Chương 3: FAN CUỒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Tôi là người ham thích những cái mới lạ, nói toạc ra là loại 'có mới nới cũ'. Không sai, nhìn thấy cái gì mới mẻ, có tính kích thích hơn, tôi sẽ vứt bỏ ngay thứ đang theo đuổi để chạy theo những thứ đó. Người cũng vậy. Bằng chứng là, trong bốn năm tôi thích tới những tám người, mà người gần đây nhất được tôi gọi là 'ánh hào quang'. Ai cũng thế, lọt vào 'mắt xanh' của tôi là sẽ có biệt danh. Ngày 21 tháng 9 hôm nay, biệt danh thứ chín xuất hiện, "my idol'_ Lương Minh Hạnh.

Số 9, nướng chín cả cuộc đời tôi...

Trong cái nắng dịu dàng, tinh khôi của buổi sớm, lẫn trong dòng người tấp nập xô bồ, một dáng người nhỏ xinh như đứa trẻ hiện ra thu hút toàn bộ sự chú ý trong đôi mắt của tôi.

Idol của tôi, đang đứng đó, xếp hàng, tập trung, chuẩn bị tâm lý đi đẩy tạ.

Tôi_ fan cuồng, đang đứng đây, tận lực quan sát, chuẩn bị tinh thần đi 'cổ vũ'.

"Rét" một tiếng, còi vang lên, idol của tôi đã bước vào vạch thi đấu. Rồi thì giọng của 'phát thanh viên' kiêm luôn 'antifan cuồng nhiệt' Anh Thuy đương nhiên phải cất lên nè!

"Huyền! Mau lên mày! Cổ vũ nhiệt tình đi! Idol của mày vào ném rồi!"

Tôi nghe lời thúc giục của nhỏ Thuy mà chán chường. Nói thật, hồi giờ tôi có biết cái khái niệm 'cổ vũ nhiệt tình' là như thế nào đâu. 'Cổ vũ' thấy tôi còn chẳng quen mặt nữa là!

"Nè, mày cầm hai cái chai này đập vào nhau đi, vừa đập vừa hét vậy mới có khí thế!"

Khí thế ông nội tui chứ khí thế!_ Tôi khóc ròng_ Đây là khu vực phòng hành chính, có phải sân vận động đâu mà mà bảo tôi đập với hét, muốn hại tôi vô phòng giám hiệu uống trà à?

Tôi chau mày chần chừ không cầm lấy hai cái vỏ chai rỗng nhỏ Thuy đưa. Nhỏ Thuy thấy vậy lập tức xoắn lên:

"Mày mau lên coi! Còn không cổ vũ thì nó ném bây giờ! Hay mày hét lên 'Hạnh ơi cố lên' thôi cũng được! Hét đi!"

Tôi phải dở khóc dở cười với nó, bội phục tài 'chỉ huy' của nó quá luôn rồi, đành khẽ hét:

"Idol, cố lên!"

Rồi thì nhỏ Thuy vẻ mặt tưng hửng nhìn theo đường đẩy tạ của nhỏ Hạnh, vừa vỗ tay vừa cười thật tươi.

Chậc, không biết ai mới là 'fan cuồng' của nhỏ Hạnh đây!

Sau khi nhỏ Hạnh ném xong, nhỏ Thuy liền chạy theo 'ân cần chăm sóc' liền.

"Hạnh, hồi nãy mày ném nhìn thấy mắc cười quá! Tướng gì đâu như ông cụ non vậy, haha..."

Haiz, đây là 'bôi nhọ danh dự' của người khác nè! Mà còn là 'bôi nhọ danh dự' của 'idol của tao' nữa chứ!

"Ê Thuy, mày nói gì kỳ vậy. Cái gì mà giống ông cụ non? Tướng người ta giống trẻ sơ sinh thế cơ mà!"_ Tôi nói xen vô, rõ ràng là đang 'bênh vực' cho 'idol' nha, vậy mà nhỏ Hạnh liếc tôi một cái, nhìn ra bộ khinh người thấy ớn luôn!

Xí, đây không thèm bênh vực ngươi đâu nha, chỉ tại có cái đứa 'mặt cứ tự nhiên hóa ra' bên cạnh kìa, nếu không thì...

Hừ, không thèm quan tâm nữa, dù sao cũng chỉ là idol giả thôi, qua hôm nay sẽ bái bai luôn ấy mà.

Tôi nghĩ vậy liền không thèm quan tâm nữa, cùng ba người bọn họ ngồi xuống một ghế đá dài.

Tưởng đâu êm chuyện, ai nhè nhỏ Thuy nói:

"Huyền, mày đứng dậy đi, che nắng cho idol của mày. Mày thấy idol của mày bị nắng không?"

Cái gì? Che nắng? Tôi mà phải đi che nắng cho cái con nhỏ 'tình địch' này á? Mày bị lọan não à?!

Tôi giả mặt ngu, nhìn lên trời hỏi:

"Có nắng sao?"

Nhỏ Thuy liền hênh mặt lên:

"Có!"

Khẳng định chắc chắn + hùng hồn ghê ha! Nhưng mà vậy thì sao? Nắng này chỉ làm mấy đứa như mày chập mạch thôi, không có làm não tao chảy noron được! Muốn dụ tao đứng lên cho mày ngồi rộng hả, đừng có mơ!

Tôi hất cằm lên nói với nó:

"Mày muốn thì mày cứ tự nhiên che, tao đây chỉ thích ngồi bên cạnh idol!"_ nói xong liền quay qua Hạnh cười một nụ cười thật tươi.

Đúng, nhỏ Hạnh đang ngồi ngay bên cạnh tôi, ngồi rất sát nữa là đằng khác. Vì vậy, tôi quay mặt qua thì gặp ngay 'dung nhan mỹ miều' của nó. Nó đang cười, cười với nhỏ Thảo!

Hừ! Lại cười với nhỏ Thảo! Hai cái đứa này, chẳng biết có chuyện gì hay ho mà nói với nhau cho lắm thế. Đứa tung đứa hứng cười nói nãy giờ, nhìn thấy mà ngứa mắt! Đúng là quá ngứa mắt!

"Thảo, tao khát nước!"_ Tôi bực mình, phút chốc đã hét ầm lên. Hét xong tôi cảm thấy bầu trời trước mặt mình đen kịt, đầu óc quay mòng mòng ong ong.

Chết tiệt! Lại nói hớ! Gáo nước lạnh tiếp theo của nhân loại nhất định sẽ tạt vào mặt tôi. Tôi vừa định thần lại liền nghe tiếng nhỏ Thảo cười nói:

"Mày khát nước hả? Kệ mày chớ, nói với tao chi!"

Đó! Đúng mà! Nó nhất định là tạt nước lạnh vào mặt tôi mà! Tôi hừm một tiếng sau đó quay mặt đi tỏ ý không thèm. Đúng lúc này nhỏ Thuy lên tiếng:

"Ừ, tao cũng thấy khát quá. Hay mình đi mua nước đi!"

Ồ, nhỏ Thuy này, hôm nay cứ y như là cứu tinh của tôi. Tôi nói 'rớt' câu nào nó đều 'vớt' lên câu nấy, hay thật!

"Thảo, khát nước không? Đi với tao!"_ Là nhỏ Thuy rủ rê nhỏ Thảo. Để coi, xác suất từ chối là...20%?

"Thôi mệt quá. Tao làm biếng lắm!"_ Thảo ậm ừ trả lời, cái này là minh chứng cho việc 'lung lay lưỡng lự' nè!

Nhỏ Thuy thấy vậy ngay lập tức bắt được sóng 'lung lay lưỡng lự' liền, liền chạy qua lôi lôi kéo kéo:

"Thôi, đi với tao cho vui mà! Tao mua nước cho mày luôn!"

"Ư..."_ nhỏ Thảo bị lôi dậy thì gãi gãi đầu_ "Mệt dữ vậy...hay mày kêu con Huyền đi chung kìa!"

Hả? Sáng kiến từ chối của nó đây á? Là đẩy hòn đá qua vai tôi á?! Kêu tao đi với nhỏ Thuy? Không đời nào!

Tôi nhìn Thuy, lắc đầu lia lịa rồi nói khéo:

"Tao bị đau chân, đi nhiều không được!"

Xời, nói khéo cái gì chứ, là nói láo thì đúng hơn! 'Âm mưu' xấu xa của tôi tức thì bị nhỏ Thảo và nhỏ Thuy lần lượt vạch trần liền:

"Mày mà đau chân, có mà làm biếng với sợ nắng thì có!"

"Không phải, tao thấy đúng hơn là nó muốn ngồi lại với idol của nó á! Đúng không, Huyền?"

Ừ, đúng! Mà là đúng ở câu trên. Tao sợ nắng + làm biếng đó, đúng là nhỏ Thảo hiểu tao hơn mà. Tôi mỉm cười, bất đắc dĩ thừa nhận:

"Ừ, tao muốn ngồi lại với idol của tao, hai đưa mày đi đi!"

Nói xong liền thấy nhỏ Hạnh nhìn tôi với một ánh mắt xem thường nữa!

Gì chứ! Bộ tưởng mình là ngôi sao cao sang sáng chói luôn rồi hay sao?! Xem thường cái gì?! Đắc ý cái gì?! Ta đây có một ngày...chà đạp ngươi cho ngươi biết lễ độ!

"Đó! Tao nói mà! Nó cuồng con Hạnh lắm. Thôi, tao với mày đi, để nó với idol của nó có không gian riêng."_ nhỏ Thuy nói, vừa nói vừa kéo nhỏ Thảo đi.

Đúng rồi, đi đi. 'Không gian riêng' này, thà là tao có với nhỏ Hạnh, còn hơn là để mày với nó riêng riêng tư tư với nhau, đúng không, Thảo...

Hai người bọn họ đi rồi, tôi cũng không thích nhàm chán nên quay qua nhỏ Hạnh cười:

"Idol, hồi nãy mày đẩy tạ giỏi lắm! Đẩy rất xa!"

Nhỏ Hạnh không nhìn tôi, trả lời:

"Bình thường."_ không cảm xúc luôn.

Tôi, nói thế nào cũng là đang tán dương nó, vậy mà nó nói chuyện không thèm nhìn mặt tôi? Đồ khinh người! Thấy ghét!

Tôi trong lòng thầm chửi mắng, ngoài mặt vẫn cố gắng 'bình thường hóa' quan hệ nói:

"Nhìn mày nhỏ con, sao lại..."_ 'ném giỏi đến thế nhỉ' còn chưa kịp nói ra, nhỏ Hạnh đã nhảy vào miệng tôi ngồi:

"Giống trẻ sơ sinh chứ gì, nói rồi!"

Hứ, thái độ gì đây chứ! Kiêu căng thấy ớn! Nói rồi mà giờ bà đây thích nói lại đó, sao không?!

"Mày làm cái gì ngồi sát tao dữ vậy? Xê ra chút đi!"_ Chưa kịp để tôi đáp trả lại 'món quà' kiêu căng của nó thì nó đã lại 'tặng' cho tôi một cái 'bạt tai'.

Gì chứ?! Xê ra á?! Ta đây căn bản cũng không thèm ngồi dính sát mi đâu nhé! Chỉ tại chỗ ngồ bên cạnh nắng quá, xê ra cho da ta bị cháy nắng à! Ngươi đúng là đồ tự kiêu mà!

"Hè hè, tao thích ngồi gần idol mà, idol dễ thương thiệt đó!"_ Tôi mỉm cười, lòng nghĩ một nơi mà mặt làm một nẻo, trưng ra bộ mặt 'tươi như hoa' với nó. Nó liền nhíu mày nhìn tôi, cằm hơi hếch.

Ai cha, lại là không tin chứ gì. Cái bộ dạng này là nguyên ngày hôm nay tôi thấy nhiều quá nên quen luôn rồi nè! Chắc nó đang nghĩ tôi đang nịnh nó ấy.

"Idol, sao mày nhìn tao như vậy? Tao nói thiệt mà!"_ Đúng rồi, nói thiệt. Tao thích ngồi gần mày, mày càng không thích tao ngồi gần mày thì tao càng muốn 'thích ngồi gần mày', ha ha, cho bỏ ghét mà!

"Khùng!"_ Đó là câu kết luận 'hàm súc' mà nhỏ Hạnh dành tặng tôi sau một hồi tỏ thái độ nghi vấn + kiêu căng.

Tôi 'nhận quà' xong, mặt rất tỉnh, nhìn nó cười.

Trời ạ, có ai ngu như tôi không trời?! Bị người ta chửi khùng còn ở đó nhe răng ra cười nữa chứ! Phương Thanh Huyền, mày có ngu cũng ngu vừa vừa phải phải thôi nha!

Tôi một bên tự mắng mình, một bên 'ngây thơ' hỏi nhỏ Hạnh:

"Idol, mày có biết dò vé số trên điện thoại không?"

Nhỏ Hạnh trả lời tôi: "Có."

Tôi lập tức cuốn lấy nó:

"Biết hả? Vậy dò giùm tao đi!"_ Vừa nói tôi vừa móc tờ vé số chìa ra_ "Vé số người ta tặng, ngày hôm kia, 19!"

Nhỏ Hạnh cầm lấy vé số tôi đưa ngoắc ngoắc tay:

"Điện thoại."

Tôi gật đầu, lập tức cống nạp cái điện thoại liền. Sau đó tôi ngồi nhìn nhỏ Hạnh bấm bấm cái gì đó trong điện thoại mình, sau nữa nó chìa điện thoại ra trước mặt tôi.

"Rồi, tự kiểm tra đi."

Tôi cầm lấy, dò từ trên xuống dưới.

Woa!_ Tôi mở tròn hai mắt, giải sáu với tờ vé số của tôi... xém giống nhau nè! Khác có một chữ số thôi đó! Một chữ số thôi!!!

Tôi nhìn dãy số trên màn hình mà lòng điên tiết. Tôi đập vai nhỏ Hạnh rồi dùng vẻ mặt đau khổ bày tỏ sự tiếc nuối vô bờ bến trong lòng cùng với vài lời than ngắn thở dài.

Nhỏ Hạnh sau khi nghe tôi 'nỉ non tâm sự' một tràng, mới cầm lấy tờ vé số nhìn vào đó nói:

"Ngày này tháng sau là sinh nhật tao nè!"

Hả?_ Tôi đơ người ra hai giây_ Ngày này tháng sau là sinh nhật mày? Nói với tao làm chi? Ấm đầu hả?

"Ngày 19 tháng 10?"_ Tôi hỏi lại, trong mắt không lộ ra những gì mình đang nghĩ. Nhỏ Hạnh nhìn tôi gật nhẹ một cái. Tôi ờ một cái tỏ ý đã biết, sau đó không nói gì nữa.

Đúng rồi, hời hợt như thế thôi chứ còn biết làm cái gì? Tôi và nhỏ Hạnh có thân thiết gì với nhau đâu! Sáng giờ cười cười nói ngọt với nó là làm màu cho nhỏ Thảo với nhỏ Thuy xem, bây giờ hai đứa nó không ở đây, làm bộ làm tịch chi nữa. Thế nên, tốt nhất là im lặng nào!

Tôi và nhỏ Hạnh ngồi thêm lát nữa thì thấy nhỏ Thảo và nhỏ Thuy từ xa đi tới, trên tay đương nhiên là không thể thiếu bánh và nước. Bọn nó chia cho bọn tôi. Tôi ăn vài miếng bánh thì cảm thấy khát nước, tôi lấy chai nước từ tay nhỏ Thuy, mở nắp ra, kê lên miệng, nhưng mà chưa kịp uống thì bị người ta cướp mất!

Trời đất! Trời đánh còn tránh bữa ăn! Đang trong 'bữa uống' của tôi, giành cái gì mà giành?! Cái đứa mất nết nào vậy!!

Tôi quay qua nhìn, cái tên 'phạm tôi tày đình' vừa nãy quả nhiên là nhỏ Hạnh mà, ngồi gần tôi mà giật được chai nước thì ngoài nó ra còn ai vào đây nữa!

Tôi điên máu lên, nhưng mà... bình tĩnh nào, mày đang là 'Hạnh sờ fan' còn gì? Cái gì cũng vậy, làm là phải làm cho trót, diễn cũng phải diễn cho hết ngày nay đã!

Tôi hít thở sâu, cố gắng 'ép' ra một nụ cười chói chang:

"Idol khát nước hả? Vậy thì uống trước đi!"

Nhỏ Hạnh đang hênh mặt lên đắc ý vì 'tập kích' được tôi, sau khi nghe tôi nói vậy thì cái mặt 'vạn năm bất biến' của ngày hôm nay của nó hiện ra liền: khó tin + nghi hoặc + kiêu ngạo và xem thường!

Bà nội nó! Nghi hoặc cái gì? Kiêu ngạo cái gì?! Xem thường cái gì!! Ta đây nhường cho mi uống trước là ngon lắm rồi! Còn nghi ngờ, nghi ngờ con khỉ ấy!

"Trời đất! Nước nó cũng nhường cho con Hạnh uống trước kìa. Huyền, sao mày thương idol của mày dữ vậy?"_ Không cần nói chắc các bạn cũng biết ai đang bình phẩm đúng không? Anh Thuy của chúng ta quả thực là... một phát thanh viên triển vọng!

"Đương nhiên thương rồi! Idol của tao mà!"_ Tôi trả lời, nhưng mà là đang dối lòng đó! Tôi mà 'thương' nhỏ Hạnh á? Ghét còn chưa hết, thương ông nội tui!

Nhỏ Thuy thấy tôi nói thế lập tức 'phát huy tài năng' phát thanh viên liền. Nó nói:

"Vậy mày nhìn kĩ đi, idol của mày uống nước kìa. Nhìn để ghi nhớ giây phút huy hoàng của idol của mày, sau này còn có cái hồi tưởng!"

Hồi tưởng?? Nhỏ Thuy này, người ta còn đứng sờ sờ ở đây..

Nhưng mà... nhìn nhỏ Hạnh thật kĩ?... Ý kiến này cũng không tồi đi! Nhìn kĩ nhỏ Hạnh coi nó có cái gì hơn mình nào! Nhỏ Thảo không phải cứ dính lấy nó đấy sao! Để xem, tình địch.

Tôi nghĩ vậy liền quay qua nhìn nhỏ Hạnh, nó đang ngửa cổ uống nước, chắc là nãy giờ bỏ ngoài tai những gì tôi và nhỏ Thuy nói. Tôi nhìn nó, nước da màu mật, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt không lung linh nhưng trong vắt, là thể hiện của một người khỏe mạnh, chân chất, thật thà sao? Dáng người Hạnh nhỏ nhỏ, bộ phận nhô lên trên ngực cũng nhỏ luôn, nhưng mà... nhìn kỹ thì... nhỏ mà xinh ra phết đấy chứ! Đặt tay vào, chắc là rất vừa lòng bàn tay đây! Xoa xoa nữa thì... đã...

Ai da, ai da! Phương Thanh Huyền, mày bậy bạ thật đó, nghĩ lung tung cái gì vậy? Đây là tình địch của mày! Là tình địch!

Tôi lay lay đầu, tiếp tục đưa mắt xuống phía dưới. Cái bụng phẳng phiu không có mỡ nè, chắc là chăm tập thể thao. Bỏ qua bộ phận kia, tôi nhìn xuống đôi chân của Hạnh. Nhỏ nhắn, xinh xắn, là minh chứng cho người lanh lợi đây!

Thật là, khác xa tôi một trời một vực!

Tôi thì cao hơn nhỏ Hạnh, tướng cũng to hơn, nhưng mà cái body thì nhìn chẳng được chút nào, không bốc lửa mà cũng chẳng 'nhỏ nhắn, xinh xắn' như nhỏ Hạnh. Buồn thiệt a...

Rồi, định lực nào lại kéo mắt tôi nhìn trở lên, bộ phận đó, ẩn sau lớp vải quần, cho người ta cảm giác bí ẩn, gây ra một sự tò mò kỳ lạ... Cái đó, chắc cũng xinh lắm nhỉ? Không biết ở bên trong...

"Huyền!"

"A?"_ Tôi giật mình. Đứa nào lại gọi tôi trong lúc tôi đang 'tập trung tinh thần' như vậy chứ!

"Mày nhìn nó chi chăm chăm dữ vậy mày!"

"Hả?"_ Tôi ngơ ngác sau khi xác nhận người vừa nói là Nhật Thảo. Tôi chưa kịp phản ứng lại thì nhỏ Thuy đã nhanh mồm nhanh miệng nhảy vào giữa:

"Tao đã nói rồi, nó là fan cuồng của nhỏ Hạnh mà, mày phải để nó nhìn idol cho đã mắt chứ!"

Nhỏ Thảo nghe Thuy nói xong, chỉ cười cười. Tôi thì không biết phản bác như thế nào luôn. Bởi vì... nó nói đúng quá mà! Nhìn dáng của nhỏ Hạnh đã thiệt đó nha! Đã mắt... đã tay (dù là trong tưởng tượng). Còn nhỏ Hạnh, nó nhì tôi, ánh mắt: khinh thường!

Ai da, lại là khinh thường. Idol này dáng người 'dễ ưa' như vậy mà sao cái mặt khó ưa dữ vậy trời!_ Tôi thầm ngán ngẩm, nhưng tôi đâu biết được, cái mặt khó ưa đó, sau này là thứ tôi ghi tâm khắc cốt nhất!

Gq

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro