tới người bạn thân nhất. Tôi lo lắng nuốt nước bọt, nhớ lại cách cậu bảo vệ tôi, chăm sóc tôi mà không để ý thể diện. Cách mà cậu quan tâm tôi, để ý những thói quen của tôi và những dấu hiệu đáng lo, về việc liệu đó có là một ngày tốt lành với tôi hay không.

Tôi có một người bạn.

"Ha-ha!" Cô cười khúc khích, chà điếu thuốc lên tường, "Anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó đúng không! Tuy nhiên đừng lo lắng, thường đó là những người ta không ngờ tới là đáng cho ta tin tưởng, họ biết nhiều hơn anh nghĩ đấy."

Hình ảnh người phụ nữ lớn tuổi đó chợt thoáng qua tâm trí tôi và tôi cười toe toét, như có phép thuật thắp sáng bầu trời của tôi. "Ừ..." Tôi ngập ngừng, lắc khuôn mặt tươi cười của mình và đưa cốc bia vàng lên môi một lần nữa. "Ừ, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi."

"Tuyệt."

Chúng tôi đứng đó im lặng khi những ngón tay mảnh khảnh, thanh lịch của cô ấy đưa lên và vuốt những lọn tóc vào mắt tôi. Những ngón tay cô đặt lên tóc mái của tôi, đùa nghịch với chúng. Tôi nhìn xuống cô, mắt trở nên dịu dàng và nụ cười nở trên môi tôi. Cô ấy cười toe toét với tôi, "Anh biết không, anh cũng nên nhuộm tóc màu hồng."

"Em sẽ làm điều đó cho anh chứ?" Tay tôi luồn vào những lọn tóc màu hồng nhạt của cô ấy, chúng thậm chí còn mềm hơn tôi tưởng và tôi cảm thấy một tiếng thịch nhẹ trong lồng ngực.

"Em nghĩ em có thể..." Cô ấy bước lại gần và tôi phối hợp theo. Bàn tay đang cầm bia của tôi vòng qua sau lưng cô, làm cô giật nảy lên một chút khi chiếc cốc lạnh lẽo áp vào làn da nhợt nhạt của cô. Bàn tay luồn trong tóc nhẹ nhàng đưa xuống, vuốt ve má cô. Cô dựa vào hơi ấm từ bàn tay tôi. Tay cô vuốt xuống cổ tôi, tay còn lại trượt lên để chạm vào nó và đan lại với nhau đằng sau gáy tôi.

Tôi nghiêng người về phía trước còn cô rướn người lên, cô ấy thật nhỏ bé trong tay tôi. "Anh đẹp trai quá, Daesung." Cô thì thầm khi chỉ cách môi tôi vài cm. Đầu mũi chúng tôi chạm vào nhau và mắt chúng tôi gặp nhau, trong niềm thích thú. Tôi mỉm cười dịu dàng một lần nữa và tiến vào, trượt mũi sang trái để áp nhẹ vào má cô khi môi tôi chạm vào đôi môi mỏng manh của cô ấy.

Tim tôi đập với tốc độ hàng triệu dặm một phút và một luồng hơi ấm bắt đầu lan tỏa khắp người tôi, đến tận những đầu ngón tay như bị điện giật của tôi. Tôi có thể cảm nhận thấy nụ cười của cô trong nụ hôn,

Và rồi tôi bị xé toạc, lưng áo tôi bị túm chặt đến nỗi nó như rách thành từng mảnh. Mắt tôi mở to kinh hoàng và cô ấy cũng vậy, nhưng chúng tập trung vào kẻ bắt giữ đang thở hồng hộc sau lưng tôi, hơi thở phả vào cổ tôi. Tôi quay đầu lại, lo lắng, hết mức có thể, chỉ để bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Choi Seunghyun. Bản thân anh ấy đang run rẩy và anh đang trừng mắt với cô gái tội nghiệp trước mặt tôi.

Tôi vùng ra khỏi cái nắm tay của anh và đến đứng chắn trước mặt cô, bối rối nheo mắt nhìn người kia. "Hyung... anh đang làm gì ở đây?"

Anh nghiến chặt quai hàm, từ từ rời mắt khỏi cô để nhìn tôi. Nó dịu đi một chút nhưng cảm giác ấy vẫn còn, chỉ là bây giờ có gì đó khó hiểu như sự tổn thương sâu sắc còn sót lại. Anh hất đầu ra sau sang một bên và tôi thấy một nhà hàng mới sáng sủa, sang trọng và rõ ràng là đắt tiền đang khai trương.

À.

Hoàn toàn trái ngược với quán rượu đầy những nghệ sĩ, dân chơi, dân hippie và nhà thơ này; một hỗn hợp kỳ lạ của trái tim rỉ máu và những ánh mắt mở to trong niềm hạnh phúc, của tình yêu và niềm vui.

Những nhà hành mà anh đến đều rất sang trọng, đầy những ngôi sao điện ảnh và người mẫu; chủ doanh nghiệp và luật sư; giới thượng lưu giàu có và đẹp trai.

Chúng tôi đứng đó trong sự im lặng căng thẳng, đôi mắt của Seunghyun cố gắng nhìn thấu tâm hồn tôi, đôi mắt của tôi dán xuống sàn nhà còn Yun đang run rẩy đứng sau tôi. Tôi đưa tay ra sau và cô ấy chộp lấy. Tôi siết chặt và cô ấy cũng đáp lại. Mắt tôi nhìn lên để thấy Seunghyun quan sát toàn bộ quá trình và như thể bị kinh hoàng bởi điều gì đó.

Mắt anh liếc nhìn tôi và tôi chắc chắn rằng nước mắt đang giàn giụa, nhưng có lẽ đó chỉ là do ánh đèn đường. Hơi thở của anh cũng run lên nhiều như cơ thể anh khi anh nhìn qua lại giữa tôi và Yun. Tôi quay lại để xem cô ấy đang làm gì bây giờ, nhưng cô chỉ quan sát một cách tò mò giữa hai chúng tôi, các dây thần kinh đã dịu đi sau hồi chấn động ban đầu.

Tôi quay lại với Seunghyun và đột nhiên đôi mắt anh lại trở nên cứng rắn hơn, thành một tảng băng lạnh giá, trống rỗng. Anh nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi về phía anh, nắm chặt đến mức bầm tím. Tôi nao núng trước sự tiếp xúc đột ngột đó. Giữ tôi bên cạnh anh ấy, tôi cố gắng tự giải thoát mình một cách lỏng lẻo, biết rằng những lời dỗ dành sẽ hiệu quả hơn toàn bộ sức mạnh mà tôi có, nhưng điều đó chẳng ích gì.

"Vậy ra đây là 'cô gái' của em hay gì đó đấy à?" Anh từ chối nói chuyện trực tiếp với cô ấy, tôi nhận ra điều đó. Cô nhướng một bên mày lên khó chịu nhưng không nói gì.

"Anh đang nói cái gì vậy? Nghe này, hyung, cứ bình tĩnh và bỏ em ra, em chỉ muốn-"

"Hai người bên nhau bao lâu rồi, hả? Em có kể cho cô ta nghe chúng ta đã làm gì không? Em có kể rằng chúng ta đã hôn nhau như thế nào không?" Giọng anh trầm xuống và gầm gừ, môi anh nghiến chặt.

Đôi mắt tôi mở to và một nỗi xấu hổ bừng lên trên mặt tôi, những ký ức ùa về chớp nhoáng. Tôi găm ánh mắt xuống sàn nhà và bàn tay cuộn chặt lại, hơi thở càng lúc càng sâu hơn. Tại sao mọi người lại phải biết về điều đó? Nắm tay ở bên tay tự do của tôi buông ra và rụt rè đưa lên trên áo trước vết sẹo từ vết xước dài mà Seunghyun đã để lại trên hông của tôi.

"Thôi nào Daesung, chúng ta đi." Anh cưỡng ép kéo tôi đi, thẳng tới chiếc xe taxi anh vừa bước xuống để 'giải cứu' tôi khỏi 'cô gái quái vật' này. Đầu tôi choáng váng khi bị kéo vào trong xe, Yun chạy theo, mắt mở to đầy lo lắng. Tay cô đưa ra muốn nắm lấy tay tôi và tôi cũng làm hành động tương tự, nhưng cánh cửa đã đóng lại và chiếc xe bắt đầu lao đi.

Tôi cuộn mình lại và ngồi cách xa anh nhất có thể trong suốt chặng đường về nhà, bàn tay anh nới lỏng, nhưng vẫn giữ chặt cổ tay đau điếng của tôi.

*** *** ***

Anh xô cửa, kêu ầm ĩ và đẩy tôi vào trong. Anh đóng sập cửa lại nhanh nhất có thể. Hơi thở anh nặng nề và ánh mắt anh né tránh tôi, từ chối nhìn vào tôi. Trong cơn say, gần như muốn nôn ra, tôi suýt ngã và vấp té bởi đống giày vứt lung tung ở cửa. Tôi cố gắng gượng để ngã vào lưng ghế và anh vẫn không thèm liếc nhìn tôi.

Youngbae và Jiyong đột ngột từ chỗ ti vi chạy tới và tôi thầm rủa rằng họ còn thức, rằng Jiyong đang ở đây, chứng kiến cảnh này. Để thấy tôi yếu đuối như thế nào.

"Yah! Anh sao vậy?" Jiyong gào lên với Seunghyun trong khi Youngbae giúp tôi đỡ cái thân hình mất thăng bằng, mất phương hướng và lắc lư của tôi dậy. Mắt anh dò xét tôi một cách lo lắng và nó khiến tôi muốn cuộn tròn thành một quả bóng, đặc biệt là khi chúng dừng lại trên vết hằn đỏ trên cổ tay tôi.

"Đi mà hỏi tên phiền phức này tại sao lại tạo thêm scandal cho Big Bang ấy. Khóa môi với một con điếm nào đó." Seunghyun bật ra.

"Cô ấy không phải là một con điếm!" Tôi nức nở hét lên, đầu ngẩng cao. "Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi, vì Chúa."

Anh liếc mắt qua cửa sổ, vẫn từ chối nhìn vào mắt tôi, anh thở ra một hơi phẫn nộ, "HA! Nói chuyện ấy à? Điên mẹ rồi. Môi chúng mày khóa chặt với nhau. Đừng có cố phủ nhận làm gì."

Tôi lườm lại anh, không hiệu quả cho lắm nhưng tôi tự hào vì bản thân đã tiến một bước mạnh mẽ hơn, "Ừ, được rồi. Chúng tôi đã hôn nhau. Nhưng điều đó thì liên quan mẹ gì đến anh chứ hả?"

Người anh căng lên vì lời nói của tôi, những giọt nước mắt rơm rớm mà trước đó tôi đã thấy bắt đầu quay trở lại. Hàm anh run rẩy, nghiến chặt rồi nới lỏng, mắt chớp liên tục. Anh giật tôi khỏi tay Youngbae, siết chặt bắp tay đang kháng cự của tôi và kéo tôi về phòng mình, đủ để khiến những vị cứu tinh của tôi choáng váng và đóng sầm cửa lại sau lưng chúng tôi.

Anh đè tôi lên ván gỗ mỏng. Mắt anh nhìn sâu vào mắt tôi, hơi thở phả ra trong cái khoảng cách không còn chút khe hở nào giữa chúng tôi. Tôi lườm lại, "Hyung, thả em ra."

"Sao em lại hôn cô ta?" Anh thì thầm, nhẹ nhàng, dịu dàng và sự thay đổi đột ngột từ trạng thái đập thình thịch, vội vã, điên cuồng, giận dữ sang trạng thái bình tĩnh làm tôi choáng váng trong giây lát, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ nó.

"Hyung, em muốn anh thả em ra." Tôi gầm gừ, giữ vững lập trường của mình, thật ngạc nhiên.

"Sao lại hôn cô ta?" Anh sôi sục, răng nghiến vào nhau, mắt bắt đầu không giữ được nữa.

"Thả tôi ra!" Tôi gầm lên, đẩy mạnh anh ra. Anh lùi lại vài bước, gần như mất thăng bằng nhưng đã kịp túm lấy tủ quần áo của tôi. Chúng va vào tường và rung lắc một chút, những đồ trang trí trên đỉnh kêu leng keng một cách kỳ lạ trong không gian yên lặng.

Tôi ngã người về sau cửa, thở hổn hển và nao núng. Tôi quan sát anh từ khóe mắt, những tiếng hét lo lắng, đẩy và đập cửa của Yuongbae và Jiyong bị phớt lờ. Họ làm cánh cửa rung lên, cố gắng đẩy mở nó dưới sức nặng của tôi và bằng cách nào đó mà tôi vẫn đứng vững được.

Ngón tay của Seunghyun nắm chặt mép tủ quần áo nhưng nhanh chóng tuột mất và chính anh cũng trượt xuống cạnh tủ. Anh ngã xuống sàn nhà với một tiếng uỵch và co hai chân lên ngực. Đầu anh ngửa ra sau đập vào tấm ván gỗ, làm đồ đạc kêu lạch cạch một lần nữa. Những giọt nước mắt tuôn rơi khi anh nhìn lên trần nhà và một chút thương hại len lỏi trong lòng tôi, làm cái lườm của tôi dịu đi.

Ép chặt lưng tôi vào cửa, tôi khóa nó lại sau lưng. Khi đã nghe thấy tiếng lách cách ấy đã khóa hai người họ lại bên ngoài, tôi hít một hơi thật sâu trước khi hơi dùng lực đẩy mình ra và suýt ngã sấp mặt. Ảnh hưởng của rượu vẫn còn đó, và tôi đoán chính nó đã tạo ra sự tự tin của tôi vào lúc này. Tôi đu mình đứng thẳng dậy và quay mặt về phía Seunghyun. Tôi hét lên, "Chúng tôi ổn," với cặp đôi bên ngoài và họ có vẻ như bớt căng thẳng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được họ chưa rời đi. Chắc hẳn hôm nay tôi sẽ không thấy cô đơn.

Tôi loạng choạng đi lại phía bên kia căn phòng và tới gần Seunghyun, từ từ hạ người xuống. Tay tôi nhẹ nhàng nâng lên để áp vào má anh, thúc giục anh hướng tầm nhìn về phía tôi. Anh lắc đầu, nhắm mắt lại. Tôi thở ra một hơi mệt mỏi và bắt đầu dùng ngón cái xoa những vòng tròn trên xương gò má ướt đẫm xương xẩu của anh ấy. Anh dụi nhẹ vào hơi ấm của tôi và từ từ mở mắt, để lộ con ngươi màu nâu sẫm vẫn còn đờ đẫn và thổn thức. Có một nỗi sợ nào đó thoáng trong mắt anh, nhưng không phải là một nỗi sợ trực diện đến tôi. Hình ảnh ấy khắc sâu trong tâm trí của tôi.

"Hyung..." Tôi khẽ thì thầm, nhẹ nhàng, xoa ngón cái lên má anh lần nữa. Anh nhắm mắt và lại dụi vào tay tôi lần nữa, vai anh bắt đầu thả lỏng nhưng vẫn phát ra những tiếng thở hổn hển, thổn thức. Tôi mím môi, cái cảm giác thương hại ấy lại nổi lên, làm tôi chần chừ. Nhưng tôi phải nói rõ ràng với anh. Tôi bỏ tay mình ra và khiến anh mở to mắt, nhìn vào tôi khi tôi trừng mắt, lạnh lùng, cứng rắn, kiên quyết. "Em sẽ hôn bất cứ người nào mà em muốn hôn. Em là người duy nhất sở hữu mình, điều đó rất quan trọng với anh, để hiểu em."

Tôi đứng thẳng dậy và loạng choạng bước đi một cách duyên dáng nhất có thể mà dòng máu độc hại của tôi cho phép, không một lần nhìn lại đống hỗn độn dưới sàn nhà phía sau. Tôi đập mặt xuống giường và gần như ngất đi ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro