114+115+116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

114. Buổi phỏng vấn của ekip sản xuất chương trình
“Có minh tinh nào lại nổi tiếng vì thành tích học tập chứ?” Có người lẩm bẩm một câu như vậy. | Cô giáo Tần lúc này liền nghiêm mặ3t lại, nói: “Tính chất của công ty chúng ta và Rainbow Girls, vốn là đi theo con đường đào tạo thần tượng sống còn chứ không đi th0eo lối mòn của kiểu đào tạo cũ. Nói khó nghe thì, em xem thử xem hiện tại các thành viên đã debut của Rainbow Girls có bao nhiêu n0gười có thể nhảy múa và hát hò tốt? Đừng nói là thành viên đã debut, các em thử nhìn lại bản thân mình xem...” Ánh mắt cô giáo Tầ9n đảo qua mặt tất cả mọi người, tiếp tục nói: “Các em cảm thấy bản thân mình rất xuất sắc sao?” Không ai dám nói gì nữa, tất cả m7ọi người đều cúi đầu nhìn sàn nhà, bao nhiêu căm tức trong lòng sắp không nhịn được mà tràn hết ra ngoài. Cả phòng tập đều tràn ngập trong năng lượng tiêu cực. Bởi vì bầu không khí này, lời từ chối đã đến bên miệng nhưng Chẩm Khê vẫn không dám nói ra. Cô cũng không muốn đi tham gia cái chương trình tài năng tài niếc gì đó. Nếu như là mấy năm trước, lúc mấy chương trình tìm kiếm tài năng còn đang “hot”, nói không chừng cô còn muốn đi thử xem sao. Nhưng mà hiện tại Chẩm Khể không biết liệu có thể có bao nhiêu người đi xem mấy cái chương trình tài năng như thế này, huống hồ đây còn là cuộc thi tài năng dành cho nữ sinh. Có thời gian với sức lực tham gia, cô thà đi làm cái khác còn hơn? “Chẩm Khê, em cũng phải chuẩn bị trước đi. Mặc dù em đã qua vòng phỏng vấn, nhưng mà em vẫn cần phải tham gia, tranh thủ gây được ấn tượng tốt cho đạo diễn, đến lúc đó cũng có nhiều cảnh quay hơn.” “Vâng.” Chẩm Khê khẽ trả lời. “Còn nữa, phía bên trường học, em cũng phải xin phép nghỉ trước đi. Chương trình này cần quay khép kín trong khoảng ba tháng, học kỳ sau em phải xin nghỉ ít nhất hai tháng.” “Sao cơ?” Chẩm Khê hô lên, “Ba tháng quay khép kín? Điền rồi sao?” Cũng không phải là đi tham gia huấn luyện bộ đội đặc công, sao phải quay khép kín những ba tháng? “Đúng vậy.” Sắc mặt cô giáo Tần vẫn không chút thay đổi, “Chương trình dự tính quay vào kỳ nghỉ hè, mùa thứ nhất đại khái sẽ lên sóng vào cuối tháng Năm. Nói như vậy, đầu tháng Năm em phải gia nhập chương trình rồi.” Mặt Chẩm Khê cũng không chút thay đổi, hỏi: “Đó là chương trình gì vậy ạ?” Chưa từng nghe nói có chương trình thi tài năng nào lại cần phải quay khép kín những ba tháng. “Gọi là “Thần tượng 130” gì đó. Kế hoạch sơ bộ của chương trình mà đài truyền hình KS đưa cho chúng ta chính là, chọn ra 130 thực tập sinh từ các công ty để tham gia, dùng hình thức cho người xem bỏ phiếu để loại bỏ dần, cuối cùng chọn ra 13 người để thành lập một nhóm, tiến hành hoạt động nghệ thuật theo kỳ hạn một năm.” “Hết một năm rồi thì sao ạ?” Chẩm Khể hỏi. “Ai về nhà nấy.” Thấy vẻ mặt của Chẩm Khê không quá rõ ràng, Tần Quỳnh liền lập tức bổ sung một câu: “Công ty cũng không yêu cầu em phải vào được top 13. Trên thực tế, chuyện thi đấu trong chương trình này cũng chỉ là so tài giữa trình độ của cá nhân các em, và thế lực ô dù sau lưng công ty nữa. Công ty của chúng ta hy vọng mọi người đi lộ mặt một cái, kiếm chút độ nổi tiếng. Chỉ cần lộ mặt trên ti vi, sau khi trở về thì 100% sẽ được debut. Trọng điểm của chúng ta chính là cuộc tổng bình chọn năm nay.” Tần Quỳnh tiếp tục bổ sung: “Nếu như em thấy xin nghỉ quá lâu sẽ ảnh hưởng đến việc học thì cứ yên tâm đi. Chương trình này dùng hình thức loại dần, một khi bị loại bỏ là sẽ trở về luôn. Nếu như nhanh, có khi em còn kịp quay lại tham gia kỳ thi cuối kỳ ấy chứ.” Hừ! Ăn nói kiểu gì thế! Có phải là cho rằng nhất định cô sẽ bị out sớm đúng không? Thông qua tấm gương trước mặt, Chẩm Khê có thể nhìn đám người đang cúi thấp đầu kia dần thả lỏng bả vai. “Bị loại rồi lúc trở về là có thể được debut luôn đúng không ạ?” Chẩm Khê hỏi vấn đề mà cô quan tâm nhất. “Đúng vậy! Debut luôn! Nếu như thành tích không tệ, lại có lượng fan hâm mộ làm nền tảng, công ty hứa hẹn sẽ cho chính em chọn lựa được debut trong bất cứ nhóm nào.” Thoáng chốc, mấy người kia đều không cười nổi nữa, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía cô Tần. Rainbow Girls trước mắt có bảy nhóm: Đỏ - Vàng - Cam - Lục - Lam - Chàm - Tím. Mặc dù nói bảy nhóm đều thuộc Rainbow Girls, nhưng mà cha mẹ sinh con trời sinh tính, độ nổi tiếng và nguồn lực của bảy nhóm này cũng có sự chênh lệch. Trước mắt nhóm “hot” nhất chính là Đỏ. Trong cuộc tổng bình chọn đầu tiên, người đứng thứ nhất và thứ hai đều đến từ nhóm này. Nhưng Chẩm Khê lại nghĩ, nếu như cô có quyền chọn lựa, cô nhất định phải đến đội Lam của Diệp Cửu Như. Đợi sau này khi Diệp Cửu Như trở thành ánh sáng của Rainbow Girls, đến lúc ấy cả nhóm cũng được thơm lây. Nếu như có cây đại thụ to như vậy cho cô bám, vậy thì cô cũng đỡ nhọc lòng rồi còn gì? “Thưa cô!” Chẩm Hàm đột nhiên giơ tay hỏi, “Có phải qua được vòng phỏng vấn của ê-kip chương trình là cũng có thể tham gia ghi hình đúng không ạ?” “Đúng vậy. Công ty mặc dù có một số suất đặc cách, nhưng mà KS cũng không giới hạn số người tham gia. Nếu như các em qua được vòng phỏng vấn, đương nhiên là có thể tham gia.” “Đãi ngộ sau khi tham gia có thể giống như Chẩm Khê không ạ?” “Đương nhiên giống nhau” Ôi chao! Tham vọng cũng đâu có ít. Chẩm Khế nhịn không nổi mà thở dài trong lòng. Chuyện này còn chưa đâu vào đầu, quan hệ cạnh tranh đã bày ra hết luôn rồi. Công ty Melon quả nhiên là cái nơi không có lợi thì không thèm ngó ngàng, ai nấy đều có lòng riêng, mỗi bước đều có tính toán. Chẩm Khê trở về nói chuyện này với Tiến Dũng và Lý Minh Đình, ý kiến của hai người họ cũng không khác so với của cố lắm. Chính là không cần vì một cuộc thi tài năng không nhìn thấy tương lai mà lãng phí nhiều thời gian như vậy. “Nghe ý của cô giáo bọn em, có vẻ em nhất định có thể vào vòng tuyển chọn cuối cùng để được debut. Nếu như em còn không debut nổi, vậy thì cái đám vớ vẩn linh tinh kia, cái đám...” Lý Minh Đình nuốt xuống lời đã dâng đến cửa miệng, nói tiếp: “Cuộc thi tài năng đã hot từ mấy năm trước rồi, hiện tại còn có ai thèm xem nữa chứ? Tuy rằng hình thức của “Thần tượng 130” kia có vẻ mới mẻ đấy, nhưng mà anh vẫn cảm thấy tính hiệu quả không cao. Nếu như chỉ do người xem bỏ phiếu quyết định thí sinh nào được debut, vậy xét đến cùng, vẫn là cuộc đua về gia thế và ô dù. Khả năng có quy tắc ngầm quá lớn, còn không bằng đơn thuần so đấu thực lực. Ít nhất cũng sẽ không chọn trúng đứa nào hát lạc nhịp để được debut đâu.” “ Vậy anh nói xem, em phải từ chối như thế nào mà vẫn tự nhiên và giữ được thể diện?” “Cũng sắp đến lúc phỏng vấn rồi, em chuẩn bị qua loa là được. Biết đâu công ty em và người của đài truyền hình sau khi nhìn thấy màn biểu diễn của em liên quyết định bỏ qua em.” Chẩm Khê quả thật liên lưu ý cái đề nghị này. Đến ngày đài truyền hình phỏng vấn, cô lên sàn trong tình trạng hoàn toàn không có chuẩn bị gì hết. Lúc phỏng vấn, bài mà cô hát là bài lần trước cô phỏng vấn làm thực tập sinh cho công ty Melon, vũ đạo còn không bằng với lúc đó. Trong một căn phòng trống rỗng, bốn bề đều là màu trắng, Chẩm Khê đã kết thúc bài kiểm tra về trình độ của mình. Biên đạo ngồi đối diện cô bắt đầu hỏi: “Luyện tập còn chưa đầy một năm. Em cảm thấy bây giờ mình đang ở trình độ như thế nào?” Chẩm Khê không ngờ lúc vấn đáp mà máy quay vẫn còn mở, bản thân cũng không dám lỡ mồm lỡ miệng, đành phải nói: “Còn có rất nhiều không gian để tiến bộ.” “Từ lúc phỏng vấn đến bây giờ, chúng tôi cũng đã gặp hơn nghìn thực tập sinh của mấy chục công ty rồi. Nói thật thì, các công ty đi theo con đường đào tạo kiểu đào thải cũng chỉ có công ty của em thực hiện đầu tiên. Các em là nơi có số lượng thực tập sinh nhiều nhất, khổng lồ nhất, biểu diễn cũng có nét đặc sắc riêng.” Chẩm Khê biết cô ấy muốn nói cái gì, so với một vài công ty coi việc đào tạo thần tượng chính thống làm chính thì, trình độ của thực tập sinh công ty Melon đúng là vô cùng thê thảm. Chuyện này Chẩm Khê thừa nhận. “Nhưng cũng may là chương trình của chúng tôi không nhằm mục đích bồi dưỡng thần tượng theo kiểu chính thống. Chúng tôi cũng chưa nắm bắt được xu hướng của thị trường và của người xem hiện nay. Có lẽ với sự gia nhập của các thực tập sinh như em, chuyện khảo sát thị trường lại càng có tính khả thi.” Hóa ra muốn cô tham gia để khảo sát xu hướng thị trường? Nói cái gì mà chưa nắm bắt được xu hướng của thị trường với của người xem, vậy là đang gián tiếp chứng minh cái chương trình này không có tập khán giả mục tiêu xác định? Cái chương trình này đúng thật là ăn xổi ở thì mà. “Sở thích là học tập, côn nhị khúc và võ thuật?” Biên đạo nhìn cô bật cười, “Sở thích học tập này thật ra rất phổ biến, nhưng côn nhị khúc và võ thuật lại rất đặc biệt.” Thôi xin đi! Đó là do cô muốn phỏng vấn cho có nên điền bừa vào đấy, OK? Quản lý Lý quay sang rỉ tai người kia vài câu, người nọ lập tức nói: “Thành tích học tập rất giỏi? Vậy thì học tập chính là một sở thích rất thiết thực rồi.” Vừa nãy thì nói là phổ biến, hiện tại biết thành tích của cổ rồi lại còn nói thiết thực. Rốt cuộc vị này có ý gì? “Nhìn thì em không có vẻ dễ thương của mấy cô bé, khí chất thiên về kiểu ngầu giống như mấy cậu con trai, sở thích cũng khá nam tính. Chương trình này của chúng tôi quả thật cần sự đa dạng, và em quả thật rất thích hợp.” Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là muốn cô làm vật thí nghiệm. “Được rồi, không còn câu hỏi nào nữa, em trở về đợi thông báo đi.” Chẩm Khê đi ra khỏi phòng phỏng vấn, lập tức nhận được ánh nhìn chăm chú của toàn bộ thực tập sinh tới tham dự phỏng vấn lần này. “Cậu biểu diễn cái gì thế? Mất gần hai mươi phút lận.” Có người hỏi cô. “Tôi nói là tối tán gẫu cả mười lăm phút, cậu có tin không?” Vẻ mặt của đối phương không thể nói là tin, mà cũng không thể nói là không tin được. “Thật ra ngư ời được công ty tuyển thẳng giống kiểu cổ, căn bản không cần phải tới tham gia phỏng vấn. Lần này tuyển thẳng ba người, trừ cô ra, hai người còn lại đều không tới.” Cô đây còn không phải là muốn bị người ta loại bỏ nên mới tới sao? Nhưng mà ông trời lại không cho cô được toại nguyện. Cô còn chưa đi khỏi cái hành lang này, cô giáo Tần đã đến thông báo chuyện cô phải quay về trường xin phép nghỉ học. “Em thật sự phải đi sao?” “Vì sao lại không đi? Cô thấy lúc phỏng vấn, biên đạo rất thích em, nói không chừng đến lúc chương trình ghi hình có thể cho em thêm nhiều cảnh quay.” “Đây chẳng qua chỉ là biên đạo, cũng không phải là đạo diễn. Hơn nữa, cô biết được người ta sẽ không thích những người có thực lực trong các công ty lớn kia hơn sao?” “Sao lại lắm lời thế? Bảo em xin phép nghỉ thì em cứ đi đi, cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rồi thì cứ ngồi đó mà khóc đi.” Vấn đề là, các thầy cô trong trường hoàn toàn không biết chuyện cô làm thực tập sinh. Bây giờ chỉ vì một chương trình tài năng chả đáng một xu mà phải đi xin phép nghỉ học, nói ra rồi thì danh tiếng với thể diện của học sinh ưu tú như cô ở trường số 7 có còn hay không? Cuối cùng kết quả phỏng vấn cũng đã có, công ty Melon ngoài ba người được tuyển thẳng tính cả cô trong đó, tổng cộng có năm người qua được vòng phỏng vấn, vấn đề là một người trong số đó chính là Chẩm Hàm. Chuyện Chẩm Hàm đi thi cuộc thi tài năng đó bị nó chém gió đến mức cả thị trấn, cả những học sinh trong trường số 7 đều biết. Tất cả đều chờ đợi đến lúc nhìn thấy nó trên ti vi sẽ bỏ phiếu bầu cho. Nhờ vào cái phúc khoe khoang phết lác của nó mà chuyện Chẩm Khê cũng xin phép nghỉ học đi tham gia liền không có mấy người biết. Trước lúc đi, cô giáo chủ nhiệm dặn đi dặn lại, bảo cổ không được có áp lực tâm lý, một khi bị loại liền lập tức trở về tiếp tục đi học. “Trong lòng cô và các bạn, em đã là niềm tự hào của trường số 7 rồi, lần này coi như đi trải nghiệm cuộc sống. Thành tích học tập của em đã không tệ rồi, không thể yêu cầu em cái gì cũng giỏi được.” “Vâng, em chỉ đi một thời gian rồi sẽ quay lại thôi. Tranh thủ sớm ngày trở về tiếp tục làm niềm tự hào của trường số 7.”
115. Quay khép kín
Ngày chính thức vào Nhà chung đã quyết định là ngày mùng 8 tháng 5. Đến ngày đó, những người đã qua được vòng phỏng vấn sẽ phải đến thành phố W tiến hành ghi hình khép kín trong khoảng ba tháng. Trước khi vào Nhà chung, bọn cổ còn phải đến tổng bộ của công ty Melon ở thành phố S tiến hành luyện tập một thời gian. Dựa theo kế hoạch của chương trình, bọn c0ô còn phải làm một bài sát hạch để chia lớp. Bài biểu diễn cho bài kiểm tra sát hạch để các thầy cô biên đạo xem chính là những người đến từ cùng một công ty sẽ biểu diễn chung một tiết mục. Điều này cũng có nghĩa là, Chẩm Khể sẽ phải biểu diễn với Chẩm Hàm trên cùng một sân khấu. Đây là chuyện Chẩm Khế nghĩ thôi là đã muốn đau đầu. Và càng làm cho cô đau đầu hơn chính là, cô nhìn thấy Đường Nhân trên máy bay trong chuyến bay trở về thành phố S để luyện tập. “Đây là?” Bởi vì thật sự quá tò mò, cố nhịn không được mà hỏi ra thành tiếng. Chẩm Hàm hồ hởi kéo tay Đường Nhân, nói với giọng điệu khiêu khích: “Chị không ngờ hả, chị Đường Nhân của chúng ta cũng qua vòng phỏng vấn đó.” “Quả thật không ngờ.” “Ê-kip chương trình lâm thời thông báo không đủ người, cho nên công ty của chúng ta được thêm hai suất. Đường Nhân là do quản lý Lý chỉ đích danh.” Cô giáo Tân nói. Chẩm Khê vừa nghe xong, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại. Nếu như cô có dù nhảy ở đây kiểu gì cô cũng phải chen ra phía cửa máy bay rồi nhảy ngay xuống. Một chương trình đã sắp ghi hình rồi, vậy mà số thí sinh tham gia còn chưa tuyển đủ! Điều này làm cho Chẩm Khế càng cảm thấy như mình bị lừa vậy. Chưa biết chừng vừa xuống máy bay, có khi cô đã bị bán cho bọn thổ phỉ trong núi luôn ấy chứ? Giáo viên dạy nhảy của tổng bộ dạy cho bạn có một bài nhảy. Bởi vì muốn làm nổi bật được nét đặc sắc của công ty Melon, cho nên tiết mục này đi theo phong cách dễ thương. Một phong cách không hợp với Chẩm Khê. Tương tự, cũng không hợp với Đường Nhân. Bởi vậy hai người họ bị biến đạo múa cố gắng làm mờ đi sự tồn tại hết mức có thể. Đại khái sau một bài biểu diễn dài ba phút, cả hai đều không để lại bao nhiêu ấn tượng cho người xem. Đường Nhân thực ra còn đỡ hơn Chẩm Khê, chị ta vẫn tiếp tục làm đội trưởng cho lần xuất chính “Thần tượng 130” của bọn họ lần này. Đợi sau khi kết thúc biểu diễn còn có thể bắt nhịp mọi người hộ khẩu hiệu rồi cúi đầu chào. Còn Chẩm Khê thật sự hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Trong giờ nghỉ giải lao, Chẩm Hàm đến nói với cô: “Chị à, sao Mã Tử Du lần này không tới tham gia? Nếu chị ấy muốn đi phỏng vấn thì cũng dễ dàng lắm mà, đến lúc đó hai người cũng có bạn có bè.” “Hỏi rồi, cậu ấy bảo không có hứng thú.” “Chị, chị xem trên thế giới này có bao nhiêu chuyện thật đúng là kỳ diệu ha. Đều nói núi không chuyển thì nước chuyển. Vốn chuyện chị được đặc cách qua vòng phỏng vấn còn làm cho người ta hâm mộ. Nhưng trước mắt... Chị nói xem, cũng tiếc thật đấy, có khi chị còn chưa xuất hiện trên ti vi được cảnh nào thì cũng đã bị loại rồi.” Chẩm Hàm nói câu này cũng đúng là có cái để mà mạnh miệng. Bởi vì bài nhảy này đã lấy nó làm trung tâm, cho nên nó có nhiều cơ hội đứng ở hàng trước nhất để hát và nhảy, cũng chính là vị trí thu hút ánh mắt nhất trong màn biểu diễn này. “Nghe nói em chia tay với Chu Huyền rồi à? Chị vẫn luôn rất tò mò, nhưng mà không tìm được cơ hội để hỏi.” Chẩm Hàm biến sắc mặt, quay đầu đi thẳng, chỉ để lại một câu, “Em không biết chị đang nói cái gì.” Màn biểu diễn không tính là phức tạp, nhưng bọn cô đã phải tập luyện gần nửa tháng mà vẫn không thể nào nhảy được một cách hoàn chỉnh. “Có lẽ bảy người chúng ta đều sẽ loại từ vòng gửi xe mất.” Sau khi kết thúc một ngày luyện tập, Cẩm Khê nói chuyện với Doãn Sơ Vũ, cô gái mà cô thấy nói chuyện thoải mái nhất trong nửa tháng này. “Cậu không nghe mấy người bọn họ nói sao, thực lực không phải là thứ quan trọng, mà quan trọng nhất vẫn phải là nổi bật! Như vậy mới có thể có thêm mấy cảnh quay để khán giả quen mắt, rồi bỏ phiếu cho mình.” “Vấn đề là, nếu như tớ là người xem, nhìn màn biểu diễn thế này, tớ cũng ngứa mắt lắm.” “Cái đó còn chưa biết được, dù sao cũng coi như đi trải nghiệm thử. Nghe nói có mấy công ty lớn đều cử thực tập sinh tham gia. Đến lúc đó xem thử trình độ của người ta là có thể biết trình độ của mình mà.” “Cậu đã từng dự đoán thứ tự xếp hạng của cậu chưa?” Chẩm Khể hỏi. “Chỉ cần không phải đứng bét là được rồi, cậu thì sao?” “Tớ thì thế nào cũng được. Dù sao ai cũng nói, mục đích lớn nhất mà tớ tham gia chương trình này chính là để cho người ta biết công ty của chúng ta không phải nơi thu nhận trẻ bụi đời.” Chẩm Khế vừa dứt lời, hai người nhìn nhau cười khúc khích. Công ty đưa bảy người bạn cố lên máy bay đi thành phố W, người phụ trách lần này vẫn là cô giáo Tần. “Ngày kia chính thức vào sống trong Nhà chung, ngày mai sẽ đi ký hợp đồng trước. Vì hoàn toàn là quay khép kín, cho nên nhân viên công tác cũng không thể đi vào. Nếu muốn liên lạc với bên ngoài, trừ phi được ê-kip cho phép, và các em đều không thể sử dụng di động.” Cô Tần liếc mắt nhìn bọn có một cái, ánh mắt chủ yếu tập trung ở trên người Chẩm Khê, Chẩm Hàm và Đường Nhân. “Cho nên cô phải nói rõ trước để sau này khỏi khó xử. Không được gây ra chuyện khiến công ty xấu mặt. Các em phải luôn nhớ rõ, các em đại diện, không phải là cho bản thân các em mà là cho công ty. Đừng có gây chuyện ầm ĩ, rồi muốn làm to chuyện lên, rồi giật tít. Nếu xảy ra chuyện, cô không quan tâm là lỗi của ai, người có liên quan đều bị xử lý theo quy định. Các em cũng biết số tiền phải bồi thường khi vi phạm hợp đồng rồi đấy, liệu mà làm!” Chẩm Khê cũng đang nghĩ, chương trình ghi hình có camera giám sát, những ai trong lòng có quỷ chắc cũng sẽ biết sợ mà có vòi lại. Chờ đến lúc ký hợp đồng, Chẩm Khế mới phát hiện bên A không phải là đài truyền hình KS, mà là một công ty kinh doanh tên là D&D. Nói cách khác, nếu cuối cùng có thể vào top 13 người có cơ hội được debut, kế hoạch phát triển nhóm theo kỳ hạn một năm kia, chính là do công ty tên là D&D này quyết định. Chẩm Khê lên mạng tra thử, ôi sao mà hay, là công ty vừa mới đăng ký kinh doanh. Người đại diện pháp lý tên Lý Hà, kết quả tìm kiếm ra trùng tên trùng họ rất nhiều, có vẻ không cái nào tin tưởng được. Đồng thời, công ty này cũng là công ty sản xuất chương trình “Thần tượng 130” này. Chẳng lẽ chương trình này là chương trình do đài truyền hình KS khoán cho công ty bên ngoài? Khó trách số lượng thí sinh tham gia lại không đủ. Có lẽ những công ty lớn kia điều tra ra được nên đều đã rút lui hết. Cũng chỉ có Melon “ba không” này mới dốc sức như vậy. Chẩm Khê càng nghĩ lại càng cảm thấy con đường phía trước mù mịt. Tới ngày chính thức vào ở trong Nhà chung, Chẩm Khể không chỉ cảm thấy con đường phía trước xa vời vợi, còn cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa. Nơi bọn cô ghi hình chính là một trường học bỏ hoang nằm ở n goại ô thành phố W. Tuy nói ê-kip chương trình đã xây dựng mấy phòng chụp ảnh, quay phim chính rất đẹp đẽ, phòng luyện tập cũng sạch sẽ, sáng sủa. Nhưng trường bỏ hoang dù sao cũng vẫn là trường bỏ hoang. Ký túc xá bọn cổ ở, cũng là ký túc xá bỏ hoang, không có phòng tắm riêng. Đánh răng rửa mặt, đi WC đều phải đến toilet chung để giải quyết. Người có nhân duyên không tốt giống như Chẩm Khế rất có thể đến buổi tối đi WC sẽ không kiếm được ai đi cùng. Chẩm Khê hối hận, nhớ nhà. Nhưng tất cả những tâm trạng tiêu cực đó, cô có thể nhịn được, hơn nữa còn cố gắng không để lộ ra trên mặt. Bởi vì cô phát hiện từ lúc cô bước xuống khỏi xe, đi đến đâu cũng đều có camera. Đây là lần đầu tiên Chẩm Khể nhìn thấy nhiều camera như vậy, trên đường có, ký túc xá có, hành lang có, nhà ăn cũng có. Có lẽ ngoại trừ mấy không gian riêng tư như buồng vệ sinh và phòng tắm ra, các nơi khác đều trang bị đầy đủ camera. Trong mỗi ký túc xá đều có ba cái. Có thể quan sát toàn diện tình hình mỗi người ở trong phòng. Chẩm Khê đến nói cũng không muốn nói, đường cũng không muốn đi nữa. Ai mà biết được hành động nào của mình sẽ bị ê-kip chương trình cắt ghép làm tư liệu sống. Nếu như tích cực thì còn may, nếu như tiêu cực thì, một mình cô mất mặt thì không nói làm gì. Nhưng có thể còn ảnh hưởng đến bạn bè, người thân của cô và cả danh dự của trường học. Chẩm Khê vô cùng đau đầu. Buổi tối lúc mở cuộc họp tổng động viên, đạo diễn đọc một bài diễn văn dài lê thê nói về quy định của chương trình. Lặp đi lặp lại chính là, không cho phép liên lạc với bên ngoài. Mà cách bọn họ khiến cho kỷ luật được nghiêm minh chính là, tịch thu di động. Có điều trước đó, mọi người có thể gọi điện cho người nhà, nhưng mà cũng phải gọi trước mặt camera... Chẩm Khê cầm lấy lên điện thoại di động của mình, còn chưa bấm gọi cho bà ngoại, điện thoại của Huy Dương đã gọi đến trước. Anh nói như hét vào điện thoại, có vẻ rất đang rất phấn khích: “Chẩm Khế, anh sắp được debut rồi!” Chẩm Khế suýt chút nữa thì hét lên, nhưng đèn đỏ của camera trước mặt chợt lóe, lại khiến cô tìm về được lý trí. “Chúc mừng anh.” “Hai mươi tư người bọn anh bước vào vòng cuối cùng, PK một chọi một, và từng trận một. Anh là người thứ nhất đã chắc chắn sẽ debut.” “Chúc mừng anh!” Chẩm Khê cực kỳ vui mừng, nếu không phải vì cái ống kính đen sì sì đáng sợ trước mặt thì cô đã trực tiếp nhảy dựng lên rồi. “Dự tính tầm tháng Bảy, tháng Tám sẽ debut, một nhóm lớn mười hai người, đồng thời hoạt động ở cả Trung và Hàn.” Huy Dương nói với giọng điệu cực kỳ vui sướng, “Chẩm Khê, anh sắp trở về rồi.” “Chúc...” Chữ mừng của Chẩm Khê còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy ê-kip chương trình thông báo sắp tịch thu điện thoại. “Điện thoại di động của em phải giao nộp lại, tạm thời không thể liên lạc với anh rồi.” “Ừ nhỉ, Lý Minh Đình có nói với anh là em phải đi tham gia chương trình tài năng, lại còn phải cắt đứt tin tức trong mấy tháng gì đó.” “Thật ra cũng không lâu vậy đâu, em sẽ bị loại nhanh thôi. Đợi đến lúc bị loại ra là có thể dùng di động được rồi.” “Chẩm Khê!” Giọng Huy Dương đã bình ổn lại, “Em xuất sắc lắm, còn xuất sắc hơn nhiều so với những gì em tưởng tượng nữa.” “Nếu so về học tập thì em đương nhiên còn tự tin được, nhưng mà...” “Em thấy việc học hành là rất dễ dàng sao? Hơn nữa lần nào thì em cũng đứng thứ nhất mà.” “Hiện giờ đã không phải là thứ nhất nữa rồi...” “Số 24 Chẩm Khê, giao nộp điện thoại di động.” Ê-kip chương trình thúc giục. Lúc cúp điện thoại, Chẩm Khê nghe thấy Huy Dương nói một câu: “Thật hy vọng có thể gặp lại em trên sân khấu trong buổi lễ trao giải.” “Cảm ơn lời chúc của anh.” Di động bị thu rồi. Chẩm Khê cũng không rõ tâm trạng lúc này của mình là gì. Sáng sớm ngày mai đã phải ghi hình thi sát hạch phân chia lớp. Chẩm Khê nằm trên giường, nghe những người cùng phòng nói chuyện với nhau. “Nếu sán g mai mặt sưng phù thì phải làm sao bây giờ?” “Nghe nói thợ trang điểm là chọn ngẫu nhiên. Nếu người ta trang điểm không phù hợp với tớ thì phải làm sao bây giờ?” “Cũng không biết ngày mai sẽ có những minh tinh nào tới.” “Có minh tinh tới sao?” “Lúc nãy không phải đã nói là lần này các thầy cô chỉ đạo đều là những minh tinh hạng A trở lên sao?” “Chẩm Khê, cậu cảm thấy có thể không?” Doãn Sơ Vũ hỏi. Chẩm Khế ngẩng đầu nhìn camera trong góc, lời chửi thề tới bên miệng lại nuốt trở vào. Cô nói: “Dù sao cũng là chương trình sẽ chiếu trên ti vi mà.” Chẩm Khê bắt đầu lo lắng. Chẳng may ngày mai, những minh tinh được mời đến mà cô đều không biết ai cả thì nên làm thế nào bây giờ? Đến lúc đó, thật không thể nói rõ là ai lúng túng hơn ai.
116. Lần ghi hình đầu tiên
Ngày mai sẽ là lần ghi hình đầu tiên của chương trình. Chẩm Khê chưa bao giờ có cảm giác hồi hộp, lo lắng cho chương trình ngày mai giống như đêm nay. Cô có thể nghe thấy tiếng lăn lộn đầy trằn trọc của những người bạn cùng phòng. Nhưng thứ mà bọn họ phải lo lắng chắc chắn không giống với cô. Chẩm Khê cũng không biết việc cô lo “Sáng mai mặt mình có sưng không với việc “Tiết mục có bị gián đoạn nửa chừng không” thì cái nào quan trọng hơn. Xem ra chuyện quan trọng trước mắt vẫn là mặt có bị sưng không. Vì thế Chẩm Khê chẳng quan tâm nữa mà đi ngủ luôn. Cô ngủ rất ngon, cả đêm chẳng mộng mị gì. Sáng sớm ngày hôm sau, cô bị đánh thức bởi hàng loạt những tiếng động lách cách. Âm thanh này quen tại đến mức, cô nửa tỉnh nửa mê mà còn tưởng là mình vẫn đang ở chung căn phòng hồi xưa với Chẩm Hàm. Cái suy nghĩ này vừa lóe lên đã khiến cô giật mình tỉnh ngay tức thì. Cô nhìn từ trên giường mình xuống, thấy sáu người cùng phòng đều đã dậy, Chẩm Hàm thì lo lắng nói: “Làm sao bây giờ? Mặt mình bị sưng rồi.” Đường Nhân mách nước: “Hay em thử lấy khăn lạnh đắp lên mặt xem sao?” Chẩm Hàm lập tức bị chậu vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đường Nhân thân thiết gọi cô: “Chẩm Khê, thời gian không còn sớm nữa, nên dậy thôi.” Nghe cô ta nói thế, Chẩm Khê còn cho rằng mình chưa tỉnh ngủ. Đường Nhân đứng ở dưới giường nhìn cô với nụ cười hiền hòa, trong hoàn toàn khác với cái kẻ dẫn đầu đám cô lập và vẩy nước vào tủ quần áo của cô khi còn ở Melon. Chẩm Khê duỗi người cho đỡ mỏi, chẳng may đụng phải chiếc camera ở trong góc. Cô liếc nhìn vị trí Đường Nhân đang đứng, trong lòng liên hiểu. Trước đó, biểu hiện rất đỗi thoải mái của tất cả mọi người khiến cố có ảo giác là ở trong căn phòng này, chỉ có một mình cố có tâm lý sợ camera. Nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cô kiêng kỵ camera là vì sợ bị quay lại những khoảnh khắc xấu hổ rồi bị đem ra làm trò cười. Cô cảm thấy diễn xuất của mình chưa đạt đến trình độ muốn thể hiện gì là thể hiện được cái đó cho người khác thấy. Trông biểu hiện của Đường Nhân thì chắc cô nàng muốn tạo cho mình hình tượng đàn chị thân thiện đây mà. Lúc Chẩm Khê vào phòng rửa mặt, cô liếc nhìn xung quanh, thấy tất cả đều đang vùi mặt vào chậu nước để làm bớt sưng. Cô cảm thấy mình thật may mắn vì tối hôm qua ngủ rất ngon, nên sáng nay lúc tỉnh dậy, vẻ mặt trông rất phấn chấn. Trang phục biểu diễn trong tiết mục kiểm tra chia lớp ngày hôm nay được từng công ty chuẩn bị riêng, nhưng phần trang điểm cho các thí sinh vẫn do người của KS và D&D đảm nhận. Trong quá trình xếp hàng chờ tới lượt, Chẩm Khê nghe thấy những lời nói nịnh nọt ngọt ngào, phong phú nhất đến từ các thực tập sinh dành cho thợ trang điểm. Những lúc như thế này, cô bé nào biết nói ngọt rất dễ được người ta yêu quý. Cứ mỗi lần nghe thấy người nào nói chuyện êm tại là cô lại quay qua nhìn mấy cái, nhờ vậy mà cũng nhớ được vài cái tên. Chờ đến lượt Chẩm Khê, chuyên gia trang điểm hỏi cô: “Công ty của các em lấy hình tượng ngọt ngào, đáng yêu làm chủ đạo, em cũng muốn trang điểm giống như vậy hả?” Chẩm Khể nhìn sang những người cùng công ty đã trang điểm xong. Hầu hết đều là kiểu dễ thương như Chẩm Hàm, mắt to, gò má hồng đậm trông khá xinh đẹp. Nhưng với những người có xương hàm góc cạnh như Đường Nhân thì trống không được hài hòa cho lắm. Nhìn Đường Nhân, Chẩm Khê đã biết kết quả sau khi mình trang điểm như thế sẽ thành thế nào. “Em cũng không phải là cô bé dễ thương, làm phiền chị trang điểm đơn giản, nhẹ nhàng cho em thôi ạ.” “Ôi trời, em mới là cô bé mười mấy tuổi, sao lại không đáng yêu được? Nhưng đúng là với gương mặt của em mà trang điểm đậm cũng không hợp.” Thế nên chị trang điểm chỉ giúp cô dặm nền, đánh lông mày và kẻ mắt. Công ty bạn có là nhóm đầu tiên xong phần hóa trang. Tổ đạo diễn đến nói với bọn cô: “Một lát nữa mấy em đi vào trước, muốn ngồi chỗ nào cứ chọn thoải mái. Sau đó lần lượt sẽ có người của các công ty khác tới, các em cứ phản ứng như bình thường là được.” Đường Nhân đại diện hỏi cho rõ: “Thế nào là phản ứng bình thường ạ?” “Có camera quay lại, các em tuyệt đối từng có biểu cảm quá lố là được, cứ tự nhiên là tốt nhất.” Yêu cầu này đúng là quá cao. Bây giờ có rất nhiều diễn viên không thể nào diễn tự nhiên được, đừng nói gì đến đám thực tập sinh chưa trải sự đời như bọn cô. Tất cả đều rất khẩn trương. Bàn tay Doãn Sơ Vũ đang nắm chặt tay của Chẩm Khê cũng run lên. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bọn cô đi tới trường quay, qua một lối đi nhỏ có ánh sáng mờ, rẽ ngoặt ra chính là trường quay được chiếu sáng rực rỡ. Ánh đèn tập trung vào hình một chiếc vương miện rất lớn ở trung tâm sân khấu. Nơi đỉnh vương miện có một chiếc ghế, phía trên ghi con số “1” bằng nhũ vàng. Sau đó, dọc theo bậc thang hướng xuống bên dưới bố trí rất nhiều chỗ ngồi theo thứ tự từ số “2” đến số “130“. Nhìn thấy chiếc vương miện khổng lồ, Chẩm Khê thầm hiểu ý nghĩa của tên chương trình “Thần tượng 130“. Dưới sự sắp xếp có chủ đích và sự tập trung của ánh sáng, rõ ràng chỗ ngồi đánh số “1” kia sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. “Chúng ta ngôi đầu bây giờ?” Câu hỏi của Chẩm Khê ngắt dòng tập trung của mọi người vào chiếc vương miện. Đường Nhân là người có phản ứng đầu tiên, cô ta nói: “Chúng ta tìm chỗ nào có vị trí thuận tiện một chút, để lát nữa còn xem mọi người biểu diễn.” Chẩm Hàm góp lời: “Em muốn lên ghế số 1 xem thử.” Bên cạnh cũng có người phụ họa. “Đi xem một tí chắc không sao đâu nhỉ.” “Vậy chúng ta lên đó xem thử.” Đường Nhân đồng ý, tất cả mọi người cùng đi về phía chiếc ghế trung tâm của vương miện. Chẩm Khê đếm, từ phía dưới sân khấu đi lên đỉnh của vương miện có tất cả mười ba bậc thang. Đứng ở đỉnh cao nhất nhìn xuống, Chẩm Khê mới nhận ra cái trường quay này rất rộng lớn. Ánh đèn tập trung vào hướng sân khấu chắc chỉ chiếm khoảng hai phần ba nơi này, còn lại đều chìm trong bóng tối. Tương tự, Chẩm Khê cũng nhìn thấy đủ loại máy quay phim đối diện với sân khấu, chắc phải có khoảng mấy chục hoặc lên đến cả trăm cải, tất cả chúng hiện giờ đều đang quay về phía bọn cổ. Chẩm Hàm ngồi xuống vị trí số 1, nó nói: “Chỗ này đúng là tuyệt thật.” Chẩm Khê sờ tay lên những viên ngọc được khảm trên ghế. Dù biết chúng đều là giả, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi kích động, cô thốt lên: “Không biết là cuối cùng cô gái may mắn nào có thể ngồi ở vị trí này.” “Chưa biết chừng là chị hoặc là em đấy.” Lời này của Chẩm Hàm làm Chẩm Khê giật mình, nó nói tiếp, “Em phải tranh thủ nhìn nhiều hơn mới được, có khi sau này lại không có cơ hội nữa.” Đường Nhân ngồi xuống cùng với Chẩm Hàm, những người khác cũng chen vào ngồi lên ghế. Một cái ghế mà chen chúc năm người. Chẩm Khê đứng bên cạnh nhìn mà không nhịn được cười. Cô tin chắc trong giây phút này, những cô gái trước mặt đang thật lòng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Không phải chỉ đàn ông m ới có tham vọng với quyền lực, cả phụ nữ trời sinh cũng có cảm giác kính sợ và sùng bái với những thứ cao quý, xa hoa. Điều đó có thể lý giải cho việc vì sao các cô lại thích những món đồ trang sức lấp lánh, đắt tiền. Bọn cô đi xuống bên dưới và lựa chọn vị trí lưng chừng. Đây cũng là lợi thế của việc tiến vào đầu tiên, vị trí này ở chính giữa, cho dù camera có xoay đi chỗ nào thì vẫn có thể quay được bọn cô. Chẩm Khế ngồi xuống vị trí đầu tiên phía bên trái, vừa đặt người xuống, cô thấy có một chiếc camera nhỏ trượt theo thanh trượt ở dọc phía dưới chân bọn cổ, lướt đến trước mặt Chẩm Khê. Chẩm Khể cảm thấy thứ đồ vật nhỏ này rất đáng yêu nên nhìn nó rồi mỉm cười. Chẩm Hàm thấy camera dưới chân cố, bèn vượt qua hai người, nằm bò trên đùi Chẩm Khê, nhìn về phía camera rồi nói một câu khiến lông tơ Chẩm Khê dựng đứng cả lên: “Anh bạn nhỏ, có đói bụng không.” Cái quái gì vậy trời! Chẩm Khế suýt nữa thì hất Chẩm Hàm xuống khỏi đời mình. May mà cái camera kia lại chạy dọc theo thanh trượt quay trở về chỗ cũ. Camera vừa đi, Chẩm Hàm liền đứng phắt dậy, quay ra nói chuyện với những người khác. “Thực tập sinh của công ty tiếp theo...” Tiếng nói bất chợt vang lên từ chiếc loa dọa Chẩm Khê giật mình. Ừ nhỉ, bọn cô đã vào đây được một lúc rồi, cũng nên có những thực tập sinh của các công ty khác tiến vào mà. “Pikpoo Entertainment.” Đây là công ty chủ quản của những thực tập sinh sắp vào trường quay. Chẩm Khê nhìn chằm chằm lối vào, có ba cô gái bước ra, trồng tuổi có vẻ không lớn lắm, và đều có gương mặt thanh tú, đáng yêu. Hai bên chào hỏi lẫn nhau, ba cô gái nọ đi xung quanh chọn chỗ ngồi, cuối cùng họ chọn ngồi hàng ghế phía sau Chẩm Khê. Dựa theo quy trình, các thực tập sinh tiếp sau đó cũng xuất hiện ở trường quay theo cách thức này. Trường quay dần dần có nhiều người hơn, Chẩm Khê thầm nghĩ, có hơi người hơn rồi. 130 thực tập sinh không phải con số nhỏ, nếu là ở trong trường số 7 thì phải được hơn hai lớp. Bình thường mà hai lớp cùng tụ họp liên hoan, những âm thanh ồn ào huyên náo sẽ khiến người ta không chịu nổi. Ở đây tập trung 130 cô gái trẻ, xung quanh lỗ tai của Chẩm Khê đầy tiếng líu ríu của bọn họ. Mọi người đang thảo luận xem thực tập sinh của công ty nào xinh đẹp, thực tập sinh của công ty nào có thực lực. Chẩm Khê cũng âm thầm đánh giá ở trong lòng và chọn ra được 13 người. Dựa theo tiêu chí của cô từ trước đến nay thì đúng là rất khó khăn để lựa chọn. Nếu chỉ nhìn mặt thôi thì Chẩm Khê cũng có thể chọn ra được gần 20 người. Không biết các khán giả sẽ làm như thế nào để tìm ra được người mình thích nhất trong hơn một trăm cô gái như thế này. Dần dần, 130 chỗ ngồi đều được lấp đầy, Chẩm Khê quay đầu nhìn lại thì thấy chỉ còn vị trí số 1 và số 2 vẫn để trống. “Thực tập sinh của công ty tiếp theo...” Chẩm Khê lắng tai nghe, đây chính là công ty cuối cùng. Trong lòng cổ hơi có cảm giác mong chờ, vì trong quá trình ghi hình từ nãy đến giờ vẫn chưa xuất hiện thực tập sinh của công ty lớn nào cả. Chẩm Khê còn đang nghĩ, cái chương trình này không phải là cuộc đấu của các công ty nhỏ với nhau đấy chứ. “Cloud Entertainment.” Toàn bộ trường quay nhất thời vang lên vô vàn tiếng kêu ngạc nhiên và sợ hãi. “Chẳng phải họ nói mấy công ty lớn đều bỏ không tham gia vào phút cuối cùng sao?” Đúng vậy, vì có mấy công ty lớn từ bỏ nên mới có thêm suất cho các công ty nhỏ khác. Cũng nhờ việc này Đường Nhân mới được tham dự. “Vậy tại sao lại có công ty Cloud?” “Đây là công ty đào tạo thần thượng tốt nhất trong nước đấy.” Có người nói: “Cloud mà tham gia, vậy cái vị trí số 1 kia chẳng phải thuộc về họ rồi à. Chúng ta cùng lắm chỉ là làm nền thôi.” Nói thì nói như vậy, nhưng đúng là Chẩm Khê không hề nghĩ tới chuyện Cloud sẽ cho thực tập sinh tới tham gia cái chương trình hạng ba này. Cô vừa hồ nghi vừa cảm thấy có phần bất an, trong lòng dân sinh ra một dự cảm xấu. Tốt không linh, xấu thì linh nghiệm ngay. Từ trong hai người thuộc công ty Cloud vừa bước ra sân khấu, cô thấy được người quen cũ - Đoạn Ái Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro