ⅰ,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Before You Go ~

"Anh cũng lạc lõng, giống như bao người khác
Nói rằng bản thân rất ghét và căm thù em, nhưng anh chỉ đang lừa dối bản thân mình..."

"Được rồi, cả lớp mở sách trang 15 nào. Chúng ta sẽ tiếp tục bài học..." Giọng nói của giáo viên nhỏ dần vào khoảng không khi suy nghĩ của Ichigo hướng về phía cửa sổ. Bầu trời trong xanh. Không một gợn mây. Hoàn toàn trái ngược với cảm giác của cậu. Nếu cậu có thể đi vào thế giới bên trong của mình, Ichigo chắc chắn rằng trời sẽ mưa. Cậu thở dài và cố gắng tập trung trở lại hiện tại. Cậu có thể cảm thấy ánh mắt của bạn bè đang đổ dồn về phía mình, đặc biệt là Orihime. Cậu biết rằng tất cả họ đều lo lắng cho cậu. Cậu gần như có thể cảm thấy điều đó trong reiatsu của họ. Gần như vậy. Tất nhiên, bây giờ cậu không thể cảm thấy bất cứ điều gì. Không một thứ chết tiệt nào. Bình thường. Đó là con người cậu bây giờ. Chỉ là một học sinh trung học bình thường, mối quan tâm lớn nhất là đạt điểm cao trong các bài kiểm tra, hẹn hò với các cô gái và chơi thể thao. Ngoại trừ việc những điều đó không giống Ichigo  chút nào. Cậu nghĩ rằng đó là những gì mình muốn lúc đầu - trở lại cuộc sống bình thường; không có hollows, không có arrancar, không có quincies, không có soul society, không có soul reapers, không có ... cô ấy... Dừng lại đi! Chết tiệt!  Ngay cả khi nghĩ về điều đó cũng đau đớn, chứ đừng nói đến việc gọi tên cô ấy trong tâm trí cậu.

Ichigo có thể cảm thấy ngực mình thắt lại, hai bàn tay cậu nắm chặt lại thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch. Đây là những gì xảy ra bất cứ khi nào cậu nghĩ về điều này... về cô ấy. Cha cậu cho rằng đó là một quá trình đau buồn và việc Ichigo than khóc vì mất đi sức mạnh của mình là hoàn toàn bình thường. Isshin đã nói rằng điều đó sẽ mất một thời gian và yêu cầu Karin và Yuzu cho cậu không gian. Nhưng điều này... điều này đau đớn như việc mất mẹ vậy...

Ngay khi tiếng chuông cuối cùng reo lên, cậu chạy vụt đi. Chiếc cặp của cậu lắc lư dữ dội sau lưng, cậu lao vút qua hành lang. Đó không phải là Shunpo (*). Thậm chí còn không được một chút. Mình sẽ không bao giờ có thể làm thế nữa. Ichigo chạy nhanh hơn, bay qua cổng vào trường và xuống phố - như thể cậu đang cố gắng thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Cậu mơ hồ nghe thấy Orihime đuổi theo và gọi tên mình, theo sau là Chad và Uryuu. Cậu không dừng lại dù nghe thấy Tatsuki ngăn Orihime lại bằng cách nắm lấy cánh tay cô. Cậu không liếc nhìn để xem cậu ấy thì thầm vào tai Orihime hay để nhìn thấy vẻ buồn bã trong mắt cô. Thật đáng thương. Ichigo chỉ chạy cho đến khi đến cửa trước nhà mình, đi thẳng vào phòng và đóng sầm cửa lại. Hơi thở của cậu đứt quãng, không hoàn toàn là vì chạy. Thả lỏng cơ thể trượt xuống, Ichigo có thể nghe thấy tiếng thì thầm điên cuồng của 2 đứa em mình ở cầu thang. Cậu rên rỉ, bịt tai bằng hai tay theo cách của trẻ con. "Làm ơn... hãy dừng cơn mưa này lại..."

"Anh đang cố thay thế những kí ức trước đây của chúng ta
Vì bây giờ mọi thứ đã tan biến, chỉ còn lại đây những câu nói đáng lẽ anh nên nói cho em biết"

Tiếng gõ cửa kéo Ichigo ra khỏi dòng suy nghĩ. Yuzu nói cho cậu biết bữa tối đã sẵn sàng, giọng điệu của cô bé cho thấy cô đã biết Ichigo sẽ từ chối. Lần cuối cùng cậu ăn tối với gia đình là khi nào? Cậu còn biết cách làm điều đó nữa không? Cậu trả lời một cách lịch sự rằng không đói và nghe thấy Yuzu thở dài, rồi đi xuống cầu thang. Cô bé muốn thuyết phục nhưng biết rằng không nên. Làm vậy sẽ chẳng có ích gì.

Ichigo bắt đầu đứng dậy, cơ thể cậu cảm thấy nặng nề. Đã bao lâu kể từ khi cậu mất đi sức mạnh của mình? Một tuần? Một tháng? 6 tháng? Cậu không thể nhớ nổi. Đã bao lâu kể từ khi cậu nói lời tạm biệt với... ? Trong một khoảng thời gian sau đó, cậu đã chết lặng. Không có điều gì trong số này có vẻ chân thực. Phải đến sau này, cậu mới bắt đầu chấp nhận thực tế - một sự chán nản. Ý nghĩa của mọi thứ là gì? Mục đích của cậu là gì? Làm sao cậu có thể quay lại cuộc sống thường ngày tầm khi cậu đã hiểu rõ hơn? Cảm giác tồi tệ nhất trên thế giới đối với Ichigo là cảm giác bất lực, không thể làm gì, không thể bảo vệ. Bất chấp những nỗ lực hết mình của Uryuu và Chad, cậu cảm thấy bị bỏ lại phía sau khi họ đi giải quyết những con Hollow. Orihime... ừm, thành thật mà nói, cô ấy chỉ khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn. Cái nhìn thương hại trong mắt cô ấy là một nhát dao xoáy vào trái tim cậu. Cậu hầu như không thể giao tiếp bằng mắt với cô vì điều đó. Cậu biết cô ấy có ý tốt và chu đáo nhưng... nó quá đau đớn - quá nhiều lời nhắc nhở về những gì cậu đã mất. Cậu muốn ở một mình. Tốt hơn là cậu nên suy sụp khi không ai khác có thể nhìn thấy và csẽ không làm phiền bất kỳ ai. Trừ khi, tất nhiên, cô ấy tình cờ ở gần đó? - DỪNG LẠI!

Đôi mắt màu hổ phách tuyệt vọng tìm kiếm trong phòng cậu bất cứ thứ gì có thể ngăn chặn dòng suy nghĩ này. Cuối cùng cậu cũng nhận ra đống quần áo giặt trên giường, có lẽ Yuzu đã giặt vào đầu ngày. Một sự xao nhãng. Bất cứ thứ gì có thể chiếm giữ tâm trí cậu. Khẽ càu nhàu, Ichigo đứng dậy và bắt đầu sắp xếp lại đồng phục, gom những thứ cần treo. Cậu mở tủ và hít một hơi thật mạnh. Mùi của cô. Tất nhiên là nó có mùi giống như... cô ấy... sau ngần ấy thời gian ở đây. Bây giờ nó gần như trống rỗng, chỉ còn một tấm thảm bên trong kệ tủ quần áo với tất cả đồ dùng cá nhân đã biến mất. Ngực Ichigo lại thắt lại khi cậu chống lại dòng ký ức đang đe dọa phá vỡ những bức tường trong tâm trí mà cậu đã vô cùng tuyệt vọng tạo ra. Cậu cố gắng chỉ tập trung vào việc treo đồng phục của mình.

Có thứ gì đó lọt vào mắt cậu. Nó được giấu một nửa dưới tấm thảm. Trước khi kịp suy nghĩ, Ichigo đã với lấy nó, rút ​​ra một cuốn sổ tay nhỏ màu hồng hình con thỏ có chữ "Chappy" trên bìa. Những ngón tay cậu lần theo các cạnh của nó, ấn mạnh vào bìa cứng của cuốn sổ. Dường như vô tân trôi qua trước khi các ngón tay cậu từ từ mở trang bìa ra, quên hết bộ đồng phục. Ichigo hít một hơi thật mạnh. Những bức vẽ. Những bức vẽ của cô. Các phiên bản khác nhau của Thỏ Chappy được vẽ ở nhiều tư thế. Những bức vẽ vô nghĩa khác. Có một bức đặc biệt lọt vào mắt cậu. Tên của Ichigo được viết bên cạnh một bức vẽ một con thỏ có mái tóc giống cậu. Tên của cậu trong... nét chữ của cô... bức vẽ của về anh. Bên cạnh con thỏ của anh là một con khác, nhỏ hơn với một sợi lông đặc biệt trên mặt - tên của cô được viết bên cạnh. Bây giờ không thể tránh được nữa. Đôi mắt nâu mật ong của cậu nhìn chằm chằm vào những ký tự tạo nên tên . Rukia.

Môi Ichigo khẽ run lên khi cậu cảm thấy thứ gì đó ấm áp và ướt át trên má mình. Nước mắt ư ? Cậu đang khóc sao? Bàn tay cậu đưa lên chạm vào gò má ướt đẫm của mình. Cậu nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, cảm nhận dòng cảm xúc dâng trào trong mình. Trong khoảnh khắc đó, Ichigo tan nát. Những bức tường mà cậu đã cẩn thận xây dựng trong tâm trí bùng nổ một cách điên cuồng. Ký ức nối tiếp ký ức hiện lên, tra tấn cậu bằng sự ám ảnh. Cậu bất lực - hoàn toàn bất lực trong việc ngăn chặn những suy nghĩ của mình hoặc những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Căn phòng của anh tràn ngập những kỷ niệm. Sao lại không cơ chứ? Từ lúc cô lần đầu bước qua cửa sổ phòng ngủ của cậu cho đến khoảnh khắc tâm hồn họ kết nối với nhau khi Rukia đâm thanh zanpakto của cô vào cậu. Ngày cậu phát hiện ra đang ở trong tủ quần áo và mặc dù cậu phản đối nhưng Ichigo đã quen với việc có ở gần, cảm nhận được năng lượng của cô ở gần. Điều đó an ủi cậu một cách kỳ lạ. Cuộc chiến với Grand Fisher, nơi đã cho cậu không gian cần thiết để chiến đấu. Không ai khác từng thấy khía cạnh đó của cậu trước đây. Cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi để bất kỳ ai khác nhìn thấy mình suy sụp. Ngoại trừ .

"Những tổn thương em giấu tận sâu trong lòng
Chúng âm ỉ như những đợt sóng ngầm bên dưới mặt nước
Và thời gian chẳng thể chữa lành được nữa"

Khi để lại cho cậu tờ giấy giải thích rằng cô sẽ rời đi và không được đi theo cô; đến khi cậu vẫn đi theo cô và được bảo vệ - một lần nữa. Tâm trí Ichigo nhớ lại ký ức về ở Soul Society và sau đó là ở sokyoku. Cách ánh sáng của những ngọn lửa xung quanh phản chiếu trong đôi mắt tím đó đã khiến cậu nghẹt thở. Cùng lúc đó, cậu nhớ lại cách đôi mắt tối sầm lại khi Grimmjow suýt giết chết cô trên con phố đó. Một lần nữa, Rukia đã bảo vệ cậu và một lần nữa, điều đó suýt chút nữa cướp đi mạng sống của cô. Trái tim cậu đập thình thịch khi nhìn Orihime chữa thương cho cô, thầm cầu nguyện với bất kỳ vị thần nào đang lắng nghe. Đừng lặp lại lần nào nữa.

Ichigo rên rỉ trượt xuống tường và ôm đầu gối chìm trong tuyệt vọng. Cậu nhớ đã khiển trách cậu ở Hueco Mundo như thế nào vì đã không tin tưởng . Cậu có thể thấy khuôn mặt kiên quyết của cô khi họ tách ra và đối mặt với tên Espada đó. Ngực cậu thắt lại khi nhớ lại cảm giác reiatsu của cô mờ dần sau trận chiến đó và cậu đã tuyệt vọng đến mức nào để đến được với . Họ đã không có cơ hội để nói về trận chiến đó. chưa bao giờ giải thích về ánh mắt u ám của mình mỗi khi nhắc đến nó.

"Vậy nên trước khi em rời bỏ anh
Liệu những lời nói muộn màng kia của anh có thể làm trái tim em đập mạnh hơn?
Giá như anh biết sớm hơn những ngày tháng giông bão em đã gánh chịu"

Có rất nhiều điều họ chưa nói đến - rất nhiều điều cậu chưa nói với ; rất nhiều điều cậu nên nói. Nhưng khi thời điểm đến, khi cậu cuối cùng cũng có cơ hội – cậu đã mất đi sức mạnh của mình. Ichigo đã sắp xếp cả đêm để được trượt băng với cô -  để nói với người đã thay đổi cuộc đời cậu và làm tạnh cơn mưa trong lòng cậu rằng quan trọng với cậu đến nhường nào. Ichigo Kurosaki vĩ đại, người đã đối mặt với vô số kẻ thù với ý chí kiên cường, đã hèn nhát. Cậu nghĩ mình là ai mà dám nói cho biết tình cảm của mình? Họ sẽ không thể nói chuyện nữa. Cậu sẽ không thể bảo vệ nữa. Cậu thậm chí sẽ không thể nhìn thấy nữa. Vậy cậu là ai mà khiến cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn với tình cảm của anh? Ngoại trừ bây giờ, cậu đang chìm đắm trong chúng - chìm đắm trong những lời không nói ra đang đốt cháy trái tim cậu.

"Vậy nên, trước khi em đi
Liệu những lời nói của anh có thể làm xoa dịu những nỗi đau của em?
Anh không sống nổi khi trong lòng của em nghĩ rằng mình thật vô giá trị
Vậy nên, trước khi em buông tay"

Ichigo phải ra khỏi phòng. Việc ở lại trong những bức tường này... khiến cậu ngạt thở. Cậu đợi cho đến khi mọi người trong nhà đã ngủ say và lặng lẽ rời khỏi nhà. Không cần phải lo lắng cho em gái hay cha mình nữa. Cậu đóng cửa lại, nhìn ra con phố tối tăm và vắng vẻ. Cậu gần như có thể hình dung ra... Rukia... đang đứng đó trong bộ shihakusho, sẵn sàng chiến đấu. Trước khi ký ức đó kịp hoàn chỉnh, cậu quay người, nhanh chóng chạy theo hướng khác, băng qua những tòa nhà quen thuộc ở hai bên. Ký ức cuối cùng mà cậu đã cố gắng giữ lại cho đến bây giờ đang có nguy cơ trốn thoát. Cậu chạy nhanh hơn, cảm thấy phổi mình như nóng rát khi muốn cơ thể di chuyển nhanh hơn. Tiếng nước cuối cùng cũng lọt vào tai cậu. Một con sông. Con sông. Đó là khung cảnh phù hợp nếu cậu gục ngã.

Dòng nước chảy ào ạt tạo cảm giác lạnh lẽo trên da khi Ichigo nhúng tay vào và lau mặt. Khu vực này gần giống nơi Tatsuki đã tìm thấy cậu sau cái chết của mẹ cậu cách đây rất lâu. Cậu quỳ xuống bờ biển, cúi đầu thấp, hai bàn tay xiết thành nắm đấm nắm chặt mặt đất mềm. Những hình ảnh giờ đây tự nhiên hiện lên trong tâm trí cậu - Rukia đứng gần cậu khi sự hiện diện của cô bắt đầu mờ dần. Cậu nhìn vào đôi mắt tím đó, những lời nói cháy bỏng trong tim nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng. đã cố gắng làm dịu tình hình, bảo cậu đừng lo lắng và cô vẫn sẽ ở đây. Cậu nhìn Rukia bắt đầu mờ dần khỏi tầm mắt, không thể di chuyển hay nhìn đi chỗ khác. Đầu cúi xuống và Ichigo không thể biết đang cảm thấy gì. Phải chăng cũng có cảm giác tương tự với cậu? có vui khi cuối cùng cũng thoát khỏi cậu không? Hay cảm thấy tội lỗi về điều này như thể tất cả những điều này là lỗi của cô? Cậu biết Rukia có xu hướng tự trách mình về những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Nhưng bây giờ, họ đã hết thời gian. Cậu bất lực. Một lần nữa.

Ngay trước khi hoàn toàn biến mất, Rukia ngẩng đầu lên - màu tím hòa với màu hổ phách - lần cuối cùng. Cô ấy có một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt. Có nỗi buồn nhưng cũng có một điều gì đó khác. Cậu nghĩ mình có thể thấy ánh sáng nơi khóe mắt . Cậu muốn nói điều gì đó. Lẽ ra cậu nên nói điều gì đó. Cậu muốn hôn . Nhưng trước khi cậu kịp nói lên lời thì đã biến mất. Ichigo nhìn chằm chằm vào khoảng không mặc dù cậu biết hẳn vẫn đang đứng ngay đó. Khoảnh khắc giữa họ thân mật đến nỗi cậu gần như quên mất những người khác cũng có mặt ở đó.

Sau một khoảng lặng ngượng ngùng, cậu viện cớ cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi để có thể ở một mình. Chỉ vậy thôi. Cô ấy đã đi rồi. Orihime đề cập rằng Rukia đã rời đi mà không nói một lời, khuôn mặt cô ấy bị che giấu khỏi những người khác. Một tuần sau ở trường, Keigo nói rằng cậu ta không thấy cô ấy ở đâu cả. Thật là quá đáng với lời hứa của cô với cậu. Cậu có đáng quên trong cuộc đời cô đến mực cô có thể... rời đi ? Ý nghĩ đó cắt sâu vào tận xương tủy cậu. Ichigo bật khóc, quỳ xuống bên bờ sông, hai tay nắm chặt mặt đất và cúi đầu khi trái tim cậu tan vỡ vì những cảm xúc không thể nói thành lời.

(*) Shunpo (Thuấn bộ) là kĩ năng tiêu biểu nhất khi phát triển Hoho. Yoruichi Shihoin, Đội trưởng tiền nhiệm Phân đội 2, là người nổi tiếng với Shunpo tốc độ cao nhất Soul Society với biệt hiệu Flash Goddess.

ᯓᡣ𐭩 Bản dịch lời bài hát Before You Go - Lewis Capaldi thuộc về kênh @fallinluvmusic trên Youtube.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro